“…Hử?”
Nhìn đi.
Con bé đó trừng mắt nhìn tôi?
Vậy là con bé không nghĩ mình sai á?
Không phải ý kiến cá nhân của tôi đâu.
Ánh mắt con bé đầy vẻ bất mãn. Ý muốn nói rằng con bé hoàn toàn tin mình đúng.
Với đôi má phồng lên thế kia trông rất… thì cũng không hung tợn lắm… buồn cười và dễ thương chăng?
Nhưng điều ấn tượng là cái trán vô đấy.
Không như ai đó phải dùng băng gạc. Da con bé trơn và sáng bóng như sử dụng sản phẩm dưỡng da.
Với tất cả điều đó cộng lại… làm con bé khá giống Jeom-soon-i.
Bạn biết đấy, đứa trẻ tsundere kiểu cũ mà sẽ nổi đóa lên chỉ vì khoai tây mùa xuân ngon hơn.
Nó làm tôi muốn búng trán con bé.
‘Nhưng mà…’
Con bé định làm gì khi cứ trừng mắt nhìn tôi như vậy?
Khi tôi đáp trả bằng một cái nhìn đểu, có vẻ không cần phép màu nào đó để giúp con bé hiểu ra ý nghĩa ẩn sau ánh mắt của tôi.
“Éc…!”
Một âm thanh thất kinh vang lên, Jeom-soon-i nắm chặt gấu quần cha mình trong run rẩy.
“Nào, nào, Yun-seo. Vậy là hư đó! Con làm bạn mình bị thương thì con phải cảm thấy có lỗi và xin tha thứ chứ!”
Người lớn lúc nào cũng xem nhẹ bạo lực ở mấy đứa trẻ mẫu giáo đâu. Họ chỉ đơn giản ép con bé xin lỗi vì hành động của nó.
Vậy, Jeom-soon-i bé nhỏ của chúng ta tên Yun-seo hử?
Có mình tôi nghĩ thế thôi hay thật sự cái tên của con bé mang lại cảm giác nó sẽ mãi nhỏ con như này?
Trong khi tôi lạc trong mớ suy nghĩ ngớ ngẩn, Yun-seo đã không chịu nổi áp lực và nỗi bất công dâng trào từ bên trong và bắt đầu mở đôi môi mím chặt của mình và phát ra tiếng gấm.
Con bé hỗn láo này còn chỉ tay thẳng mặt tôi.
“Cậu ta va vào con trước!”
Ồ, đó là những gì đã xảy ra?
Chả trách con bé thấy vô cùng tức giận.
Vậy đó không phải là sự phẫn nộ, cô bé chỉ đơn thuần buồn vì bị bất công.
Thì, nếu đó là những gì đã xảy ra, tôi có thể hiểu tại sao.
Cô bé bị ép phải xin lỗi khi bản thân không làm gì sai chỉ vì tôi là đứa bị thương.
Đó là lý do phát âm của cô bé hơi khó hiểu, đúng không ta?
Dù sao… tôi không nhớ rõ lắm, nhưng nếu đó là những gì đã xảy ra. Thì không có nhiều thứ tôi có thể làm.
Ngoài việc tôi phải thể hiện ra mình là người ‘nhớn' và xin lỗi trước.
Nhìn cô bé hiện giờ rất buồn cười và dễ thương làm tôi chỉ muốn chọc tiếp. Nhưng nhận thấy rằng hai hàng nước mắt như sắp ứa ra khỏi đôi mi xinh xắn ấy, tôi biết đã đến lúc phải đặt dấu chấm hết trước khi mọi thứ tệ hơn.
Đầu tôi giờ đã như một mớ hỗn độn với ký ức từ kiếp trước. Tôi không muốn làm một đứa trẻ phải khóc để nó tệ hơn được.
Vậy nên, tôi cúi đầu trước Yun-seo, người đang nấp sau cha mình.
“Xin lỗi! Đáng ra tớ nên cẩn thận hơn.”
Nhưng sao cô bé nhìn càng thất vọng và tức giận hơn sau khi tôi xin lỗi?
“Hứm…”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi và thở phì phò.
‘Ôi trời, trời.’
Quả là một bạn nhỏ nóng tính.
Dù sao, lời xin lỗi đó đủ làm hài lòng người lớn.
“Thật xin lỗi, tại Yun-seo nhà chúng tôi…”
“Ồ không, không. Trẻ con chúng biết gì đâu.”
“Nhưng mà, nếu con của chị không may lại gặp tình trạng như thế này…”
Vừa nói, mẹ Yun-seo vừa lấy một tờ danh thiếp từ túi bà.
Nó được dát vàng ở phần viền và nhìn rất đắt tiền.
“Hãy cứ gọi theo số này. Tôi sẽ giúp hết sức có thể.”
“Vâng, cảm ơn vì sự tận tâm của chị.”
Tôi đoán mọi người khá cẩn trọng khi biết tôi bị thương. Thì … thậm chí tôi còn bất tỉnh mà.
‘Vẫn có gì đó rất lạ…’
Đầu chúng tôi va vào nhau nhưng chỉ có tôi bị thương?
Bộ cô bé có siêu năng liên quan đến việc này à ta?
‘Hình như cũng có nhiều trường hợp thức tỉnh khi còn con nít…'
Chẳng lẽ Yun-seo lại có thứ siêu năng tự như Đầu sắt?
Ý tưởng vừa thoáng qua tâm trí tôi vẫn khá bất khả thi.
Nếu đầu cô bé có thể trở nên cứng hơn nhờ siêu năng. Nó sẽ gần với Hóa cứng hơn là Đầu sắt.
Có nghĩa cô bé có thể hóa cứng các bộ phận khác trên cơ thể.
Sao tôi biết á?
Vì có một anh hùng đang hoạt động ở tuyến đầu với siêu năng y chang vậy.
Lý do một đứa trẻ bảy tuổi biết rõ điều đó không phải quá rõ ràng sao?
Trẻ em ngưỡng mộ anh hùng.
Và cho tới ngày hôm qua, tôi cũng vậy.
Tôi không chỉ ngưỡng mộ họ.
Như bất kỳ đứa trẻ nào thích khủng long, tôi biết gần hết tất cả tên và siêu năng của những anh hùng đang hoạt động.
Đó là lý do tôi có thể nhớ ra điều một cách dễ dàng đến lố bịch.
‘Tên của nữ anh hùng đó là…’
Người đàn bà Thép … hay gì đó từa tựa vậy.
Dù sao thì, nếu Yun-Seo nhỏ bé có thứ siêu năng giống vậy… Tương lai cô bé đã được định sẵn.
‘Ghen tỵ thật…’
Không như tôi, chỉ có hai lựa chọn cho tương lai: một ‘người vợ' đảm đang hoặc nô lệ cho tư bản. Thật là tiến cũng chết mà lùi cũng chôn thây.
“Haizzz…”
Tôi không thể kìm được mà thở dài trong nỗi tuyệt vọng thân quen tràn ngập trong cõi lòng.
“Sao thở dài vậy con? Con đói lắm à?”
Mẹ tôi, người vừa mới theo ra tận khỏi phòng để tiễn gia đình cô bé Yun-seo đã ngay lập tức trở lại.
Tôi giật mình nhưng ngay lập tức tỏ ra ngây ngô và lắc đầu.
Mẹ tôi nở nụ cười ấm áp rồi nhanh chóng đặt bữa ăn gói gọn trong túi giấy bà mang vào. Không chần chừ thêm, tôi lao vào đáng chén bữa ăn của mình.
Không biết có phải vắt óc quá nhiều không nhưng cháo thịt bò bằm có vị thật ngon.
“Con còn nói mình không đói sao? Xem kìa! Ăn chậm thôi không là đau bụng đấy!”
Chiếc bụng nhỏ bé của tôi nhanh chóng căng phồng vì no.
“No rồi!? Để mẹ lau miệng nào.”
“Con… con tự làm được.”
“Hửm?”
“Con, con sẽ tự lau.”
Mẹ nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên mở to hết cỡ. Nhưng sau đó bà mỉm cười ấm áp và đưa tôi giấy lau miệng.
“Hưm…… con trai bé bỏng của tôi nay lạ quá! Tự dưng trưởng thành hơn còn biết xin lỗi bạn trước nữa.”
“À thì…”
Tim tôi đập thình thình. Đôi mắt mẹ nheo lại và nhìn tôi đây ranh mãnh.
“Mẹ biết rồi! Con thích cô bé đó! Hẳn con đã phải lòng bạn Yun-seo kia rồi đúng không?”
“…”
“… Cô bé khá đáng yêu và làn da cũng mịn màng nữa.”
Biết là sẽ thật là lạ khi nói mẹ mình như vậy. Nhưng bà ấy thật vô căn cứ.
“Vậy việc mẹ giữ danh thiếp của mẹ Yun-seo là một điều tốt đúng chứ?”
“À vâng… phải rồi…”
Vấn đề là đó là kiểu ‘cuộc sống bình dị' của một đứa trẻ bảy tuổi.
“Nhanh nào, con phải chuẩn bị đến nhà trẻ nữa.”
Thành thật mà nói… Tôi đã chuẩn bị cho điều này rất nhiều.
Bỏ qua vấn đề tâm trí, cơ thể này vẫn chỉ ở bảy tuổi. Tôi buộc phải làm quen với cuộc đời mới này.
Nhập gia thì phải tùy tục. Bởi giờ tôi là trẻ bảy tuổi nên tôi phải sống giống như vậy.
Biết là mình không được ngán nhưng…
‘Wow, thế này là quá ngưỡng chịu đựng rồi…'
Một bộ đồng phục nhà trẻ màu vàng chóe đang thách thức giới hạn của tôi.
Tôi… thật sự phải mặc thứ ngớ ngẩn này?
“Hửm… sao con vẫn chưa thay đồ vậy?”
Dĩ nhiên là tôi phải mặc nó rồi. Tôi bị ép nhưng… có cần thiết phải hành hạ nhau thế không?
“Ái chà! Con muốn mẹ mặt cho à?”
Không. Không hề.
Mặc thứ này đúng là sẽ khiến tôi nổi da gà nhưng nếu mẹ giúp tôi thay đồ… Tôi thà đâm đầu vào gối tư sát cho xong.
Tôi theo bản năng lùi lại, và—
“Ôi… mới hôm qua con hành xử rất người lớn nhưng xem ra bé con của mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Lờ đi vẻ bối rối của tôi, Mẹ cầm bộ đồ vàng chóe ấy lên với vẻ mặt thích thú và dần tiến về phía tôi.
—Mặc nó vào… hãy chấp nhận số phận của mình…
Do tôi tưởng tượng hãy thật sự có giọng của thằng cha dẫn truyện nào đó vang lên vậy?
Đúng vậy. Đây…
… Là cuộc đời chóa má của tôi.
Đó là những gì đã xảy ra.
Nhưng mới chỉ là bắt đầu thôi. Những tình huống éo le thật sự vẫn đang đợi tôi phía trước.
Tôi tạm nén nỗi xấu hổ dâng trào trong lòng và bước lên chiếc xe buýt với cái đề-can “trường Mẫu giáo Ánh dương” to tướng.
Điểm đến của chúng tôi… giống với một hồ sinh sản đang ngụy trang thành một nhà trẻ.
Nếu bọn trẻ tiểu học được ví như những con Zergling tiêm phải Adrenaline, lúc nào cũng chạy nhảy điên cuồng với nguồn năng lượng vô hạn. Thì bọn nhóc hoàn hảo ở một tầm cao mới… theo một cách tệ hơn.
“Của tớ! Tớ thấy trước!”
“Không! Tớ chạm vào trước!”
Nó có giống một rạp chiếu phim phức hợp không?
Kinh hoàng là vô số thể loại phim không phù hợp đang được chiếu ở cái nhà trẻ này.
Một thước phim bom tấn m chọi đồ để tranh giành những khối gỗ, một bộ phim tình củm dở tệ nơi hai thằng nhỏ giành giật quyền được chơi chung với một bạn gái và thêm bộ phim chủ đề hội họa về những ‘Picasso' tương lai đã khoe mẽ thiên phú vẽ tranh của mình lên tường và sàn nhà.
‘Wow…”
Đáng sợ hơn, tất cả mọi thứ chỉ diễn ra chưa đầy một phút quảng cáo từ khi giáo viên rồi khỏi lớp.
Từ nay, tôi sẽ giành một phần sự kính nể của mình cho những giáo viên Mẫu giáo.
Trên hết, đây không thể nào là môi trường tốt để tôi phát huy bộ óc suy luận của mình.
Trong lúc đang trốn trong một góc để tránh khung cảnh hỗn loạn hiện tại, tôi nhận thấy bóng ai đó lấp ló ngoài cánh cửa. Hẳn vị cứu tinh của tôi đã trở về để đàn áp cuộc bạo động. Tôi ngước nhìn phía cửa phòng học bằng ánh mắt mong đợi—
Creak–!
“Được rồi tất cả các em, nghe này–!”
Giáo viên, người mà tôi tưởng là vừa đi vệ sinh, trở lại cùng một đứa trẻ nhỏ.
Vấn đề lớn là đứa trẻ ngượng ngùng trốn sau lưng giáo viên nhìn rất quen mắt.
“Hôm nay chúng ta sẽ có một người mới. Nào Yun-seo. Đến chào mọi người đi em.”
Cá nóc đã quay lại.
Nhưng hôm nay cô bé trong khá là khác.
Qua thì còn mang vẻ giận dữ và cộc cằn.
Còn bây giờ thì hình như cô bé trông khá e dè và tự ti.
‘Cô bé cảm thấy xấu hổ à?’
Tôi vẫn còn hơi sốc trước cuộc hội ngộ bất ngờ này.
Những đứa trẻ khác nhận thấy sự có mặt của người mới nên tập trung ánh mắt hết về cô bé.
Ánh nhìn đừng mong đợi của giáo viên cũng tăng thêm áp lực cho cô bé.
Đôi môi vốn đã mím chặt của Yun-seo càng khó mở lời hơn. Cặp má phúng phính ấy bắt đầu phồng lên nữa rồi.
“À… Cô nghĩ bạn Yun-seo của chúng ta có một chút xấu hổ. Nào cả lớp, hãy cho bạn Oh Yun-seo một tràng pháo tay khích lệ nào.”
Giáo viên ngay lập tức nhận ra sai lầm và định cứu vãn tình hình nhưng má Yun-seo vẫn không xẹp xuống.
Tiếng vỗ tay gượng gạo vang vọng khắp phòng. Cô bé cá nóc - Yun-seo nắm chặt dây đeo ba lô và chạy khỏi chỗ giáo viên.
‘Nhưng tại sao…’
Cô bé lại chạy về hướng này?
Cô bé định trả đũa chuyện ngày hôm qua vì không được người lớn chú ý đến?
Tôi đã gỡ băng nhưng đầu vẫn còn sưng lắm. Bị húc cái nữa có khi thành người thực vật luôn.
Tôi phòng thủ cái trán mình bằng hai tay. Nhưng Yun-seo chỉ quăng cho tôi ánh nhìn kì lạ và ngồi cách chỗ tôi một khoản ngắn.
Cô bé cởi ba lô và ôm nó thật chặt và vào thế phòng thủ.
Như muốn nói “Đừng bắt chuyện với tôi!”. Nhưng—
Liếc.
Liếc và liếc.
Nó không đủ để chống lại sự tò mò của bọn yêu tinh nhỏ này.
Một bạn mới vừa tới.
Cô bé cố thể trông cáu kỉnh nhưng không thể phủ nhận rằng Yun-seo rất xinh và dễ thương.
‘Khó cưỡng.’
Trẻ em với sự ngây thơ của mình đặc biệt chú ý đến vẻ ngoài còn nhiều hơn cả người lớn.
Làm sao bọn nhỏ bỏ ngoài mắt một mục tiêu nổi bật như vậy được.
Như tôi đoán, nhưng ánh nhìn tò mò hướng tới gương mặt mới của ngày hôm nay ngày càng nhiều. Yun-seo cũng lùi dần vào trong góc khi nhận ra điều đó.
Người khôn tránh bão, người ngu thì lao đầu vào.
Ngay khi tôi dần rời xa ‘tâm bão' những ánh nhìn xăm soi bắt đầu tăng lên.
Nếu bây giờ ai đó mở lời…
Đó chính là tín hiệu khai cuộc.
Ngay lúc tôi vữa nghĩ, một đứa trẻ với ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò đứng dậy—
“Ừm… Chào cậu.”
Nó bắt đầu rồi.
Giống như người đi bộ sẽ theo sau người đầu tiên băng qua đường bất chấp đèn tính hiệu. Bọn nhóc bắt đầu nhao nhao lên để tranh được hỏi.
“Yun-seo…!”
“Yun-seo…?”
“Yun blah blah blah!”
Một điều khá thú vị là Yun-seo không phải cô bé dễ bị lấn át.
Đối mặt với đống câu hỏi dồn dập như vậy, trẻ em thường hoảng loạn và phun ra gì đó dù chúng không muốn vậy.
Nhưng môi của Yun-seo chỉ mím chặt hơn làm tôi không khỏi bật cười.
Như một trận đấu kinh điển giữa giáo và khiên.
Khung cảnh giải trí này khiến thời gian chạy như chó rượt và sớm cũng đã tới lúc ra về.
Đáng ngạc nhiên, người chiến thắng sau nhiều giờ đồng hồ vậy lộn này là—
“Được rồi…! Các em đã mang ba lô của mình hết chưa?”
“Rồi ạ…”
“Vângg…”
—Yun-seo của phe phòng thủ.
Bọn trẻ con tự làm tiêu hao hết năng lượng của mình vào việc tranh nhau hỏi. Nhìn cái cách chúng uể oải trả lời giáo viên đủ chứng minh rồi.
Giáo viên cũng thích sự yên bình này vì đương nhiên nó khiên công việc của cô ấy dễ dàng hơn.
“Okay! Hãy theo bạn của các em và lên xe từng người một nhé!”
“Vângggg…”
Như buổi sáng, chúng tôi được xe buýt chở về nhà—
“Tiếp theo… Dokgun.”
“Vâng.”
“Và… vậy ra Yun-seo cũng xuống xe ở đây à? Yun-seo ơi?”
“…Dạ.”
Hóa ra Yun-seo sống gần nhà tôi?
‘Có nhà ai gần đây mới chuyển đi ư?’
Không có cũng phải có thôi…
.
.
.
KHOAN.
Ếu thể nào đâu đúng không nhỉ?
Củ cải nhà nó chứ! Nghiêm túc á!?
Jeom-soon-i có vẻ là một nhân vật trong phim Kê Long Tiên nữ truyện do Kang min-na thủ vai. Ở đây, main ám chỉ cô bé có cái trán rộng như nữ diễn viên. Jeom-soon-i có vẻ là một nhân vật trong phim Kê Long Tiên nữ truyện do Kang min-na thủ vai. Ở đây, main ám chỉ cô bé có cái trán rộng như nữ diễn viên. Không liên quan nhiều đến ý nghĩa tên lắm! Main mỉa mai rằng mấy người có tên này thường lùn Cho bác nào không biết thì Zergling là một chủng quái trong Starcraft Oh Yun-seo - Ngô Vân Thúy: nghĩa là chân thành và may mắn; chân như phỉ thúy, uyển chuyển như mây