Ellen Artorius một người thẳng thắn và lạnh lùng. Tuy nhiên, cô ấy không phải kiểu người quan tâm nhiều đến mọi thứ.
Cô ấy hoàn toàn không phải là một đứa trẻ tồi tệ, và đúng hơn là một đứa trẻ vụng về, chỉ là cô ấy không biết cách hòa nhập cùng mọi người. Cô ấy có xu hướng tập chỉ trung vào việc luyện tập của mình. Vậy nên, cô ấy không cố gắng tiếp cận bất cứ ai vì cô ấy nghĩ rằng người kia sẽ không muốn tiếp xúc với cô ấy.
Cô ấy có tài năng khủng khiếp, nhưng cô ấy không có tính cách tự cao thường đi kèm với sức mạnh đó. Cô ấy cũng không cảm thấy tự ti giống với những người khác thường cảm thấy khi họ đối mặt với một người mạnh mẽ hơn mình.
Cô ấy không cư xử một cách dịu dàng, nhưng cô ấy có một trái tim ấm áp.
Tất nhiên, tôi đã thiết lập quá khứ của cô ấy, nhưng điều đó bây giờ không quan trọng.
Dù sao thì, dù tôi có tỏ tình với cô ấy hay không cũng không thực sự quan trọng. Tôi đã viết một bức thư tình cho Ellen vì cô ấy sẽ không thực sự quan tâm đến nó.
Ý tôi là, tôi thực sự chỉ làm điều này vì điểm thành tích.
Tuy nhiên.
“…….”
Việc này khiến tôi cảm thấy buồn phiền.
Nó thực sự khiến tôi khó chịu.
Không phải vì tôi thích cô ấy hay gì, mà bởi vì tôi đã trở nên cực kỳ để ý đến cô ấy!
Tôi không thể chịu đựng được cảm giác xấu hổ này. Tên khốn đó rõ ràng muốn tôi rơi vào tình trạng bây giờ. Đây rõ ràng là bắt nạt công khai.
-Bây giờ, chuyển từ tư thế này sang tư thế này và….
Thứ ba.
Ellen đang ngồi cạnh tôi trong lớp học lý thuyết kiếm thuật và tôi gần như phát điên lên vì điều đó.
Tất nhiên, Ellen và tôi là học viên duy nhất của lớp Royal tham gia lớp học này. Tất cả các học viên khác đều là học viên lớp bình thường.
Rất nhiều học viên trong các bộ đồng phục khác nhau tập trung trong lớp học này. Và trong số đó, những ai có có thể nhận ra bộ đồng phục lớp Royal mà chúng tôi đang mặc, cứ liên tục liếc nhìn chúng tôi.
Tôi có thể đọc được suy nghĩ của họ chỉ bằng cách nhìn vào mắt họ.
Chà, họ đến từ lớp Royal đúng không?
Đó là cái cách họ nhìn chúng tôi.
Bộ đồng phục này chắc chắn là đối tượng của sự ghen tị, nhưng nó lại quá nổi bật...
Bertus, Ludwig, Cliffman và Erich cũng tham gia các lớp về kiếm thuật, nhưng có lẽ họ đã chọn các lớp khác vào khoảng thời gian này.
Cô ấy ngồi cạnh tôi vì tôi và cô ấy học cùng lớp Royal sao? Có phải đó là ký do không? Nhưng cô ấy không phải kiểu người quan tâm đến mấy việc này sao?
Nghiêm túc mà nói, tại sao cô ấy lại quyết định ngồi cạnh tôi?
Haizz, cô ấy không nói chuyện với tôi vì lời tỏ tình đột ngột ngày hôm qua sao? Cô ấy có nhận ra tôi không? Không thể nào. Cô ấy không kiểu người như vậy. Vậy tại sao cô ấy lại ngồi cạnh tôi?
Sao lại thành thế này? Tại sao tôi lại luống cuống về chuyện này như một đứa trẻ thiếu niên?
Tôi cư xử như một một đứa trẻ chỉ vì việc tôi đã làm để nhận điểm thành tích? Thật lố bịch!
-Tok
“…….”
Tôi đánh rơi bút vì bồn chồn. Ellen lặng lẽ nhặt nó lên và đưa cho tôi.
“Ah, uhm. Cảm ơn cậu."
“…….”
Liệu đây có phải là một dấu hiệu tích cực?
Chẳng phải bình thường cô ấy không thường giúp đỡ người khác sao? Dựa vào tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không quan tâm đến những việc này, bây giờ thì sao?
Tất nhiên, cô ấy không thèm quan tâm đến tôi sau khi nhặt cây bút lên và chỉ tiếp tục nghe bài giảng. Ah. không, chắc chắn việc cô ấy nhặt bút giúp người khác rất bất thường.
Nhưng tôi nên làm gì giờ? Tôi không thật sự thích cô ấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đột nhiên nói với tôi rằng cô ấy thích tôi? Tôi không thể chấp nhận điều đó.
…….
Tôi thật sự có vấn đề.
Tôi bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ khung cảnh ảo tưởng, lố bịch.
Tất nhiên.
Khi kết thúc bài giảng, Ellen rời giảng đường mà không thèm liếc nhìn tôi một cái.
Có phải cô ấy thậm chí còn không nhận ra khuôn mặt tôi ngay từ đầu? Cô ấy thậm chí còn không biết tôi là ai, đúng không? Không, nhưng chúng tôi đều mặc đồng phục giống nhau.
Mặt tôi nóng lên không vì lý do gì.
* * *
Đây là lịch học của tôi, không bao gồm các lớp học phổ thông.
Thứ ba, tôi sẽ có lớp lý thuyết kiếm thuật, Thực hành kiếm thuật và Lý thuyết ma thuật.
Thứ tư là Huấn luyện nhạy cảm ma thuật, Thiền định và Kiểm soát sức mạnh siêu nhiên.
Vào thứ Sáu, tôi đã có lớp Huấn luyện thần lực, Giả kim thuật và Huấn luyện võ thuật tổng hợp.
Bây giờ, vì là một học viên năm đầu, tôi chỉ phải học ba lớp mỗi ngày, nhưng sang các năm kế, đôi khi tôi sẽ phải học đến năm hoặc sáu lớp một ngày. Ba năm đầu giống như học cao trung, và nửa còn lại giống như học đại học.
Vì tôi không có bất cứ tài năng chuyên môn nào, tôi phải học cả kiếm thuật, ma thuật, sức mạnh siêu nhiên và cả thần lực.
Các bài giảng của lớp Lý thuyết kiếm thuật và Thực hành kiếm thuật được kết hợp lại và được giảng dạy bởi cùng một giảng viên nên đây là một bài giảng khá dài. Đầu tiên sẽ học lý thuyết tại lớp và sau đó sẽ thực hành bài giảng đó tại phòng thể chất.
Đây là một lớp mà phải thực hành những gì vừa được học trong cùng ngày và thậm chí còn phải học thêm trong khi thực hành.
Tất nhiên, vì trong lớp cũng có các học viên từ lớp thường, tuy không phải là một mớ hỗn độn, nhưng cũng có rất nhiều học viên kém.
“Giữ đúng tư thế! Dồn lực vào cánh tay! ”
Vấn đề là, tôi cũng được xếp vào nhóm học viên kém. Hiển nhiên là tôi liên tục bị các trợ giảng chỉ trích vì sức bền cơ bản kém cũng như tư thế không tốt.
Thậm chí có rất nhiều học viên lớp thường xuất sắc đến mức tôi chẳng là gì khi so với họ, vì họ đã được học kiếm thuật từ những năm trung học.
"Hoàn hảo. Không hổ danh là lớp Royal. Cô ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác ”.
“…….”
Ellen đã hoàn thành hầu hết mọi bài tập chỉ trong một lần thử bởi vì cô ấy có thể chất để bắt chước lại những gì cô ấy học được ngay lập tức, vậy nên giảng viên đã khen ngợi cô ấy.
Các học viên khác cũng đang nhìn Ellen, chứng kiến kỹ năng của một người từ Lớp Royal.
Tôi thực sự không biết giảng viên đang nghĩ gì, nhưng bà ấy đột nhiên vỗ tay.
“Theo như tôi được thông báo thì có thêm một học viên khác của Lớp Royal ở đây. Ellen và Reinhardt. Có phải em là Ellen? ”
"Vâng."
"Reinhardt!"
Tôi nhìn sang khi nghe giảng viên gọi tên mình. Có vẻ như bà ấy đã nảy ra một ý tưởng hay ho nào đó.
"Tuyệt. Hãy tổ chức một trận đấu tập giữa các học viên Lớp Royal! ”
Không.
Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay.
* * *
Họ đột nhiên dúi thanh kiếm tập vào tay tôi, trong khi tôi vẫn chưa luyện xong tư thế cơ bản của mình. Mọi người vây quanh để xem trận đấu giữa các học viên Lớp Royal. Mọi người đều tập trung nhìn.
Đây là kiểu hành quyết công khai sao?
Mấy người muốn tôi có một trận đấu tập với người mạnh nhất trong lớp của tôi?
Người trợ giảng huấn luyện tôi có vẻ như đang muốn nói "Tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay." nhưng mấy lời đó chẳng lọt nổi vào tai giảng viên.
Nếu tôi chết thật thì sao?
Ellen dửng dưng nhìn tôi và cầm thanh kiếm tập của cô ấy.
"Tôi sẽ can thiệp khi trận đấu đi quá xa, vì vậy bung hết sức mà chiến đấu."
Giảng viên đó nói một chuyện nguy hiểm mà thèm không chớp mắt. Không, tôi không muốn làm việc này.
Trước khi tôi có thể nghĩ ra một giải pháp nào đó để giải quyết tình huống này….
"Bây giờ, bắt đầu !!"
-Tak!
Tôi thậm chí còn không nhận thấy Ellen Artorius vừa tiếp cận tôi.
* * *
Một trần nhà xa lạ.
“…….”
Đầu tôi ong ong.
Chuyện gì vậy?
Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đang nằm trên một chiếc giường.
Cái cảm giác đau đầu lúc này, có vẻ tôi đã bị thứ gì đó đập vào đầu.
Lúc này, việc xảy ra trước khi tôi bất tỉnh hiện ra trong đầu tôi.
Ellen Artorius tiếp cận tôi ngay khi giáo viên vừa hô bắt đầu và dùng kiếm tập đánh vào đầu tôi.
Và sau đó tôi đã ngất đi, tôi đoán vậy?
Khoan, nhưng tôi đang ở đâu….
“Urg!”
“… Cậu tỉnh rồi.”
Khi tôi nhìn sang bên phải, một cô gái có vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh lùng với mái tóc đen và đôi mắt đen đang nhìn tôi.
"Đây là phòng y tế, tiết học đã kết thúc."
Tôi có lẽ đã được đưa đến phòng y tế sau khi tôi bất tỉnh. Người có vẻ là giáo viên phụ trách, kiểm tra tình trạng của tôi.
“Cơn đau sẽ sớm dịu đi. Không có gì nghiêm trọng cả, em không cần phải lo lắng.”
"Vâng."
Tôi gật đầu trước lời nói của cô giáo với vẻ mặt hoang mang.
Giảng viên kiếm thuật chết tiệt đó! Sao tự nhiên họ lại muốn tổ chức một cuộc đấu tập? Bộ ông ta không chỏ mũi vô chuyện này không được sao?! Chẳng phải ông ta là giáo viên à?!
“Uh….”
Ellen giữ lấy vai tôi khi tôi đang cố gắng đứng dậy.
“……?”
Có phải cô ấy đang cố làm tôi vui lên không?
"Tôi không ngờ là cậu không biết kiếm thuật."
Ellen nói với một giọng ủ rũ, trong khi đang dìu tôi dậy và giúp tôi mang giày.
Có chuyện gì với cô ấy vậy?
"Ban đầu, tôi định nhắm vào cổ của cậu sau khi cậu chặn kiếm của tôi và làm chệch hướng kiếm của tôi bằng kiếm của cậu để kết thúc trận đấu.”
"……Tôi hiểu rồi."
Kế hoạch ban đầu của cô ấy là khóa tôi lại bằng một cú chém thẳng, sau đó để kiếm cô ấy trượt theo kiếm của tôi và nhắm vào cổ tôi.
Tuy nhiên, tôi thậm chí không thể phản ứng với cú chém đầu tiên, vì vậy cô ấy đã vô tình dùng kiếm đập vào đầu tôi.
Nói cách khác, đây là một tai nạn ngoài ý muốn. Nguyên do của tai nạn xảy ra bởi vì tôi yếu đến bất ngờ.
Vì thế.
Cô ấy làm điều này có phải vì cô ấy cảm thấy có lỗi?
“À, nhìn này. Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể tự đi lại được rồi…. ”
Trước lời nói của tôi, cô ấy hạ cánh tay đang đỡ tôi xuống. Đầu tôi hơi đau, nhưng tôi không bị thương nặng. Dù sao, tôi đã ngất đi bao lâu rồi?
"Ah, chúng ta không cần đến lớp tiếp theo sao?"
Ellen lắc đầu trước lời nói của tôi.
"Bây giờ là giờ ăn trưa."
Sau hai tiết học buổi sáng thường là giờ ăn trưa. Tiết học thứ hai đã kết thúc, và bây giờ là giờ ăn trưa nên vẫn còn nhiều thời gian.
Khoan.
Vậy có nghĩa là chúng tôi sẽ đi ăn cùng nhau?
Chắc là không. Cô ấy chỉ đang trả lời những câu hỏi của tôi. Ý tôi là, tôi đã tỏ tình với cô ấy ngày hôm qua, bị từ chối và hôm nay cô ấy lại đánh ngất tôi.
Đó thậm chí còn không phải một trận đấu, đó là chỉ là một bên đánh và một bên chịu đánh.
Tôi cứ tưởng cảm giác xẩu hổ trước đó đã là cực hạn rồi, nhưng thấy người kia không thèm quan tâm đến tôi, khiến tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn.
"…… Cậu muốn cùng ăn trưa không?"
“…….”
-Gật đầu.
Tôi nhận ra một điều là sau khi vượt quá một mức độ xấu hổ nhất định, mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa.
* * *
Lúc đầu, cô ấy như một người trầm tính, thờ ơ với hầu hết mọi thứ.
Hôm qua, tôi tỏ tình với cô ấy và cô ấy đã từ chối tôi, nhưng ngay bây giờ tôi cảm thấy mâu thuẫn, bởi vì bây giờ tôi đã rủ chính người đó đi ăn trưa cùng với tôi. Đây không giống với chuyện mà bình thường tôi sẽ làm.
Cô ấy là kiểu người không để tâm đến bất cứ điều gì.
Cô ấy ăn khi đói và không quan tâm mình đã ăn với ai. Nghĩ vậy thôi đã khiến nỗi lo lắng của tôi vơi đi ..
Tôi chỉ cần cư xử với cô ấy theo cách tôi muốn. Trừ khi tôi làm gì đó quá đáng đến mức khiến cô ấy tát tôi, chỉ vậy thôi.
Bởi vì đó là con người của cô ấy.
Nghĩ như vậy khiến tâm trí tôi thả lỏng hơn. Cô ấy là kiểu người sẽ đưa ra cùng một phản ứng cho dù có chuyện gì xảy ra, vì thế tôi có thể cư xử thoải mái với cô ấy hơn mấy đứa trẻ khác, đúng không?
Vì cô ấy sẽ không hiểu lầm tôi và không có bất kỳ định kiến nào về tôi, nên cô ấy sẽ chỉ nhìn nhận tôi thông qua con người tôi thể hiện ra.
"Có món gì cậu muốn ăn không?"
"Gì cũng được."
Hả?
"Thật sự là gì cũng được?"
"Ừ, gì cũng được."
Dù tôi có nghĩ theo hướng nào thì đây cũng không phải lỗi của cô, nhưng cô ấy đã từng từ chối và đánh tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy muốn trêu chọc cô ấy một chút.
Hãy đợi đấy.
* * *
Vì nơi này giống với Seoul, nên có những địa điểm tương tự Seoul ngay tại Thủ đô Đế quốc Gardium.
Có lẽ vì thế mà có rất nhiều thứ quen thuộc. Ví dụ như nhóm ăn xin sống tại Công viên sông Hàn hoặc phố mua sắm ở tại quận Yongsan.
Và ngày hôm qua, ngay tại khu phố mà tôi gặp Kono Lint, tôi đã thấy một thứ khiến tôi khá bất ngờ.
Đó là thứ gần như làm cho thế giới quan của tôi sụp đổ? Đó thật sự là những gì tôi muốn.
Ellen nghiêng đầu khi nhìn thấy món ăn này.
"Mùi của nó thật kỳ lạ."
Cheonggukjang.
Tay Ellen vẫn không rời khỏi mũi từ khi nhìn thấy món Cheonggukjang được đặt trong một chiếc nồi đất.
Một mùi ẩm mốc bao trùm khắp cửa hàng.
Tôi không biết tại sao, nhưng món ăn này thật sự tồn tại.
Tại sao ở đây cũng có món ăn này? Chà, nhưng nó cũng là món ăn tôi muốn thấy nhất vào lúc này.
Dù sao, đây cũng là món ăn của quê tôi! Tôi rất vui khi được ăn lại nó!
Và đó là cách tôi đưa cô ấy đến đây.
Có chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu nói sẽ ăn gì cũng được sao?
Nếu cậu sợ thì hãy bỏ cuộc đi.
"Cái này có mùi như thứ mà tôi không nên ăn."
Tôi lắc đầu trước lời nói của Ellen và chỉ vào dàn người đông nghẹt trong cửa hàng.
"Mọi người ở đây ăn nó bình thường, đúng không?"
Tất nhiên, tất cả bọn họ đều là người lớn như các giảng viên. Ellen nghiêng đầu khi nhìn những người đang ăn.
-Temple thật sự ấn tượng. Họ thậm chí còn phục vụ cả các món ăn phương Đông.
-Vì đây là nơi tập trung của rất nhiều người từ khắp thế giới. Nên hẳn là vậy.
Rõ ràng đây được coi là một món ăn từ phương đông, tôi chẳng biết gì về những thiết lập đó. Tuy nhiên, vì Temple thu hút học viên từ khắp nơi trên toàn thế giới, nên họ phải chuẩn bị các món ăn truyền thống phong phú mà bạn không thể tìm thấy ở bất cứ đâu ngoại trừ nơi xuất xứ của món ăn đó. Nếu có cầu, sẽ có cung. Có thể giá của nó sẽ mắc hơn, nhưng có thể đi đâu khác để tìm được món ăn này?
Chà, điều đó khá hợp lý.
Nơi này có thể được so sánh với một con hẻm đồ ăn tại New York. Vì con người từ khắp nơi trên thế giới đến đây nên họ có bán rất nhiều thực phẩm ngoại quốc.
Dù sao thì cheonggukjang cũng là một chuyện, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui vì jjamppong và kimchi tồn tại trong thế giới này.
Vậy họ cũng có món kim chi hầm và món quân đội hầm (army stew)?
Không, có phải là lạ khi có món army stew không? Thế giới này không có quân đội Mỹ, thì làm sao lại có món ăn do quân đội Mỹ giới thiệu được?
Không, nhưng nghĩ kỹ lại, cheonggukjang hình như cũng có nguồn gốc từ một nơi khác thì phải?
Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tôi là ai, đây là đâu?
"Nhìn này."
Tôi bắt đầu trộn cơm với cheonggukjang được múc ra từ nồi đất nung, rắc bột rong biển và dầu mè lên trên rồi bắt đầu ăn.
Ellen nhìn tôi ăn với vẻ mặt mệt mỏi.
Cậu đang phân biệt đối xử với nền văn hóa khác à? Cậu muốn gây sự không?
Thành thật mà nói, đây thực sự không phải là món ăn yêu thích của tôi, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn muốn ăn. Cô ấy chỉ tiếp tục nhìn tôi ăn một cách thích thú.
Mặc dù hơi nặng mùi, nhưng cuối cùng tôi đã được trải nghiệm lại hương vị của quê hương của tôi sau một thời gian dài.
Tôi rất cảm động, dù không đến mức rơi nước mắt.
Gì?
Món kimchi ở chỗ này thật sự rất tuyệt.
Chính là nó. Ý nghĩa của cuộc sống.
Quả nhiên, bên trong tôi vẫn là một lão già.
Họ có rượu soju không? Liệu họ có bán rượu cho một đứa trẻ không?
Ellen đang ngơ ngác nhìn tôi với đôi mắt đầy suy tư.
“Này, Đưa cho tôi. Để tôi làm giúp cậu."
Tôi lấy bát cheonggukjang của cô ấy, trộn tất cả mọi thứ trong bát của cô ấy, xúc một thìa và đưa lên miệng cô ấy.
"Thử đi."
“Ah, uhm. Erm.”
Ellen liên tục hé mở đôi môi nhỏ của mình, có lẽ vì mùi cay xè xộc vào mũi. Lông mày và môi cô ấy giật giật, dường như cô ấy còn nghi ngờ liệu đây có thực sự là thức ăn của con người hay không.
Nhìn phản ứng của cô ấy, cô ấy như một con cá đang há miệng và ngậm lại. khá dễ thương phải không?
"Này cậu, tay tôi như muốn gãy đến nơi rồi!"
"Ah, ah…."
Khi tôi phàn nàn, Ellen cuối cùng cũng mở miệng và tôi đút cô ấy một thìa đầy cheonggukjang.
Đó là sự trả thù cho việc cô ấy đánh tôi.
Ellen bắt đầu nhai nó với vẻ mặt vô định.
“Hehehe. Thế nào? Cảm thấy mềm nhũn rồi đúng không? ”
"!"
Ellen nhắm mắt lại trong khi miệng vẫn căng phồng với vẻ mặt cau có
Có vẻ như cô ấy cực kỳ bài xích thứ món này sau khi cô ấy đưa nó vào miệng.
Không thể nhổ hoặc nuốt, Ellen bắt đầu giậm chân.
Một cô gái 17 tuổi thẳng thắn, lạnh lùng và xinh đẹp?
Há, không có khái niệm nào là vĩnh viễn!
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage