Chương 1: Thế giới này…. Là Địa Ngục.
Trans: Midzuki
Edit:Midzuki
Trong toàn bộ thế giới, tôi nghĩ rằng cảm giác khó chịu đựng được nhất chính là 『Hunger』.(Đói).
Quỷ Giới rộng tới mức phi lí, bởi vậy tôi từng nghi ngờ rằng có sự tồn tại mãnh liệt nào đó hơn cả cơn đói khát này.
Vì vậy, sau khi được trao tặng cuộc sống mới dưới thân hình của một con Quỷ, khi tôi được lựa chọn nắm giữ Nguyên Tội Phàm Ăn, tôi nghĩ rằng đây là vấn đề của tạo hóa, tự nhiên.
Nhiều năm tháng trôi qua thuận lợi, và tôi lúc đó tôi sống mà không nghĩ gì nhiều ngoài việc lấp đầy cơn đói của bảng thân, Nguyên Tội này đối với tôi là cả một gánh nặng đã thay đổi thành trạng thái 『Chúa Quỷ』lúc nào tôi không hay.
Nếu bạn hỏi mọi thứ có thay đổi hay không khi tôi trở thành Chúa Quỷ hay không, thì chả có gì thay đổi hết. Thứ duy nhất tôi giỏi chỉ có ăn thôi, và tôi càng cảm thấy thỏa mãn hơn khi nuốt trọn một mình.
Có lẽ điều đáng để nói ở đây là khi tôi trở thành một cá thể mạnh mẽ, và kéo theo đó, phạm vi những thứ mà tôi có thể ăn được đã tăng lên.
Nó chính là sự sinh tồn phù hợp nhất có thể miêu tả dưới hình thức ngôn từ. Bởi vì chúng tôi mạnh thêm một chút, chúng tôi ăn, và kết quả là, Nguyên Tội của chúng tôi thăng tiến.
Nó cũng không tốn thời gian lắm để đạt được cái tham vọng đặt ra, cái mà những con Quỷ khác gọi với cái tên ‘Thức Ăn’, chuyển hóa sang vật chất vô cơ, cuối cùng là đồng loại.
Sự thật rằng những con Quỷ khác có hương vị thơm ngon là cảm giác chung của những con Quỷ ngự trị Nguyên Tội Phàm Ăn. Gấu nghiến chúng tốn quá nhiều công sức, vì thế chỉ có một vài người mới có thể làm được điều đó… Nghĩa là miễn càng tập trung thêm vào điểm nhỏ đấy, lưỡng lự là điều thừa thãi,
Tôi đã sống được một thời gian dài,
Tôi được sinh ra như một con Quỷ, trở thành một Quỷ Chúa, trở thành tay sai của Quỷ Vương Vĩ Đại, và ăn sạch toàn bộ những Chúa Quỷ phản nghịch.
Sức mạnh của đối thủ càng lớn, chúng càng ngon hơn khi được truyền đến vị giác của tôi.
Trong những con Quỷ, có năm cấp bậc chính.
Nghĩa là, bắt đầu từ 『Rankless』- ( Giai cấp Vô sản), trở đi lên đến
『Pawn』- Tốt Thí
『Knight』- Kị Sĩ
『General』- Tướng
『Lord』- Lãnh Chúa
Tổng cộng là có 5 Cấp.
Rankless ( Giai cấp Vô Sản) có tí có vị nhất, và Lãnh Chúa là cả một sự tinh tế.
Thêm vào đó, vị của chúng dựa trên những Nguyên Nội mà chúng ngự trị. Nếu bạn hỏi tôi đồ ăn cao cấp nhất trong chuỗi thức ăn trên, tôi chắc chắn không ngần ngại mà trả lời luôn là 『Demons』.
Đối với Phàm Ăn, đây là lời nguyền với cơn đói không giới hạn, không quan trọng bạn có bao nhiêu thức ăn, nó chẳng bao giờ là đủ. Sinh ra như một Dã Thú Thuần Huyết, Phàm Ăn không bao giờ yêu thương chủng loài của chúng. Bởi vì bản năng của họ là vượt trội trong sức mạnh tấn công, nếu hành động của họ quá tùy tiện, sẽ luôn có sự sợ hãi giữa những đồng tộc xung quanh khiến chúng đâm đầu xử lý lẫn nhau.
Quy tắc là cần thiết, vì vậy cách nhanh nhất để giải quyết chính là đặt họ dưới những kẻ cấp cao hơn để nhận được sự bảo hộ.
Và đó chính là Quỷ Vương Vĩ Đại. Đó là tất cả.
Không còn một lí do nào khác phù hợp hơn, và không có bất kì tình huống ngoại lệ nào khác. Vì những lí do đơn giản như vậy, tôi trở thành một con Quỷ đi dưới trướng của Quỷ Vương Vĩ Đại, và tôi có kẻ hầu, đất đai, và… dĩ nhiên là ăn sạch những con Quỷ dám đối đầu chúng tôi.
Dù cho thời gian có trôi đi bao lâu.
Sức mạnh của tôi như là một con Quỷ tiếp tục tăng lên, và cơn đói cũng kéo theo với nó.
Lưỡi của tôi đã trưởng thành, và thức ăn bình thường không thể nào thỏa mãn được sự kéo dài vô tận cơn đói này của tôi dù chỉ là tối thiểu.
Quỷ Vương Vĩ Đại đã thay đổi thế hệ đến tận ba lần, và người thậm chí không tồn tại trong giây phút tôi được sinh ra, Kanon của Sự Hủy Diệt, tiếp quản binh đoàn.
Cô ấy là một con Quỷ đỏ thẫm, một hiện thân đẹp đẽ của những ngọn lửa giết chết những linh hồn.
Tôi vẫn nhớ lần yết kiết đầu tiên trước cô ấy khi tôi được nhận chức.
Ma thuật trong tôi cảm nhận được từ cơ thể cô ấy bùng lên giống như sức mạnh của Nguyên Tội Phẫn Nộ, và bầu không khí xung quanh dường như luôn cháy với nhiệt độ cao khủng khiếp và thẫm đấm sức mạnh ở trong đó. Tôi cảm thấy rằng bản thân sẽ kiệt quỵ bất cứ lúc nào nếu chống lại sức mạnh khủng bố kia.
Tôi nghĩ rằng một Ác Quỷ vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ như cô sẽ ra sao.
Và trong tâm trí cô, tràn đầy sự tin tưởng.
Nếu đây là đối với Quỷ Vương Vĩ Đại hiện tại này, vậy thì tôi sẽ có cơ hội hơn để có thể thỏa mãn cơn đói của bản thân ở mức độ tôi chưa từng nếm trải trước đây.
Tôi sẽ có thể được nếm trọn vẹn những hương vị mà tôi chưa bao giờ hay biết.
Và cùng lúc ấy, tôi nghĩ.
Nếu tôi có thể nếm được vị của cô ấy một lần… cảm giác ấy sẽ đủ tuyệt vời đến mức đưa tôi đến tận thiên đàng.
Cha mẹ tôi, và bạn bè tôi, cùng những người hầu cận khác của tôi, Tôi thậm chí cũng ăn cả những Phàm Ăn khác.
Tôi đã ăn từ Nguyên Tội Lười Biếng, đến Tham Lam, Dâm Dục rồi Phẫn Nộ, tiếp đó là Phàm Ăn, Ngạo Mạn, cuối cùng là Đố Kị.
Trong nước mắt, trong sự giận giữ, trong tiếng cười, trong sự biết ơn, chúng đều bị ăn cả.
Không có thứ hạng trong đồ ăn do đó, mọi thứ trong thế giới này đều bình đẳng cả.
Dù cho có ghê tởm hay ngon miệng, thậm chí khi tôi biết nó sẽ trả bao giờ lấp đầy cơn đói của cơn dạ dày trong tôi, tôi vẫn ăn.
Thế giới này… là địa ngục.
Nó mở rộng ra. Nó co lại. Nó thay đổi. Chiến tranh nổ ra. Mọi thứ xụp đổ. Vạn vật suy đồi. Vạn Vật tái sinh. Mọi thứ đều bất diệt trong quá trình một sự thay đổi, và những thứ phồn vinh rồi cũng phải suy tàn. Nhưng trong tất cả những thứ đó, chỉ duy nhất điều vẫn luôn bất biến chính là cơn đói của tôi.
Chỉ có cơn háu ăn là mãi không thay đổi.
Luôn tăng lên với niềm khoan khoái đến vô tận, tôi trở nên lão luyện nhờ vào thỏa mãn chính cơn đói ấy.
Nên tôi quyết định làm cuộc nổi dậy chống lại Quỷ Vương Vĩ Đại, Kanon Iralaude không phải là vấn đề có thể giải quyết tình trạng dự trữ thực phẩm hay bất cứ thứ gì. Có lẽ vấn đề thực sự ở đây là thời gian.
Bởi vì tôi là một con Quỷ. Một con Quỷ với Nguyên Tội Phàm Ăn.