◇
“Aldia. Liệu anh có thể đến Đế quốc Vulcan cùng với em có được không?.... Không, hãy tới đó!”
Gần như không phải là một lời mời.
Đó chính xác là một mệnh lệnh tuyệt đối từ một người cai trị tối cao.
Cô ấy yêu cầu một người như tôi, xuất thân từ Vương quốc Leshfield, làm chuyện đó thì có hơi…
Từ lúc chấm dứt hôn ước với Hoàng tử Yuris, cô ấy đã quyết định ngay điều này chăng?
Từ cách nói chuyện của Công chúa Valtrune, tôi nhận ra cô ấy cũng có thể ở trong trường hợp giống như tôi.
“.............”
“Anh chắc là đang rất bối rối vì cuộc nói chuyện đột ngột này. Không có gì lạ cả… Khi đột nhiên phải rời khỏi quê hương mình để đến với đất nước láng giềng, nhưng nếu anh đã chứng kiến những cảnh tượng vừa xảy ra, anh chắc hẳn biết rằng mối quan hệ giữa Vương quốc và Đế quốc sẽ xảy ra nhiều biến chuyển trong tương lai. Với anh thì việc đồng ý với yêu cầu của em là điều không thể xảy ra có đúng không?”
—Không đúng.
“Nhưng, làm ơn. Em thật sự muốn có anh….”
—Tôi không thể hạnh phúc hơn khi được cô ấy ngỏ lời. Thật không có lý do gì để từ chối. Vì tôi đã quyết định rồi.
“Em không muốn ép buộc anh gì cả… Em nói rằng “Hãy tới đó”, nhưng không hề có ý định bỏ qua ý kiến của anh để mang anh đi cùng khi trở về. Nhưng nếu nó mang lại cho anh cảm giác như vậy thậm chí dù chỉ là một chút….”
—-A, cuối cùng thì sao? Tôi đã có cơ hội để trả ơn cho cô ấy.
“Hãy cùng nhau đến Đế quốc….”
Công chúa Valtrune đang dần trở nên vô vọng.
Những khoảnh khắc đau đớn hiện rõ trong từng ngôn từ mà cô ấy phát ra.
Cô ấy hẳn biết điều đó.
Tôi vẫn còn những người quan trọng nhất với tôi ở Vương quốc Leshfield—
Tuy nhiên, điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi đã đánh mất hết tất cả trong một lần.
Chính lập trường nửa vời của tôi đã gây ra kết quả tồi tệ nhất cho tôi.
—Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ sai lầm khi chọn thứ gì là ưu tiên cho mình nữa.
Tôi chưa hiểu sao công chúa Valtrune lại muốn có tôi đến như vậy. Tuy nhiên—-
“Xin người hãy ngẩng đầu lên”
Tôi nhẹ nhàng gọi Công chúa Valtrune, người đang run rẩy và nhìn xuống. Khoảnh khắc cô ấy ngước mặt lên cùng đôi mắt ướt, đôi mắt tỏ rõ sự lo lắng như đang chuẩn bị cho câu từ chối từ tôi.
“Em….”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của công chúa Valtrune, người đang phát ra thứ thanh âm yếu ớt đó.
Tôi không muốn cô ấy phải lo lắng như vậy.
—Tôi đã thề là sẽ không bao giờ do dự nữa.
“Thần sẽ đi cùng với người, Công chúa Valtrune”
“Hả…!?”
Đó là một khuôn mặt của sự bất ngờ và tràn ngập sự hoài nghi.
Tại sao.
Cô ấy đánh mắt nhìn về phía tôi với điệu bộ tò mò.
“Được sao?”
“Vâng, tất nhiên rồi. Nếu đó là ý muốn của người, thì thần sẽ tuân theo”
Công chúa Valtune cũng giống như tôi vậy.
Vẫn còn nhớ những ký ức từ khoảng thời gian trước đó.
Đó là lý do vì sao mà cô ấy mời tôi đến đây. Nếu là như vậy, tôi cần phải trả ơn cho Công chúa Valtrune nhiều hơn nữa.
“Công chúa Valtrune, thực ra thần có một điều muốn nói với người”
Nếu cô ấy nghe được lý do tôi tại sao tôi đồng ý với yêu cầu của cô ấy, chắc hẳn cô ấy sẽ hiểu thôi.
Tôi tỏ ra nghiêm túc và khẽ nói với Công chúa Valtrune.
“Công chúa Valtrune… Trong kiếp này, thần rất vui khi được gặp lại người”
—Lần này, tôi sẽ không để bất kỳ điều gì gián đoạn tương lai hạnh phúc của Công chúa Valtrune.