TL: Sakuya
◇
“Vậy thì, chúng thần xin phép.”
“Thần xin lui.”
Fadi và Riziarette rời khỏi phòng.
Tôi cùng Công chúa nhìn hai người đó rời đi.
Cảm giác như căn phòng rộng hơn khi chỉ còn chúng tôi.
“…Thật sự có ổn không khi thần làm hiệp sĩ riêng của Người?”
Sau một thoáng im lặng, tôi hỏi như vậy.
Tôi không có nhiều thời gian để hỏi đáp lúc hai người kia ở đây, nên tôi đã khá rối bời khi cô ấy nói rằng sẽ bổ nhiệm tôi làm hiệp sĩ riêng.
Không thể tin được là Công chúa hoàn toàn nghiêm túc với những gì cô ấy nói ở chỗ của Flegel…
Chưa kể đến việc Riziarette đã là hiệp sĩ riêng của Công chúa Valtrune trong tiền kiếp, nên cũng khá bất ngờ khi tôi được chọn thay vì cô ấy.
“Sao vậy anh? Quả nhiên là, anh không hài lòng nhỉ...?”
“Không phải… chỉ là, thần muốn biết lý do Người chọn thần thay vì Riziarette.”
Chênh lệch về năng lực giữa tôi và Riziarette là không nhiều.
Thêm nữa, cô ấy cũng đã dành nhiều thời gian hơn bên Công chúa.
“Thần chỉ dành rất nhiều thời gian bên Người ở trong ngục của Vương quốc Reshfeld, dù vậy, Người vẫn chọn thần… tuy có hạnh phúc, nhưng thần tự hỏi liệu có ổn không nếu là thần thay vì cô ấy.”
Công chúa Valtrune lắng nghe tôi từ đầu tới cuối, rồi mỉm cười.
Như thể cô ấy thấu hiểu toàn bộ nỗi niềm của tôi.
Ngón tay cô ấy đan xen lấy tay tôi như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời, và rồi, từng ngón tay khẽ chạm vào nhau, và bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, mềm mại, ấm áp ấy nắm chặt lấy bàn tay tôi.
“Quả thực, Riziarette đã từng là hiệp sĩ riêng của em. Khi đó, em chẳng có ai ngoài cô ấy cả…”
Công chúa Valtrune chầm chậm lắc đầu.
“Nhưng mà. Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi……… Lúc này, em đã có anh.”
“――――!”
“Anh đã ở bên em lúc này… là người mà em mong muốn hơn hết thảy――”
Cứ như là cô ấy đang thổ lộ với tôi vậy.
Hai má cô ửng hồng, tô điểm cho gương mặt xinh đẹp tuyệt vời.
“Thêm nữa, dù Riziarette không phải hiệp sĩ riêng của em thì cô ấy vẫn sẽ có thể đạt được những thành tựu xuất sắc hơn cả trong tiền kiếp. Cũng chính vì thế mà em có thể không do dự mà chọn anh.”
Xem ra Công chúa không chọn Riziarette vì Người tin tưởng cô ấy.
Những lời đó rất thuyết phục, và chính tôi cũng đồng ý với cách cô giải thích.
“Quả thực là Riziarette chiến đấu trên kỵ long tốt hơn hẳn những người khác. Ngay cả khi cô ấy không phải hiệp sĩ riêng của Người đi nữa, cô vẫn sẽ có thể liên tục đạt thêm những thành tựu về quân sự.”
“Đúng là vậy mà, cho nên, anh không cần lo lắng đâu. Lựa chọn của em trong kiếp này ―― là anh mà.”
Tôi thực sự vô cùng vinh hạnh, vô cùng may mắn khi Công chúa nghĩ vậy về tôi.
Một hiệp sĩ trung thành sẽ dành cả mạng sống này cho người ấy.
Khi cô ấy giã từ cõi đời cũng là lúc tôi ra đi.
Vì thế, tôi sẽ không để hơi ấm này tàn phai.
“Thần sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng làm hiệp sĩ riêng của Người.”
“Vâng, em tin rằng anh sẽ làm được.”
――Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.
Tôi đã thề nguyện điều này biết bao nhiêu lần rồi, và chắc chắn tôi sẽ tiếp tục bảo vệ Công chúa.
“Quả nhiên là vậy. Thần… thực lòng thích Valtrune-sama.”
“――Eh!?”
“――! Không, không có gì đâu. Vậy thì, thần xin phép.”
Tôi che mặt, cố gắng xua đi lời nói vừa thốt ra, và lập tức mở cửa rồi rời đi.
“…Xấu tính thật đó. Anh nói vậy thì… làm sao mà em không vui cho được?”
Có lẽ Công chúa Valtrune đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe được bởi đã nhanh chóng rời đi rồi.
Sao tôi lại nói như thế nhỉ?
Những lời đó không phải những gì tôi định để cô ấy biết.
Ngày hôm nay, một ngày đáng nhớ, và cũng là khoảnh khắc đầy xấu hổ.
“Haa… lỡ nói ra mất rồi…”
Tôi hít sâu một hơi và nhớ lại những gì tôi vừa làm.
◇
ayoooooooooo?????? KÍNH THƯA QUAN VIÊN HAI HỌ