The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 1 - Chương 42

Con rồng khổng lồ lặng lẽ nhìn xuống Lucella với đôi cánh đầy những vết thương đang gập lại.

Ngọn núi khi nãy đầy hỗn loạn bây giờ quay trở lại sự yên tĩnh vốn có, chỉ còn một con người cùng một con rồng đứng mặt đối mặt nhau. 

Lucella nuốt nước bọt, hít một hơi sâu và đeo chiếc nhẫn của Giselle lên.

“Giờ bà đã hiểu tôi nói gì chưa?”

“.... Rồi.”

Giọng của Kafal như một tiếng ngân nga đơn giản vậy nhưng giờ Lucella đã hiểu được nó.

Nhờ sức mạnh của chiếc nhẫn, Lucella giờ đã hiểu ra được bản chất thật sự của Long ngữ.

Kiểu như là nếu ngôn ngữ con người giống như một hình vẽ trên giấy thì Long ngữ giống một vật thể ba chiều ấy.

Long ngữ như là một loại thần giao cách cảm nào đó cùng với tiếng ngân nga nhưng nó bao gồm rất nhiều lớp và khó hiểu nên trừ khi bạn biết cách nghe không thì sẽ chỉ nghe ra tiếng gầm gừ khó hiểu.

“Về cái lí do tôi lên núi……”

Từ miệng Lucella nói ra những từ ngữ nghe như một chuỗi âm thanh kỳ lạ, nhưng bây giờ cô đã có thể đưa ý nghĩ của mình vào đó.

Con rồng đỏ thẫm lặng lẽ cụp đôi mắt xuống.

“Ta cũng đã biết điều đó rồi. Dù chỉ có thể hiểu phân nửa những gì mọi người nói nhưng nếu suy nghĩ thì không khó để hiểu được tính hình.”

“Vậy thì tại sao?! Tại sao bà lại không làm gì tôi kể cả khi đã biết điều đó?! Tôi đã cố gắng đánh cắp quả trứng quý giá của bà….”

Cuộc trò chuyện chỉ phát ra những âm thanh nhỏ. Các con rồng thường giao tiếp bằng cách đưa sắc thái và cảm xúc vào những âm thanh đó.

Lucella đã đến thị trấn, tình cờ cô lại điều tra về chính bản thân mình ngày trước và đã lấy lại được ký ức.

Lucella đã thực sự sốc khi biết mình đã từng có ý định đánh cắp của trứng của Kafal. Và cùng lúc đó, Kafal chắc chắn cũng đã hiểu được chuyện đó.

Tuy vậy, thật khó để biết được Kafal đang nghĩ gì từ phản ứng của bà ấy.

Kafal có quyền tức giận và giết Lucella. Cô còn nghĩ rằng nó sẽ giống như một sự chuộc tội và không phiền nếu bà ấy làm vậy.

Cô cũng nghĩ rằng liệu Kafal chưa hiểu được những gì cô đã làm không. Nhưng có vẻ như bà ấy đã biết rõ.

“Nếu con đã có thể trộm quả trứng, ta đã cho con nếm trải tất cả nỗi đau trên thế giới rồi. Dù vậy có một sự khác biệt rất lớn giữa giận dữ và thù hận. Nếu con chỉ đang cố gắng đánh cắp nó chỉ vì lợi ích của người thân yêu thì nó sẽ chỉ là một cuộc chiến để giành lấy sự sinh tồn mà thôi. Kể cả khi con là một kẻ thù mà ta phải đối đầu, mọi sự giận dữ sẽ chỉ đến vậy. Nhưng con đã thất bại nên mọi việc chỉ dừng ở đó mà thôi.”

“Nhưng mà…!”

“Nếu chúng ta so sánh, tội lỗi của một hành động sai trái sẽ lớn hơn rất nhiều so với việc cố gắng thực hiện hành động đó và thất bại mà, đúng không?"

Khi mà Kafal nói ra từ “tội lỗi”, nó như mang một sức nặng vô hình vậy.

“Ý bà là…”

“Ý ta chính là việc ta đã cướp con khỏi thế giới của loài người.”

Lucella mất một lúc mới nhận ra câu nói đó của Kafal có sức nặng đến nhường nào. Tuy nhiên giọng điệu của bà chưa trong đó một sự tiếc nuối sâu sắc.

“Khi ta tìm thấy con trên núi, ta thấy rằng con đã mất tất cả theo đó là trong lòng tràn ngập sự oán hận với thế giới này. Nó đã khiến ta đồng cảm vì lúc đó ta cũng cảm thấy vậy, và sự đồng cảm đó đã thôi thúc ta đi đến và bảo vệ con… Và đó là lần đầu tiên ta gặp được một con người dù yếu đuối nhưng lại đáng mến đến thế. Trước đó ta chỉ có thể gặp những tên đủ mạnh để có thể chiến đấu hoặc đủ kiên cường để sống sót trong những khu vực có rồng sinh sống.”

“Tôi hiểu rồi. Đương nhiên sẽ rất ít người cố gắng đi đến những nơi như này và những người đến đây thì thường sẽ vậy….”

Có lẽ đây là lần đầu tiên mà bà ấy thấy một con người lẻn vào ngọn núi mà không đủ mạnh để đánh bại một con chuột khổng lồ chứ chưa nói đến Biến thể.

….Kể cả khi một người như vậy cố lẻn vào thì thường họ sẽ chết trước khi có thể gặp Kafal, dù sao đó cũng là nơi cư trú của một con rồng mà.

Do vậy, Kafal đã quyết định trân trọng cái sự tồn tại nhỏ bé mà bà ấy đã tìm thấy.

“Ta đã quyết định đưa con ra khỏi thế giới loài người với ý định có thể cho con sự vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc trong sự chăm sóc của ta, đồng thời hi vọng cũng sẽ vơi đi phần nào nỗi oán hận của con với thế giới bên ngoài… Vì thế ta đã đặt tên cho bạn theo tên của đứa con gái đã mất trước khi được sinh ra, ta cũng nhận thức được sự quan trọng và hậu quả của hành động đó. Ta đã mang con về cái tổ này không phải dưới tư cách là một con người, mà là thay thế cho một con rồng.”

“Ý bà là… cái tên cũ đã biến mất cùng với ký ức của tôi không phải là một tác dụng mà đúng hơn đó là điều bà đã nhắm đến ngay từ đầu sao??!”

Ý nghĩa việc ban tên của một con rồng, bản thân Kafal biết rất rõ nó như thế nào.

Lucella cũng hiểu rất rõ ý nghĩa của cái tên. Một cái tên lẽ ra được đặt cho con của bà lại được ban cho anh ấy.

Rồng là một dạng sống liên kết chặt chẽ với hoạt động của thế giới.

Nên khi Kafal đặt tên cho anh ấy, anh ấy đã được cho là “con gái của rồng” và thế giới đã biến nó trở thành sự thật.

Điều này đã khiến Lucella trở thành một cô gái trẻ, cũng như làm cho cô có sức mạnh như một con rồng và quan trọng nhất là làm mờ đi phần ký ức lúc cô còn là một con người và xóa đi cái tên ■■■■■ khỏi thế giới.

“Nhưng cuối cùng thì hóa ra con chả mất thứ gì cả. Con chỉ đã bỏ lại rất nhiều thứ, chính ta là người đã tước đoạt chúng khỏi tay con. Thậm chí còn góp phần gây ra cái chết của người mà con yêu quý nữa… Ta thật sự xin lỗi…”

Lucella hít một hơi thật sâu.

Trong khi điều tra về chính mình trong thành phố, cô (anh) đã biết rằng mọi người xung quanh anh đều có ấn tượng tốt về mình. Cô (anh) cũng đã biết rằng mình đã để lại một dấu ấn sâu sắc trên thế giới này.

Kafal cũng biết điều này. Nếu Lucella đến thị trấn con người thì cô vẫn sẽ có thể quay trở lại với cuộc sống như là một con người. Đó là lý do đằng sau sự chán nản của bà ấy.

Bà đã tưởng mình đã gặp được một con người đã mất đi tất cả. Nhưng không, thật sự bà lại là người đã lấy đi tất cả khỏi người đó.

Lucella đã thất bại trong việc cứu Giselle dù ngay từ đầu đó đã là chuyện không thể rồi.

Lucella cũng đã không thể gặp Giselle vào giờ phút lâm chung. Nhưng nếu Kafal không mang về thì có lẽ anh ấy đã chết theo một cách nào đó rồi, vì thế cũng thật khó để nói Kafal có lỗi trong việc này.

Lucella đã hoàn toàn quên mất Giselle. Nó giống như là Kafal đã… đánh cắp đi “cái chết” của cô gái từ anh ấy vậy. Rốt cuộc anh đã không thể thể hiện sự tiếc thương với cô gái ấy cho đến tận bây giờ.

Cũng không sai lắm khi cho rằng tình cảm của Kafal là ích kỷ.

“Hãy nói cho ta biết. Trả lời ta. Dù ta là một con rồng và con là một con người. Liệu chúng ta có thể… sống như ý muốn của chúng ta hay không?”

Kafal nói một cách rất nghiêm túc, đôi mắt bà rực lên màu của buổi hoàng hôn.

Lucella muốn từ chối, nói rằng chuyện này thật vô lý.

Nhưng tại sao?

Cô đã có một câu trả lời rất rõ ràng trong đầu nhưng lại không thể nói ra cái lý do đằng sau nó và không thể truyền tải nó ra.

Trong khi nghĩ về nó, vì một lý do kỳ lạ nào đó mà bỗng Lucella cảm thấy buồn cười vì cái tình huống này.

“Fufu….ahaha.”

“....Sao con lại cười thế?”

“Chúng ta cuối cùng cũng có thể trò chuyện với nhau một cách đàng hoàng nhưng việc đầu tiên chúng ta nói với nhau lại là việc chia tay sao? Nghe cứ như là một cảnh từ một cuốn tiểu thuyết cảm động vậy và tôi không thể không cười được.”

Bình tĩnh suy nghĩ, Lucella thấy tình huống hiện giờ thật kỳ lạ và bật cười.

Cô nhận ra rằng mấy cái gánh nặng đã canh cánh trong lòng cô suốt thời gian qua thật vô nghĩa và cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng có thể bộc lộ ra cảm xúc của mình.

“Khi nãy… tôi đã nói rằng tôi sẽ không phiền nếu như bà muốn giết tôi bởi vấn đề liên quan đến quả trứng.”

“Tại sao?”

“Có một vài lý do…. Nhưng thứ đáng nói nhất ở đây là tôi cảm thấy có lỗi với bà bởi bà đã yêu quý một người đã từng có ý định đánh cắp quả trứng của mình.”

“Chuyện đó…”

“Nhưng chuyện đó đã không xảy ra phải không? Chúng ta bây giờ quyết định xin lỗi và nói rõ những bí mật vì chính mong muốn của hai chúng ta dù thực tế đều biết nó sẽ ảnh hưởng như nào đến mối quan hệ của chúng ta. Tóm tắt lại… câu chuyện là như vậy nhỉ?”

Họ đều muốn rút lui vì mong muốn của bên kia. Nên gọi đây là bi kịch hay hài kịch đây?

Không phải cái nào cả.

Vậy đích đến của con người và con rồng này liệu có phải là một kết thúc có hậu hay gì đó không?

“Đúng là chúng ta đã gặp nhau vì sự ích kỷ của cả hai. Có lẽ mối quan hệ thân thiết trước giờ của chúng ta được tạo nên bằng sự lừa dối. Nhưng chẳng lẽ niềm hạnh phúc, sự ấm áp và những thứ khác mà chúng ta nhận được đó đều là giả tạo sao? Cuối cùng chúng ta lại giúp đỡ lẫn nhau không màng đến bản thân mình. Vì vậy đừng nói như thể chúng ta sẽ chia tay lại đây chứ? Hay là bà muốn tôi nói thẳng ra?”

Lucella cười rất tự nhiên ngước lên nhìn Kafal.

Kafal đã xin lỗi, cảm nhận được nỗi đau của một sự tồn tại bé nhỏ, tầm thường. Nếu mà thế thì bây giờ chính là lúc để Lucella tiến thêm một bước về phía trước. 

Không phải là việc được một con rồng hùng mạnh yêu quý chăm sóc, mà là trở thành một cô con gái đúng nghĩa của bà ấy.

“...Nếu mà bà sẵn lòng tha thứ cho tôi, tôi sẽ trở thành đứa con gái yêu dấu của bà. Vì thế từ nay về sau mong bà sẽ chiếu cố con nhé, thưa ‘mẹ’.”

“Lucella…!!”

Kafal cảm động trước lời nói của Lucella và dụi cái đầu khổng lồ của mình vào người cô.

Và Lucella cũng để cho cái khuôn mặt to lớn đó áp vào lòng mình.