The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

(Đang ra)

Frontier Alchemist - Giả kim thuật sư ở vùng biên ải

Oteteponta

Cảm thấy được giải thoát sau khi rời khỏi hiệp hội, Rust đã làm việc ở vùng biên giới với sự nhiệt tình và sức sống mới tìm thấy.

12 181

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

(Đang ra)

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

夏乃実

Chuyện tình học viện đầy hài hước và ngọt ngào, chính thức bắt đầu.

1 3

[Oneshot] Đã một tháng sau lời tỏ tình, nhưng tôi vẫn chưa nói cho cậu ấy rằng đó chỉ là trò đùa thôi. Thay vào đó, tôi lại thật sự phải lòng cậu ấy mất rồi

(Hoàn thành)

[Oneshot] Đã một tháng sau lời tỏ tình, nhưng tôi vẫn chưa nói cho cậu ấy rằng đó chỉ là trò đùa thôi. Thay vào đó, tôi lại thật sự phải lòng cậu ấy mất rồi

そらどり

Đây là phần ngoại truyện của Oneshot:https://docln.net/truyen/20550-oneshot-sau-nam-sau-loi-to-tinh-toi-van-chua-noi-voi-anh-ay-rang-do-chi-la-tro-dua-va-gio-thi-chung-toi-da-nop-don-dang-ky-ket-hon

1 3

Dưới Tán Cây Anh Đào

(Đang ra)

Dưới Tán Cây Anh Đào

星光かける

Với cô, những giây phút bình dị thường nhật ngày trước giờ đã trở thành một điều quá đỗi đặc biệt.

2 4

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

15 26

Tập 08: Chinh phục Thử thách của Zakkart - Chương 161: Cơ hội gặp mặt nữ thần

Privel, người đã dựng trại ở một tầng cách nơi cô chiến đấu với lũ Cyclops khoảng mười tầng, chợt bừng tỉnh khỏi một giấc mơ kỳ quái.

Một Van-kun khổng lồ tặng mình pha lê với cả răng nanh… Chuyện Isla thì đúng là hết nói nổi rồi. Thông thường, chẳng phải trong mơ sẽ là Van-kun lúc trưởng thành sao? Ấy vậy mà lần này lại là Van-kun hình dạng trẻ con, to như quả núi, đến chơi một cách thình lình. Giấc mơ cứ như trò đùa.

“Thôi thì mơ kỳ cũng chẳng phải chuyện lạ…” Privel nghĩ vậy rồi ngồi dậy. Cô duỗi người, mở mắt ra—

“Chắc là do cái giấc mơ kỳ quặc kia mà đầu mình quay cuồng—Hả? Quái vật?!”

Privel hốt hoảng khi thấy những sinh vật hình dạng giống rồng đang nằm rải rác quanh mình.

Mấy con Rồng bé xíu, trước đó nhắm mắt ngủ im lìm, giờ bắt đầu mở mắt và kêu lên hoảng loạn.

“Shaah?!”

“Gyaauh?!”

Ngay lúc đó, tầm nhìn của Privel méo mó hẳn đi, cô rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ.

“M-Mình bị bao vây?! Mọi người đâu rồi?! P-Phải chạy khỏi đây thôi!”

Dù đang rèn luyện cả phép thuật lẫn kỹ năng chiến đấu, Privel vẫn chưa đủ khả năng ứng phó trong tình huống bị vây kín từ mọi hướng như thế này.

Cô bắt đầu niệm chú, định tạo khoảng cách với lũ Rồng nhỏ.

Ngay khoảnh khắc đó, Isla xuất hiện từ phía sau và… đập nhẹ một cú vào đầu cô.

“Bình tĩnh lại đi.”

“Haguh?!”

Dù nói là đập nhẹ, Isla vẫn dùng lực vừa đủ khiến Privel choáng váng. Rồi Pauvina, dường như đang ẩn nấp gần đó, nhanh chóng nhào đến khóa chặt tay Privel từ phía sau.

“Cô đang làm cái gì thế?!” Privel giãy giụa trong tay Pauvina.

“Đ-Đằng kia có Rồng kìa!”

“Đó là điều bọn ta đang cố nói với cô đấy. Nhìn kỹ lại đi. Nhìn xem lũ Rồng đó xuất hiện từ đâu” Pauvina nói.

Lúc này, lần đầu tiên Privel mới nhận ra có điều gì đó… rất kỳ lạ.

Bọn Rồng thì có kêu la, nhưng chẳng con nào có vẻ định tấn công cô hay Pauvina cả.

“Nhìn kỹ vào” Isla nói rồi cúi xuống nhấc đầu một con Rồng lên cho Privel quan sát thật gần.

“Ý cô là nhìn xem chúng đến từ đâu…” Privel lẩm bẩm.

Bọn Rồng này nhỏ hơn cả Wyvern, đủ để ôm gọn trong tay. Cái đầu có răng nanh sắc và sừng đó nối liền với một cái cổ… và khi nhìn tiếp xuống, Privel sững người khi thấy cái cổ ấy không gắn vào thân rồng có vảy, mà là… một xúc tu quen thuộc.

“Rồng… mọc ra từ người mình?!”

“Không, là đầu xúc tu của cô biến thành đầu Rồng thôi” Pauvina đính chính.

Phần đầu của các xúc tu ở nửa thân dưới Privel đã biến đổi thành những cái đầu Rồng.

“Thật đấy hả… uầy, cảm giác này lạ ghê” Privel nói, vừa nói vừa vỗ nhẹ lên cái đầu Rồng ở xúc tu mà Isla đang cầm.

Không phải chỉ là “trông giống đầu Rồng” nữa—phần đầu xúc tu đó thực sự được bao phủ bởi lớp vảy cứng mượt, sừng và răng nanh hoàn toàn là xương thật, không phải thịt giả dạng.

Trong đôi mắt của cái đầu Rồng kia, Privel còn thấy phản chiếu nụ cười méo xệch của chính mình, càng khẳng định rằng chúng… thật sự là một phần cơ thể cô.

Từ lúc tỉnh dậy, tầm nhìn méo mó của cô là do đột ngột có thêm mười sáu con mắt phụ nữa.

“Có vẻ cô bình tĩnh lại rồi. Đã kiểm tra Status chưa?” Isla hỏi.

“À, để tôi xem… Status—Hể?! Rank của mình tăng rồi, còn trở thành Origin Scylla High Druid?!”

Theo truyền thuyết, trong quá khứ xa xưa, từng có vài cá thể Scylla sở hữu xúc tu với hình dạng đầu Rồng hoặc đầu sói.

Nhưng đó chỉ là truyền thuyết—ngay cả trong Tháp Hội Ma Pháp Sư, cũng chỉ được ghi chép như một mẩu ghi chú cổ xưa mà chưa ai từng thấy tận mắt.

“Không ngờ mình lại biến thành dạng Scylla trong truyền thuyết… Cứ tưởng là nằm mơ thôi chứ!” Privel kêu lên.

“À, ra là cô có mơ thật” Isla nói.

“Phải đấy, giấc mơ sáng nay… mà khoan, sao cô tỉnh bơ thế hả?! Tôi đang sốc lắm đấy?!”

“Trong lúc canh gác, tôi thấy cơ thể cô bắt đầu thay đổi nên cũng đoán được phần nào. Gizania với Myuze cũng vậy” Isla điềm nhiên trả lời.

“Ra vậy… mà, Gizania với Myuze cũng có biến đổi hả?! Họ đâu rồi?”

“Isla bảo có nguy hiểm nên bọn tôi khiêng họ đi chỗ khác lúc cô còn ngủ” Pauvina đáp. “Còn cô thì… xúc tu dài quá, kéo lê theo đất nên bọn tôi để yên.”

“Nếu cả ba người các cô cùng hoảng loạn một lúc thì sẽ rất phiền để làm mọi người bình tĩnh lại, nên bọn ta đánh thức từng người một” Isla giải thích thêm.

“Ờ… nghe cũng có lý” Privel gật đầu.

Privel và Gizania thì nguy hiểm do cơ thể quá to lớn, còn Myuze thì có cánh tay hình lưỡi hái sắc bén. Nếu cả ba cùng mất kiểm soát thì đúng là tai họa.

Mà chủ yếu tai họa sẽ giáng lên chính họ. Isla thì vượt trội hẳn trong cận chiến, còn Pauvina mà cầm khiên Orichalcum rồi giữ khoảng cách thì gần như vô sự.

“Ra ngoài được rồi đó!” Pauvina gọi.

Gizania và Myuze, đang trốn cách đó một đoạn, liền bước ra.

“Ồ, có vẻ Privel là người thay đổi dữ dội nhất” Myuze nhận xét. “Còn xúc tu của cô bị gì vậy?”

Myuze thì lấp lánh hẳn lên—cánh tay hình lưỡi hái và lớp giáp màu xanh của cô giờ đây biến thành một thứ chất liệu giống như ngọc lục bảo.

“Tôi nghĩ Myuze-dono thay đổi cũng nhiều đấy… Tôi thì chỉ mọc thêm ít sừng thôi” Gizania nói.

Dù không biến hóa mạnh như Privel hay Myuze, Gizania cũng mọc thêm cặp sừng giống sừng bò ở hai bên thái dương.

Còn phần trên thân cô—chính xác là ngực—thì to ra thấy rõ, khiến Privel không khỏi cảm thấy bị áp đảo. Cô nhìn xuống ngực mình theo bản năng, rồi lại ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của Myuze, người cũng đang kiểm tra vòng một của chính mình.

“… Trước tiên, chúng ta nên đi phàn nàn chuyện này với Van-kun” Privel kết luận.

“Đồng tình” Myuze gật đầu.

Cả hai đều tin chắc rằng sự thăng Rank bất thường này là do ảnh hưởng từ “Dẫn lối” của Vandalieu trong giấc mơ.

“Dù được Vandalieu-sama ban phước trong mộng mà vẫn định đi phàn nàn… Aaa, giá mà tôi cũng ngủ luôn! Không, Pauvina ngủ mà có thấy Van đâu, nên đâu có gì đảm bảo ngủ là được gặp ngài ấy… Bình tĩnh, bình tĩnh nào” Isla tự trấn an.

“Em có thấy Van đó” Pauvina thản nhiên thú nhận. “Ảnh đưa cho em một món nhọn nhọn.”

Câu nói “gây sốc” ấy như xuyên thẳng vào tai Isla.

Pauvina không có Rank kiểu quái vật, nên không thể thăng cấp rồi thay đổi hình dạng, nhưng xem ra cô bé cũng đã được Vandalieu “dẫn lối”.

Isla sững người mất vài giây, rồi khóe môi cong lên thành nụ cười lưỡi liềm, và cô bật cười khúc khích.

“Kukukukuh… Không sao cả, lòng trung thành vốn đâu phải để đổi lấy phần thưởng. Kufuh… Kihihihih!”

Privel và những người còn lại rùng mình, đồng loạt lùi lại một bước, cảm nhận rõ rệt khí nguy hiểm tỏa ra từ Isla.

“Các ngươi, khi đã chuẩn bị xong thì ta sẽ cho các ngươi thể hiện kết quả của việc tăng Rank trong thực chiến” Isla tuyên bố. “Trong thực chiến đấy.”

“Ể?! Em vẫn còn thấy buồn nôn vì chưa quen với tầm nhìn mới mà!” Privel than vãn.

“Đầu em thì hơi nặng… à không, hình như quần áo cũng chật lại thì phải?” Gizania lúng túng nói.

“Cũng như hôm qua thôi, nếu tình hình nguy hiểm quá thì ta sẽ can thiệp. Với lại đã có Blood Potion rồi, hoàn hảo quá còn gì! Nào, xuất phát thôi!” Isla tuyên bố hùng hồn.

Privel và các thành viên khác tiếp tục cày cuốc thăng cấp trong ngày hôm đó, dưới sự ảnh hưởng—hay đúng hơn là trút giận—của Isla.

Nhân tiện, Myuze đã tiến hóa thành Crystal Empusa, còn Gizania thì trở thành một Ushioni.

Ở một khu vực sâu hơn trong cùng mê cung, tiếng gầm đầy hào hứng của Vigaro và tiếng quát bất mãn của Zadiris cũng vang vọng.

--------------------------------------------

Về phần Schneider, mạo hiểm giả hạng S được biết đến với biệt danh “Lôi Minh” và là thủ lĩnh của Storm of Tyranny, những ngày sau cuộc gặp với Farmaun Gold và nhận được thông điệp của Ricklent đều cực kỳ bận rộn.

Anh phải báo cáo với Hội Mạo Hiểm Giả và Hội Pháp Sư tại quê nhà, đồng thời xử lý hàng loạt thương nhân và quý tộc tìm đến.

Tại Đế quốc Amid, nơi vẫn chính thức là tín đồ của Alda, Schneider và đồng đội được coi như anh hùng dân tộc. Tuy vị trí của Lục địa quỷ đã được xác định sơ bộ, nhưng đường đi an toàn đến và rời nơi đó vẫn chưa hề tồn tại. Dẫu vậy, nhóm của Schneider vẫn trở về bình an vô sự.

Thông thường, những ai đặt chân đến Lục địa quỷ đều bị mất liên lạc. Nếu có người trở về được thì cũng chỉ là những kẻ đứng từ đảo lân cận quan sát hoặc chỉ dám lảng vảng vùng rìa trong thời gian ngắn. Lục địa quỷ vẫn là một vùng đất phủ đầy huyền bí.

Thế nên, người đời mặc định cho rằng nhóm Schneider chắc chắn sẽ mang lại chiến công vang dội: thảo dược lạ chưa được biết tới, khoáng sản chưa khai phá, thông tin và vật liệu từ những chủng quái vật không hề tồn tại ở đại lục Bahn Gaia… và quan trọng nhất, những câu chuyện phiêu lưu đầy ly kỳ.

Việc mọi người đổ xô tìm đến nhóm Schneider cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, hành trình đến Lục địa quỷ không phải là nhiệm vụ ủy thác, và họ cũng chẳng nhận đồng nào từ nhà tài trợ. Vì thế, họ không có nghĩa vụ phải tiết lộ bất cứ điều gì. Dù vậy, Schneider, người đã tận dụng đặc quyền của một mạo hiểm giả hạng S để bảo vệ các chủng tộc của Vida, vẫn phải giữ gìn hình ảnh bề ngoài.

Tất nhiên, nếu ghét ai thì dù người đó là quý tộc hay thương nhân, anh cũng chẳng ngại dùng tay kẹp cổ quẳng lên trời. Nhưng cũng không thể cứ thế mà từ chối tất cả. Dù sao thì ông cũng có thể giao tiếp xã hội ở mức tối thiểu.

Tuy nhiên, Schneider tuyệt nhiên không thể kể về những chuyện xảy ra ở Lục địa quỷ. Farmaun Gold là đồng đội cũ của Bellwood, và trong đế quốc, ông ta được tôn thờ như thần quản lý nguyên tố Hỏa thay cho Zantark. Nếu Schneider lan truyền tin Farmaun đã rời bỏ Alda và đang hợp tác với Zantark… thì không nghi ngờ gì, hắn sẽ bị xem là dị giáo.

Vì lý do đó, cả nhóm đã bịa sẵn một câu chuyện trước khi quay về.

Họ kể rằng tuy đã đặt chân lên Lục địa quỷ, nhưng sau đó bị cuốn vào trận chiến với một Colossus chân chính đang dẫn đầu một bầy quái vật chưa từng thấy, buộc họ phải lên thuyền tháo chạy.

Câu chuyện nghe có vẻ nhục nhã, nhưng họ không muốn khơi dậy làn sóng khám phá Lục địa quỷ chỉ vì vài câu chuyện thành công, nên đành vậy.

Nhóm Schneider thực sự đã mang về xác quái vật chưa từng ghi nhận trước đó, nên câu chuyện đủ sức thuyết phục. Ít nhất thì ngoài Hoàng đế Marshukzarl và những cận thần đã nghi ngờ mối liên hệ giữa họ và Vida, không ai dám nghi ngờ gì thêm.

Họ sẽ tiếp tục diễn kịch, khoe khoang rằng lần tới sẽ chinh phục trọn vẹn Lục địa quỷ, rồi lại lên thuyền. Nhận sự giúp đỡ từ tộc Merfolk mà họ từng bảo vệ, bí mật quay về đại lục Bahn Gaia, băng qua Dãy núi Biên Giới và hội ngộ với Vandalieu.

Đó là kế hoạch của nhóm Schneider.

“… Khủng thật” Schneider lẩm bẩm.

“… Phải. Có lúc tôi cứ tưởng Ma Vương đã hồi sinh” Lissana đáp lại—người hiện thân của Jurizanapipe, tà thần của suy đồi và mê say.

Cả hai vừa tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Họ vẫn còn thở dốc.

“Hai người mơ thấy gì mà kinh khủng vậy?” Merdin, người lùn (Dwarf) cùng giường, hỏi với vẻ tò mò như đang nhìn thứ gì kỳ dị.

Schneider và Lissana đã cùng mơ một giấc mơ—chỉ đơn giản là đứng nhìn một sinh thể khổng lồ, dị dạng đang bò trườn dưới đất từ nơi rất xa.

Nhưng họ biết rõ, đó không phải cơn ác mộng bình thường. Trong mơ, họ nhìn thấy nhau.

“Mộng tiên tri à? … Lạ thật, rõ ràng không có cảm giác tà ác nào cả. Em nghĩ sao?” Schneider hỏi, sau khi mô tả sơ qua giấc mơ.

“Điều lạ nhất là nó không có chút khí tức tà ác nào” Lissana đáp.

Merdin nheo mắt, rồi thở dài. “Hai người thấy cả nhau trong mơ… vậy chắc là tà thần phe Vida chứ gì? Có điều hình dạng lại khác hẳn thứ các người biết.”

Schneider từng nghe chính Lissana kể về những câu chuyện các vị thần hợp thể với tà thần khi giao chiến với quân đội Ma Vương. Rất có thể, các thần linh từng kiệt sức trong đại chiến với Alda cả trăm ngàn năm trước cũng từng làm vậy.

Đó là giả thuyết của Merdin. Nhưng Lissana lắc đầu phủ nhận.

“Không phải hợp thể đâu. Còn nữa, giấc mơ đó rõ ràng có cảm giác của Ma Vương… nhưng lạ là em lại không thấy khó chịu” Lissana nói. “Mặc dù người thì ướt đẫm mồ hôi lạnh.”

“Ừ, nếu là thần thì ta đã nhận ra ngay rồi… nhưng mà nó không mang hình dạng linh hồn con người… rốt cuộc là cái gì chứ? … Dù sao thì cũng chưa có vẻ gì là đe dọa đến tụi mình” Schneider kết luận.

Suốt bao năm qua, anh đã chạm trán những hiểm họa vượt xa tưởng tượng của mạo hiểm giả thường. Và bản năng của anh lúc này bảo rằng… chưa cần lo lắng.

“Chúng ta nên vượt Dãy Biên Giới càng sớm càng tốt. Ta vừa nhận ra rằng… từ giường này, sinh thể đó xuất hiện đúng về hướng Dãy Biên Giới,” Schneider nói.

“Không biết năm nay đi nổi không nữa. Đám Thập Ngũ Phá Tà Kiếm phiền thật” Merdin cau có.

“Nếu tính luôn các bước đánh lạc hướng, có lẽ phải để sang năm” Lissana thêm vào.

Sáng hôm sau, Vandalieu cùng đồng đội rời khỏi quốc gia Merfolk, tiến về điểm đến cuối cùng—quốc gia của tộc Dark Elf.

Cùng lúc đó, Legion cũng dịch chuyển đến để báo cáo rằng họ đã đưa thư của Chezare và Kurt đến tận tay gia tộc bá tước Legston.

“Jack và tụi em đã giao thư đúng người” Jack báo cáo.

“Bọn em cũng đã bố trí Golem giám sát và Undead ở cả trong lẫn ngoài thành, làm điểm neo cho 【 Dịch chuyển 】” Pluto bổ sung.

“Cảm ơn mọi người đã vất vả” Vandalieu gật đầu. “Chezare, Kurt và ta sẽ đi cùng để nghe phản hồi trực tiếp.”

Tương lai của gia tộc Legston sẽ được quyết định bởi phản ứng của họ sau khi nhận được bức thư.

Tuy Vandalieu đã hứa với Kurt rằng sẽ thuyết phục được họ, vấn đề chỉ còn là… sẽ dùng lời nói hay phải dùng thêm biện pháp khác nữa.

“Hy vọng họ sẽ phản hồi tích cực. Ta cũng không muốn phải mạnh tay với một cặp vợ chồng vừa mới có con đâu” Vandalieu nói thêm.

Khi còn đang đóng quân ở pháo đài vùng Sauron, Kurt từng nhận được tin vợ anh—qua lời người anh trai là Bá tước Alsard—đã mang thai.

Sau khi chuyển đến sống tại Talosheim và bị cho là đã chết, Kurt không còn nhận được tin gì thêm, nhưng nếu mọi chuyện vẫn bình thường thì đứa trẻ giờ hẳn đã chào đời.

Dù y học ở thế giới này còn lạc hậu, nhưng gia đình có địa vị như bá tước, dù đang suy tàn, vẫn đủ sức nhờ pháp sư hỗ trợ trong lúc sinh nở. Khả năng cao đứa bé vẫn an toàn.

Ít nhất thì Enma trong Legion, người có năng lực biết được tên những người đã chết, xác nhận rằng không có ai trong gia tộc Legston tử vong gần đây.

“Giờ nghĩ lại thì, đứa bé chắc cũng được sinh rồi nhỉ. Các ngươi có thấy nó không?” Vandalieu hỏi.

Nhưng có vẻ như Legion hoàn toàn không mấy quan tâm đến đứa bé.

“… Xin lỗi, bọn em quên mất tiêu luôn.”

“Lúc đó bọn em nghĩ nếu nó có chết thì chắc cũng chẳng sao đâu.”

“Giờ nghĩ lại, hình như lúc đột nhập vào dinh thự, có một căn phòng trông giống phòng trẻ con thì phải. Có khi đứa bé ở trong đó.”

Nhiệm vụ của họ chỉ là giao thư, thế nên chẳng ai cảm thấy cần thiết phải kiểm tra đứa cháu trai hay cháu gái của Kurt thế nào.

“Quan trọng hơn, lúc đến giao thư, lẽ ra mình nên tiện thể lấy luôn cái đầu của ngài nguyên soái đó thì tốt hơn chứ nhỉ?” – Ghost lên tiếng. “Tớ nghĩ bọn mình có thể làm được mà… nếu tìm ra được ông ta.”

Điều mà Legion thực sự để tâm không phải đứa trẻ, mà là bá tước Thomas Palpapek – đương kim nguyên soái của Khiên quốc Mirg.

Ông ta có mối liên hệ với các Vampire từng phục vụ Gubamon – Vampire thuần chủng đã bị tiêu diệt, đồng thời là kẻ đứng sau âm mưu hạ sát Vandalieu và Darcia, dù âm mưu đó ngây ngô đến mức chẳng ra gì.

Không những thế, ông ta còn từng phái lực lượng tiêu diệt tiến vào khu rừng Tổ quỷ– nơi tộc Ghoul của Zadiris sinh sống.

Một kẻ địch của Vandalieu, dù là gián tiếp, lại giữ vị trí quan trọng trong quân đội của quốc gia thù địch với Talosheim.

“Bây giờ chưa phải lúc” Kimberley lên tiếng thay cho Vandalieu. “Nếu chúng ta thủ tiêu hắn bây giờ, gia tộc của ngài Kurt sẽ bị nghi ngờ. Vả lại, cái vị nguyên soái đáng kính đó giờ cũng chẳng còn đường nào xoay sở, nên giết hắn gấp cũng chẳng có lý do gì.”

Là cựu binh của quân đội đế quốc Amid, Kimberley biết khá rõ về tình hình của Khiên quốc Mirg. Dựa trên thông tin y có, Palpapek bây giờ không còn là mối đe dọa thực sự đối với Vandalieu và đồng đội nữa.

“Dù có muốn kéo quân, Boss cũng đã phong ấn đường hầm dẫn qua dãy núi biên giới rồi. Hắn đâu còn quân để mà kéo nữa đâu” Kimberley nói tiếp.

Chỉ còn vài tháng nữa là tròn bốn năm kể từ ngày đoàn viễn chinh của Khiên quốc Mirg thất bại thảm hại tại Talosheim. Vết thủng để lại bởi sự diệt vong của quân tinh nhuệ, bao gồm cả đội kỵ sĩ Black Bull, vẫn chưa thể lấp đầy.

Sau khi tái nhậm chức nguyên soái, bá tước Palpapek đã dốc sức gọi các cựu binh trở lại huấn luyện quân mới, đồng thời chiêu mộ nhân tài từ khắp nơi, gom góp được đội quân khoảng một nghìn người. Nhưng tất cả chỉ là phô trương bề ngoài. Đó là tình hình thực tế.

Thật ra thì quân đoàn viễn chinh xưa nay vốn không đảm nhận nhiệm vụ phòng vệ quốc gia trong thời bình. Quân đội đủ để ứng phó với các sự kiện bất ngờ như quái vật tràn ra hay thảm họa sinh vật vẫn còn trong nước, nhằm đối phó với vương quốc Orbaume hoặc các tình huống khẩn cấp.

Về lý thuyết, Palpapek vẫn có thể cử đội quân một nghìn người đó đi viễn chinh, miễn là không kéo thêm bất cứ lực lượng nào khác. Nhưng điều đó gần như bất khả thi – cả quốc vương lẫn Palpapek đều không đời nào chấp nhận mạo hiểm như vậy.

Xét tới thất bại ê chề trước đây, không ai có thể kỳ vọng vào một đội quân còn nhỏ hơn cả lần trước, lại phải băng qua con đường nguy hiểm hơn rất nhiều để tới được Talosheim.

“Nhưng mà… dư luận có thể sẽ ủng hộ. Muốn báo thù cho chuyện bốn năm trước” công chúa Levia nói.

“Tôi không nghĩ vậy đâu, Levia. Vùng Sauron đã bị vương quốc tái chiếm rồi, nên lãnh thổ của vương quốc lại tiếp giáp với biên giới Khiên quốc Mirg. Chẳng phải họ sẽ muốn dồn quân về phòng thủ biên giới hơn là đi viễn chinh sao?” Kimberley phân tích.

“Mà chúng ta đã rời khỏi Khiên quốc Mirg từ lâu rồi, ảnh hưởng quý tộc của hắn chẳng còn tác dụng gì nữa. Bây giờ chúng ta ở bên kia dãy núi mà, hắn đâu với tới được… Tội cho ngài nguyên soái-san quá ha” Darcia mỉm cười thương hại.

“Không biết ngài bá tước sẽ có biểu cảm gì nếu biết người từng bị hắn hãm hại – Darcia-sama – lại đang tỏ ra đồng cảm với hắn nhỉ?” Saria nói với một nụ cười cay đắng.

“Nhưng mà Nee-san, bọn mình có biết mặt ông ta đâu” Rita chỉ ra.

“Giờ nghĩ lại thì, ông ta từng có liên hệ với bọn Vampire phục vụ Gubamon đúng không? Bocchan đã xử lý Gubamon rồi, nhưng mối quan hệ với Vampire sau đó thì sao nhỉ?” Saria quay sang hỏi.

“Không rõ nữa. Bellmond-dono, ngài có biết gì không?” Sam hỏi.

Bellmond trầm ngâm một chút rồi đáp: “Tước vị bá tước là cao nhất trong hàng quý tộc ở Khiên quốc Mirg. Đây chỉ là suy đoán, nhưng sẽ khó để Birkyne – tên Vampire thuần chủng còn lại thờ phụng ác thần lạc thú – làm ngơ với một nhân vật như vậy. Nhiều khả năng, cấp dưới của Birkyne đã tiếp cận ông ta rồi.”

Dù lúc này Thomas Palpapek đang được nói đến với giọng điệu thương cảm, sự thật không thể phủ nhận là ông ta vẫn là quý tộc có thế lực lớn.

Birkyne chắc chắn cũng đang bận tái cơ cấu lại thế lực sau cái chết của Gubamon, nên sẽ bỏ rơi những kẻ không có giá trị. Nhưng với những nhân vật có ảnh hưởng như Palpapek, hẳn là hắn sẽ ưu tiên giữ liên hệ và cử người tiếp xúc.

Đó là suy đoán của Bellmond.

“Tất nhiên, dù vậy thì cũng khó tin rằng hắn có thể đe dọa được Danna-sama” cô nói tiếp. “Vì hắn không có thông tin nào quan trọng để cung cấp cho Birkyne cả.”

Thời điểm này, ngoài Legion là người giao thư cho gia tộc bá tước Legston, không ai trong nhóm Vandalieu từng đặt chân vào Khiên quốc Mirg. Thành ra, Palpapek không biết được gì cả.

“Nhưng nếu vì để hắn yên mà Khiên quốc Mirg tái thiết quân đội được, thì đúng là cảnh tượng khó chịu. Và trong thời gian hắn bận rộn với việc đó, việc tìm ra hắn cũng dễ hơn. Em nghĩ cứ để Danna-sama quyết định thời điểm ra tay là tốt nhất” Bellmond kết luận.

Thomas Palpapek đối với Vandalieu và đồng đội chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng ngại. Họ thậm chí đã coi như tuyên chiến không chính thức với cả đế quốc Amid – quốc gia chủ quản của Mirg – và đã tiêu diệt đến hai Vampire thuần chủng.

“Vậy thì chắc là ta sẽ ‘xử lý’ hắn sau khi thuyết phục xong gia tộc bá tước Legston” Vandalieu lên tiếng. “Dù vậy, không loại trừ khả năng chúng đã giăng bẫy chờ ta tới xử lý Palpapek. Theo lời Eleanora thì kiểu của Birkyne là như thế.”

“Ra là có khả năng bị phục kích… Vậy thì bọn tôi sẽ không lại gần hắn đâu” Ghost đáp.

Chẳng rõ bản thân Thomas Palpapek có biết điều đó hay không, nhưng tính mạng của ông ta đã như chỉ mành treo chuông.

Cuộc bàn luận kết thúc, Legion lập tức dịch chuyển về Talosheim, còn nhóm Vandalieu thì đến quốc gia Dark Elf.

Quốc gia Dark Elf nằm ở trung tâm vùng đất được bao quanh bởi dãy núi biên giới, về phía bắc của Nơi yên nghỉ của Vida. Đây là một quốc gia được biết đến là “quốc gia giữ mộ”, hình thành xung quanh một Dungeon có tên Mê cung nghĩa trang (Labyrinth Graveyard).

Những người có vẻ là đại diện của quốc gia này đã tụ hội lại và chào đón Vandalieu với đầy trang trọng.

“Chào mừng, Thánh Tử.”

“Chúng ta, Dark Elf, xin thành tâm ban phước lành cho ngài – tân hoàng đế.”

Dark Elf ở đây khác mẹ mình còn hơn mình tưởng, Vandalieu thầm nghĩ.

Khi còn sống, Darcia vốn có tính cách phóng khoáng, ăn mặc gợi cảm – tuy không bằng bọn Ghoul nhưng cũng thuộc hàng táo bạo. Ấy vậy mà phần lớn Dark Elf nơi đây đều khoác áo choàng trùm kín đầu, kéo thấp che cả mắt. Không nhìn kỹ bên dưới thì chẳng thể thấy được mặt, thậm chí đến dáng người cũng không rõ, nên phân biệt giới tính cũng bó tay.

Tại tiệc mừng chiến thắng ở vương quốc Noble Orc, bọn họ cũng từng mặc đồ như vậy, nhưng… Vandalieu không ngờ toàn bộ quốc dân đều ăn mặc theo kiểu “hắc ám” như thế.

“Ờm… Mọi người, đó là trang phục truyền thống của quốc gia này sao?” Darcia hỏi, không thể chịu nổi bầu không khí kỳ quái.

“Đây là quốc phục của chúng tôi. Vì cả quốc gia đang đón tiếp quý khách, nên ai cũng mặc như vậy” một Dark Elf trả lời.

“Chúng tôi là hậu duệ của tộc từng tình nguyện gìn giữ Nơi yên nghỉ của Vida. Có ghi chép nói rằng y phục này bắt nguồn từ trang phục để tang khi làm nhiệm vụ” một người khác tiếp lời.

Có vẻ những chiếc áo choàng đen trông đáng ngờ kia thực chất chỉ là đồng phục mà thôi.

“Sau trận chiến, bọn ta cũng thường mặc đồng phục này. Cảm giác bất an trong lòng sẽ lắng xuống khi khoác nó lên người. Quê hương của Darcia-dono không có tập tục tương tự sao?” một chàng trai trẻ tộc Dark Elf lên tiếng hỏi.

“Trong khu rừng quê nhà tôi thì không có” Darcia đáp. “Bọn tôi thậm chí còn chẳng có khái niệm đồng phục... À mà, tôi hỏi một chút được không? Bên dưới áo choàng, các anh mặc trang phục kiểu gì thế?”

“Không có gì phải giấu cả. Mọi người đều mặc thứ mình thích thôi.”

Đám Dark Elf liền cởi bỏ lớp áo choàng. Làn da sẫm màu như chocolate, đôi tai dài nhọn và những đường nét khuôn mặt sắc sảo hiện ra rõ mồn một.

Trang phục bên trong phần lớn là đồ nhẹ nhàng, thoáng mát. Một vài người khoác giáp kim loại hoặc da, nhưng đa số đều mặc đồ hở hang không kém gì Darcia.

“Thôi, giờ thì để bọn ta dẫn mọi người đến nơi yên nghỉ của nữ thần và các chiến sĩ hộ vệ nào! À, mà ta là tộc trưởng hiện tại của quốc gia này, Gizan” chàng trai trẻ vừa nói chuyện với Darcia lên tiếng, thái độ nghiêm túc ban đầu biến mất, thay vào đó là nụ cười vui vẻ khi anh ta vẫy tay gọi nhóm họ tiến bước.

Các Dark Elf khác cũng đồng loạt vẫy tay tạm biệt.

“Họ như biến thành người khác hẳn vậy” Bellmond khẽ lẩm bẩm.

“Có vẻ như chỉ cần cởi đồng phục là họ lập tức trở về con người thật của mình” Sam gật gù nhận xét.

Dù Bellmond và Sam tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi của đám Dark Elf, nhưng Vandalieu thì lại thấy thích phiên bản hiện tại của Gizan và mọi người hơn nhiều so với lúc còn mặc áo choàng.

“Bocchan có vẻ vui nhỉ” Rita cười nói.

“Là vì được ngắm cơ bắp à?” Saria nghiêng đầu hỏi.

“Không, tại giờ trông họ giống chủng tộc của mẹ hơn” Vandalieu trả lời.

Cậu nhớ lại khu rừng của tộc Dark Elf, nơi lẽ ra cậu và Darcia đã đến nếu mẹ mình không bị nhóm Heinz bắt giữ và bị Giáo hoàng Gordan sát hại.

“Quốc gia này vốn nằm bên trong Labyrinth Graveyard – Nghĩa Địa Mê Cung. Trong các Dungeon mà Gufadgarn từng tạo ra trước khi lập ra Thử thách của Zakkart, có vẻ ông ta đã dồn nhiều tâm huyết nhất vào nơi này. Tổ tiên của bọn ta đã trưởng thành trong mê cung đó, rồi xây dựng nên quốc gia này ở bên ngoài Dungeon như hiện tại” Gizan vừa đi vừa giải thích, trông chẳng khác nào một hướng dẫn viên đang thuyết minh cho khách du lịch. “Và lối duy nhất để vào được Thánh địa yên nghỉ của Vida nằm ở phía nam quốc gia này… cũng là thông qua Labyrinth Graveyard.”

Sau khi bị đánh bại trong trận chiến với Alda cách đây một trăm nghìn năm, Vida đã lập tức chìm vào giấc ngủ sâu sau khi tạo ra Dãy núi Biên Giới phía đông và tây. Chính Gufadgarn cùng các thần khác còn sống sót và những Vampire thuần huyết đã dựng nên nơi yên nghỉ như một tế đàn, đồng thời tạo ra kết giới bảo vệ thi thể của Vida và Zakkart, cũng như ngăn chặn sự can thiệp từ phía Alda và Rodcorte vào trong Dãy núi Biên Giới.

Thánh địa yên nghỉ của Vida là cơ sở quan trọng nhất trong khu vực bị phong tỏa bởi Dãy núi Biên Giới — một pháo đài kiên cố và nguy hiểm, tuyệt đối không cho kẻ lạ xâm nhập.

Cánh cổng dẫn vào nơi đó là một cánh cổng không gian, được dựng ở tầng sâu nhất của Labyrinth Graveyard.

“Ghi chép nói rằng nơi yên nghỉ được xây quá chắc chắn, đến mức chỉ có Gufadgarn mới có thể ra vào được. Vì vậy ông ta buộc phải tạo thêm một lối vào khác” Gizan giải thích.

Và thế là tộc Dark Elf được giao nhiệm vụ sống tại đây để thực hiện nghi thức và gìn giữ bên trong thánh địa.

Sau đó, Gufadgarn tiếp tục tạo ra các Dungeon tại quốc gia Kijin và quốc gia Drakonid theo ý muốn, rồi hóa đá và rơi vào giấc ngủ dài. Giấc ngủ ấy kéo dài mãi cho đến khoảng một trăm năm trước, khi ông ta tạo ra Thử thách của Zakkart và bắt đầu chu du khắp nơi cùng nó.

“Ngay trước lối vào Labyrinth Graveyard có một cái sân kì lạ, đúng không? Chính là chỗ Gufadgarn đã ngủ say đấy. Mọi người ai cũng choáng khi thấy ông ấy bỗng dưng thức dậy cách đây một trăm năm” Gizan kể thêm.

“Vậy vị thần bảo hộ của quốc gia này là ai?” Darcia hỏi.

“Không có vấn đề gì cả. Trước khi rơi vào giấc ngủ, Gufadgarn đã nhờ các vị thần khác đảm nhận vai trò bảo hộ quốc gia. Ông ấy vốn dĩ không định làm thần hộ mệnh… Nhưng dù nói vậy, ông ta lại ngủ luôn trước khi nghe xem có ai đồng ý hay không. Theo bia đá ghi lại, chuyện này từng gây ra một phen tranh cãi lớn” Gizan cười khổ.

Có vẻ Gufadgarn là kiểu thần khá… phóng khoáng.

“Mà Dungeon ở đây có độ khó như thế nào?” Vandalieu hỏi.

“Quái vật xuất hiện trong đó phần lớn là cấp độ Rank 3 hoặc 4, nói chung là Dungeon hạng D. Có tổng cộng hai mươi tầng, cảnh quan chủ yếu là rừng và núi sáng sủa, chỉ có tầng đầu tiên là có hồ. Ngoài ra, mỗi tầng đều có bia tưởng niệm Zakkart” Gizan trả lời.

“… Nghe chẳng giống ‘nghĩa địa’ gì cả” Vandalieu nhận xét.

“Phải. Trong Dungeon cũng không hề có Undead. Có vẻ Gufadgarn tạo ra nó với mục đích thu hái hoa và trái cây để dâng lên Zakkart. Mà thôi, tới nơi rồi. Ta nghĩ không ai gặp rắc rối gì đâu, nhưng vẫn sẽ hướng dẫn mọi người.”

Dưới sự dẫn đường của Gizan, cả nhóm vượt qua Labyrinth Graveyard chỉ trong chưa đến vài tiếng. Họ chọn lối đi ngắn nhất, né tránh hầu hết quái vật và không mở rương báu nào trên đường.

Khi đến tầng sâu nhất, Gizan đặt một huy chương khắc thánh ấn của Vida lên bàn thờ, lập tức làm hiện ra cánh cổng nối hai không gian.

“Phía trước là Thánh địa yên nghỉ của Vida…” Vandalieu lẩm bẩm.

Dù không thật sự xem mình là tín đồ Vida, cậu vẫn duy trì thói quen chắp tay trước bữa ăn như đã học từ Trái Đất. Nhưng giờ đây, sắp đặt chân vào nơi nữ thần đang yên nghỉ, cậu không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Lần gặp thần Fidirg — Long thần Ngũ Tội — cậu từng rất thoải mái, nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Bởi cậu sắp diện kiến một trong những vị thần tối cao đã tạo ra thế giới — người mẹ của tất cả chủng tộc do Vida sinh ra.

“Có nghi lễ hay quy tắc nào cần chú ý không?” Vandalieu hỏi, không muốn thất lễ chút nào.

“Không có gì ngoài những điều thông thường. Không được vẽ bậy hay xả rác là được. Bọn ta thì phải mặc đồng phục khi làm vệ sinh bên trong” Gizan trả lời.

“Lỏng lẻo như mọi khi… Vậy là đỡ lo rồi.” Vandalieu thở phào nhẹ nhõm và bước vào cánh cổng.

Cảnh sắc và cảm giác quanh cậu lập tức thay đổi hoàn toàn.

“Hử?”

Trước mắt là một vùng đất bạt ngàn cây cối, hoa trái nở rộ, chim thú nhởn nhơ quanh một đài phun nước, ánh nắng ấm áp rải nhẹ từ bầu trời.

“Cảm ơn con đã đến” một giọng nói vang lên.

Phía trước Vandalieu là hai ngai vàng. Một bộ xương mặc giáp mục nát đang tựa vào một ngai, còn ngai còn lại có một thiếu nữ đang ngồi.

Cô ta như thể là thiếu nữ ngây thơ, phụ nữ trưởng thành và quý bà từng trải – cùng tồn tại trong một hình hài. Nhưng điều chắc chắn là cô mang một vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện.

Song đồng thời, cô cũng trông thật đáng thương.

Tứ chi từng rất mực mĩ lệ của cô bị xuyên thủng bởi những cọc gỗ to, cơ thể chi chít những vết thương do kiếm gây ra. Máu vẫn đang chảy, nhuộm đẫm bộ váy kết từ hoa, lông thú và lông chim đến mức không còn phân biệt được màu gốc.

Ấy vậy mà cô vẫn đưa tay về phía Vandalieu, mỉm cười nói, dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn.

“Trước tiên, để ta gửi lời cảm ơn. Cảm ơn con đã lắng nghe lời thỉnh cầu của ta.”

Vandalieu không rõ vì sao mình lại được cảm ơn, nhưng cậu biết một điều chắc chắn.

Đây là Vida — nữ thần của sự sống và tình yêu.

-------------------------------------------

Tên: Privel

Tuổi: 17 tuổi

Danh hiệu: Không

Hạng: 6

Chủng tộc: Origin Scylla High Druid

Cấp độ: 79

Chức nghiệp: Crystal User

Cấp độ chức nghiệp: 45

Lịch sử chức nghiệp: Thánh nữ tập sự, Shrine Maiden (Thánh nữ), Pháp sư, Linh thuật sư

Kỹ năng bị động:

o Siêu sức mạnh: Cấp 1

o Thích nghi thủy nguyên tố

o Dạ nhãn

o Cường hóa sức mạnh vật lý (Thân dưới): Cấp 4 (Lên cấp!)

o Tiết mực: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Tự động hồi mana: Cấp 4 (Mới!)

o Tăng cường tỷ lệ hồi mana: Cấp 3 (Mới!)

o Tăng cường bể mana: Cấp 2 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Làm nông: Cấp 4

o Võ thuật: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Khiêu vũ: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Ca hát: Cấp 2

o Phân giải: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Thủy ma pháp: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Thổ ma pháp: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Điều khiển mana: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Vô niệm: Cấp 1 (Mới!)

o Ma pháp tâm linh: Cấp 4 (Mới!)

o Tư duy song song: Cấp 1 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thánh hộ của Merrebeveil

o Thánh hộ của Jugarion

-------------------------------------------

Privel đã thăng hạng và tiến hóa thành Origin Scylla sau khi nhận được thần ân và dẫn dắt từ Jugarion – long thần bát thủy, một trong những Cự Long hộ thần của quốc gia Drakonid.

Đầu xúc tu của cô giờ đây đã biến đổi thành đầu rồng. Chỉ riêng chi tiết ấy thôi cũng cho thấy rằng những Scylla huyền thoại với xúc tu mang hình đầu rồng hay sói có lẽ là những cá thể từng được ban thần ân không chỉ từ Merrebeveil, mà còn từ một Cự Long hoặc vương thú nào đó.

Việc Privel có thể nhận được thần ân của Jugarion dù không phải tín đồ của ngài là nhờ vào việc Vandalieu đã trực tiếp ban cho cô vảy và nanh của vị long thần trong mộng.

Cho đến nay, quá trình khổ luyện của cô chủ yếu tập trung vào phép thuật. Tuy nhiên, với lần tiến hóa này, người ta có thể kỳ vọng rằng năng lực chiến đấu trực tiếp của cô cũng sẽ được cải thiện đáng kể. Dù vậy, hiện tại, cô vẫn chưa quen với những bộ phận mới trên cơ thể, nên việc lao vào chiến đấu tay không là vô cùng nguy hiểm.