Cuộc sống là vô giá. Con người sinh ra với phẩm giá và giá trị vốn có của họ.
Tại sao?
Bởi vì cuộc sống... chỉ được ban tặng một lần.
"Này... Helena, Ispa, các cậu chậm quá! Mau lên, đi thôi!"
"Yuta. Giọng cậu lớn quá...!"
"-Mọi người, đây là hầm ngục đấy, đúng không? Nếu chúng ta không cẩn thận, chúng ta sẽ bị thương đấy."
Có một sự thật bất biến và không bao thay đổi. Người giàu, những lão già, và kẻ nghèo đều được đối xử như nhau cuối cùng. Có câu nói, phải không? Abraham Lincoln đã giải phóng tất cả mọi người, nhưng Samuel Colt, người sáng lập công ty súng Colt, đã làm họ bình đẳng.
Thật không may, không giống như trong trò chơi, trong thực tế, không có đồng xu nào bạn có thể thay thế cho cuộc sống của mình. Không có tính năng nào cho phép bạn hồi sinh tự động sau 30 giây.
Có phải Thượng Đế đã đánh giá quá cao khả năng của mình khi tạo ra loài người?
"Ispa thật sự! Luôn luôn bảo cẩn thận, ngày nào cũng thế! Nếu cậu chỉ hành động như vậy, cậu sẽ không bao giờ thành công! Đúng không, Helena?"
"Ugh.. Yuta! Mình đã bảo cậu đừng chạy trước như vậy rồi mà!"
"Thật sự đấy... tất cả các cậu đều thật liều lĩnh."
Nếu bạn có thể trở lại cuộc sống sau khi chết, nếu mọi người trên thế giới có thể tái sinh với ký ức của những kiếp trước sau khi chết — chuyện gì sẽ xảy ra?
Trong một thế giới như vậy, liệu các giáo viên có còn tồn tại không, lẩm bẩm những lời sáo rỗng như "cuộc sống là quý giá" và "tự tử chỉ là chạy trốn", chỉ để kiếm tiền, mà không có bất kỳ sự chân thành nào?
Không đời nào.
Có thể sẽ có những người, chỉ vì họ sinh ra trong gia đình không may mắn, sẽ nhảy từ tòa nhà và kết thúc cuộc đời mình ở độ tuổi mà họ học cách đi.
Tự tử, hành động tự kết liễu cuộc đời mình, có thể trở thành một hành động đáng được tôn trọng.
Có thể sẽ có những người dễ dàng vứt bỏ mạng sống của mình vì thiếu tài năng, vì không thích giới tính hay chủng tộc của mình, vì không cảm thấy gắn bó với đất nước mà họ sinh ra.
Giống như một game thủ đã phát hiện ra mã gian lận, họ sẽ kết thúc cuộc sống của mình và mong muốn một cuộc sống khác ngay khi họ cảm thấy một chút không thoải mái trong cuộc sống của mình?
Chà, để nói ngắn gọn, vì tôi đã nói quá dài rồi…
"—Cuộc sống thật ngắn ngủi, dễ dàng mất đi, và vì thế nó quý giá vì nó là duy nhất."
Tôi nhìn hai đứa trẻ đã đi xa phía trước. Helena, với tính cách mỏng manh, đi theo sau Yuta, người hơi nóng tính và thiếu kiên nhẫn.
Yuta, bị bố mẹ bỏ rơi và gửi vào trại mồ côi, chịu đựng cuộc sống nghèo khổ trong trại mồ côi trong khi mơ ước làm giàu.
Helena, người chỉ sống dựa vào ý kiến của người khác, không thể bày tỏ ý kiến của riêng mình một cách đúng đắn.
Những đứa trẻ đang sống một cuộc sống 'thực sự', khác với cuộc sống của tôi.
Dù hai đứa trẻ còn hơi vụng về và có những thiếu sót ngay bây giờ, nhưng khi nghĩ về việc chúng sẽ đối mặt với khó khăn và trở thành những viên kim cương trong tương lai, ngay cả những khuyết điểm đó cũng như là ánh sáng của một viên đá chưa cắt, làm tim tôi hơi rung động.
Những đứa trẻ này có thể phát triển đến đâu?
Chúng có thể vươn xa đến đâu mà không tuyệt vọng trước những sự kiện mà chúng sẽ phải đối mặt trong tương lai?
"~♬"
Tôi ngâm nga một giai điệu khi đi theo những bước chân của chúng.
Tôi đã biết được đường đi chính của hầm ngục. Bạn nghĩ tôi đã bao nhiêu lần khi tôi bò vào loại hầm ngục này và bao nhiêu lần tôi—chết? Tôi có thể định hướng được trong loại hầm ngục này mà không cần phải mở mắt.
Kho báu nằm ở đâu.
Bẫy nằm ở đâu.
Hầm ngục thu hút những nhà phiêu lưu trẻ tuổi, non nớt bằng những chiếc bẫy của nó như thế nào.
Tôi biết hết.
Tôi có kinh nghiệm, sau tất cả thời gian này.
"...—Tìm thấy rồi! Nếu chúng ta chỉ cần lấy cái đó, chúng ta sẽ giàu có!"
"Ah… K-Không... Hãy đợi đến khi Ispa đến..."
Có vẻ như hai đứa trẻ đã đi về phía bẫy.
Dù nó là kho báu đối với tôi.
Dù sao thì, tôi đã mong đợi nhiều hơn, nhưng không thể làm khác được.
Chà, theo một cách nào đó, đó là điều tự nhiên. Có câu nói rằng 'kinh nghiệm' chỉ là một tên gọi khác cho 'sai lầm', phải không?
Đối với chúng, những đứa trẻ chưa từng trải, chỉ đến được đây đã là đáng khen rồi.
"Uh... Ispa. Yuta nói cậu ấy tìm thấy một rương kho báu bên trong cánh cửa đó..."
Helena nói với tôi bằng giọng nhỏ nhẹ.
Tôi đã muốn nghe ý kiến của chính cậu hơn là của ai khác.
"—Đừng. Nguy hiểm."
"Tại sao!! Chúng ta có thể chỉ cần vào và lấy nó!!"
"Không có cách nào mà một rương kho báu lại chỉ nằm đó ở một nơi như thế. Chúng ta cần cẩn thận hơn—"
Ngay cả máy móc được lập trình chính xác nhất cũng có thể bị trục trặc, thì con người, những người bị ảnh hưởng rất nhiều bởi cảm xúc, làm sao có thể khác được? Ai cũng mắc sai lầm.
Vượt qua những sai lầm đó và sống với quyết tâm không bao giờ lặp lại chúng, đó là điều mà chúng ta gọi là sự trưởng thành, phải không?
Trưởng thành.
Đúng vậy, tôi là nền tảng cho sự trưởng thành của những đứa trẻ này.
Tôi nuôi dưỡng cuộc sống quý giá, cao quý, không thể thay thế 'một' này mà những đứa trẻ này đang sở hữu.
So với cuộc sống của tôi, giá trị kém hơn một cây bút chì nằm trên mặt đất, đó có phải là một sự trao đổi quá hào phóng không?
"Ispa thật là! Đừng quá bảo vệ! Chúng ta là những nhà phiêu lưu thực thụ rồi! Đúng không, Helena?"
"...Th-Đó... Yuta... Ispa chỉ đang nghĩ cho chúng ta..."
Yuta rất độc lập.
Có phải đó là kết quả của việc bị bố mẹ bỏ rơi? Cậu ấy vô cùng ghét bị người khác quan tâm. Thậm chí còn gây rắc rối bằng cách nói rằng cậu ghét giám đốc trại mồ côi.
Cậu ấy không bao giờ cố gắng học từ lời khuyên hay những lời dạy với ý tốt. Nhờ vậy mà tôi đã gặp khó khăn khi thuyết phục cậu gia nhập hội.
Nói một cách tốt đẹp, cậu ấy là một đứa trẻ tự tin, sáng chói như mặt trời. Nói một cách tồi tệ, cậu ấy là một con sói cô độc. Nếu cậu ấy có thể học cách giảm bớt thái độ gai góc khi đối xử với người khác, cậu ấy có thể trở thành một nhà phiêu lưu giỏi.
Đó là lý do dù tôi biết cậu ghét nó, tôi vẫn cố tình đóng vai cố vấn bên cạnh cậu.
"Nhưng có thể có bẫy, Yuta. Nếu cậu bị thương thì sao—"
"Cậu không thể lấy kho báu mà không mạo hiểm, Ispa! Helena cũng nghĩ vậy, đúng không?"
"Ừ-Ừ, đúng? Um.. V-Vâng."
Helena luôn lắng nghe ý kiến của người khác. Cô ấy chấp nhận cả những ý tưởng vô lý nhất mà không bác bỏ chúng. Theo tôi, cô ấy có những phẩm chất phù hợp để trở thành một lãnh đạo.
Thực tế là, cô ấy chỉ sợ bị ghét và không thể nói bất cứ điều gì cứng rắn.
Tất cả phụ thuộc vào cách bạn nhìn nhận nó, vì vậy tôi chỉ có thể hy vọng cô ấy phát triển tính cách rộng lượng đó tốt đẹp.
Ai thích bị ghét? Nhưng cậu phải vượt qua điều đó, Helena.
Ngay cả những nhân vật vĩ đại và thánh nhân trong lịch sử cũng có những người chỉ trích họ. Cậu cần biết rằng có những người chỉ trích người khác chỉ vì họ tồn tại.
Đôi khi, cậu cần phải cứng rắn, điều đó quan trọng.
Đó là lý do tôi luôn để Helena tự quyết định. Câu trả lời tôi nhận được luôn là 'gì cũng được', nhưng gần đây, cô ấy đã bắt đầu bày tỏ ý kiến của mình, như việc nói cô ấy thích cà phê hơn trà đen.
Đó là tiến bộ tốt, nhưng tôi không thể phủ nhận cảm giác rằng có gì đó còn thiếu.
"Được rồi! Kẻ nhát gan cứ đứng đây! Tôi sẽ quay lại ngay—"
"Ah... Yuta!!"
"—Yuta! Quay lại!"
Dứt khoát bỏ lại cánh tay tôi đang nắm chặt, Yuta bắt đầu chạy với mái tóc đỏ rực tung bay trong gió. Tốc độ của cậu khá nhanh, ngay cả từ góc nhìn của tôi, đã nhìn thấy nhiều nhà phiêu lưu.
Cậu ấy có tài năng. Một tài năng thực sự, không giống như kẻ giả tạo như tôi.
Đứa trẻ này chắc chắn sẽ trở thành một nhà phiêu lưu nổi tiếng sau này.
Trở thành bước đệm cho một nhà phiêu lưu vĩ đại như vậy, thật là một điều tuyệt vời.
Và như một phần thưởng, nó cũng làm thỏa mãn sở thích của tôi.
—Ầm Ầm—
"Đã lấy rồi..!! Cái gì thế này!"
"Yuta—! Cái, cái trần nhà!!"
Như dự đoán, cái bẫy đã kích hoạt khi chiếc rương kho báu mở ra. Hừm, tôi nghĩ cấu trúc của trần nhà và cột có gì đó lạ, hóa ra là loại này.
Yuta, người đã xông vào một mình, dường như bối rối và bắt đầu hoảng loạn. Vật trong chiếc rương kho báu rõ ràng là rất nặng nề để mang theo. Chúng to lớn và nặng nề. Thật tàn nhẫn.
"—Yuta! Ra khỏi đó nhanh lên! Chết tiệt!"
"Ispa?!"
Để Helena ở cửa, tôi lao tới chỗ Yuta.
Là do lòng tham, hay cậu ta chỉ đơn giản là sốc trước tình huống bất ngờ?
Tôi chạy về phía Yuta, người đang đứng ngơ ngác, tay cầm những vật cản ngụy trang như kho báu. Trần nhà đã hạ xuống rất thấp, chỉ cần ngẩng lên là đã ngay trước mắt.
Nếu không ra ngoài nhanh, cậu ta sẽ bị nghiền nát thành một cái bánh xèo.
"—Đi thôi!"
"Nhưng, kho báu!"
"Không có thời gian để mang nó! Cậu quan trọng hơn! Chúng ta có thể quay lại sau!"
Nếu cậu chết, đó là kết thúc cho cậu. Tốt hơn một quân cờ sống, còn hơn một vị vua chết. Miễn là cậu còn sống, sẽ luôn có lần sau.
Tôi nắm chặt tay Yuta và hướng về phía cửa. Nếu tôi dốc hết sức, chúng tôi có thể dễ dàng thoát qua cửa, nhưng tôi cố ý điều chỉnh tốc độ để chúng tôi chỉ vừa kịp.
Vì tôi định chết ở đây.
"Ôi trời?!"
"—Yuta!?"
Flick.
Vấp phải hòn đá nhỏ mà tôi đã âm thầm lấy ra khỏi túi và ném vào một chỗ thích hợp khi chạy về phía Yuta, tôi thấy cậu ta loạng choạng về phía trước.
Khuôn mặt tràn ngập sợ hãi.
Đúng rồi, hãy nhớ cảm giác đó của cái chết.
Hãy nhớ rằng sự hấp tấp, kiêu ngạo không để ý đến lời khuyên của người khác sẽ sớm trở lại như cái chết.
Và sự thật rằng người đồng đội mà cậu trân trọng như gia đình sẽ trải nghiệm cái chết đó thay cho cậu.
"Mau lên!! Nhanh lên!!"
Trần nhà giờ đã hạ xuống gần tới mức thắt lưng. Tôi bế Yuta đang ngã, bò về phía cửa với thắt lưng và đầu gối cong lại. Helena, đứng ngoài cửa, nhìn chúng tôi và dậm chân lo lắng.
Nhưng tốc độ của chúng tôi không đủ. Với tốc độ này, cả hai chúng tôi sẽ bị nghiền nát bởi trần nhà, thân thể không còn nhận ra được.
Chà, đó là kế hoạch của tôi.
Đừng lo. Tôi sẽ không để một đứa trẻ có tương lai sáng lạn chết, dù có phải hy sinh chính mình.
"Uwaaaaaaaaah—!!"
"Ispa?!"
Whoosh.
Với một tiếng hét, tôi ném Yuta với tất cả sức lực về phía Helena. Nó giống như tôi đang lăn cậu ấy hơn là ném. (TL: bên english nó ghi là curling mà không tìm được từ nào phù hợp nên mình ghi là lăn)
Nhưng nói rằng tôi đang lăn một người thì hơi thiếu tôn trọng, nên hãy cứ nói tôi đã ném cậu ấy.
Vâng, tôi đã ném Yuta đi xa.
Tôi thấy Yuta trượt ra khỏi cửa, theo quỹ đạo của tay tôi. Mắt cậu ta mở to ngạc nhiên. Sao, cậu ngạc nhiên à? Thật dễ thương.
Bị bỏ lại một mình, tôi tiếp tục bò với tốc độ tối đa. Chậm hơn tốc độ cần để thoát hoàn toàn, nhưng nhanh hơn tốc độ mà toàn bộ cơ thể tôi sẽ bị nghiền nát.
Cú sốc của cái chết và xác chết mạnh hơn khi bạn nhìn thấy nó trực tiếp bằng mắt — vậy thôi hãy cứ bị nghiền nát một nửa thân thôi nhé.
Hãy chỉ bị kẹt lại một nửa.
Được rồi, như vậy sẽ tốt.
Ầm Ầm, tôi cảm nhận được sự rung chuyển đến từ trần nhà. Máy ép sẽ nghiền nát tôi đã từ từ chuẩn bị để nghiền nát cơ thể tôi. Tôi cảm nhận được kết cấu cứng của đá trên vai mình.
Đầu tôi lách qua khe hẹp trước tiên.
Tiếp theo là cổ, vai,
Cánh tay, rồi ngực không đầy đặn, thắt lưng, và—
Và—
"GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!!!!!!!!"
Điều cuối cùng thoát ra là một tiếng gào thét.