“Tuyệt quá… Trông bếp có quá trời thứ luôn…”
Tôi đã không ngăn nổi bản thân kêu lên một tiếng thán phục. Trong dinh thự của ngài công tước có nhiều 『ma cụ』đến nỗi một người hầu tầm thường cũng được phép sử dụng. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là chỉ cần ấn đủ lực thì nước sạch sẽ chảy ra ngay từ vòi nước.
Hồi còn ở nhà cha mẹ, sáng nào tôi cũng phải ra giếng gánh nước về. Đó là một trong những công việc nặng nề nhất mà tôi từng phải làm.
Ở đây thì chỉ cần không phải đi gánh nước thôi là đã tránh khỏi được rất nhiều rắc rối để tập trung cho việc nấu nướng và giặt giũ rồi. Thêm nữa là số lượng nguyên liệu và gia vị ở nhà cũ tôi thật chẳng thể so nổi với nơi này.
Còn ngạc nhiên hơn nữa khi họ bảo rằng chẳng cần ăn uống gì nên tôi đã được thỏa thích dùng mọi thứ ở đây để nấu ăn. Không chỉ được dùng bếp rộng, tôi cũng sẽ được ăn đủ ba bữa một ngày. Khi nghe những lời ấy, tôi đã bất ngờ đến mức hai mắt suýt lộn ra khỏi tròng.
Ư-Ước mơ được ăn ba bữa một ngày sắp thành sự thật rồi…!! Vì họ đã gánh hết rắc rối để chu cấp cho mình đến mức này, nhất định mình sẽ nấu một bữa thật ngon từ con bạch tuộc này!!
Từ trong giá để dụng cụ nấu nướng của họ, tôi lấy ra một con dao bếp. Bị tôi đâm vào giữa hai mắt, con bạch tuộc mất dần sức sống và ngay lập tức nhợt nhạt đi.
Tôi không tốn nhiều thời gian để tiến hành rửa sạch nhớt bạch tuộc nhờ dòng nước sạch tuôn chảy từ chiếc vòi ma thuật. Rồi tôi lộn trái con bạch tuộc, để lộ ra phần nội tạng của nó. Phần ruột và túi mực của nó được tôi loại bỏ trước khi chà sạch tất cả bằng một lần muối.
Ở nhà cha mẹ tôi chỉ có muối rẻ tiền mà thôi. Loại muối đó còn bị lẫn cả một chút cát vào trong, còn ở đây chất lượng của muối lại rất cao. Từng hạt một đều trắng tinh cả. Thật có chút phí phạm khi tôi lại dùng thứ gia vị tốt như vậy cho bữa ăn của mình mà.
Sau khi tôi đã rửa sạch nhớt và những phần còn lại từ da ngài công tước(?) khỏi con bạch tuộc, nó đã hết vùng vẫy kịch liệt và rốt cuộc cũng trở nên bất động.
Con bạch tuộc này là thứ tôi có được từ chính bàn tay phải của ngài công tước, kích thước của nó lớn tầm nắm tay người lớn. Nếu tôi tính cả số đo từ những cái xúc tu thì tổng thể con vật sẽ dài tới khuỷu tay tôi. Tôi dùng một củ cải gõ nhẹ để giã những thớ cơ và làm mềm phần thịt. Xong rồi tôi bỏ nguyên con vào trong nồi nước đang sôi.
Con bạch tuộc vốn có màu trắng xám nhanh chóng chuyển sang đỏ. Tám chân của nó cũng co lại vào trong, trông như một quả bóng vậy.
Con bạch tuộc đang bị luộc này thì không khác gì những con bạch tuộc thông thông thường. Chỉ là tôi vẫn chưa thể tin nổi nó là thứ đã mọc ra từ da của ngài công tước mà thôi.
Tôi cẩn thận cắn thử một miếng xúc tu.
“.....Ngon nè…”
Hương vị của món bạch tuộc nóng hổi bùng lên trong khoang miệng tôi. Vị muối cân bằng đến mức hoàn hảo càng kích thích vị giác tôi hơn nữa.
Vì tôi dần kĩ nó bằng củ cải, phần thịt rất mềm và dai, nhưng cũng không dai đến mức cắn mãi chẳng đứt. Lớp da đỏ óng cũng đã tạo nên một chút cảm giác giòn giòn.
Chuẩn… Chuẩn rồi… Món này…. Rất ngon… Càng cắn sâu phải thì phần nước bạch tuộc lại càng lan tỏa thêm thôi… Mình chỉ mới luộc qua thôi mà đã ngon như này rồi.
Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã ăn hết sạch một chân bạch tuộc mất rồi.
『C-Cô đang làm gì thế?』
Người máy Bhadra vừa giúp tôi làm bếp vừa hỏi.
Tôi thấy nếu xét từ tông giọng của cô ấy(?) thì cô ấy(?) ngạc nhiên nhưng… Chắc vì cô ấy(?) là loại hình nhân máy chất lượng cao nên cũng có thể có và thể hiện cảm xúc nhỉ.
“À, tôi chỉ đang nếm thử xem đã luộc kỹ chưa và nó có ngon không thôi.”
『.........R……Ra là vậy?』
“Ý tôi là, vì chúng ta sẽ dâng món này lên cho công tước, nên nó phải ngon mà, đúng không…?”
『Bu-bo-ba-bbbzzzz-bbbbzzzz-ssshhhh-bzzzz!!!』
Ngay khi nghe xong câu trả lời của tôi, người máy Bhadra chợt kêu lên một loạt những tiếng động kỳ lạ. Nghe cứ như thể ai đó đã vô tình làm đổ nước vào một cái chảo dầu sôi vậy.
“X-Xin lỗi? Cô không sao chứ??”
『Là lỗi của tôi… Có đôi chút vấn đề ở hệ thống âm thanh của tôi… A… Thưa tiểu thư, việc ăn một sinh vật sinh ra từ lời nguyền… Liệu người không tính đến nguy cơ rằng lời nguyền đang ám lấy Chủ nhân sẽ lây sang cho người ư?』
….Như vậy mình sẽ có khả năng biến thành một sinh vật nửa xanh nửa đen như ngài công tước và cũng sẽ bắt đầu mọc ra các loại hải sản trên người sao?
Nếu thật là như thế thì tôi có thể bắt hải sản tươi để ăn bất cứ lúc nào tùy thích rồi . Cơ mà dù sao tôi cũng chẳng còn nơi nào khác để sống nữa cả… Giả như xui rủi thế nào mà tôi cũng dính lời nguyền thì ngoại hình của tôi sẽ trở nên có chút khó chấp nhận được mất, nhưng đồng thời tôi sẽ có thể thân cận hơn với ngài công tước với tư cách một kẻ cùng bị nguyền.
“Tôi thì thấy… Mình sẽ hạnh phúc hơn nếu bị thế nhỉ…?”
Tôi nói nhỏ.
Thay vì mở lời đáp lại tôi, cô người máy chỉ chớp chớp đôi mắt đỏ đang phát sáng.
Không ngờ gặp phải con liều :)) Nghe như kiểu đồng nghiện với nhau hơn đấy :))