TL: Sakuya
◇
Nội thất bên trong Cung điện mang sắc đỏ thẫm kết hợp với đen.
Tôi liếc nhìn những người vừa lướt qua, nhưng không quan tâm và bước tiếp.
Có hai người đang đi phía sau tôi.
Họ là những người tôi tìm kiếm theo lệnh của Công chúa Valtrune.
Sau khi gặp Fadi, tôi đã mời thêm một người nữa.
Không giống anh ta, tôi biết rõ người này là ai.
Tôi cũng đã nhận thông tin địa điểm từ Công chúa Valtrune, nên tôi không gặp khó khăn gì trong việc tìm kiếm cô ấy.
“Um, anh có chắc là muốn tôi theo cùng không?”
“Có, bởi đây cũng là mong muốn của Valtrune Điện hạ.”
“Vậy sao…”
Cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng không còn đường lui nữa.
Cánh cửa tới căn phòng của Công chúa Valtrune đã ở trước mắt chúng tôi rồi.
“Valtrune Điện hạ, thần xin chút thời gian của Người được không?”
Tôi gõ cửa, và một giọng nói phát ra từ bên trong.
“Vào đi anh.”
Chất giọng có đôi chút như mệnh lệnh nhưng vẫn có sự nhẹ nhàng, khiến tôi cũng an tâm phần nào.
Tôi quay lại, thoáng nhìn hai người đứng sau, rồi mở cánh cửa phòng riêng của Công chúa.
“Thần xin mạn phép. Thần đã đưa hai người mà Điện hạ yêu cầu đến đây đúng như kế hoạch.”
Chào đón chúng tôi là một Công chúa Valtrune đang mỉm cười.
“Cảm ơn anh đã giúp em đưa họ tới đây nhé.”
Gương mặt của Công chúa thả lỏng ra với lời cảm ơn đến tôi, và cô ra hiệu cho hai người kia bước lên.
Họ rụt rè theo dấu của Công chúa và tiến lên từ phía sau tôi.
“Fadi và Ritzia Reyte nhỉ. Ta đã mong được gặp hai người. Chào mừng đến với Cung điện.”
Hai người kia ngẩn ra trước lời chào của Công chúa Valtrune, có lẽ vì bất ngờ bởi thiện ý của cô ấy mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Công chúa Valtrune sau đó quay sang tôi và đưa tôi một tờ giấy.
“Đây là?”
“Khế ước của anh đó.”
“Khế ước?”
Tôi không biết cô ấy định có giao kèo gì với tôi.
Tôi đã thề rằng, sẽ một lòng trung thành với cô, và nhất nhất không phản bội cô.
Chắc chắn một điều là cô ấy tin tưởng tôi, nhưng nếu Công chúa lo lắng, tôi sẽ thể hiện lòng trung thành tuyệt đối của mình trên giấy.
Tôi có thể cảm nhận được điều đó thông qua thái độ của cô.
Nếu vậy thì, tôi tự hỏi nội dung của khế ước là gì. Tôi lướt qua từng con chữ trên mặt giấy.
‘Aldia Graetz sẽ được bổ nhiệm làm hiệp sĩ riêng của Công chúa Điện hạ Valtrune von Felsdorf.’
―― Hiệp sĩ riêng!?
Chà, tuy là lúc trước cũng có nói về chuyện này rồi, nhưng trở thành hiệp sĩ riêng của Công chúa cũng đồng nghĩa với… hiến dâng cả thân thể và linh hồn cho Công chúa Valtrune, sẵn sàng hy sinh tính mạng vì cô, và sẵn sàng lấy mạng bất kỳ ai nếu cô ra lệnh.
Và hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau cho đến khi cái chết chia lìa.
“……!”
“Anh không hài lòng sao?”
“K-Không phải… chỉ là, thần không biết liệu mình có xứng với Người không? Thần không nghĩ rằng bản thân mạnh mẽ, và cũng không rõ rằng… liệu bản thân có thể đạt được mong đợi của Người…”
“Không phải vấn đề gì đâu anh, vì kể từ ngày hôm đó… em đã luôn muốn có được anh làm hiệp sĩ riêng của mình…”
Tôi không chắc ngày đó là khi nào, nhưng có lẽ là từ kiếp trước.
“Em đã lựa chọn để sánh bước cùng anh, và đây cũng là cách em tuyên bố ý định của mình. Em muốn làm rất nhiều điều cho anh, giống như những gì anh đã làm cho em, và em đã thể hiện nó trong khế ước này. Thêm nữa, em chưa bao giờ nghĩ rằng anh yếu đuối, trái lại,…”
Cô ấy định nói gì đó tiếp, nhưng ngừng lại.
“Không, không có gì đâu. Nói chung là, em muốn anh ở bên em.”
Nếu cô ấy đã nói đến vậy thì, tôi không thể nào từ chối được.
Tôi biết rõ Công chúa Valtrune tốt bụng đến nhường nào.
Nên tôi đặt tay lên ngực, nhìn thẳng vào mắt Công chúa Valtrune để xác nhận lần cuối.
“Liệu điện hạ có ổn với một người như thần chứ?”
“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Tôi vô cùng vinh hạnh bởi đề xuất ấy… và nhanh chóng ký tên mình vào tờ khế ước.
“Kể từ giờ phút này, thần đã trở thành hiệp sĩ riêng của Người, và thần đã sẵn sàng để dành mạng sống này cho Người.”
“Cảm ơn anh nhé.”
Từ lâu tôi đã chắc chắn với quyết định này, nhưng cảm giác như trở thành hiệp sĩ riêng của Công chúa càng làm rõ hơn lòng quyết tâm ấy của tôi.
“Vậy thì, Fadi và Ritzia Reyte. Ta xin chân thành cảm ơn hai người đã tới đây hôm nay.”
Công chúa Valtrune sau đó nhìn sang hai người kia. Nghe cô nói, Fadi và Ritzia Reyte lập tức đứng thẳng người lên.
Được nghe Công chúa Điện hạ nói đã là một vinh dự đối với một thường dân rồi, còn được đáp lời cô thì dĩ nhiên là ai cũng sẽ thấy căng thẳng.
“Trước tiên thì, Fadi.”
“Vâng, thần thực sự rất vinh hạnh khi được diện kiến Công chúa Điện hạ Valtrune.”
“Fufu, không cần lễ nghi vậy đâu. Anh ghét quý tộc mà.”
“――!”
Ai cũng có thể thấy được Fadi đang tái mặt. Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu ta không biết có phải vì đang cảnh giác bởi có người nhìn thấu nội tâm bản thân mình không?
Sau khi quan sát một Fadi đang mím môi đảo mắt qua lại, Công chúa Valtrune vẫn nụ cười thường trực mở lời nói tiếp.
“Đừng lo, ta không có ý định chỉ trích lý tưởng của anh. Trái lại, ta muốn biến điều ước của anh thành hiện thực.”
“Ý Người là sao?”
“Anh… đang nợ Hầu tước Rigel một khoản nợ vô căn cứ, đúng không?”
“Eh…!? Tại sao…!?”
Fadi trợn mắt lên như thực sự kinh ngạc, cậu ta miết bàn chân trên sàn để lùi lại, chắc hẳn là vì Công chúa vừa kể ra một chuyện mà chỉ có mình cậu ta biết.
Còn tôi thì không bất ngờ lắm với bất kể chuyện gì mà Công chúa Valtrune biết về Đế quốc Valugan, vì tôi luôn ở bên cô mà.
Còn Fadi thì khác.
“Chuyện này… đáng lẽ không có ai có thể biết được!”
“Điều đó lúc này không quan trọng. Lúc này, thứ cần quan tâm đó là liệu ta có thể biến mong muốn của anh thành hiện thực, đúng không?”
Quả thực, đó mới là mục đích chính của cuộc nói chuyện này.
“Ta sẽ thực hiện mong muốn của anh, đổi lại, anh cho ta mượn sức mạnh… đơn giản vậy thôi, được không? Đừng tọc mạch quá nhé, hoặc đó sẽ là cái kết của anh đấy.”
Fadi không thể làm gì được Công chúa Valtrune, người như nhìn thấu vạn vật.
Cho nên,
“Quả thực là vậy… Thần hiểu rồi. Thần xin hứa sẽ cố gắng hết mình vì Điện hạ.”
Fadi cúi đầu.
“Cảm ơn anh. Ta cũng không có ý định để Hầu tước Rigel tự tung tự tác, bỏi vậy, ta sẽ tận dụng tối đa khả năng của anh và đưa hết những tội của ông ta ra ánh sáng.”
Fadi tự nhận là sát thủ, cho nên cậu ta sẽ có thể dễ dàng thu thập thông tin từ mọi nơi trên lãnh thổ Đế quốc bằng cách hành động bí mật.
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Ta biết ý định của Hầu tước Rigel, nhưng để buộc tội ông ta, chúng ta sẽ cần bằng chứng hữu hình… Anh hiểu ý ta mà, đúng không?”
Thu thập chứng cứ.
Mà, thế cũng tốt cho Fadi, bởi lúc này, cậu ta không có gì phải sợ Hầu tước khi đã có hậu thuẫn của Công chúa Valtrune.
“Thần nhất định sẽ lấy được chứng cứ… để dâng lên cho Người.”
Ngày hôm đó, cuộc sống độc màu xám xịt của một tên sát thủ đã từ từ được tô điểm thêm vài sắc màu mới. Liệu nó sẽ ảnh hưởng như thế nào tới tương lai của Đế quốc Valugan, lúc này chưa ai có thể nói được điều gì.
◇
リツィアレイテ - Ritzia Reyte (hay là Litzia Leyte?)