Dưới bầu trời quang đãng đầu hạ, một cỗ xe kéo đang dần chạy trên con đường hướng về phía Nam.
Thường được biết đến với cái tên xe ngựa tốc độ cao, nó là một ma vật giúp giảm lực ma sát của bánh xe, độ rung lắc và cả trọng lượng của khoang hành khách nữa.
Vì thế dù cho là một chiếc xe ngựa, nó vẫn có thể phóng nhanh như một con ngựa đang tự do phi nước đại vậy.
Những người có thể sử dụng chúng để đi lại thường chỉ có hoàng gia, quý tộc, thương nhân lớn hoặc các nhà thám hiểm hạng nhất và rồng mà thôi.
Bên trong cỗ xe đó là bộ ba của Golden Helmet, thế thân của Kafka và Lucella.
Họ đang trên đường đi đến thủ đô hoàng gia của Setulev, Alhurra.
“Em thấy lo lắng hả?”
Tim, người vẫn đang mặc bộ giáp của mình ngay cả khi đang ở trong xe, lên tiếng hỏi Lucella đang im lặng nãy giờ.
“Ý anh là… chúng ta đang đi diện kiến đức vua nên…”
"Đó không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định được trong hôm nay nên cứ bình tĩnh đi.”
“Không sao đâu. Cũng không phải đức vua sẽ bắt cóc hay ăn thịt em đâu mà.”
Họ đang trên đường đến thủ đô là để bàn bạc thêm về vấn đề đi săn trên ngọn núi Kuguse.
Vẫn còn chút thời gian cho đến quãng thời gian thử thách của Shurei giao cho Lucella, đó cũng là lý do tại sao họ lại cần nói chuyện với hoàng gia nếu họ có ý định bảo vệ ngọn núi.
Dù không biết làm cách nào nhưng Tim đã liên lạc được với cung điện hoàng gia và sắp xếp một cuộc diện kiến cho họ, và phần còn lại sẽ tùy thuộc vào khả năng của Lucella. Việc cô ấy cảm thấy lo lắng là chuyện đương nhiên.
“Lucella… sẽ… làm được.”
“À ừ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi nên đừng làm điều gì đó quá đáng nhé được chứ?”
Kafal nói với đôi mắt rực lửa tràn đầy quyết tâm trong khi Lucella vẫn đang ngồi trên đùi bà ấy.
Và bầu không khí im lặng lại một lần nữa bao trùm cỗ xe.
Họ đang đi với tốc độ nhanh tới nỗi không thể nhìn được rõ cảnh vật bên ngoài nhưng bên trong khoang xe lại yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Nếu không có tiếng gió rít cùng với tiếng bánh xe đang lăn trên đường, không ai có thể nghĩ rằng cỗ xe này đang di chuyển cả.
“Tại sao chúng ta không làm gì đó để giết thời gian nhỉ? Tôi có mang theo vài thứ bên mình đây.”
Viola không thể chịu đựng được cái sự yên lặng này nữa nên mở chiếc bàn gấp ở trên tường ra rồi để mấy cái board game và thẻ bài lên đó.
Golden Helmet rõ ràng có một vài ma vật rồi, hầu hết trong đó đều là những thứ gọn nhẹ dễ mang đi.
“Woah, nhiều thật đấy.”
“Xét cho cùng chúng ta sẽ di chuyển rất nhiều bằng xe ngựa nên sẽ có rất nhiều thời gian rảnh mà.”
“Vậy một trò đơn giản trước đã nhỉ, Old Maid được không?”
Lucella cầm mấy quân bài lên và bắt đầu đưa ra đề xuất nhưng Wein nhún vai và lắc đầu.
“Đừng. Mặt Tim lúc nào cũng làm lộ hết thôi. Chơi với cậu ta chán lắm.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Thôi nào, cứ thử xem sao đã. Dù sao cũng chỉ là cho vui thôi mà.”
Viola bắt đầu xáo bài và trông động tác rất chuyên nghiệp.
Kafka cũng cầm lấy mấy quân bài và xem chúng với cặp mắt tò mò.
“Mẹ ơi, mẹ có biết Old Maid không?”
“Ta có. Ta thấy… những con rồng khác ở dạng người… chơi nó.”
“Ồ! Vậy là ngay cả những con rồng cũng chơi bài à? Những con rồng sống dưới hình dạng con người cũng sẽ tự nhiên tận hưởng những thú vui giống con người phải không?”
Kafka ném một cặp bài bà vừa có xuống và mỉm cười hối lỗi.
“... Ta không nghĩ…. con người có thể thắng được ta đâu. Điều đó… ổn chứ?”
“Cứ chơi đi nào. Đúng là đánh nhau thì con người không bao giờ có thể thắng được nhưng về mặt các trò chơi chúng tôi sẽ không cứ thế mà chấp nhận thua cuộc đâu.”
“Từ từ đã tại sao đột nhiên anh lại phát biểu hùng hồn như một đại diện của con người thế Tim?”
Khuôn mặt nghiêm túc của Tim cau lại và những tia lửa bắt đầu phát ra bên trong khoang xe chật hẹp.
----------------
10 phút sau….
“.... Tại sao lại như này chứ?”
“Thì việc lấy lá Old Maid từ hai người này nó hơi….”
Đó là một trận chiến rất dữ dội.
Đầu tiên là Tim, là người không may mắn đầu tiên rút khỏi cuộc chơi (đương nhiên là do vẻ mặt của anh ấy rồi), mặt anh ấy sẽ dịu ra khi mà lá Old Maid sắp được rút, vì vậy trò chơi cứ như vậy trong một lúc cho đến khi mọi người đã rút toàn bộ lá bài trên tay Tim trừ lá đó.
Tuy nhiên tình hình đã hoàn toàn bị phá vỡ bởi Kafal.
Khi mà cuối cùng bà lấy lá Old Maid từ tay Tim, mắt bà bỗng mở to ra và ba người còn lại ngay lập tức biết đó là con bài nào.
Sau đó, bất kỳ ai muốn giật lá bài đó thì nét mặt của bà sẽ trở nên tươi hơn một chút giống hệt Tim vậy, vì thế mà lá bài vẫn nằm trong tay Kafka cho đến cuối.
Thời gian trôi qua, Lucella, Wein và Viola đã hết bài chỉ còn lại Tim với Kafal và ba lá bài còn lại.
Và bây giờ đang đến lượt Tim bốc.
“Bà đã rất cố gắng trong cuộc chiến này rồi… Tất cả chỉ là do việc thiếu kinh nghiệm trong việc đọc biểu cảm của con người mà tôi đã có thể đẩy lá Old Maid đi mà thôi….! Nhưng nếu lần này tôi lỡ bốc lá đó, tôi chắc chắn sẽ không thể chiến thắng được nữa. Nói cách khác tôi mới là người đang bị dồn vào chân tường ở đây. Nếu tôi không thể kết thúc vào lần này, đây sẽ là thất bại của tôi!”
“Lòng tự tôn của một con rồng của ta….”
“Lâu lắm rồi mới thấy lại được cái vẻ mặt nghiêm túc nhất của Đội trưởng đấy.”
“Nghe thì ngầu đấy nhưng đây chỉ là một cuộc đọ sức giữa những người chơi tệ nhất thôi mà nhỉ?”
Tim nhìn chằm chằm vào những lá bài với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc trong khi Kafal thì căng thẳng đến mức không biểu hiện gì ra ngoài mặt.
Những ngón tay của Tim quờ quạng trong không khí, một cuộc đấu tay đôi trong tâm tưởng giữa một mạo hiểm giả hạng nhất với một con rồng.
Nét mặt, hơi thở, hướng gió và các dấu hiệu, hàng trăm trận giả chiến đang được tính toán bên trong cái đầu của hai người.
Và cái trận chiến vô nghĩa giữa hai người chơi kém nhất cuối cùng đã kết thúc.
“Là lá này!”
“Ah!”
Tay của Tim lướt quá các lá bài của Kafal rồi cuối cùng rút ra một lá… và đó không phải là lá Old Maid mà là một quân Át với bức hình một con rồng đang dang rộng cánh được in ở trên.
“Oh Yeaah!”
Hạ nốt cặp bài xuống, Tim giơ cao nắm đấm trên trời.
Kafal nhìn chằm chằm vào lá bài Old Maid còn trên tay và rũ vai xuống.
“Ta thua rồi…”
“C-cùng luyện tập nhé! Chắc chắn mẹ sẽ trở nên tốt hơn mà!”
“.... 27 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nghĩ đến việc luyện tập để chơi Old Maid đấy.”
Wein nhìn chằm chằm vào Lucella, người đang an ủi Kafal với vẻ mặt không biết là đang ngạc nhiên hay ấn tượng bởi mối quan hệ giữa hai người họ nữa.
___
Edit: Đt thằng này liệt cmn một phần màn hình cmnr ;-;