The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

4 18

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

29 78

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

41 7369

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

22 670

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

70 6703

Vol 3 - Chương 04: Cuộc trò chuyện bí mật lúc nửa đêm

“Quán trọ Thằn Lằn Đá” là một nhà trọ suối nước nóng đã ngừng hoạt động. Nơi đây có rất nhiều phòng nên mỗi thành viên của Golden Helmet đều từng có một phòng riêng cho mình.

Tuy nhiên, giờ đây toàn bộ phòng ốc đã được dọn sạch để làm chỗ ở tạm thời cho những người bị ảnh hưởng bởi trận lũ lụt.

Tim do có ít đồ dùng cá nhân nên tạm thời ở chung phòng với Wein, còn Lucella – chỉ có vài bộ quần áo thay đổi – cũng đã chuyển sang ở cùng phòng với Viola.

Việc dọn dẹp và sửa chữa nhà bếp kéo dài đến tận khuya, cuối cùng Lucella mới thu dọn xong đồ đạc, rồi đến trước cửa phòng của Viola.

“Ai đó?”

“Em đây.”

“Ara, Lucella-chan à? Vào đi.”

Lucella mở cửa. Một luồng gió đêm ấm áp thổi qua.

Viola đang ngồi khoanh chân trong phòng.

Dáng ngồi ấy vốn bị coi là “thiếu lịch sự”, nhưng nhờ lưng thẳng tắp và tư thế cân đối, Lucella vẫn có thể cảm nhận được sự thanh nhã và nền tảng giáo dục chỉn chu của cô ấy.

Cơ thể của Viola trông rất nữ tính, song lại toát lên cảm giác như một thanh kiếm thép đã được tôi luyện. Nhìn kỹ còn có thể thấy cơ bụng sáu múi của cô ấy.

Tuy nhiên, gọi cô là “thô ráp” thì lại không đúng. Đôi chân trông mềm mại và linh hoạt, từng đường nét từ gáy xuống vai, từ cánh tay đến đầu ngón tay đều hoàn hảo và tinh tế. Một lớp mồ hôi mỏng phủ trên làn da khiến cô ánh lên lấp lánh dưới ánh đèn.

Trang phục cô đang mặc là một bộ đồ đơn giản, phù hợp với mạo hiểm giả – hay đúng hơn là một loại “giáp lót”. Nhìn thì có vẻ là quần lót ôm sát đơn giản, nhưng thật ra đó là trang bị bảo hộ có giá rất cao. Không đời nào một mạo hiểm giả hàng đầu lại mặc đồ lót bình thường được.

Tương tự là tấm vải trắng quấn quanh ngực cũng gọi là ‘có’ đấy nhưng cũng không phải là nảy nang hay gì.

Tóm lại, Viola hiện tại chỉ mặc mỗi đồ lót.

“...Xin lỗi!!”

Lucella chết trân tại chỗ, sau đó lập tức hoàn hồn, quay phắt người lại và đóng sầm cửa.

“Ha, hahaha! Sao chị lại bảo em vào?!”

“Thì chị bảo em vào rồi còn gì?”

“Đ-đợi đã—”

Cánh cửa vốn vừa được đóng lại lập tức bị Viola mở tung ra. Trước khi Lucella kịp phản ứng, cô đã bị kéo tuột vào phòng.

Quả thật cô không nhìn nhầm – Viola đang chỉ mặc mỗi đồ lót. Nhưng kỳ lạ thay, cô ấy còn đeo kính.

“Tại sao chị lại... mặc mỗi đồ lót?”

“B-bởi vì hệ thống làm mát hỏng rồi. Mặc đồ bình thường thì chắc chị sẽ bị quay chín đến sáng mai mất.”

Quả như lời Viola, hệ thống làm mát của nhà trọ Thằn Lằn Đá đã bị trận lũ phá hỏng. Các kỹ sư có thể sửa được thì đều đang bận với những công trình khẩn cấp khác, không thể đến sửa ngay.

Mùa hè ở Setulev cực kỳ nóng. Dù mặt trời đã lặn, không khí vẫn như thiêu đốt.

Trong góc phòng có một cái chậu chứa khối băng – có vẻ do Viola dùng ma pháp tạo ra. Dù giúp nhiệt độ giảm đôi chút, nhưng vẫn nóng khủng khiếp.

Lucella có khả năng kháng nhiệt và lửa nên kể cả dưới nắng gắt cũng chỉ hơi khó chịu. Người bình thường thì chắc đã kiệt sức, kể cả là người có thể chất phi thường hay mạo hiểm giả hàng đầu.

Nên cô hoàn toàn hiểu vì sao Viola lại ăn mặc như thế để chống nóng.

Nhưng vấn đề bây giờ lại là chuyện khác.

“...Cả Monica nữa à.”

Monica cũng đang ở trong phòng Viola. Dĩ nhiên – cô cũng chỉ mặc đồ lót.

Thân hình Monica như trẻ con. Không mặc quần áo khiến cô càng trông nhỏ bé hơn tuổi thật.

Tay chân mảnh khảnh, yếu ớt và mong manh hơn Viola nhiều – có lẽ do lối sống trước đây. Cô từng không có động lực sống bình thường nên việc ăn uống, luyện tập đều không được chú trọng.

Dù vậy, giờ cô đã có thể ưỡn ngực tự tin, dùng đôi mắt sắc sảo để nhìn thấu lòng người.

Viola đã cắt ngắn mái tóc vàng tuyệt đẹp của mình cho tiện việc thám hiểm, còn tóc Monica vẫn dài, óng ả như toả hào quang.

Monica đang mặc một chiếc váy lót – kiểu đồ lót một mảnh có dây vai, để lộ xương quai xanh quyến rũ. Nó mỏng tang, màu tím nhạt, trông như bầu trời lúc bình minh với ánh sao lấp lánh.

…Lẽ ra phải mặc gì đó bên trong. Nhưng váy quá mỏng khiến nó trở nên hơi gợi cảm một cách ngoài ý muốn.

“Ngạc nhiên à? Tôi từng khỏa thân chạy vòng quanh cái ‘nhà tù’ đó rồi. Chán ngắt, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì. Lễ nghi, phép lịch sự của giới có quyền lực? Tôi chẳng cần.”

“Không, chuyện đó... không phải vấn đề ở đây.”

Lời giải thích có phần mỉa mai của Monica chẳng giúp Lucella cảm thấy dễ chịu hơn.

“Ăn mặc thế này trước mặt em thì có sao không?”

“Có gì đâu, đều là con gái cả mà.”

“Chị biết rõ em thực ra là ai rồi còn gì?!”

Lucella gần như hét toáng lên.

Mặc dù giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp vì một biến cố kỳ lạ, Lucella vốn dĩ là đàn ông.

Và với Lucella, việc phụ nữ khỏa thân hay gần như vậy trước mặt đàn ông là điều rất đáng xấu hổ.

Cô lo Viola đã quên mất điều đó, nên định nhắc lại — nhưng Viola có vẻ chẳng bận tâm.

“Nhưng bây giờ em là con gái mà, đúng không?”

“U, ugugu...”

Những lời Viola nói thì đúng, nhưng Lucella lại cảm thấy có gì đó... sai sai.

“À, chuyện đó à. Chị ngạc nhiên thật khi biết em vốn là một người đàn ông trưởng thành... vì nhìn em chẳng giống chút nào.”

“Đúng thế. Lucella-chan trông ‘trẻ con’ đến nỗi không đoán nổi giới tính luôn ấy. Đây chỉ là đoán thôi, nhưng có lẽ em vốn dĩ là thế. Chỉ là trước kia làm đàn ông nên không ai nhận ra.”

Đã thế, đến cả Monica – người giờ cũng biết sự thật – lại chẳng thèm bận tâm gì.

Lucella cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương đôi chút.

“Dù sao thì em cũng chấp nhận trở thành ‘con gái’ của Kafal rồi, đúng không? Thì hãy làm quen với việc là một cô gái đi.”

“Ư…”

“Thế thì tham gia với bọn chị đi? Nhìn em thế này chị còn thấy nóng thêm.”

“Awawawa—!”

Bộ đồ mùa hè của Lucella bị lột sạch trong chớp mắt.

Tiện nói luôn, Lucella đang mặc áo ba lỗ và quần short. Dù hơi lỗi thời nhưng trông rất dễ thương và có một sức hút kỳ lạ.

Viola nhặt chiếc túi bên cạnh giường, lấy ra ba chai nước mát lạnh.

Trong hầu hết các trường hợp, vật phẩm lưu trữ bằng ma pháp đều được giữ nguyên trạng.

Súp có thể vận chuyển khi còn nóng, băng không tan chảy.

Tương tự, nước lạnh cũng có thể được lưu trữ như vậy – tuy nhiên, dùng ma pháp lưu trữ cho việc này là khá xa xỉ.

Viola rót nước vào một chiếc cốc làm bằng bạc mithril – rõ ràng là có khả năng phát hiện độc – rồi đưa cho hai người.

“Cụng ly!”

Cốc chạm cốc, Lucella uống cạn.

Dù Lucella có khả năng chịu nóng tốt đến đâu, thì giữa một đêm oi bức thế này, một ly nước mát lạnh vẫn mang lại cảm giác sảng khoái tuyệt vời. Nước có vị ngọt thanh, tựa như từ một loại trái cây nào đó mà cô không rõ tên.

“Nhân tiện… Monica-san ở đây như vậy có ổn không ạ?”

“À, đúng rồi. Chị định nói từ nãy mà quên mất… Nam tước Keeling, lãnh chúa vùng Kugutfulm, có đề nghị tiếp đãi em ấy như một vị khách quý. Nhưng bọn chị đã từ chối.”

“Ý chị là... không thể tin tưởng ông ta sao?”

“Ừ. Dù sao thì Nam tước cũng là chư hầu của Công tước. Nếu bị ra lệnh, ông ấy không có lựa chọn nào ngoài việc tuân theo. Và nếu chuyện liên quan đến Monica thì chị lại càng không thể nào đặt niềm tin vào gia đình cô ấy được.”

Viola nói với giọng nhẹ nhàng, không hề gay gắt. Nhưng từng lời lại nặng tựa đá tảng, đến mức dù có là sức mạnh siêu phàm của loài rồng cũng không lay chuyển nổi.

Việc Monica phải trải qua một tuổi thơ cay đắng một phần là do bên ngoại – gia tộc Công tước Foster – đã bỏ mặc cô. Lucella hiểu, đối với một gia tộc quý tộc, việc có một đứa con ngoài giá thú là điều đáng xấu hổ, dễ bị xem nhẹ… nhưng rõ ràng, Monica đâu có tội gì trong chuyện đó.

Viola dù có vẻ vẫn giữ quan hệ ổn với nhà Foster, nhưng xem ra đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

“Riêng chuyện này thì chị sẽ không nhượng bộ. So với việc giải cứu cả vương quốc thì cái giá này quá rẻ rồi.”

Câu chuyện về thất bại của quân đội Hầu tước Angus đã lan rộng khắp vương quốc. Và những gì “Francesca” đã làm tại đó, đương nhiên ai cũng biết. Nếu lúc này gia tộc Công tước có ý định đối đầu với Francesca, thì chắc chắn công chúng sẽ đứng về phía công chúa chứ không phải nhà Foster.

Viola chắc hẳn đã tính đến chuyện đó, nên mới mỉm cười tự tin như thế.

“...Cảm ơn…”

Monica lắp bắp nói lời cảm ơn, có lẽ bởi vì cô vẫn chưa quen với cảm giác được đối xử tử tế.

“Vậy nên! Dù hơi muộn, tối nay sẽ là tiệc chào mừng Monica. Ăn vặt và chơi game tới khuya luôn! Chị sẽ uống một chút nữa!”

Ở các nhà trọ thường có các hình thức giải trí dành cho khách.

Tại “Quán trọ Thằn Lằn Đá”, vẫn còn vài thứ còn sót lại từ thời còn hoạt động. Do trận lụt vừa rồi, các thùng chứa đồ được gom về và xếp trong góc phòng Viola.

Viola bê đống hộp đó lên và chất lên giường.

“Giờ thì chơi gì trước nhỉ?”

“Cái nào cũng được. Dù sao thì em cũng chưa chơi cái nào bao giờ.”

“Vậy để Lucella-chan chọn nhé.”

“Etto… Vậy thì trò ‘Thành phố của những đồng vàng’ đi.”

Cuối cùng, Lucella chọn một trò mà cô biết.

Đây là trò chơi sử dụng quân cờ và xúc xắc để di chuyển quanh bàn cờ hình vuông, mục tiêu là trở thành ông trùm bất động sản.

Viola đẩy kính trên sống mũi.

“Được rồi. Hãy chuẩn bị đi, chị sẽ lột sạch tất cả những gì hai đứa có.”

“Em thì gần như đang khỏa thân rồi còn gì…”

“Vậy thì, nếu thua, hình phạt là cởi nốt nhé?”

“Em sẽ ngăn chuyện đó lại dù có phải dùng vũ lực!”

Và kết cục, người xui xẻo nhất với mấy cục xúc xắc, lại còn uống say, chính là Viola. Kết quả là cô đã tự lột hết đồ của mình, chỉ còn lại mỗi cặp kính vẫn còn trên đầu.