The Defeated Saintess Is On A Journey To Tame The Evil God

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 307

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 1

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 203

Tập 1 - Cây sự sống - Chương 1: Tiểu ác thần (3)

Xing Mo giật mình. Ấn ký trên tay cô phát sáng, khiến cô không thể cử động, nhưng chữ “chủ nhân” lại không cách nào thốt ra khỏi miệng.

Sao có thể như vậy được?

Xing Mo vội vàng dò xét nội hồn mình, lại kinh ngạc phát hiện ra rằng ấn ký dường như không hề khắc vào linh hồn cô mà chỉ đóng dấu trên thân thể.

Không đúng… Theo tri thức thần bí học, thần Ấn phải tác động vào linh hồn trước, rồi mới ảnh hưởng đến thân thể.

Chẳng lẽ ấn ký của con nhóc này… chỉ ảnh hưởng đến thân thể mà không đụng đến linh hồn? Càng nghĩ càng thấy tà môn…

Ánh mắt Xing Mo và Aurora giao nhau. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một tia do dự thoáng vụt qua trong mắt Aurora.

Không ổn! Không thể để con nhóc này phát hiện! Đây sẽ là con bài tẩy của mình!

Xing Mo khẽ hắng giọng, rồi cố gắng giữ giọng thấp thấp:

“Chủ nhân~”

Aaaaaa! Mình bán linh hồn rồi! Cho một tà thần!

Xing Mo gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Nghe đối phương gọi mình là chủ nhân, Aurora lập tức nở nụ cười rạng rỡ:

“Tốt lắm~ Sau này cứ tiếp tục gọi ta như vậy. Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ cố gắng không dùng ấn ký trừng phạt ngươi~”

Vừa dứt lời, ấn ký Cây Sinh Mệnh trên tay Xing Mo liền nhạt đi, cơ thể cô cũng khôi phục quyền kiểm soát.

Xing Mo nhìn lại tay mình, thở dài một tiếng:

“Thôi thì, thay đồ đi. Ngươi mà mặc thế này vào thành, lập tức sẽ bị phát hiện đấy.”

Quả thực, một loli tóc trắng người đầy hoa lá đi giữa phố thì ai mà chẳng chú ý.

Aurora cũng thấy có lý, gật đầu:

“Nhưng mà… trong toa xe chỉ toàn váy ngủ. Ta chẳng lẽ mặc váy ngủ xuống xe à?”

“Tôi có một cái áo choàng. Cho cô mượn.” Xing Mo thở dài, “Nhưng mà… rốt cuộc cô lên được tàu bằng cách nào? Ăn mặc thế này mà còn khiêng theo một người bất tỉnh là tôi, chẳng lẽ không ai thấy lạ sao?”

Khiến Xing Mo bất ngờ là Aurora lại vô cùng thản nhiên, lấy ngón tay chạm nhẹ lên môi rồi ngẩng đầu:

“Vì ta đi cùng ngươi nên thuận tiện đánh ngất một quý ông ăn mặc bảnh bao, cướp vé toa hạng sang của hắn rồi lên tàu thôi.”

Cái gì mà “vì đi cùng ta” nên làm mấy chuyện này?!

Thấy trong mắt Xing Mo hiện lên vẻ bất mãn, Aurora liền vẫy tay:

“Ta nhét hết chỗ tiền của ngươi vào túi hắn rồi. Vì ta không biết vé tàu giá bao nhiêu nên đưa luôn tất cả.”

“Cô nghĩ làm vậy là đúng chắc?” Xing Mo chết lặng hỏi.

“Tất nhiên. Ta đã nói rồi, ta muốn trà trộn vào thành Academia, phải làm thật kín đáo, không để lại dấu vết!” Aurora vô cùng đắc ý.

Xing Mo thở dài:

“Nghe tôi nói, tàu hỏa xuyên quốc gia cần kiểm tra giấy tờ. Ngươi chắc là lúc lên tàu không ai nghi ngờ gì chứ?”

“À, thực ra cũng có người hỏi giấy tờ đó.” Aurora cười khẽ.

"Rồi cô làm gì?”

“Ta dùng một chút thủ thuật thôi. Khi cô ta tỉnh lại thì chẳng nhớ gì nữa~”

Tự dưng Xing Mo lại cảm thấy con nhóc này thật không đáng tin…

Thấy Xing Mo cứ thở dài mãi, Aurora nghiêng đầu:

“Ngươi thở dài gì thế? Có ai phát hiện ta thì ta diệt luôn. Biến họ thành rối của ta là xong. Tàu vẫn đến Thành Academia bình thường.”

“Cô đã hứa là không làm hại ai rồi cơ mà!” Xing Mo vội ngắt lời Aurora đang lảm nhảm mấy cái tưởng tượng đen tối, “Với lại, chúng ta cũng sắp tới Thành Academia rồi. Nếu cô làm hại người ở đây, Tháp Trắng của Học Thành sẽ lập tức cảm ứng được khí tức của Ngoại Thần, và mấy người gác chuông sẽ kéo tới ngay lập tức. Cô trốn không nổi đâu.”

“Thì sao? Ngươi cũng là người gác chuông mà? Mấy người đó đấu lại ta chắc?” Aurora che miệng cười.

Xing Mo lúng túng ho nhẹ một tiếng:

“Nếu có quá ba người giữ chuông xác nhận không đối phó nổi, họ sẽ thực hiện nghi thức Thiên Sứ Giáng Lâm, triệu hồi các Thánh Thiên Sứ dưới quyền Nữ Thần Biển Sao. Nhờ vào mạng lưới Giáo hội Thiên Sứ ở thành Academia, nghi thức có thể thuận lợi giáng lâm xuống vùng tự trị Academia.”

“Thánh Thiên Sứ à, nghe phiền phức đấy.” Aurora gật đầu, “Thế sao ngươi không báo cho đồng đội đi, bảo họ triệu hồi luôn đi?”

“Vì trận chiến đó có thể phá hủy cả đại lục này.” Xing Mo cúi đầu, “Tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra…”

Aurora im lặng một lát, rồi bất ngờ nâng cằm Xing Mo lên, nở nụ cười rực rỡ:

“Tiểu Thánh nữ của ta đúng là nhân hậu ghê~”

Được một Tà Thần khen là nhân hậu… Sao nghe mà quái dị thế này?

Xing Mo lại thở dài. Cô giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, ném cái áo choàng cho Aurora:

“Thôi mặc vào đi. Xuống ga Bắc rồi về chỗ tôi.”

Tiếng còi tàu vang lên, đầu tàu xuyên qua cánh đồng xanh mướt, phá vỡ màn mưa dày đặc.

Xing Mo và Aurora cùng ngoái nhìn qua cửa sổ. Ở vách đá ven biển cuối đồng cỏ, một tòa thành trắng toát hùng vĩ sừng sững đứng đó. 

Mưa tan, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, từng đàn bồ câu trắng từ đường viền tòa thành bay lên, lướt qua cầu vồng lấp lánh sau cơn mưa.

Thành Academia — viên ngọc sáng của đại lục Vestan.

Mỗi lần nhìn thấy tòa thành này từ xa, Xing Mo đều cảm nhận một thứ chấn động kỳ diệu từ tận đáy lòng.

Trong lúc đang ngẩn người, cô nghe tiếng cánh chim khổng lồ xé mây, rồi thấy một con Rồng băng lam lướt qua đầu tàu, lao xuyên qua tầng mây loãng bên trên vách đá, bay thẳng về phía Đông.

Có lẽ đó là Rồng trở về từ Mordheim, đang bay đến Đế Quốc Yanxian bên bờ Đông Hải. 

Ngay cả những sinh vật thần thoại cũng không chịu nổi mùa đông khắc nghiệt của vùng cực, chúng chỉ trở lại vào mùa xuân năm sau.

Xing Mo quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt Aurora tràn đầy ngưỡng mộ, như một đứa trẻ con vừa nhìn thấy món đồ chơi mình yêu thích.

Không giống ánh mắt của kẻ xâm lược, mà giống như con mèo nhỏ do dự trước ngõ tối, lặng lẽ nhìn ra ánh nắng ngoài phố mà ngẩn ngơ.

Khi suy nghĩ về Aurora bắt đầu lung lay, con nhóc kia lại hào hứng nói:

“Con Rồng đó hợp làm rối của ta hơn ngươi! Ta sẽ bắt nó, biến nó thành rối cưỡi vào Học Thành!”

Ừm… đó đích thực là ánh mắt của một đứa trẻ nhìn món đồ chơi… theo nghĩa tệ nhất.

Vài giờ sau, tàu hơi nước tiến vào cổng Học Thành, cuối cùng cũng dừng tại ga Bắc.

Xing Mo lập tức kéo mũ trùm lên, rồi ho nhẹ, khom người nhìn Aurora:

“Nghe này, từ giờ trở đi, cô là em gái của tôi, hiểu chưa?”

“Ngươi nói gì thế? Ta là chủ nhân của ngươi mà.” Aurora bĩu môi bất mãn.