Minoru ngẩng mặt lên theo tiếng bước chân nhẹ bẫng trên mặt sàn linoleum. Yumiko tiến lại chỗ băng ghế, mái tóc dài đung đưa.
Cậu định đứng lên, nhưng cô đưa tay ngăn lại.
"...Chị cậu thế nào?" cô hỏi khẽ.
"Lúc nãy chị ấy có tỉnh, nói chuyện được, giờ lại ngủ rồi...," cậu trả lời, cũng nhỏ giọng như thế.
"Vậy à... May thật."
Yumiko chậm rãi gật đầu, vuốt lại mép váy khi ngồi xuống cạnh Minoru. Cậu bất chợt thẳng lưng lên, tiếp tục giải thích.
"Thương tích bên ngoài chỉ là vài vết xước nhẹ, cũng không nhìn thấy gã Biter... Có thể nói chị ấy không thật sự nhớ gì cả. Tôi giải thích mọi chuyện theo lời DD... Một tên trộm đột nhập vào nhà và tấn công chị ấy, nhưng tôi về nhà kịp lúc và hắn chạy mất..."
"À."
Cô chạm đầu ngón tay lên môi, vẻ mặt băn khoăn, "Nếu vậy, có lẽ bọn tôi không cần phải làm tới mức khóa ký ức, nhưng vẫn phải chờ đội trưởng quyết định. Anh ấy sẽ lên đây nhanh thôi. Cậu không bị thương chứ?"
"Không... Cậu thì sao, Yumiko? Vết thương của cậu nên được kiểm tra ngay đi."
Trên chiếc áo blazer của Yumiko, phần tay phải đã bị con quái vật Biter xé toạc. Lưng áo cũng bị rách lúc cô văng vào cây cột trụ. Khả quan mà nói thì ít nhất cô phải lãnh vài vết bầm hoặc gãy mất một hai cái xương... Ý Minoru là vậy, nhưng không hiểu sao mà Yumiko chỉ im lặng, biểu cảm có gì đó không bằng lòng.
"Tôi... nói gì sai à...?"
"Không, không hẳn. Chỉ đang nghĩ xem cậu nên gọi tôi kiểu gì...," cô trả lời cụt lủn.
Nghe vậy, cậu rốt cuộc cũng nhận ra là đã vô ý gọi cô bằng tên riêng. Nhưng đâu còn cách nào khác; cậu đâu có biết họ của cô chứ.
Dù vậy, cậu vẫn lo lắng, không biết là nên xin lỗi hay phát bực. Còn Yumiko, sau một hồi liếc nhìn Minoru, lại nhún vai.
"Tôi ổn. Chỉ là chút xuất huyết nội ở những chỗ bị thương. Chuyện thường thôi."
"Chuyện thường á...?"
Cậu vô thức đảo mắt đi, nhưng Yumiko tiếp tục lên tiếng, giọng điềm tĩnh.
"DD không gặp vấn đề gì với nội tạng hay xương khớp, nhưng đầu bị đập một phát nên đang được kiểm tra. Anh ta lúc nào cũng lý do lý trấu để khỏi luyện tập, nên cả cách đơn giản nhất để ăn đòn cũng chẳng biết. Từ mai phải cứng rắn hơn mới được..."
DD hẳn là người lớn tuổi hơn, nhưng Yumiko nhắc đến anh cứ như một người chị gái đang mắng mỏ đứa em trai vô dụng. Minoru vô tình cười nhẹ. Cậu tưởng cô sẽ giận, nhưng cô chỉ khịt mũi.
Cậu hắng giọng, trước khi hỏi thêm một chuyện nữa.
"Ừm... Vậy các cậu định giải quyết thế nào với mớ lộn xộn ở bãi đỗ xe? Cái xe cháy này, rồi cả mấy cái lỗ từ tầng hầm lên đến tận mái lúc Third Eye đào thoát..."
"Dễ ợt. Một quả thiên thạch rơi xuống, cắt xuyên qua cả tòa nhà và đâm trúng một chiếc xe dưới hầm, khiến nó phát nổ và bốc cháy," Yumiko đáp lại, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
Minoru trố mắt nhìn cô.
"...N-nghe ảo vậy..."
"Third Eye đến từ ngoài không gian còn gì. Không lên thì xuống thôi."
"...À-à vậy hả..."
***
Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua từ sau cuộc chiến cam go với Biter.
Hai người đang ở tầng trên cùng của một bệnh viện trực thuộc Đại học Y phía đông quận Omiya, thành phố Saitama. Giờ là năm giờ sáng, có lẽ vì thế mà không có bóng dáng ai khác trong hành lang mờ tối.
Sau khi Ruby Eye đào thoát khỏi con quái vật chạy loạn, hai chị em Minoru được DD lái xe đưa đến bệnh viện. Dường như họ đã sắp xếp từ trước vì Norie được đưa lên cáng, vào cổng cấp cứu và được kiểm tra kỹ lưỡng ngay lập tức. May mắn thay, cô hầu như không có thương tích nào cả, nhưng vì gã Biter đã chuốc cho cô một liều thuốc ngủ cực mạnh, họ vẫn đưa cô vào một phòng bệnh riêng trên tầng thượng để đề phòng mọi chuyển biến.
Lúc nãy cô tỉnh được vài phút, nói chuyện một chút với Minoru rồi lại chìm vào giấc ngủ. Khả năng cao là cô sẽ phải nghỉ làm một hôm.
Yumiko ở lại tầng hầm đỗ xe, bảo là để cùng với "đội trưởng" giải quyết hiện trường và ngăn chặn rò rỉ thông tin. Minoru cũng lo cho cô trong lúc ngồi đợi trên một băng ghế gần phòng bệnh của Norie, nhưng nhìn cách cô bước lại gần đây, có vẻ là không có chấn thương gì nghiêm trọng.
Theo lời cô nói thì cô biết cách ăn đòn. Với cô, ngay cả trận chiến siêu nhiên đó cũng chỉ là "chuyện thường" mà thôi.
Nhưng dĩ nhiên là với Minoru, tất cả những sự kiện này vẫn cứ như một giấc mơ. Cậu có cả đống chuyện muốn hỏi Yumiko, nhưng tâm trí mơ màng thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trời chỉ mới tờ mờ sáng. Cậu ngây người nhìn qua cửa sổ, miệng bật ra những con chữ mà chính cậu cũng không ngờ tới.
"Lúc đó... Khi Biter chạy loạn cố giết chị Norie và tôi..."
Yumiko nhìn cậu đăm đăm như khích lệ.
"...Khi nhìn xuống chị Norie, nói sao nhỉ... nó có vẻ lưỡng lự. Tôi cứ tưởng là không đời nào nó có thể giao tiếp, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, cảm giác cứ như suy nghĩ của nó truyền qua tôi vậy. Như thể... nó không muốn giết chị ấy. Và nó đã thật sự ngừng tấn công... Sao lại thế chứ? Nó đâu còn là..."
"..."
Yumiko ngoảnh mặt ra trước. Sự yên lặng kéo dài thêm vài giây trước khi cô nhỏ giọng lên tiếng.
"...Bọn tôi tin là ở một mức độ nào đó, Third Eye có thể sao chép ký ức và nhân cách của vật chủ."
"...K-ký ức...?"
"Đúng vậy. Trước đây có hai vụ Ruby Eye chạy loạn khi mà chúng cũng lặp lại những đòn tấn công máy móc và bản năng giống như Biter, nhưng lời chúng nói có vẻ như bắt nguồn từ ký ức của vật chủ, mặc cho não bộ gần như đã bị phá hủy hoàn toàn."
"...!"
Cậu hít mạnh một hơi. Trí óc bắt đầu hoạt động, xem xét ý nghĩa trong lời nói của Yumiko.
"...Vậy...," cậu khàn giọng thì thầm, "Lý do nó lưỡng lự không tấn công chị Norie là vì ký ức và ý chí của gã đó... gã Biter, vẫn còn lưu lại trong Ruby Eye... Là vậy sao...?"
"...Đó là cách giải thích hợp lý nhất."
"Nhưng... gã Biter là hạng người tệ hại nhất, đúng không? Gã đã từng tấn công và sát hại nhiều người khác. Ba ngày trước, gã còn cố giết chết Minowa... Tại sao loại người như thế lại muốn tha cho chị Norie chứ...?"
Xoay xở nói được từng đó, Minoru cắn chặt môi.
Lý do con quái vật không giết Norie là vì nó có một phần ký ức của gã Biter? Một giả thuyết thật khó chấp nhận.
Yumiko quay sang Minoru đã chìm vào im lặng. Đôi mắt đen thoáng chút do dự, nhưng sau khi chớp mắt, cô gái Jet Eye bắt đầu nói.
"Bọn tôi vừa mới tìm ra tên thật của Trường Hợp Xác Nhận Vật Chủ Ruby Eye Số 29, tên mã Biter. Hắn không mang theo giấy tờ tùy thân, giấy đăng ký xe cũng bị thiêu rụi. May mà biển số xe vẫn còn... nhưng kết quả điều tra trả về đã khiến cả đội trưởng và tôi đều kinh ngạc. DD thì sốc nặng. Coi bộ anh ta hâm mộ tên đó."
"...Hâm mộ...? Gã là nghệ sĩ hay gì à...?"
"Kiểu vậy. Hắn là một nhà phê bình ẩm thực sành sỏi khá nổi tiếng thường viết bài đánh giá nhà hàng cho các tạp chí, thỉnh thoảng còn xuất hiện trên tivi. Họ tên đầy đủ là Takaesu Hikaru."
"Takaesu... Hikaru...," cậu khẽ lặp lại cái tên.
Đúng là nghe khá quen, dù Minoru không biết nhiều về các diễn viên hay giới nghệ sĩ nói chung. Xem ra cậu đã không tưởng tượng khi nghĩ là từng nhìn thấy gã Biter ở đâu đó lúc đối mặt với gã lần đầu trong bộ dạng không biến đổi trên mái nhà thi đấu SSA.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem tại sao một người với địa vị xã hội như thế lại hành động như một con thú, Yumiko tiếp tục.
"Mẹ hắn cũng là người nổi tiếng. Một nhà bình phẩm giáo dục. Nhưng bà ấy đã chết sáu năm trước trong một vụ tai nạn xe. Không biết là tai nạn thật hay có gì mờ ám, nhưng theo kết quả tìm kiếm nhanh thì Takaesu đã hoạt động trong lĩnh vực giải trí cùng với mẹ từ khi còn nhỏ."
"...Cậu có nghĩ gã yêu quý mẹ mình không...?" Minoru lẩm bẩm.
Yumiko không đồng ý, cũng chẳng phủ nhận. Những lời tiếp theo, giọng cô còn nhỏ hơn.
"Tôi không biết. Thông tin vậy thôi. Những người phụ nữ được cho là nạn nhân của tên Biter... của tên Takaesu, đều chưa kết hôn, bất kể tuổi tác ra sao. Nói cách khác, hắn không săn đuổi nội trợ. Đây chỉ là suy đoán vô căn cứ của tôi nhưng... nếu tên Biter tưởng tượng ra mẹ mình khi nhìn thấy chị cậu trong tấm tạp dề, rồi chính vì thế mà hắn bắt cóc cô ấy, không gây ra thương tích nào... thì những cảm xúc đó cũng đã được sao chép. Bởi vậy mà Third Eye đã không tấn công, dù là trong trạng thái chạy loạn..."
"Nhưng... Nếu vậy, chẳng phải..."
Minoru cúi gục đầu, ép từng con chữ bật ra.
"Chẳng phải gã Biter cũng chỉ là nạn nhân? Ý cậu là gã không thể ngưng giết người vì bị Third Eye điều khiển sao? Quá muộn để nói vậy rồi. Gã là hạng người tệ hại nhất, là kẻ đã cắn chết người vô tội bằng chính ý định của bản thân, đúng không? Gã là cái ác tuyệt đối, chết cũng là lẽ tự nhiên, đúng không...?"
Sau một thoáng im lặng trước những lời của Minoru, Yumiko trả lời cậu với âm giọng dịu dàng nhất từ khi hai người gặp nhau đến nay.
"Không có gì gọi là cái ác tuyệt đối... Third Eye tạo ra rất nhiều năng lực độc nhất, dùng ký ức của vật chủ làm nền tảng. Ruby Eye còn khiến vật chủ mang thôi thúc tàn sát, và Jet Eye... Ừ thì chính tôi đang là một Jet nên có lẽ không nhận thức được, nhưng chúng ta chắc hẳn cũng nhận được một loại mệnh lệnh nào đó. Chưa ai hiểu được ý nghĩa hay mục đích của tất cả những chuyện này. Sẽ ra sao... nếu đây không phải một hiện tượng tự nhiên, mà hai màu sắc của Third Eye được ai đó gửi đến Trái Đất? Nếu vậy, hành động của Ruby Eye có thể là tốt cho họ, còn chúng ta là kẻ ngáng đường, là cái ác. Nhưng cậu biết đấy..."
Cô bất chợt chạm nhẹ lên nắm tay siết chặt của Minoru.
"Ít nhất, tôi mừng vì cậu đã hành động. Chắc chắn là chị cậu và cô gái trong đội điền kinh cũng vậy. Cậu đã cứu tôi, cứu DD, cứu chị cậu, cứu cô gái đó, và cứu tất cả những ai có thể trở thành nạn nhân kế tiếp của tên Biter. Người khác nói gì kệ họ, điều quan trọng là cậu đã làm việc tốt... Tuy chất vấn sự tồn tại của cái ác tuyệt đối, tôi đồng thời cũng tin vào điều ngược lại. Có những chuyện cậu nên làm và phải làm, bất kể thế nào. Với tôi, đó là loại bỏ tất cả Ruby Eye ra khỏi thế giới này và giảm số lượng nạn nhân xuống ít nhất có thể, dù chỉ là một người, dù có phải đi ngược lại ý định của ai đó ngoài vũ trụ kia."
"Chính xác. Không việc gì phải nghi ngờ về chuyện đó. Ít nhất, đó là ý nghĩa tồn tại của Jet Eye, của chúng ta."
Giọng nói vừa xuất hiện, tràn đầy phẩm giá và sức mạnh.
Yumiko tức tốc rút tay về. Minoru vô thức ngẩng mặt lên.
Ở phía bên kia hành lang, một người đàn ông cao gầy tiến về phía họ, tiếng gót giày gõ trên sàn. Dù ăn vận đơn giản trong bộ vest tối màu và cà vạt màu nâu đỏ, đôi mắt sắc bén trên sống mũi cao lại gây ấn tượng mạnh mẽ. Có thể thấy được những nếp nhăn mờ khắc trên khóe miệng và trán. Tuổi tác có lẽ đã gần bốn mươi, nhưng mái tóc đen tuyền được vuốt gọn gàng mang lại một vẻ ngoài trẻ trung.
Đây là người đội trưởng đó sao?
Thật sự khác xa hình tượng quản lý mà cậu hình dung; nhìn anh ta như một chiến binh trong tiểu thuyết lịch sử vậy. Thường thì Minoru sẽ bị cảm thấy bị đe dọa khi đứng trước một con người như thế. Nhưng lúc này đây, cậu đứng thẳng hết sức tự nhiên, ánh mắt không hề lảng tránh. Có thể vì cậu đã quá mệt mỏi, hoặc vì cậu nhận ra đây là đồng loại, là Jet Eye.
Yumiko đứng lên cùng lúc. Giữ hai tay đằng sau, cô mở lời giới thiệu.
"Đây là đội trưởng của bọn tôi. Năng lực của anh ấy rất nguy hiểm, có thể chi phối ký ức của người khác. Đội trưởng, đây có lẽ là Jet Eye cuối cùng ở vùng Kanto. Năng lực..."
"Tôi có nghe rồi. Chắc nên gọi nó là... lá chắn phòng ngự tuyệt đối? Thật sự thú vị đấy. Giáo Sư hẳn sẽ thích lắm."
Một giọng nói mượt mà nhưng vững chãi.
Người đàn ông cười nhẹ, đưa tay phải về phía Minoru.
"Rất vui được gặp em. Tôi là Himi, phụ trách Bộ phận Đặc biệt trực thuộc Cục Sức khỏe và An toàn lao động, Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi. Em có thể gọi tắt là Đặc Bộ."
Minoru cuống quýt bắt lấy bàn tay chìa ra.
"V-vâng. Tên em là U-Utsugi."
"Không cần phải hình thức quá. Năng lực của tôi không nguy hiểm như Yumiko nói đâu. Nếu đối phương không hợp tác, tôi chẳng làm được gì cả."
"Không... Chắc chắn là..."
Bàn tay to rộng của vừa thô ráp vừa mềm mại, ắt là nhờ trui rèn qua võ thuật; cảm giác như thể một mình nó đã nắm trọn cả cơ thể của Minoru. Cậu đờ người ra, trước khi hấp tấp buông tay.
"Vâng, năng lực của em không mạnh mẽ gì cả, không thể bảo vệ được ai ngoài bản thân... Yumiko và DD đều bị thương khi chiến đấu với Biter, chỉ có em là bình yên vô sự..."
"Nhưng em đã không bỏ chạy."
Trước thái độ bình tĩnh nhưng càng lúc càng yếu ớt của Minoru, âm giọng trầm rõ của Himi đỡ cậu lên.
Cậu cứng người, nhưng một bàn tay đã đặt lên vai.
"Để cứu chị em, cứu Yumiko và DD, em đã tận dụng tối đa khả năng của bản thân cũng như môi trường xung quanh, chống lại kẻ địch mạnh mẽ, chứ không bỏ chạy. Kể cả trong số các Jet Eye cũng không có nhiều người làm được thế. Để tôi nói thẳng. Chúng tôi cần em, Utsugi Minoru. Mong em gia nhập với chúng tôi để..."
"Xin đừng ạ." Minoru ngắt lời Himi. Cậu lắc đầu, mắt vẫn cụp xuống.
Cậu ngước lên, thoáng nhìn qua những đặc điểm đậm nét của người đàn ông cao gầy rồi ngay lập tức cúi gằm.
"Nếu biết tên em, anh hẳn đã xem qua vụ việc tám năm trước. Vậy thì anh nên biết... em là kẻ bỏ chạy, kẻ lẩn trốn. Điều quan trọng nhất với em là có một cuộc sống thường ngày bình yên. Đến cả cái lý do em cố gắng cứu lấy Minowa và chị Norie, hay Yumiko và DD, cũng là vì em sẽ cảm thấy rất tệ nếu không cứu được... Chỉ vậy thôi ạ."
"Có gì sai chứ?" Yumiko lên tiếng từ đằng sau, giọng cô nhẹ nhàng đến lạ.
Minoru chỉ đứng đó, không thể ngoảnh lại. Những lời tiếp theo thậm chí còn khiến cậu ngạc nhiên hơn.
"Tôi xin lỗi. Những lời tôi nói với cậu ở công viên thật bất công."
"...Không... Cũng bình thường nếu có ai muốn nói vậy mà..."
"Không đúng đâu. Tôi... có lẽ là đã ghen tỵ với năng lực của cậu. Bởi vì tôi nghĩ... nếu tôi có được nó, tôi đã có thể cứu được những người mà tôi từng thất bại..."
"..."
"Rốt cuộc, đó chỉ là sự ích kỷ mà thôi. Tất cả những suy nghĩ đó đều vì tôi muốn mọi chuyện với mình trở nên dễ dàng hơn... Nhưng... tôi muốn cứu người khi còn có thể, dù có là vì bản thân đi chăng nữa. Mọi người thường chẳng thể lý giải hành động của chính mình, nên tôi nghĩ không cần để ý đến động lực làm gì. Điều quan trọng là việc ta làm. Chỉ vậy thôi. Tôi biết mình đang nhắc lại chuyện này nhưng mà... cậu đã cứu tôi. Bất kể cậu làm thế vì lý do gì cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng tôi rất biết ơn... Gì vậy hả, đội trưởng?"
Câu cuối cùng hướng đến Himi. Trước mặt Minoru vẫn đang cúi đầu, Himi lên tiếng, giọng thoáng nét cười.
"À thì... tôi chỉ bất ngờ thôi. Lần đầu tiên nghe em nói chuyện kiểu này đấy, Yumiko."
"Thôi đi ạ... Sao cũng được, em xong rồi đấy."
Cô lại ngồi thụp xuống ghế.
Minoru cắn chặt môi khi những lời của Yumiko chạy qua tâm trí cậu lần nữa.
Điều quan trọng là việc ta làm.
Ý cô ấy là một kẻ như mình có thể làm được gì đó ư?
Từ khi khám phá ra bản chất của lớp vỏ bảo vệ, cậu đã nghĩ rằng thứ năng lực này là để tách biệt bản thân khỏi thế giới. Cậu đã nghĩ rằng quả cầu nghe được lời cầu nguyện không dứt đó và ban điều ước xuống, hiện thực hóa nó trên phương diện vật lý hữu hình.
Nhưng có thật vậy không?
Lẽ nào... cậu nhận được nó là để chuộc tội? Bằng cách bảo vệ người khác, cậu sẽ chuộc lại được lỗi lầm năm xưa, khi cậu một mình chui rúc trong cái hốc tối tăm đó, bỏ mặc cha, mẹ, và chị...
Là vậy sao?
Không. Không đời nào mình có thể chuộc lỗi. Dù có cứu hàng chục hay hàng trăm người, dấu ấn tội đồ khắc sâu trong tim mình cũng khó mà phai nhạt.
...Nhưng-nhưng.
...Nếu đến một ngày, mình mất mạng khi cố gắng cứu lấy người khác...
...Liệu chị sẽ tha thứ cho em khi chúng ta gặp lại chứ... Waka..?
Minoru không biết mình đã im lặng mất bao lâu, nhưng khi cậu ngẩn mặt lên, Himi vẫn ở đó, chờ đợi. Biểu cảm của anh hoàn toàn không thay đổi.
Cậu ngoảnh đi trong phút chốc. Trước ánh mắt như động viên của Yumiko, cậu quay lại đối mặt với Himi.
"Em muốn nhờ bên anh phẫu thuật loại bỏ Third Eye và xóa hết mọi ký ức liên quan... nhưng chắc là không được nhỉ?"
"Tôi rất tiếc, nhưng câu trả lời là không."
"Nếu làm việc với tổ chức của anh, liệu em có được nhận thưởng hay gì đó khi mọi chuyện với Ruby Eye đã chấm dứt không?"
"Có. Khi Đặc Bộ giải tán, các thành viên sẽ được nhận thưởng vì sự cống hiến của họ. Tôi không thể nói rõ hơn, mong em hiểu cho."
"Vậy sao? ...Chỉ mới ba tháng từ lúc Third Eye xuất hiện, nhưng xem ra mọi người đã chuẩn bị kỹ càng."
Nghe vậy, Himi nở một nụ cười bí ẩn.
"Chuyện phức tạp lắm. Nếu em muốn, chúng tôi có thể trả trước một phần..."
"Em không cần một yên nào cả," cậu nói thẳng. "Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, em muốn anh dùng năng lực đó."
Himi nhướng mày rất khẽ, đưa tay ra hiệu cho Minoru tiếp tục. Cậu hít vào một hơi thật sâu...
"Hãy dùng năng lực của anh... để xóa ký ức của những người quen biết em. Tất cả những ký ức về em, hãy xóa sạch chúng. Cả ký ức của bên anh luôn."
Yên lặng. Sau vài giây, vẫn là sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Bình minh bắt đầu ló dạng bên ngoài cửa sổ. Đâu đó vọng lại tiếng còi mờ nhạt của xe cứu thương.
"...Thực tế mà nói, liệu có khả thi không?"
Giọng Himi ngạc nhiên thấy rõ, nhưng cũng dễ hiểu. Minoru khẽ gật đầu.
"Chính xác thì anh chỉ cần xóa ký ức những ai mà em nghĩ là biết em khá rõ. Không nhiều vậy đâu, kể trong khu vực quanh nhà em và gần trường học."
"...Tôi không hiểu em sẽ thu được lợi ích gì, nhưng... nhưng nếu đó là mong muốn của em, thì em có lời hứa của tôi. Dĩ nhiên là nếu lúc đó tôi còn sống."
"Cảm ơn anh. Vậy... nếu anh muốn, em sẽ gia nhập Đặc Bộ và..."
"Chị cậu thì sao? Cậu muốn xóa cả ký ức của chị ấy ư?"
Người ngắt lời Minoru là Yumiko. Giọng cô trầm ổn, nhưng có thể nhận ra âm điệu gay gắt như lần đầu hai người gặp nhau. Cậu ngoảnh lại, khẽ gật.
"Nếu không có tôi bên cạnh, chị Norie có thể xây dựng gia đình của riêng mình và sống cho bản thân."
"...Dù là cậu thì cũng không thể nói chắc rằng đó là điều chị ấy muốn, nhưng... Vậy cậu định làm gì sau đó, trong một thế giới không người quen biết?"
Ánh mắt cô lộ vẻ thách thức, và Minoru nhìn thẳng vào chúng.
"Không biết nữa... Có lẽ... tôi muốn tìm ra. Một thế giới chẳng ai biết tôi là ai sẽ ra sao, tôi muốn khám phá nó."
***
Yumiko không đáp trả dữ dội như lần trước. Chính xác thì cô không nói gì cả.
Đội trưởng Himi đã kéo Minoru ra một góc để giải thích các vấn đề chi tiết. Họ đã quyết định là cậu sẽ ghé qua trụ sở chính của Đặc Bộ ở Tokyo vào ngày mốt, sau khi tan học. Hai người bắt tay nhau lần nữa, trước khi Himi nói thêm một chuyện như thể vừa sực nhớ ra.
"À... Sẵn tiện thì tôi chuẩn bị tới gặp cô bé mà em đã cứu... Minowa Tomomi ấy."
"...Minowa cũng ở đây sao?"
"Phải. Đặc Bộ có thỏa thuận đặc biệt với bệnh viện này. Nếu là chỗ nào khác, một tay thanh tra khu vực sẽ xông tới ngay khi chúng ta báo có người bị thương do ăn cướp tấn công."
"Cũng... đúng. Nhưng tại sao Minowa lại nằm viện tới tận ba ngày? Cô ấy bị thương hay là...?"
"Không, hầu như không có thương tích gì cả, nhưng cô bé đã thấy tên Biter sử dụng dị năng... Sau khi cô bé tỉnh lại, chúng tôi phải mất kha khá thời gian để trấn an cẩn thận, giải thích sự tình rồi yêu cầu hợp tác khóa ký ức."
"...Anh sẽ xóa ký ức của cô ấy sao?"
"Đó là thủ tục bắt buộc, cũng là cách giải quyết tốt nhất. Dù không bị thương, nỗi sợ hãi sau khi bị Ruby Eye tấn công sẽ đè nặng lên trái tim của nạn nhân," Himi nói thẳng trước khi hạ giọng. "Để đảm bảo chắc chắn, chúng tôi sẽ khóa toàn bộ ký ức cho đến vài giờ trước khi vụ việc xảy ra. Cô bé đã đồng ý, nhưng còn muốn gặp em lần nữa, có vẻ là để cảm ơn. Em định thế nào?"
"...Chẳng phải rồi cũng sẽ bị xóa thôi sao...?" Minoru nghiêng đầu lẩm bẩm.
Nghe thế, Yumiko lên tiếng. Cô đứng khoanh tay dựa vào tường, giọng thoáng chút bực bội.
"Cậu thật sự không hiểu cảm xúc của người khác nhỉ? Dù cô ấy có quên thì cậu vẫn sẽ nhớ. Đó mới là điều quan trọng, ít nhất là với cô ấy."
"..."
Nhưng với tôi...
Với tôi, ký ức luôn là những thứ nặng nề và đau khổ.
Minoru nhớ lại những chuyện đã xảy ra kể từ lúc bắt gặp Minowa Tomomi trên con đê sông Arakawa vào buổi sáng sớm hôm đó.
Cậu tự hỏi mọi thứ sẽ ra sao nếu cậu không nói những lời như thế, không làm những việc như thế.
Nhưng chính cậu lại bất ngờ khi nhận ra cảm xúc của mình không chỉ có vậy. Tomomi mỉm cười trong màn sương trắng tinh khôi. Tomomi cùng cậu sóng vai trong hành lang lớp học. Tomomi rơi nước mắt trên băng ghế Tây Viên... Những hình ảnh ấy mang đến một nỗi đau ngọt dịu, không chút phiền lòng.
"...Để em gặp Minowa," cậu nói khẽ
Himi gật đầu cùng một nụ cười.
***
Phòng bệnh của Minowa Tomomi cũng nằm trên tầng thượng, cách không xa phòng của Norie.
Khi Himi gõ cửa, giọng nói bên trong lập tức cất lên, "Mời vào ạ."
Bị Yumiko thụi vào lưng, Minoru hít sâu một hơi rồi kéo cánh cửa trượt ra. Cậu bước vào trong, và điều đầu tiên cậu cảm nhận được không phải mùi hoa tươi cạnh giường mà chính là mùi hương của Tomomi. Một mùi hương gợi nhớ mặt trời.
"Cậu còn đứng đấy làm gì?" giọng nói phía sau nhẹ nhàng nhưng thúc giục.
Còn cậu theo tôi làm gì? Minoru bước tới.
Qua tấm màn trắng, cậu thấy Tomomi ngồi bình lặng giữa chiếc giường rộng rãi.
Bên ngoài bộ pajama màu vàng là chiếc áo cardigan màu trắng gốm. Trông cô khỏe hơn cậu nghĩ. Ngay khi thấy Minoru, cô bật ra một nụ cười thật rộng và vẫy tay với cậu.
"Sáng nha! Cậu tới thật tốt quá, Utsugi. Đừng đứng đó, lại đây nè."
Đã được nhắc từ trước, cậu đành đi tới cạnh giường. Thật may - nếu đây đúng là may - khi Yumiko và Himi ở lại bên ngoài tấm màn trắng.
"C...chào buổi sáng, Minowa. Cậu thấy sao rồi...?"
Dù xấu hổ khi thấy Tomomi trong bộ đồ ngủ, cậu vẫn cố gắng nhìn vào ánh mắt thẳng thắn của cô.
"Tớ hoàn toàn khỏe nha. Chỉ là trầy xước một chút chứ có gì đâu. Mà tớ muốn chạy lắm rồi đó! Mắc kẹt ở đây thật sự làm tớ điên ghê luôn."
Cô vung vẩy chân mình bên dưới tấm chăn cùng một tiếng cười rộn rã, nhưng nhanh chóng chìm vào im lặng.
Sau vài giây, cô mới khẽ khàng hỏi cậu, "...Đã có chuyện gì với anh ta...?"
Minoru nhận ra ngay là cô đang nhắc tới gã Biter. Vậy là cô thật sự đã nhìn thấy khuôn mặt biến đổi dị thường của gã Ruby Eye đó, và nhớ rất rõ.
Cậu hít vào một hơi trước khi trả lời.
"...Mọi chuyện ổn rồi. Gã không còn ở đây nữa."
"Thật ư?! Cậu đánh bại anh ta vì tớ sao, Utsugi?!"
"..."
Dĩ nhiên, cậu không hẳn là đã hạ gục... giết chết gã Biter bằng chính sức mình. Nhưng nếu cậu cố tỏ ra khiêm tốn vào lúc này, thì đó là sự ích kỷ.
Cậu gật đầu, nhẹ nhàng mà chắc chắn, "Đúng vậy. Tớ có sức mạnh để chiến đấu với những gã như thế. Vậy nên nếu có kẻ nào xuất hiện thì cũng không sao cả. Bởi vì tớ..."
Một thoáng ngưng lại để lấy hơi, rồi cậu nâng giọng mình lên, "Bởi vì tớ sẽ bảo vệ cậu, Minowa."
Nghe đến đây, mắt Tomomi mở to, long lanh như bầu trời đầy sao. Các vì sao hội tụ với nhau, tạo thành những hạt sương lấp lánh.
Ba ngày trước, dưới ánh hoàng hôn trong công viên Akigase, Minoru đã thấy chúng. Nhưng giờ đây, thứ đang lăn dài trên gò má của cô lại mang một màu sắc khác, một hơi ấm khác.
"Ừm," giọng cô run rẩy. Mặc cho những giọt nước mắt, nụ cười của cô vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời.
Cô hít thở thật sâu, điều hòa nhịp thở, rồi tiếp tục.
"...Cậu biết đấy... Họ đã nói là tớ sẽ phải quên hết những chuyện xảy ra ở công viên và cả những lần chúng ta trò chuyện trước đó nữa. Tớ không ngại quên đi con người đáng sợ đó, nhưng... quên mất cậu đã bảo vệ tớ như thế nào, thật không dễ chịu gì hết, Utsugi à."
"..."
Thấy Minoru không nói gì nữa, cô ngả người tới trước, chìa tay phải về phía cậu. Bàn tay nắm chặt, chỉ chừa lại ngón út.
"Nè, Utsugi, hứa với tớ đi. Dù tớ có quên hết mọi thứ, cậu vẫn sẽ là bạn tớ khi chúng ta gặp lại nhau trên bờ sông Arakawa, nhé? Hứa nhé?"
"...Tớ hứa." Minoru gật đầu, tay phải cũng đưa ra.
Hai ngón tay út móc vào nhau.
Một lời hứa mà cậu nhận ra mình chắc chắn sẽ giữ lấy, cho dù đến một ngày nào đó, mối quan hệ này không còn nữa.
Thật sự... có chút bất ngờ mà.
***
Cậu và cô bước ra ngoài, để đội trưởng ở lại thực hiện quy trình khóa ký ức.
Họ cắt qua hành lang, đến trước một khung cửa sổ. Ở bầu trời phía đông, ngôi sao mai tỏa sáng lặng lẽ giữa những gam màu của buổi bình minh đang đến, thay thế màn đêm.
Third Eye, Jet và Ruby, đen và đỏ. Chúng đến từ một nơi xa hơn thế, để rồi hạ cánh trên hành tinh này đây. Những con người mà chúng bắt gặp, số phận vĩnh viễn đổi chiều.
Có ý nghĩa gì ẩn sau mọi chuyện? Hay vốn dĩ mọi chuyện ngay từ đầu đã chẳng hề có chút nghĩa lý?
"...Cậu vẫn muốn cô gái đó... và tất cả mọi người xung quanh quên đi cậu là ai chứ?" Cô hỏi khẽ, ánh mắt cũng hướng đến những vì sao.
Cậu gật đầu, nhìn xuống ánh sáng phố thị trải dài trên mặt đất.
"Vậy thì, xem ra thời gian chúng ta quen biết nhau cũng chỉ có hạn thôi. Ít nhất tôi vẫn sẽ giới thiệu bản thân. Cậu nhìn qua đây."
Cậu quay sang, để hai người đối mặt. Cô chìa tay phải ra, cất tiếng, giọng điềm đạm và trang nghiêm.
"...Tên tôi là Azu Yumiko, bí danh Accelerator. Mong được chiếu cố cho đến ngày tôi quên mất cậu."
Chúng ta chưa từng xưng danh đàng hoàng nhỉ? cậu nghĩ thầm, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay chai sần của cô.
"Tôi là Utsugi Minoru. Mong được chiếu cố chừng nào cậu còn nhớ đến tôi."
Hết