...
Đó là thứ mà Riley đã phát hiện ra…
Chúng chỉ là những tờ giấy đã rách được xếp chồng lên nhau.
Ian nhìn tờ giấy “ngơ ngác” nói,
“Cậu chủ.”
“Vâng?”
Riley đáp lại “nghiêm trọng”.
“…Tại sao ngài lại chỉ tui cách dùng giấy vệ sinh?”
“Cái gì?”
Riley nắm chặt tờ giấy, lông mày nhăn lại một khắc.
Khuôn mặt “đau khổ” của ông giống như hiểu lầm chuyện gì đó.
“Không, không phải cái đó!”
‘Ông ấy nghĩ mình lại ai chứ?’
Để làm rõ sự hiểu lầm, Riley nhìn bằng ánh mắt sắc bén khi đang giơ nắm đấm của mình về phía trước.
Khi Riley nhếch cằm, Ian cũng đưa tay về phía trước với đôi môi khô khốc.
Riley mở bàn tay ra và thứ đó rơi vào tay Ian.
“Xem thử đi.”
Ian quan sát tờ giấy cẩn thận, cẩn thận mở ra.
May thay, không có vết bẩn nâu nâu nào dính trên nó.
“Phew.”
“…”
Lúc Ian thở dài, Riley nheo lại lần nữa.
“Hm?”
Mắt Ian tập trung nhìn vào tờ giấy, và phát hiện ra gì đó.
Có vài từ được viết trên nó.
Nhưng nó là gì?
Chữ viết nay rất quen thuộc với Ian.
“Chữ viết tay này...?”
“Ông có biết gì không?”
Vì tờ giấy đã bị rách, nên không có cách nào để biết được nội dung nguyên bản, nhưng nó lại chứa một “nhân tố” quyết định.
‘Không, không thể nào.’
Chữ viết tay quen thuộc này…
Cùng với thứ giống như thứ đã được bỏ vô súp gần đây.
Chỉ có một người có thể khi nghĩ kĩ đến hai manh mối này.
* * *
Nếu bạn là người ngoài cuộc, và hỏi ai là người có khả năng chiến đấu mạnh nhất trong Nhà Iphelleta, cứ mười người thì có tới chin người sẽ trả lời là chủ nhân của ngôi nhà, Bá tước Stein.
“Ta đúng là phải thừa nhận rằng, ngài đúng là một con chuột tinh ngịch (xảo quyệt).”
“...”
Bất ngờ thay, một người đàn ông trùm kín đầu lại có thể đơn thân giữ chân Stein trong một thời gian dài.
Hiển nhiên, đó là Tes.
Hắn ta là đầu đảng của những tên đã đột nhập vào lâu đài.
Bất kể khi nào lưỡi kiếm mana của Stein được tung ra, hắn vẫn có thể tránh né trong đường tơ kẻ tóc và có thể công kích từ xa.
‘Đúng là con rể ta.’
Nếu đây là cận chiến, Tes sẽ nắm chắc phần thua.
‘Không có cách nào ta có thể đánh lại con rể hết.’
Rõ ràng thứ quyết đinh chiến thắng là kĩ năng, nhưng mục tiêu của Tes lại không phải là cái đầu của Stein.
Nếu hắn đã cố gắng hết sức để lấy mạng Stein, hắn sẽ thích phục kích hoạc là đánh độc thức ăn hơn là giao chiến… Các cách tiếp cận khác nhau của sát thủ, và hiệu quả hơn nhiều.
Mục tiêu của hắn bây giờ chỉ đơn giản là kéo dài thời gian. Trong khi những người dưới trướng lấy lại cái xác của đồng bọn nắm đâu đó trong lâu đài, hắn sẽ giữ kiếm sĩ mạnh nhật, Bá tước Stein, trong tầm mắt.
‘Chúng ta đã lấy được con dao găm. Giờ chúng ta chỉ cần đợi lấy lại được cái xác nữa là xong.’
Tes xoay cổ tay để làm dịu bớt cơn đau khi tạo khoảng cách với cú đánh của Stein.
Nếu mọi chuyện đúng như dự kiến của hắn thì hắn chỉ phải chịu đựng thì hắn chỉ phải chịu chuyện này trong hai phút nữa và sẽ thắng lợi một cách vinh quang.
“...Tsk.”
Stein hắng giọng trước những động tác tránh né nhanh nhẹn của người đàn ông trùm kín mặt.
Ông cuối cùng cũng phát hiện ra đối thủ đang nhắm đến điều gì.
“Ngươi đang cố gằng câu giờ sao?”
“…”
Tes không đáp lại.
Nếu hắn không đổi giọng, hắn sẽ bị phát hiện ra nếu hắn đáp lại.
Khi là chủ Thương đoàn Tes, hắn đã thấy ông khi ông còn trẻ.
Lễ cưới con gái hắn là lần thứ hai hắn gặp ông.
Mặt dù chỉ hai lần trong đời, nhưng rất có thể Stein vẫn nhớ được giọng hắn.
Hắn vẫn phải cẩn thận vì dù sao thì hắn vẫn còn là cha vợ ông.
Ngay lúc này hắn không còn là chủ của Thương đoàn Tes, mà là chủ Hội Sát thủ.
“Có vẻ như ta đã bị đánh giá thấp.”
Tình hình có vẻ sẽ không trở nên khả quan hơn.
Kiếm của Stein không thể chạm vào đối thủ.
Stein nheo mày nói, như bị khích tướng.
“Ta có thể nói rằng ngươi thiếu kĩ năng cần để giết ta. Một tên thảm hại chỉ chạy là giỏi.”
Vì vây, Stein thay đổi suy nghĩ.
Mục tiêu của ông từ bắt sống người đàn ông thành giết chết hắn.
‘Khốn.’
Tes lạnh gáy khi hắn nhận ra tình hình đang diễn biến tồi tệ hơn, và đặt thần kinh lên cao độ.
Một khắc bất cẩn sẽ là kết thúc với hắn,
‘Một bước sai và mạng ta sẽ đi tong.’
‘Mặc dù không được bao lâu, nhưng câu thêm giờ nào.’
Khi đưa ra quyết định, hắn định sử dụng thiết bị tạo khói giắt trên thắt lưng của mình khi…
“Hm?’
Tes rợn người khi nghe thấy những bước chân rợn người đằng sau cánh cửa.
Không thuộc hạ nào của hắn có thể tao ra âm thanh này.
“…Chủ nhân!”
Bang!
Người đàn ông chạy qua cánh cửa là một người đàn ông vận y phục quản gia.
Mặt ông mướt mồ hôi, dường như đã chạy hết sức đến đây.
“Ian?”
Tại sao Ian lại ở đây, khi Stein nghĩ rằng ông đã phải bảo vệ và giữ Riley bên cạnh?
Stein lo lắng liếc nhìn phái sau Ian.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc khác.
“Hm?”
“...?!”
Ian không phải người duy nhất đến phòng làm việc của Stein.
Mặc dù không có chủ ý làm thế, lại có thêm một vị khách viếng thăm.
“Ian? Ô-Ông làm gì thế?”
Mặc một chiếc đầm, sự kiêu hãnh của cô ta hiện rõ.
Mái tóc màu cam của cô ta được buộc gọn về sau.
Phu nhân Orelly là vị khách thứ hai.
Có vẻ như cô ta bị buộc phải đến, khi đang cố thoát khỏi sự bắt giữ của Ian.
Cô ả có vẻ đang định tuyệt vọng chạy khỏi đây, không thể giáu đi cái nhìn ái ngại của mình.
“Chủ nhân, Phu nhân Orelly… Phu nhân Orelly!”
Stein lướt nhìn người đàn ông trùm kín đầu sau khi nghe những lời đó, bèn tuốt lấy thanh kiếm của hắn,
Dường như ngạc nhiên hơn cả ông, người đàn ông trùm kín mặt đứng như trời chồng, mất hết ý chí chiến đấu.
***
“Riley! Ngài ổn chứ? Ngài có bị thương không?”
“Không sao, đừng lo cho tôi.”
“Thưa chúa tể, tai họa này là…”
Sau khi tới phòng Iris, Riley gửi Ian tới chỗ Phu nhân Orelly, và ôm lấy mẹ để thể hiện sự mìn vẫn ổn.
Hiện tại, cô hầu Sera đang thoải mái quan sát buổi họp từ bên hành lang khi đang canh gác họ.
May thay, không cso sát thủ nào đến phòng này.
“Uh, Sera.”
Riley chầm chậm quay đầu về hướng Sera sau cú ôm.
“Vâng, cậu chủ?”
Sera nhanh chóng định thần lại và cúi đầu.
Mặc dù cô đã thấy Riley thú vị trong một khoảnh khắc, cô nhanh chóng bãi bỏ suy nghĩ đó.
“Cô có bắp rang bơ không?”
“Huh?”
“Bắp rang bơ.”
“Bắp…rang bơ?”
Bắp rang bơ?
Sera lắc đầu, không thể hiểu dduocj câu hỏi.
‘…Ah, họ không có thứ đó ở đây?’
Riley gãi đàu nhận ra lỗi của mình, khi Iris hỏi,
“Riley, bắp rang bơ là gì?”
“Ah, nó là...”
Nhận ra đồ ăn vặt yêu thích của mình ở kiếp trước không có ở đây, cậu nghĩ làm sao để tránh câu hỏi nhưng lại tù bỏ và bắt đàu giải thích.
“Nó là thứ giống như đồ ăn vặt…Cô làm nó với ít bắp và bơ.”
“Đồ ăn nhẹ?”
Muốn đồ ăn nhẹ khi những tên sát thủ đang đột nhập vào lâu đài ư?
Cũng phải có giới hạn khi vô tư thôi chứ.
Sera nhìn xa xăm khi xõa vai.
‘Những gì mình nghe từ Ian-nim chỉ bề nổi của tảng băng trôi.’
Sera người đã nghe những lời than phiền này đến than phiền khác của Ian, cuối cùng cũng có thể hiểu được cảm giác của ông một tí, và nở nụ cười lớn.
“Riley... Đồ ăn vặt thì không có gì xấu, nhưng ngài có nhất thiết phải ăn bây giờ không?”
Ngay cả khi Iris người luôn đáp lại với nụ cười với mọi thứ liên quan tới Riley, không có vẻ gì cô ấy sẽ để Riley đi.
Vì vậy, mặt cô nghiêm trọng khi cô chuẩn bị mắng con trai mình.
“Huh...”
Khi mắt của Sera và Iris hướng về phía cậu, Riley cuối cùng cũng tỏ ra lo lắng và nhanh chóng ra lí do.
“Nhưng, sẽ có chuyện hay sớm thôi… Tôi muốn vừa ăn vừa xem…”
“Huh?”
“Ngài nói gì?”
Không thể nghe được tiếng nói lí nhí, Sera và Iris nói cậu nhắc lại lời mình. Riley mỉm cười lúng túng.
“Ah, không. Không có gì đâu. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ suy nghĩ về những việc tôi đã làm. Tôi xin lỗi, Sera. Vì đã làm phiền cô.”
Với lời xin lỗi bất ngờ từ Riley, Iris người đang chuẩn bị mắng Riley và Sera chỉ biết bối rối nhìn nhau.
“Nhưng, Sera… Có một ít bắp trong nhà bếp đúng không?”
“…”
Hàm Sera muốn rụng xuống.
Cuối cùng cô cũng hiểu được.
Một ít… à không, rất nhiều.
Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác của Ian.