Như đã đề cập trước đó, hình thức Khổ hạnh nguyên bản yêu cầu phải đi khắp thế giới và thực hiện những hành động tốt.
Tuy nhiên, hầu hết các tu sĩ và nữ tu không được huấn luyện bài bản, cũng không sở hữu sức mạnh đặc biệt, dẫn đến tỷ lệ tử vong cao trong quá trình Khổ hạnh.
Cuối cùng, giáo hội nhận ra phương pháp này không bền vững và quyết định sửa đổi:
Tham gia với tư cách là Healer trong các nhiệm vụ cấp cao.
Những Mạo hiểm giả, trừ khi thuộc hạng S hoặc A, gần như không thể thuê được tu sĩ hay nữ tu có khả năng chữa lành.
Ngay cả khi có, chỉ những tu sĩ cao cấp mới gia nhập nhóm, còn đa số vẫn ở lại giáo đường.
Hầu hết các nhóm mạo hhieemr giả phải dựa vào Potion do Tháp ma Thuật chế tạo.
Potion cấp thấp: Đảm bảo sống sót sau thương tích nặng. Potion cấp trung: Giảm thương nặng thành nhẹ. Potion cấp cao: Chữa lành hoàn toàn thương tích nghiêm trọng.
Giá cả tăng theo cấp số nhân, nghĩa là chỉ những Nhóm mạo hiểm giả nhận nhiệm vụ hạng B trở lên mới có khả năng mua Potion cấp trung.
Trong game, Potion cấp thấp và trung là đủ dùng, còn Potion cấp cao gần như là thần dược, hiếm khi được sử dụng.
Dù vậy, thỉnh thoảng, những Nhóm mạo hiểm giả tầm thường (dưới hạng B) cũng có cơ hội được một tu sĩ đi Khổ hạnh hỗ trợ chữa lành.
"Có tu sĩ đi cùng thì tốt... nhưng cô bé này câm và điếc, có ổn không đây?"
Một giọng nam nhẹ nhàng nhưng đầy hoài nghi.
"Liệu nó có trở thành thành gánh nặng không?"
Một Mạo hiểm giả khác lặp lại ý đó.
Trong game, cảm giác giống như ghép nhóm ngẫu nhiên rồi chọn đại một nhiệm vụ hạng B, nên tôi đã lường trước phản ứng này...
"Hay là bắt cô ta làm người chuyên vác đồ?"
"Một đứa trẻ tàn tật câm và điếc? Làm sao chúng ta tin tưởng được?"
"Nếu không thể vác đồ, thì còn tác dụng gì? Nếu thực sự không nghe được, cô ta đã không ở đây, chắc chắn đang nghe lén chúng ta."
Chà.
Họ tỏ ra cực kỳ khó chịu vì tôi gia nhập nhóm chỉ vì mục đích cá nhân (Khổ hạnh).
Qua giọng điệu, có vẻ họ định hành hạ tôi suốt chuyến đi này.
"Thế này có ổn không đây ?"
Ít nhất, tôi không được phép chết.
Liệu tôi có thể sống sót và thoát khỏi nhóm này mà không bị thương không ?
Nhưng đây được cho là nhóm có tỷ lệ thành công cao, nên dù có sự cố bất ngờ, tôi tin mình có thể xử lý.
Không, tôi phải làm được.
Tôi vuốt ve chiếc bình nhỏ giấu trong ngực và tự nhủ như vậy.
.
.
.
Nhiệm vụ này liên quan đến một ngôi làng cách thủ đô một tuần đi bộ.
May mắn là không quá xa, nhưng với một cô gái trẻ chưa qua huấn luyện, chỉ việc đến được làng đã là một hình thức Khổ hạnh.
"Haa... haa..."
Tôi phải liên tục sử dụng thần lực để cảm nhận xung quanh, tránh vấp ngã, khiến tinh thần kiệt quệ.
Hơn nữa...
"A~ thoải mái quá~"
"Sao lại đưa nhiều đồ thế cho đứa bé đó..."
"Vì nó nhẹ mà!~ Đằng nào bọn này cũng không cần chữa lành."
Đây là kiểu hăm dọa chăng?
Hay là phản ứng từ việc chưa từng hợp tác với nữ tu trước đây, nhưng hai nữ phiêu lưu đang biến cuộc sống của tôi thành địa ngục.
‘Cảm giác như bị ngược đãi vậy...’
Việc tôi thấy thích thú với tình huống này một cách kỳ lạ , khiến tôi tự nhận mình khá điên.
Dĩ nhiên, biểu lộ ra ngoài sẽ phá hỏng kế hoạch, nên tôi im lặng chịu đựng, vác đồ và cố bám theo nhóm.
"Khó thật..."
Đúng là dân phiêu lưu, tốc độ của họ nhanh hơn người thường gấp bội.
Dù liên tục dùng thần lực tiếp sức, tôi chỉ có thể theo kịp một cách khó nhọc, thở hổn hển và kiệt sức.
Thành thật mà nói, đến mức này đã là rất ấn tượng.
Nhờ điểm trừ tôi chọn để nhận thêm điểm cộng, cơ thể tôi yếu ớt hơn nhiều so với bạn cùng lứa.
Thậm chí còn yếu hơn cả những cô gái khác cùng tuổi.
Tôi chỉ chịu đựng được nhờ liên tục tuần hoàn thần lực để chữa lành cơ thể.
Tuy nhiên, dù có thần lực, cơ thể yếu và gánh nặng hành lý vẫn có giới hạn rõ ràng.
Cuối cùng, đôi chân run rẩy từ nãy đã đổ gục, và tôi ngã sấp xuống.
"Khụ... haa... haa..."
Hành lý trên lưng đè nặng, gần như cắt đứt hơi thở.
Tôi cảm nhận được một áp lực dễ chịu đến kỳ lạ.
"Huu..."
"Ngươi định làm gì nếu không thể vác nổi những cái này? Dám đi Khổ hạnh với cái thân thể này à."
Nghe giọng điệu thở dài của người phụ nữ, tôi mỉm cười trong lòng.
Họ càng chửi mắng, tôi càng thấy hạnh phúc.
Cơ thể tôi run lên vì khoái cảm kỳ lạ đang dâng trào.
Với thân thể yếu ớt này, với đôi mắt mù và tai điếc, chịu đựng sự ngược đãi trong khi thực hiện nhiệm vụ...
Tôi đã nghĩ mình sẽ chết vì chán nếu sống như một nữ tu ngoan đạo trong giáo đường, nhưng giờ thì hoàn hảo quá~♡
"Haaah..."
Đây là phản ứng tự nhiên từ họ.
Như họ nói, với một gánh nặng vô dụng như tôi, việc gia nhập nhóm chắc chắn khiến họ lo lắng.
Không chỉ là khó chịu – nhiệm vụ này nguy hiểm tính mạng, và việc một kẻ vô dụng từ giáo đường đi theo là không thể chấp nhận.
Nói ngắn gọn, họ đang hỏi tôi sẽ chịu trách nhiệm thế nào nếu nhiệm vụ thất bại chỉ vì tôi.
"Ừm... xin lỗi nhé..."
Tôi đã biết rõ nhiệm vụ này.
Tôi chưa đánh giá kỹ năng của nhóm, nên không chắc có thể hoàn thành mà không có thương vong.
Tuy nhiên...
‘Nếu thành công mà không ai bị thương, thì lại thành vấn đề.’
Làm sao tạo ra được một tình huống kịch tính được chứ?
Tôi nghịch chiếc bình nhỏ trong ngực và tự nhủ:
‘Họ sẽ phải chịu khổ một chút vì tôi.’
Nhưng tôi sẽ không để họ chết.
Dù gần thủ đô, không có nghĩa là không có quái vật.
Chúng tôi dần dần đối phó với lũ quái vật tấn công và tiến về phía ngôi làng.
Việc vác đồ làm chậm tốc độ một chút, nhưng không ảnh hưởng nhiều.
Riêng về phần họ, họ vẫn phàn nàn vì trở về nhà muộn là do do tôi.
Ừ thì, lẽ ra đừng đưa đồ cho tôi từ đầu~
Tuy nhiên nhờ vậy, mà tôi có thể thỏa mãn dục vọng và xây dựng một tình huống hoàn hảo.
Đêm xuống, đến lúc dựng trại.
Trong khi chờ các nữ mảo hiểm giả chuẩn bị bữa tối, tôi khẽ tiến lại gần hai nam mạo hiểm giả.
Họ có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng anh ta lạnh lùng, nhưng ẩn chứa chút lo lắng và thương hại.
Thực ra, mấy người phụ nữ kia không quá tệ.
Ừ thì, không hẳn tốt, nhưng đa số dân mạo hiểm giả đều như vậy.
May là đây là nhóm bình thường, không tốt không xấu.
"[Anh có bị thương chỗ nào không...?]"
Mở lòng những người như này có thể khó... nhưng đột nhập vào tim họ thì không khó lắm.
Người đàn ông làm mặt kỳ lạ, vẫy tay bảo không sao.
Tiếc thật, nhưng không nên ép vào lúc này.
"[Vậy à... Tốt quá.]"
Tôi đáp rồi quay về chỗ.
Đến giờ ăn tối, nhưng tôi phải nhịn đói vì đang Khổ hạnh.
‘Tại sao Khổ hạnh lại không được ăn nhỉ?’
Tôi chẳng hiểu nổi...
Thời gian trôi, đêm xuống, đến lúc phân công canh gác, tôi lại tình nguyện.
Mặc dù lúc đầu họ có chút hoài nghi , nhưng sau đó họ lại nghĩ sẽ ổn thôi nếu vẫn có người canh gác, nên họ đã đi ngủ ngay sau đó .
Cuối cùng, tôi bị bỏ lại một mình với nam phiêu lưu cơ bắp mà tôi đã hỏi thăm lúc nãy, bên đống lửa trại.
"Hmm~"
Tôi ước đó là người khác, nhưng...
Ừ thì... vẫn còn cơ hội.
Tôi chắp tay cầu nguyện.
Một bầu không khí tốt rất quan trọng trong tình huống thế này.
Tôi cầu nguyện không phải vì thấy ngượng.
Thật đấy.