....
Một cậu bé đang ngáp và nằm trên cây táo trong khuôn viên của dinh thự. Với cậu, nó cũng chỉ là một chiếc giường.
“... Ah, mình muốn uống Coca.”
Đó là người coi trai thứ ba của nhà Iphelleta, Riley.
“Gần đây mình thường hay mơ. Những giấc mơ về quá khứ.”
Một thế giới với những tòa nhà chọc trời và những con đường lát bê tông…
Nó là một dư ảnh của quá khứ. Kể từ ngày cậu rút được thánh kiếm, thì cậu chỉ biết chiến đấu. Để ngăn chúa quỷ hủy diệt thế giới, số lượng quái vật cậu giết vô số kể.
Thay vì đi học cùng bạn bè, cậu đã phải tham gia quá nhiều cuộc chiến.
Cậu thở dài khi nhớ cuộc sống quá khứ mà mình hằng mong ước.
“Nó luôn đến khi mình muốn quên đi.”
Cậu gãi đầu, nhớ lại lời mình vừa nói, ‘mình muốn uống coca.’
“Coca, hả…”
Đó là thứ đồ uống yêu thích của cậu trong ‘quá khứ’. Buồn thay, cậu không nhớ cách làm nó.
*Chậc
‘Đã bao lâu rồi mình vẫn không quên được cái cảm giác bỏng rát của nước có ga đổ xuống cổ họng, nhưng điều đó là không thể bây giờ...’
Khi nghĩ về bản thân hiện giờ, cậu đan tay vào nhau và duỗi hai cánh tay.
“Uh, không cần nhắc lại quá khứ làm gì.”
‘Mình sẽ sống cuộc đời này yên bình.’
Với ký ức nguyên vẹn, đó là những gì cậu nghĩ khi được tái sinh ở thế giới này.
Chiến đấu với một thanh kiếm, cứu thế giới. Trở thành một hình mẫu, để người khác dựa vào…
Nó không cần thiết.
Cậu sẽ tránh hết mọi khó khăn trên con đường của mình.
Thật may mắn, bây giờ cậu là đứa con thứ ba của một gia đình quý tộc quan trọng.
Hoàn hảo cho một cuộc sống lười biếng và vô tư.
“… Cậu chủ! Cậu chủ!”
Đó là nếu như không có bất kì khó khăn nào.
“Cậu chủ! Ngài lại ngủ nữa ư?”
‘Lạy chúa.’
Mặc dù cậu vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, cậu nhắm mắt lại để tránh tình trạng này. Để giấc ngủ của mình để không bị quấy rầy.
“Đã quá trưa và mặt trời đã bắt đầu lặn! Làm thế nào ngài ngủ được vào buổi tối?”
Nếu một người cố, họ có thể ngủ cả ngày. Gần giống một loại rau củ, mặc dù không hoàn toàn thế.
‘Buồn ngủ vào ban ngày và ngủ vào ban đêm là hoàn toàn khác cơ mà?.’
Khi cậu đang nghĩ câu trả lời trong đầu, cậu ngáy to. Để cho quản gia thấy rằng anh vẫn đang ở trong vùng đất của những giấc mơ.
“Thời gian có thể đã lấy đi rất nhiều từ tôi, nhưng tôi vẫn có thể phân biệt giữa thật và giả.”
“...”
“Tôi đã phục vụ ngài gần 20 năm. Ngài nên dừng hành động đó lại và thức dậy. ”
Ông ấy có thể đã nói như vậy, nhưng Ian luôn có cách để biết sự thật. Bây giờ, ông ấy chỉ cầu xin Riley thức dậy.
“Haah. Gần đến giờ ăn tối rồi ạ.”
Ian lắc vai Riley.
“Ahh, vậy hả?”
Riley đứng dậy, không thể cưỡng lại âm thanh buồn bã. Cậu không muốn làm một ông già khóc.
“Có vẻ… ngài vẫn không chịu luyện tập hôm nay.”
Riley không đáp lại lời của Ian.
“Tôi chắc chắn ngài sẽ thấy tiềm năng của mình, ngài chỉ cần thử.”
Bắt đầu cằn nhằn rồi.
Lại nữa.
Riley bắt đầu nghi ngờ rằng thức dậy có phải là đúng không.
“Vậy lí do là gì?”
“Này, ông nghĩ thức ăn tối nay là gì?”
“Nếu là về trí tuệ, ngài sẽ dễ dàng vượt qua cả hai người anh của mình!”
Ian đã từng đánh giá Riley là ‘quá trưởng thành đối với tuổi tác của mình’.
Theo hướng tốt. Là một đứa trẻ, nhưng cậu hành động không phù hợp với tuổi tác của mình, do những ký ức cũ.
“Những người khác có thể không biết, nhưng tôi biết! Cậu chủ là...”
“… Kẻ lười biếng?” - Riley trả lời với một nụ cười.
“Không! Không phải!”
Mặt của Ian nhuộm đỏ, với hơi nước bốc lên từ tai ông.
“Ha… thành thật thì! Ngài có biết tôi đã tức giận như thế nào với những kẻ ở làng Iffa!”
Ian nhắm mắt và đập ngực mình một cách giận dữ, chỉ để nhận ra rằng Riley đã tránh xa ông.
Ian theo sau, lẩm bẩm những lời hôi hám như ông thường làm.
... oCo ...
“Thật lòng, phu nhân Iris! Xin người hãy phạt ngài Riley. Ngài ấy vẫn chưa chịu cầm kiếm… Hình như như ngài ấy đang cố gắng trở thành một phù thủy.”
“Thế thì có vấn đề gì sao, Ian?”
Trong phòng ăn thứ hai của biệt thự, có hai... không, ba người ở bàn.
Người phụ nữ mỉm cười với đứa con trai đang ngồi đối diện với cô.
“Heheh.”
Riley cười lại với mẹ sau khi mắt họ chạm nhau.
Mẹ của cậu là người duy nhất hiểu cậu trong lâu đài.
Iris.
Cô chăm chú lắng nghe những câu chuyện ngớ ngẩn từ những giấc mơ của cậu.
Một người mẹ tuyệt vời chỉ mong muốn con trai mình hạnh phúc, mặc dù cậu không chịu học kiếm thuật của gia đình.
Nếu Riley được chọn kho báu lớn nhất của mình, không nghi ngờ gì nữa, đó là cô.
“Haah. Con cũng vậy, thưa mẹ.”
Ian chỉ biết thở dài với cả hai.
“Oh? Ngươi muốn nói gì?”
“Cậu chủ đã 18 tuổi rồi. Ngài ấy trưởng thành rồi. Phu nhân sẽ tiếp tục chấp nhận hành vi trẻ con của cậu chủ bao lâu nữa? Đã đến lúc phải nghiêm túc hơn với ngài ấy. Và cả vấn đề về người kế nhiệm nữa. "
Ian ấn ngón tay của mình vào giữa hai lông mày của ông khi nói những lời đó. Chỉ cần nhớ về nó thôi đã đủ làm ông nhức đầu rồi.
“Phu nhân không giận hả? Phu nhân Orelly và hai người con trai sẽ viếng thăm người vào thời gian rảnh, chỉ để châm chọc người. Những con người thô lỗ đó.”
“Ian, cẩn thận lời nói của ngươi. Chúng ta vẫn đang còn ở trong lâu đài đấy…”
“Không, tôi vẫn phải nói. Cả hai người… cần phải có tham vọng. Người không muốn đáp trả lại họ à?”
Ian bắt đầu than phiền.
“Thay vì nói chuyện về giấc mơ kì lạ của ngài!”
Những giấc mơ Riley luôn nói cho mẹ. Khi Ian la lên rằng cậu nên nói chuyện về kiếm thay vì những cái đó, Riley trả lời:
“Những giấc mơ kì lạ mà ông nói. Nó rất thú vị mà, đúng không?”
“Huh? Đúng thế, nó rất thú vị… Đợi đã, nó đâu phải là vấn đề!”
Ian bắt đầu nói cho Iris về những đặc điểm tốt của Riley.
“Ngài phải biết rõ nhất chuyện cậu chủ thông minh thế nào chứ, thưa phu nhân.
Khi còn nhỏ, ngài Riley rất nhanh trong việc học cách viết và nói. Không điều gì ngài ấy không nói được. Và còn nhiều nữa."
“Và?”
"Kỹ năng giải quyết vấn đề của ngài Riley đã vượt quá tuổi tác, và bất cứ khi nào nguy hiểm đến gần, ngài ấy sẽ biến mất khỏi biệt thự, sử dụng ‘Trốn tìm' như một cái cớ.
Ngài ấy chỉ xuất hiện sau khi nguy hiểm qua đi."
“Ta vẫn...”
Iris biết rất rõ rằng Riley khác với người bình thường như thế nào. Những giấc mơ, cách mà cậu ấy nói ... Mỗi từ và hành động cậu ấy như được thấm nhuần với sự trưởng thành.
“Sự thông minh của ngài ấy có thể vận dụng rất tốt trong kiếm thuật! Tôi đã nói với ngài tài năng chưa từng thấy của cậu chủ…”
“Ian.”
Iris cắt ngang lời của Ian.
“Ta hạnh phúc miễn là Riley cũng vậy.”
Mặc dù vậy, hành động của Riley vẫn không làm phiền cô.
Bởi vì là một người mẹ, cô chỉ mong ước con mình hạnh phúc.
“Haah…”
Vai Ian chùn xuống khi ông nhận ra ông đã thất bại trong việc thuyết phục cô.
Ông cảm thấy hơi nhỏ con hơn trước, như thể tất cả các cơ dưới của ông đồng loạt co lại.
“Ian, đây là cuộc sống của tôi, vì thế tôi có thể tự lo.”
Riley khịt mũi sau khi cậu húp một ngụm súp, biết rằng cậu đã thoát khỏi sự cằn nhằn của Ian nhờ mẹ mình.
“Khụ!”
Iris bỗng dung ho.
Có phải thức ăn đã rơi vào khí quản không?
Hay có quá nhiều tiêu trong súp?
“Khụ, khụ!”
Cơn ho có vẻ ngày càn tồi tệ.
Mặt của Riley tối sầm lại sau khi một khoảng thời gian đã qua mà cơn ho vẫn chưa chịu dừng.
“… Mẹ?”
Iris che miệng bằng một tay, trong khi lắc tay kia để nói rằng cô ấy ổn.
Nhưng Riley nhận thấy một thứ gì đó trên bàn tay đang run bần bật của cô.
“Mẹ, tay người…”
“Khụ! Khụ!”
Biểu hiện của cô trở nên tồi tệ hơn khi cô nhìn vào tay.
Đỏ.
Máu nhuốm bàn tay cô và nhỏ giọt xuống bàn.
“Mẹ!”
Riley đứng lên lo lắng, nhưng nhanh chóng quay đầu lại khi thấy một ai đó đang theo dõi. Vào lúc đó, đôi mắt của cậu chuyển sang màu của thú săn mồi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Huhu...”
Tiếng cười khá xa, nhưng Riley có thể nghe nó, và rồi cậu nhìn thấy nó.
“Làm ơn đợi một lát, tôi sẽ mang bác sĩ tới ngay!”
“…”
Chỉ để lại tiếng cười châm chọc, bóng người vợ cả của gia đình Finn Iphelleta nhòa dần ở xa.
...oCo...
Bản dịch của Người Cầu Đạo
... oCo ...