TL: Cat
Editor: inox_cae
=========================================================
Giờ thì, sau khi đã cho đám này ra bã rồi, tôi nên làm gì đây…?
Tôi đoán là tôi sẽ nghĩ về việc đó ở nhà.
Tôi không thể cứ đi ra ngoài và nói rằng mình là một Anh Hùng từ dị giới...
Và với bộ não chỉ toàn cơ bắp của tôi thì sẽ không thể làm công nhân viên chức trong xã hội hiện đại này được.
Bây giờ tôi đang ngồi xem tin tức buổi chiều khi đang thưởng thức món khoai tây chiên.
Kênh tin tức đang nói về những cầu thủ bóng chày nổi tiếng của Nhật Bản.
“Saburo-san tuyệt thật nhỉ? Anh ấy vẫn giữ được phong độ của một cầu thủ chuyên nghiệp mặc dù đã qua tuổi bốn mươi.”
Anh ấy là một cầu thủ có năng khiếu, cộng thêm việc nỗ lực luyện tập không ngừng nghỉ… tôi không nghĩ nhiều người có thể làm được như vậy.
Tôi tôn trọng cầu thủ này và muốn có một cuộc sống như anh ấy.
Thật là một người tuyệt vời.
“Tiền tài và danh vọng…”
Sự nổi tiếng và giàu sang.
Tôi không quá quan tâm tới chúng khi đang ở dị giới. Nhưng sau cùng thì, tôi là một người đàn ông, nên dĩ nhiên tôi sẽ thấy hứng thú với những chuyện như này.
Nhưng… nhìn vào Saburo-san ở trên TV khiến tôi phải chán nản thở dài.
“Muốn trở thành thiên tài thì phải không ngừng nỗ lực ngày qua ngày. Việc đó với mình là không thể.”
Bỗng dưng tôi đơ ra khi nhìn vào TV.
Miệng của tôi thì đóng mở còn tay tôi thì chỉ vào Saburo-san trên TV.
Tôi hoàn toàn có thể làm được! Tôi có thể trở thành một trong số họ! Tôi là một Anh Hùng từ dị giới! Sức mạnh của tôi hoàn toàn vượt xa Saburo-san. Không, vượt xa giới hạn của loài người!
Sau khi nhận ra điều đó, tôi nhanh chóng cầm điện thoại của mình lên.
Tôi cần phải xác nhận lại thu nhập hàng năm của các cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp.
Tôi không hề muốn bị nổi bật nhưng nếu là một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp thì không sao.
Sau một tiếng, tôi đã thu thập được những thông tin mình cần.
“Mình hiểu rồi. Một mình một căn biệt thự ở trên núi… và một chiếc siêu xe à…?”
Tôi gật đầu, chỉ tay vào Saburo-san trên TV và tuyên bố.
“Saburo-san. Tôi sẽ tiến tới giải Koushien!”
.
.
.
.
.
Sau ngày mà tôi quyết định sẽ trở thành một cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp, có một học sinh từ trường khác chuyển về lớp tôi và hiện tại đang giới thiệu bản thân.
“Ta là học sinh mới, tên là Lela Sakaguchi! Đầu tiên, các ngươi phải biết rằng điểm chung duy nhất giữa chúng ta là tuổi tác. Thế nên từ giờ trở đi, các ngươi phải phục tùng ta và gọi ta là công chúa!”
Cô ấy có vẻ ngoài xinh xắn với vóc dáng nhỏ bé, đôi mắt xanh và mái tóc hai bím màu vàng óng.
Cô có chiều cao chưa đến 145cm và đang ưỡn bộ ngực nhỏ của mình ra một cách đầy kiêu ngạo.
Tôi không biết cô ấy đang chỉ vào ai nhưng tay phải của cô ấy đang hướng xuống cuối lớp còn tay trái thì chống hông.
Nói như nào nhỉ… Cô ấy rất dễ thương. Mà không, phải nói là giống một cô gái tsundere mới đúng.
Thấy rằng Sakaguchi-san không định nói gì nữa, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu nói.
“Sakaguchi-san được sinh ra ở Phần Lan và lớn lên ở Italy. Bạn ấy là một thiên tài, được thể hiện qua việc vượt lớp liên tục và tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá của Mĩ với bằng Tiến Sĩ. Bố của bạn là người Phần Lan, mẹ là người Nga, bà là người Nhật lai Nga… nên bạn ấy mang trong mình ⅛ dòng máu của người Nhật và có thể nói tiếng Nhật trôi chảy.”
Woah, cái sơ yếu lý lịch gì vậy. Lại còn thêm màn giới thiệu vừa nãy nữa.
Cô bạn Sakaguchi này rất giống với những cô gái tsundere có bộ óc thiên tài hay xuất hiện trong những câu chuyện giả tưởng.
Tôi định tsukkomi theo phản xạ thì ánh mắt của hai người gặp nhau.
Rồi Sakaguchi tiến tới và đập vào bàn tôi.
“Chờ một chút, cậu này!”
“Hm? Có chuyện gì sao?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi một hồi rồi lắc đầu.
“Không có gì, tôi đang nghĩ rằng sẽ dọa ông thầy để được ngồi cạnh cậu, nhưng…”
Doạ luôn ấy hả…
Tính cách của cô không khác gì một nhân vật bước ra từ những câu chuyện giả tưởng.
Haaah. Tôi nghe nói rằng gần đây anime Nhật Bản đang khá là phổ biến ở nước ngoài.
Có lẽ cô ấy đang bắt chước những nhân vật mình yêu thích trong anime.
Hoặc là cô ấy nghĩ những gì mình xem được trong anime là có thật ở Nhật Bản nên cô ấy phải giả vờ cư xử như vậy để không bị coi thường…
“Vậy, cậu định làm gì?”
“Có lẽ là do nhầm lẫn. Tôi cảm nhận được một luồng aura rất mạnh mẽ… vậy nên tôi nghĩ nó phát ra từ cậu nhưng…”
Một câu nói mang nhiều ý nghĩa.
Không phải là cô ấy thích tôi từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?
Mặc dù tôi cũng không đẹp trai cho lắm.
“...?”
“Không, đừng để ý tới nó! Bây giờ nhìn kĩ lại, cậu không hề toả ra cái gì cả!”
Sau đó cô ấy doạ thầy giáo cho ngồi xuống cuối lớp ở gần cửa sổ.
Rồi nằm gục ra bàn cả buổi luôn.
Chà, cô ấy nói là mình đã có bằng Tiến Sĩ rồi, nên việc học ở đây là không cần thiết.
Lí do vì sao một thiên tài như vậy lại nhập học vào một trường cấp ba như này sẽ là bí mật trong thời gian dài… Mà nó cũng không liên quan tới tôi nên tôi không để tâm cho lắm.
Nhân tiện, mỗi lần thức giấc, cô ấy đều đi đến bàn tôi.
Chúng tôi nhìn nhau rồi cô ấy lầm bẩm “Người này thật kì lạ... Làm thế nào…?” và nghiêng đầu thắc mắc.
Đến lúc tan học.
Tôi đang đi trên hành lang với lớp trưởng.
Tên cô ấy là Murayama Touka.
Cao 157cm và có cân nặng 52kg.
Là một mỹ nhân với vẻ ngoài đáng yêu và một cơ thể quyến rũ.
Nhân tiện, ngực của cô ấy là G-cup.
Trông giống với những nhân vật điển hình hay xuất hiện trong những câu chuyện giả tưởng… là ấn tượng mà cô ấy để lại, nhưng cô bạn lớp trưởng này thực ra lại là người quản lý câu lạc bộ bóng chày.
“Tớ sẽ mang đội bóng chày của chúng ta tới Koushien!”
“Cậu hứa đấy nhé…?”
Sau đó tình cảm giữa chúng tôi sẽ đâm hoa kết trái và khi tôi thắng giải Koushien, chúng tôi sẽ trao cho nhau một nụ hôn nồng thắm…
Tôi nghĩ như vậy khi đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang rung *puro* *puro* kia.
“Morishita-kun? Sao vậy? Cậu đang cười…”
“Hửm? À, không có gì đâu?”
Không tốt, không tốt.
Nếu không kiềm chế lại những ảo tưởng trong đầu thì tôi sẽ trở thành một tên biến thái mất.
Chúng tôi tới sân thể thao.
Lớp trưởng giới thiệu tôi tới đội bóng chày. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi được gặp họ.
Tôi được cho vào vị trí đánh bóng và đang nhìn pitcher từ một khoảng cách khá gần…
“Morishita-kun? Tớ sẽ đưa cho cậu gậy nhưng vì cậu là người mới nên cậu khó có thể đánh trúng bóng… Không cần phải cảm thấy xấu hổ đâu, nhé?”
Khi nhận cây gậy, tôi gật đầu.
Cô ấy thật biết lo lắng cho người khác là những gì tôi nghĩ khi đang nhìn vào bộ ngực kia.
Và rồi.
Pitcher tung một cú ném toàn lực về phía tôi.
Quả bóng đang bay với tốc độ ở khoảng từ 110-120 km/h.
Nếu là một cầu thủ nghiệp dư thì tôi sẽ bị bất ngờ chỉ với việc nhìn vào quả bóng lúc này.
Nhưng, tôi là Anh Hùng từ thế giới khác.
Nếu phải nói thẳng ra thì quả bóng như đang đứng yên trong mắt tôi vậy.
Tôi cố vung gậy với lực vung nhỏ nhất.
Được rồi, đây chắc chắn sẽ là một cú homerun.
Tình huống mà một người mới ăn được một cú homerun từ một pitcher chuyên nghiệp thường là do may mắn. Đây sẽ là kịch bản cho lần này.
Chuyện này sẽ là một khởi đầu tốt cho giai thoại về cầu thủ đánh bóng mang áo số 3 hoặc số 5 của đội Yomiuri Giants.
Hãy đợi tôi, lớp trưởng!
Bởi vì tôi chắc chắn sẽ đem được đội bóng tới được Koushien!
【Kĩ năng: Kiếm Thuật (Level 10) đã kích hoạt】
Nó vừa nói cái gì cơ?
Tại sao lại kích hoạt kĩ năng vào lúc này cơ chứ!?
Tôi cảm thấy có điều gì đó xui xẻo sắp xảy ra...
*Spat*
“Uoooooo!”
Đất cát tung lên, bay về người bắt bóng đằng sau tôi, cùng với đó là âm thanh của một vật bị rơi xuống nền đất.
Lớp trưởng nói với giọng nói nhỏ dần.
“Quả bóng… bị cắt đôi..."
Pitcher: cầu thủ ném bóng.