The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Truyện tương tự

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

(Đang ra)

Hắc Kị Sĩ Thiên Tài Giới Hạn Thời Gian

Jeong Melody

Từ nay về sau, Yoo Chan phải sống sót dưới cái tên Knox von Reinhafer, kẻ phản diện xấu xa nhất xuất hiện ở ải đầu của trò chơi. Liệu cậu ta có thể bình an vô sự đi đến hồi kết của câu chuyện?

7 4

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

73 1294

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Trứng Rồng

다르팽이

Tôi muốn hoàn tiền.

4 4

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

40 3320

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

(Đang ra)

Nàng cựu idol lớp tôi lại có hành động đáng ngờ nữa rồi

Korinsan

Đây là một câu chuyện hài lãng mạn vô cùng bình thường của một người idol có hành động đáng ngờ

94 1918

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

182 9335

Tập 10: Công quốc Alcrem - Chương 208: Một tuần yên bình của Ma vương

Isaac Morksi—đương kim Bá tước Morksi—đang trong tâm trạng cực kỳ tệ hại.

Hai ngày trước, một sự việc kỳ lạ đã xảy ra tại Thánh đường Liên giáo… nơi để tín đồ đến cầu nguyện trước tượng của nhiều vị Đại thần cùng các Hạ thầni có đông tín đồ. Kể từ đó đến hết ngày hôm qua, Isaac đã bận tối mặt với việc điều tra sự cố và vạch ra phương án ứng phó trong tương lai gần.

Một phần bức tượng của Alda bỗng nhiên vỡ vụn, và một vị linh mục mộ đạo của Alda thì ngất xỉu không rõ lý do. Một kẻ quý tộc hời hợt hay ngu ngốc có thể sẽ gán nguyên nhân cho việc tượng xuống cấp hay sức khỏe linh mục kém, nhưng Isaac thì nghiêm túc nhìn nhận vụ việc này.

Ông ta đã cho triệu tập các linh mục thờ thần khác ngoài Alda trong Thánh đường Liên giáo, Hội trưởng Hội Pháp sư, Hội trưởng Hội mạo hiểm giả, cùng pháp sư riêng phục vụ gia tộc bá tước. Không ngoa khi nói rằng toàn bộ những bộ óc xuất sắc nhất của Morksi đều đã tề tựu để hỗ trợ ông.

Thế nhưng, dù họ đã điều tra và thảo luận cùng nhau, kết quả thu được cũng chẳng lấy gì làm khả quan.

Nguyên nhân của sự cố có lẽ không nằm trong thành phố, cũng chẳng nằm trong lãnh địa Morksi hay thậm chí toàn bộ Vương quốc Orbaume. Kết luận mà họ rút ra là… rất có thể có điều gì đó đã xảy ra với các vị thần—cụ thể là Alda, Thần của luật lệ và vận mệnh, cùng Curatos, Thần ghi chép.

Dù đã chốt được như thế, nhưng… họ cũng đồng thời đi đến kết luận rằng mình chẳng thể làm được gì.

Isaac vốn là một quý tộc có thế lực trong Công quốc Alcrem. Thành phố dưới quyền ông là một trung tâm thương mại, và ông hoàn toàn tin tưởng vào tiềm lực kinh tế của mình. Đội quân dưới trướng cũng khá mạnh.

Nhưng rốt cuộc, ông vẫn chỉ là con người. Không phải anh hùng có thể nhúng tay vào chuyện của thần linh và giải quyết rắc rối của họ, mà ông cũng chẳng biết ai có thể làm được điều đó.

Thành ra, ông chẳng thể đoán được liệu những sự cố tương tự có tái diễn hay không.

Điều duy nhất Isaac cùng thuộc hạ có thể làm là trấn an người dân rằng sẽ không có sự kiện bất thường nào nữa, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để kiểm soát tình hình nếu có điều gì tương tự tái diễn.

Việc còn lại mà họ có thể làm là cho chế tác các bức tượng dự phòng để thay thế khi cần. Tượng thần không chỉ là vật trang trí, chúng đóng vai trò như cột truyền tín ngưỡng và lời cầu nguyện của tín đồ đến với các vị thần.

Có vẻ vì lý do đó, tượng thần mới bị ảnh hưởng mỗi khi thần xảy ra chuyện. Dù các bản thánh thư chứa thánh hiệu, hoa văn và giáo lý cũng có vai trò tương tự, nhưng Isaac và cấp dưới phỏng đoán rằng tượng thần vẫn là thứ chịu ảnh hưởng rõ rệt nhất.

Dù tất cả chỉ là phỏng đoán, họ cũng đành phải chấp nhận. Phàm nhân thì sao hiểu nổi chuyện của thần linh?

Tuy nhiên, nếu những giả định ấy là đúng, thì các bức tượng không nhận được tín ngưỡng hay cầu nguyện từ người dân sẽ ít có khả năng bị tổn hại khi thần linh gặp chuyện.

Vì vậy, Isaac đã ra lệnh cho các thợ xây dựng tượng thần dự phòng cho toàn bộ tượng hiện có trong Thánh đường Liên giáo. Những tượng này sẽ được phủ vải cẩn thận, cất giữ trong kho và chỉ đưa ra sử dụng khi cần thiết. Với quyết định đó, ông đã kết thúc buổi họp với cấp dưới.

Nếu chuyện này xảy ra khắp cả nước—không, cả đại lục Bahn Gaia—thì đám thợ điêu khắc chắc sẽ phát tài to, Isaac đã thầm nghĩ trước khi đi ngủ muộn trong đêm.

Tất nhiên, ông đã dặn quản gia gọi mình dậy trễ hơn thường lệ.

Thế nhưng, ông lại bị đánh thức vào đúng giờ như mọi ngày, và lúc này đang cau có nhìn chằm chằm vào vị quản gia của mình.

“… Chẳng phải còn sớm sao?” ông làu bàu.

“Thưa Danna-sama, xin thứ lỗi. Có một việc nghiêm trọng cần ngài xử lý.”

“Việc nghiêm trọng à? Đừng nói với ta là tượng của Vida cũng vỡ nốt đấy” Isaac lầu bầu, mắt vẫn còn lim dim khi để cho các hầu gái giúp thay đồ.

“Không ạ. Có báo cáo cho biết… Một Dhampir đã xuất hiện ở thành phố Morksi.”

“Vậy à, một Dhampir xuất hiện. Nghe nghiêm trọng thật đấy… Chờ đã, cái gì cơ?! Cô bé Selen đang ở đây sao?!” Isaac chợt bật dậy, mắt trợn tròn kinh ngạc.

Trong toàn Vương quốc Orbaume, Dhampir được biết đến chỉ có duy nhất một người—Selen. Ông lập tức cho rằng cô bé ấy đang tạm trú tại thành.

Là một chủng tộc hiếm, Selen sinh ra đã mang số phận bị nhắm đến bởi lũ Vampire và những kẻ cực đoan thờ Alda. Dù có khơi dậy sự thương cảm, nhưng suy cho cùng cô bé vẫn chỉ là một dân thường.

Tuy nhiên, người bảo hộ của cô bé lại là Heinz cùng đồng đội—những mạo hiểm giả hạng S và quý tộc danh dự, dù họ đã từng sống hơn một năm trong hầm ngục.

Nếu trong thời gian Selen lưu lại mà có sự cố gì xảy ra với cô… chỉ nghĩ đến thôi đã khiến Isaac toát mồ hôi lạnh.

Nếu một người như vậy đang ở trong thành phố mà ông không hề hay biết, thì quả thật là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

“Không, Dhampir đó không phải là cô bé Selen. Theo báo cáo từ nhân viên Hội Thương mại, đó là một cậu bé có tên Vandalieu Zakkart” quản gia đáp.

“Gì cơ? Vậy là còn một Dhampir khác nữa sao… Khoan, tên đó… Cậu ta có họ? Lại còn là họ Zakkart?!”

Trong nhiều quốc gia trên thế giới, chỉ có quý tộc và hoàng tộc mới dùng họ, dân thường thì không. Vương quốc Orbaume không cấm dân thường mang họ, nhưng… ai làm vậy thường là mấy kẻ tội nghiệp cố bắt chước quý tộc, hậu duệ của những gia tộc suy tàn không chịu chấp nhận sự thật, hoặc lũ lừa đảo.

Thế mà tên Dhampir kia lại mang họ—mà lại là Zakkart, cái tên của “Dũng sĩ sa ngã”?

“Sao lại như vậy? Không đời nào cái tên đó lại hiển thị trên bảng trạng thái của hắn… Nếu hắn là một kẻ cuồng tín thờ Zakkart, thì có khi nguy hiểm thật đấy” Isaac lẩm bẩm. “Mà khoan, tại sao một Dhampir lại đến Hội thương mại?”

“Có vẻ như cậu ta đi cùng mẹ—một Dark Elf—để đăng ký tạm thời. Việc đăng ký tạm thời không cần kiểm tra bảng trạng thái” quản gia đáp.

“Chuyện mẹ là Dark Elf cũng khá bất ngờ… Đăng ký tạm thời à? … Để làm gì?”

“Nghe nói là để bán xiên nướng bằng xe đẩy.”

“Bán xiên nướng với mẹ mình sao… Một bà mẹ Dark Elf và đứa con Dhampir. Có khi nào bà ta là kẻ lừa đảo, lợi dụng một đứa bé có mắt màu lạ, hoặc cho nó đeo mắt giả?”

“Không, nhân viên tiếp nhận xác nhận rằng cậu bé có móng vuốt mọc từ đầu ngón tay. Là Dhampir thật” quản gia đáp chắc nịch.

“Ra vậy… Thế sau khi đăng ký xong thì hắn làm gì? Có đến Hội mạo hiểm giả không? Có tìm người bảo hộ không?”

“Dựa theo báo cáo thì… cậu ta đã mua than và thịt để dùng cho xe đẩy bán hàng. Sau đó, mua một căn nhà có lịch sử ‘khá mờ ám’ được Hội thương mại giới thiệu, và hiện đang bán hàng tại một hẻm nối giữa khu đèn đỏ và khu ổ chuột” quản gia tường thuật. “Có vẻ cậu ta chưa đến Hội mạo hiểm giả, cũng không tìm ai để bảo hộ. Nhưng đã tiếp xúc với một người có biệt danh ‘Sói đói.’”

Nghe đến đó, Isaac cau mày.

“… Ngoài cái chi tiết cuối cùng ra, toàn bộ câu chuyện nghe cứ… quái lạ đến mức ta không biết phải nghĩ sao nữa” ông lẩm bẩm.

Ông không thể hiểu nổi bất kỳ hành động nào của Vandalieu, và điều đó khiến tâm trạng ông càng thêm tồi tệ.

Isaac vốn nghĩ rằng một đứa trẻ Dhampir hẳn sẽ yếu ớt, luôn là mục tiêu của những kẻ muốn đoạt mạng nó. Thực tế, ngay cả khi được nhóm Ngũ Sắc Kiếm bảo vệ, Selen vẫn từng nhiều lần bị Vampire săn đuổi, hay bị nhắm đến bởi bọn buôn nô lệ bất hợp pháp và cả những tên quý tộc biến thái.

Chính vì vậy, Isaac cho rằng những lựa chọn hợp lý nhất dành cho một cậu bé Dhampir sau khi đặt chân đến thành Morksi là tìm kiếm sự bảo hộ từ chúa vùng này – chính là hắn – hoặc những tổ chức đáng tin như các Nhà thờ hay Hội mạo hiểm giả. Nếu không thì chí ít cũng nên giấu đi thân phận thật.

Vả lại, có vẻ cậu bé ấy cũng đã giữ kín chuyện mình là Dhampir khi vào thành. Ấy thế mà Vandalieu lại chọn đến... Hội thương mại, và thẳng thắn tiết lộ thân phận.

Hội thương mại không phải ổ tội phạm, nhưng cũng chẳng phải nơi người ta sẽ tìm đến để cầu xin sự bảo vệ trước Vampire.

Ấy vậy mà cậu bé Dhampir ấy không hề tìm kiếm sự bảo hộ, chỉ đăng ký tạm thời rồi bắt đầu kinh doanh xe bán đồ ăn vặt – một lựa chọn kỳ lạ. Đã thế, cậu ta còn dư dả đến mức có thể mua nguyên một căn nhà. Dù căn nhà đó có rẻ đến đâu đi nữa thì với số tiền ấy, sống vài năm trong quán trọ hạng trung cũng chẳng phải vấn đề.

“Tóm lại, một đứa Dhampir tự xưng họ ‘Zakkart’ có vẻ chẳng gặp vấn đề tài chính gì trong tương lai gần, lại mở xe bán đồ ăn cùng mẹ mình – một Dark Elf. Nếu không phải do chính ngươi báo cáo, ta cũng chẳng tin nổi” Isaac nói. “Vậy, chúng ta có biết vì sao ‘Sói đói’ lại tiếp cận nó không?”

‘Sói đói’ – Michael – là kẻ gần đây bỗng dưng xuất hiện và nhanh chóng leo lên đỉnh giới giang hồ thành phố. Là địa chủ nơi này, Isaac cho rằng ông cần phải đề phòng gã này. Không phải vì Miles có âm mưu gì điên rồ, mà bởi năng lực của hắn đã vượt xa cái vị trí mà hắn đang nắm giữ.

Dựa trên phân tích từ thông tin thuộc hạ thu thập, Isaac xác định Michael ít nhất cũng có sức mạnh tương đương một mạo hiểm giả hạng B, vậy mà lại chỉ là thủ lĩnh của một băng côn đồ. Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể được phong làm kỵ sĩ, trở thành nam tước danh dự, hay làm vệ sĩ riêng cho quý tộc hoặc thương nhân giàu có.

Ngay cả khi quá khứ dơ dáy có khiến hắn không thể bước vào những con đường đó, thì chỉ cần săn vài con quái vật yếu hơn mình ở Tổ quỷ hay Dungeon mỗi tháng cũng dư sức kiếm bộn tiền, hơn hẳn việc dẫn dắt một đám đầu trộm đuôi cướp đi thu phí bảo kê.

Một kẻ tài năng đến thế lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố này, mà không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy từng ghé qua các thị trấn hay làng mạc lân cận.

‘Sói đói’ Michael – một kẻ thần bí, thân thế mờ ám và sức mạnh vượt quá những gì một tên côn đồ nên có.

Và giờ hắn lại tiếp cận một Dhampir đầy bí ẩn.

“Một người ẩn nấp ở khu đèn đỏ báo rằng hắn đang tán tỉnh mẹ của cậu ta” người quản gia lên tiếng.

“… Vậy ra chỉ là ve vãn” Isaac lẩm bẩm. “Có dấu hiệu gì cho thấy Vandalieu và gã ‘Sói đói’ Michael kia từng quen biết nhau trước không?”

“Không, là do Joseph-dono ra lệnh đặt xe bán hàng trong khu vực của ‘Sói đói’ nên có lẽ không phải vậy.”

Isaac bĩu môi.

“Lão chú của ta.”

Joseph – chú ruột của Isaac – là một trong các Phó hội trưởng của Hội thương mại, và cũng là một cái gai trong mắt ông.

Hai người chẳng ưa gì nhau, nhưng cũng chưa đến mức là kẻ thù. Joseph thường xuyên quấy rối những thành viên mà hắn không ưa, miễn là không vi phạm nội quy, và vì thế không bị trừng phạt.

Tuy nhiên, chính sự quấy rối "trong giới hạn luật lệ" này khiến hắn mất điểm trong mắt người khác, và vì vậy mãi không thể leo lên ghế Hội trưởng... Dù sao thì hắn cũng chẳng có năng lực lẫn bản lĩnh để làm chức đó.

Joseph ôm mối hận với Isaac, cho rằng mình bị cản trở, khiến quan hệ giữa hai người càng thêm căng thẳng. Nhưng Isaac chẳng bị ảnh hưởng gì, lại chẳng có cớ để trừng phạt hắn, đành mặc kệ. Mối quan hệ của họ cứ thế luẩn quẩn không hồi kết.

“Cái lão gấu mèo chết tiệt ấy nghĩ cái quái gì vậy? Đúng là thằng bé ấy hiện tại chỉ là dân thường, dù có là Dhampir đi nữa… nhưng đó chỉ là hiện tại mà thôi. Theo hồ sơ, chủng tộc này khi trưởng thành có thể bộc lộ năng lực phi thường, còn ngài Công tước Alcrem thì là tay cơ hội chủ nghĩa chính hiệu. Hắn chắc chắn sẽ muốn giữ hình ảnh tốt đẹp trước mặt nhóm Ngũ Sắc Kiếm” Isaac lẩm bẩm. “Vậy mà lão Joseph lại dám làm chuyện sẽ khiến cậu bé đó căm ghét. Hắn không nghĩ rằng vài năm nữa cái đầu mình sẽ là cái đầu đầu tiên rơi xuống sao?”

Vandalieu là dân thường, nhưng Joseph cũng vậy. Với quyền hạn của một công tước, việc chém đầu một dân thường nếu có tội thích đáng là điều hoàn toàn khả thi – nhất là khi kẻ đó bị mọi người xung quanh ghét bỏ.

Isaac không động đến Joseph đơn giản vì không muốn tạo tiền lệ xấu khi vị lãnh chúa của vùng can thiệp vào nhân sự cấp phó trong các Hội tại thành của mình.

“Ta không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng… có lẽ hắn cho rằng nhóm Ngũ Sắc Kiếm đã bỏ mạng trong Dungeon rồi. Dù sao cũng đã là năm thứ hai họ mất tích” quản gia đáp.

“Hmm… nếu vậy thì thế lực phe ôn hòa của Alda cũng đang lung lay” Isaac nói tiếp.

“Và xin ngài, đừng gọi là ‘gấu mèo chết tiệt’ nữa.”

“Được rồi. Nhưng rốt cuộc thì, chúng ta không biết gì về thằng bé đó cả. Không nghi ngờ gì – nó đang âm mưu gì đó.”

Chắc chắn Vandalieu đang có kế hoạch gì đó. Tất cả những hành động kể từ khi cậu ta đăng ký tạm thời tại Hội thương mại đều mang mục đích. Nhưng Isaac lại không tài nào đoán được đó là gì.

Tuy nhiên, nếu cứ ngồi yên chờ đợi đến khi hiểu rõ thì quá mức chủ quan.

“Giờ thì, cho một kỵ sĩ mang thư của ta đến cho nó. Ta sẽ không dính vào chuyện với lão chú ta, nếu thằng bé muốn được bảo vệ, hãy chuẩn bị mọi thứ sao cho êm thấm nhất có thể” Isaac ra lệnh.

“Nhưng như vậy thì cậu ta sẽ biết rằng chúng ta đang để mắt tới cậu ta” quản gia đáp.

“Không để mắt mới là lạ. Tuy nó không cố tình loan tin mình là Dhampir, nhưng cũng đã công khai điều đó tại nơi làm việc của chú ta – Hội thương mại – rồi còn gì” Isaac đáp. “Tiếp tục điều tra, và chỉ để phòng thôi, báo cho Hội mạo hiểm giả và Hội pháp sư phải cẩn thận trước nguy cơ Vampire. Sau đó thì… cứ theo dõi xem sao.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Giờ thì, ta sẽ quay lại ngủ—”

“Thưa ngài, bữa sáng đã sẵn sàng. Phu nhân đang đợi ngài trong phòng ăn.”

“… Đành vậy. Ta dậy đây.”

Thế là một ngày mới của Isaac Morksi bắt đầu.

------------------------------------------

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Vandalieu bắt đầu mở xe bán thức ăn. Trong giấc mơ, cậu tiếp tục tái cấu trúc linh hồn mình, còn khi tỉnh, thì bận rộn điều hành công việc kinh doanh. Những ngày nghỉ, cậu nhờ Eleanora và những người khác dịch chuyển tới nhà để họp bàn chiến lược kiêm tổ chức tiệc tối. Và cứ thế, những ngày yên bình trôi qua, không có biến cố gì đáng kể xảy ra.

Trong khi đó, các thần thuộc phe Alda đang dõi theo từng cử động của cậu một cách cẩn trọng. Không tài nào hiểu được mục đích của cậu, họ chỉ biết tròn mắt sửng sốt, còn nhóm Murakami thì vẫn tiếp tục hành trình đến Công quốc Alcrem.

Tại Talosheim, Luciliano đã hoàn tất việc kiểm tra các chủng tộc mới đột biến, bao gồm cả chính bản thân mình, rồi gửi báo cáo thông qua Melissa.

Theo như bản báo cáo, Dark Human sở hữu lượng Mana vượt trội so với con người, đồng thời có các kỹ năng như 【 Kháng hiệu ứng 】, 【 Hồi phục nhanh 】 và 【 Dạ nhãn 】. Nhìn chung, chủng tộc này không có điểm yếu nào đáng kể.

Tộc Dvergr cũng vượt trội hơn người lùn thông thường ở khoản Mana và trí tuệ. Ngoài những kỹ năng bẩm sinh mà Dwarf vốn có, Dvergr còn sở hữu thêm “【 Kháng thuộc tính Lửa/Ánh sáng 】.

Còn với Dark Beast-kin (Hắc thú nhân), người ta cho rằng toàn bộ chủng tộc này đều sở hữu kỹ năng 【 Hóa thú 】, một năng lực vốn hiếm thấy ngay cả với thú nhân và chủ yếu chỉ có ở Vampire.

Kỹ năng 【 Hóa thú 】 cho phép người dùng biến hình từ dạng người sang thú, gia tăng các chỉ số năng lực và tạo ra vũ khí tự nhiên như vuốt hoặc nanh.

Hiện tại, những người đã trải qua biến đổi đều là nữ nhân thuộc chủng Magic Wolf, nên chưa rõ liệu các chủng tộc thú khác có thể biến hình hay không.

Tuổi thọ và sinh lý học của các chủng tộc mới vẫn chưa xác định được. Tuy khó có khả năng tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, nhưng khả năng sinh sản có thể sẽ giảm đi đôi chút.

Luciliano kết luận rằng những điều này rồi cũng sẽ sớm sáng tỏ, bởi sẽ còn nhiều người ở Talosheim trải qua đột biến trong tương lai.

Thay vì quá lo nghĩ về tiểu tiết, việc Vandalieu cần làm lúc này là thông báo trước cho người dân biết rằng các chủng tộc có khả năng đột biến, để tránh xảy ra hoang mang... bởi thứ gọi là “Blood Potion”, vốn đã quá quen thuộc tại dãy núi biên giới và Lục địa hắc ám, thực chất được tạo ra từ máu của cậu – một mảnh phân thân không thể chối cãi của Vandalieu.

Nghĩ như vậy, ai cũng có thể đột biến, tuy nhiên khả năng này có vẻ thấp hơn nhiều so với việc uống máu tươi của Vandalieu trực tiếp.

Trong số những người đồng hành của cậu, Knochen và Bone Man – hai kẻ từng hấp thu các mảnh thể của Vandalieu như xương của Ma Vương – cũng đã trải qua biến đổi.

Trước đây, Knochen phải phân tách bản thân thành một bầy xương rời rạc thì mới có thể bay được, nhưng giờ đây nó đã có thể bay mà vẫn giữ nguyên cấu trúc.

Thoạt nhìn thì chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng điều này giúp Knochen có thể vận chuyển đồ vật – điều mà trước đây không làm được – và còn có thể di chuyển trong hình dạng của một pháo đài hoặc nhà hát di động.

Khi bị bao vây hoặc gặp thiên tai dưới mặt đất, Knochen giờ đây hoàn toàn có thể đưa đồng đội bay lên trời thoát hiểm.

Chưa hết… nó còn có thêm một năng lực dị thường: gom toàn bộ cơ thể thành một khối cầu xương khổng lồ như một pháo đài, rồi lao vào kẻ thù với vận tốc cao như tên lửa.

Dù vậy, khả năng nó tự nguyện làm điều đó là rất thấp, bởi việc ấy chắc chắn sẽ khiến xương bị tổn hại nghiêm trọng.

Bone Man thì khác. Anh ta vẫn chăm chỉ rèn luyện kỹ năng với tư cách là Skeleton Blade Lord cấp 11, nhưng mới hôm qua, Rank của anh đột ngột tăng vọt.

Không chỉ tăng Rank… mà danh hiệu chủng tộc của anh cũng thay đổi thành “Skeleton Blade Emperor”.

“JUOOOH! Thật là tội bất kính với Danna-sama! Nếu ta có dạ dày, ta đã mổ bụng chuộc lỗi rồi!”

*Chú thích: Bone Man đang ám chỉ nghi thức “seppuku” (mổ bụng tự sát) truyền thống của samurai Nhật Bản khi mắc lỗi lớn.

Anh chỉ bình tĩnh trở lại sau khi được Vandalieu khuyên nhủ thông qua một gia quến của ma vương.

“Danna-sama bảo không cần bận tâm… Danna-sama vượt xa cả đế vương. JUOOOH… Thì ra là vậy!”

Cùng lúc đó, 【 Thần hộ 】 của cả hai cũng đã hiển hiện toàn bộ chữ cái. Xem ra Nuaza đã bắt đầu lên kế hoạch xây dựng một bức tượng khổng lồ của Vandalieu tại giáo đường ở Talosheim.

Vandalieu cũng từng hy vọng mình sẽ trưởng thành trước khi Nuaza bắt đầu dựng tượng mình, nhưng rồi cậu đành bỏ cuộc… bởi có khi phải mất cả nhiều thập kỷ. Dù vậy, cậu vẫn đặt điều kiện: đó là tượng bằng đá, chứ không phải tượng thần.

Về cuộc sống đời thường của Vandalieu, cậu vừa có thêm một người bạn mới.

“Con định đặt tên nó là gì vậy, Vandalieu?” – Darcia hỏi, vừa mỉm cười, vừa vuốt ve tấm lưng gầy guộc của con chó đang ngoạm lấy miếng thịt khô đã được luộc cho mềm và khử muối.

Cô không hỏi những câu thường thấy từ một người mẹ như “Tại sao lại mang về?” hay “Con có chắc là sẽ chăm được không?” Bởi vì—

“Woa, tuyệt ghê! Là chó thường đó!” – Rita reo lên.

“Bocchan mà lại mang về một con chó thường, không phải linh thể, không phải Undead hay quái vật… ta không ngờ lại có ngày như vậy” – Saria nói thêm.

Chỉ cần nghe Rita và Saria là đủ hiểu lý do.

“Ta cũng chỉ định nhặt một con chuột, nhưng cuối cùng lại lượm được chó thường…” – Vandalieu lầm bầm.

Cậu nhặt con chó này ở sau nhà, mục đích là để làm thí nghiệm. Trước khi nhận được chức nghiệp “Bestower”, chỉ cần liếm chút máu rơi ra từ Blood Potion cũng đủ khiến thú vật sinh ra từ một Undead hoặc từ một Undead và sinh vật sống bị đột biến thành quái vật.

Vậy thì, nếu nuôi một con vật bình thường từ nhỏ, lại không phải ở vùng bán-Tổ quỷ như Talosheim mà là trong khu dân cư bình thường như thành phố Morksi, thì sẽ ra sao?

Cậu muốn kiểm chứng điều đó.

Hơn nữa, nếu thuần hóa thành công, thì việc đăng ký với Hội thuần thú cũng không phải ý tồi.

“Nói cách khác, ngài không đành lòng bỏ rơi một con chó đói đang ở ngay tầm mắt” – Chipuras nói.

“Ugh, bị nhìn thấu rồi, Chipuras…” – Vandalieu thở dài.

“Con chó này thật may mắn. Hãy ăn no và lớn nhanh nhé” – Công chúa Levia dịu dàng nói.

“Nó gầy quá… mà này, chó ở độ tuổi này ăn thịt vậy có sao không?” – Orbia thắc mắc.

“… Công chúa, Orbia-neesan, con chó này chắc là chó trưởng thành rồi” – Kimberley đáp.

“Chào mừng ngươi, huynh đệ mới của ta. Mọi chuyện đều nằm trong ý chí của Vandalieu-sama” – Gufadgarn nói.

Con chó, lần đầu tiên được ăn thịt sau một thời gian dài, vừa cảm thấy an tâm vừa thấy lo lắng trước ánh mắt chăm chú của cả nhóm.

Điều khiến nó an tâm là trong ngôi nhà này không có lấy một con người. Chỉ có Undead, một tà thần, và một hiện thân của nữ thần – với nó, tất cả đều không phải “con người”.

Điều khiến nó bất an là cảm giác bị theo dõi và đánh giá từ phía Vandalieu.

Thứ ánh nhìn đó đến từ những đồng đội trú ngụ bên trong cậu: Eisen, Quinn, Pete và Kühl.

Nó hiểu rõ rằng mình đang ở tầng thấp nhất của hệ thống thứ bậc này.

“Về tên của nó… gọi là ‘Hai’ hay ‘Gray’ theo màu lông thì cũng được...” – Vandalieu lẩm bẩm.

*Chú thích: “Hai” là từ tiếng Nhật nghĩa là “màu xám”.

Con chó lông xám ngước nhìn Vandalieu, khi cậu như đã có quyết định.

“Vì ngay lần đầu gặp đã cắn yêu một phát, nên đặt tên là Fang đi” – cậu nói.

Con chó, từ giờ mang tên Fang, khẽ rên một tiếng khe khẽ.

-----------------------------------------

Một tuần sau ngày khai trương, công việc buôn bán diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi. Khách quen bao gồm Michael – còn gọi là “Sói đói” – cùng thuộc hạ, thỉnh thoảng cũng có khách từ khu phố chính ghé qua vì mùi hương hấp dẫn.

Thậm chí, có cả khách là kỹ nữ từ kỹ viện cao cấp hoặc mấy ông bợm nhậu quý tộc – những kẻ vốn chẳng bao giờ để tâm đến xe đồ ăn ven đường.

… Tất nhiên, phần lớn trong số đó chỉ viện cớ mua xiên nướng để được tận mắt gặp người phụ nữ bị “Sói đói” Michael quyến rũ.

Lời đồn đãi lan xa: nữ nhân từng bị Michael dụ dỗ – tức Darcia – khiến các cô gái đang cố quyến rũ Michael, hay các chủ tiệm muốn giữ quan hệ tốt với hắn, đều tò mò tìm đến gặp mặt.

Thậm chí có người còn chẳng ngại buông lời khó nghe.

“Thì ra là cô… Hmph!” – một người hừ lạnh.

“Đừng có tưởng bở. Loại đàn bà có ‘hành lý kèm theo’ thì không xứng với anh ấy đâu” – kẻ khác mỉa mai.

“Xem ra tin đồn lan nhanh thật. Michael-san được lòng phụ nữ hơn mẹ tưởng đấy” – Darcia cười nhạt.

“Xin chào, ‘hành lý’ đây. Nếu mấy vị không định mua gì thì làm ơn đừng chắn trước xe hàng” – Vandalieu lên tiếng.

Dĩ nhiên, Darcia và Vandalieu chẳng coi họ ra gì, dù vẫn giữ chút đề phòng, nhưng không đến mức bận tâm nhiều.

Tuy nhiên, có một người phụ nữ – có vẻ là vệ sĩ quán bar – thì hơi khác.

“Nghe đi, rồi biến—” – cô ta chưa nói hết câu thì bỗng im bặt. “Không có gì. Xin phép” – rồi bỏ chạy.

Rất có thể cô ta sở hữu kỹ năng 【 Trực giác 】. Có tiềm năng, nên Vandalieu đã báo lại cho Miles.

Lại có thêm một vị khách... không phải rắc rối, mà là... hiểu lầm nghiêm trọng. Hắn ta trông như kẻ phất lên nhờ buôn bán, hai bên là hai gã vệ sĩ hộ tống.

“Bao nhiêu tiền?” – hắn hỏi.

“Một xiên năm Baum” – Vandalieu đáp.

“Ra thế. Vậy phí mua cô ta là bao nhiêu?” – hắn vừa hỏi, vừa xoa cằm đeo đầy nhẫn vàng gắn đá quý.

“Ể, tôi á?” – Darcia chớp mắt ngơ ngác.

“Đúng vậy. Đây chẳng phải chỗ môi giới kỹ nữ ngầm sao? Giả bộ bán đồ ăn, nhưng thật ra là bán cả người. Chứ làm gì có chuyện một mỹ nữ như cô lại làm cái nghề bán hàng vỉa hè nghèo rớt này. Thôi nào, nói giá đi” – hắn nhe răng cười khả ố, tay định chạm vào vai Darcia.

Nhưng trước khi tay hắn kịp chạm đến, Fang – chú chó gầy gò giờ đã thành “chó giữ xe” – gầm gừ đầy đe dọa.

“Con chó ghẻ này làm cái quái gì ở đây vậy?!” – tên trọc phú hét lớn, giờ mới để ý đến Fang. “Này, tránh ra...”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, gã mặt mày tái mét như xác không hồn, hét lên thất thanh rồi quay đầu bỏ chạy thục mạng.

“Hả?! Danna, có chuyện gì vậy?!” một tên vệ sĩ của gã quý tộc trẻ kêu lên.

“Đ-đợi đã!” tên còn lại vội vàng đuổi theo.

Fang, đang đứng trước mặt Vandalieu, nhìn có vẻ rất tự hào về bản thân.

“Con dùng kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 à?” Darcia hỏi khi nhìn hai tên vệ sĩ hấp tấp chạy theo gã chủ của mình.

“Không, kỹ năng đó có thể để lại di chứng vĩnh viễn, nên con chỉ nhìn hắn bằng 【 Ma nhãn Ma vương (Demon King’s Demon Eyes) 】 thôi.”

Đây là kỹ năng mà Vandalieu có được sau khi hấp thụ mảnh vỡ mang tên “Ma Nhãn của Ma Vương.” Nếu dùng lên đất đai, nó sẽ bị ô nhiễm bởi Mana, còn nếu nhắm vào sinh vật sống, nó sẽ gây ra cảm giác sợ hãi tột độ.

Với Ma Vương Guduranis, đây hẳn là một năng lực vô cùng tiện lợi. Hắn chỉ cần liếc nhìn là có thể biến vùng đất thành Tổ quỷ—ổ quái vật sinh sản liên tục—và với một ánh mắt, hắn có thể phá tan tinh thần chiến đấu của phần lớn nhân loại.

Nhưng với Vandalieu thì khác. Cậu không có hứng thú gì với việc tạo ra Tổ quỷ, và dù hiệu ứng gây sợ hãi rất hiệu quả với người thường, nó hoàn toàn vô dụng với những mạo hiểm giả có thực lực… và dĩ nhiên là không có tác dụng gì với nhóm Ngũ Sắc Kiếm.

Vandalieu chọn dùng Ma Nhãn với tên quý tộc mới nổi kia vì cậu thấy phiền phức nếu phải tốn công khuyên nhủ hắn.

“Hắn đâu có vẻ là người biết lắng nghe. Với lại hình như cũng chẳng biết gì về ‘Sói đói’ Michael… Con nghĩ dùng Ma Nhãn thì sẽ không bị ai để ý” Vandalieu nói.

Quả thực, người dân trong con hẻm chỉ giật mình vì tiếng hét, chứ không ai nhận ra cậu đã dùng kỹ năng.

Giờ họ chỉ đang tụm lại cười khúc khích, chế giễu thằng công tử bột sợ chó đến phát khiếp.

“Nhưng nếu con không kiềm chế, có khi lại khiến người ta bị chấn thương tâm lý thật đấy” Darcia nói.

“Con đã hạ mi xuống khi nhìn hắn rồi… mà khó thật” Vandalieu đáp.

“Ừ, cũng tốt thôi. Có khi như vậy lại hay cho hắn.”

Và có lẽ đúng là vậy thật—sau hôm đó, Vandalieu và Darcia không còn thấy bóng dáng gã đó ở khu đèn đỏ nữa.

Ngày thứ hai kể từ khi xe đẩy đồ ăn mở bán, hai hiệp sĩ dưới trướng Bá tước Morksi đến và trao cho Vandalieu một bức thư. Đó là đề nghị bảo vệ từ phía bá tước, nhưng Vandalieu lịch sự từ chối và tiễn họ về.

“Tại sao lại vừa theo dõi vừa gửi sứ giả nhỉ?” Orbia thắc mắc.

“Orbia, chưa chắc người đang theo dõi chúng ta là người của bá tước đâu” Vandalieu đáp.

“Là người của ông ta chứ ai. Ngoài lãnh chúa, ai lại rảnh rỗi mà cử gián điệp sống, người thật việc thật, được huấn luyện đàng hoàng để theo dõi chúng ta?”

“Chưa đến lúc để nhóm tên Murakami ra tay, còn Birkyne nếu biết sức mạnh của chúng ta thì chắc sẽ phái những tên mạnh hơn. Mẹ nghĩ Orbia-san nói đúng” Darcia gật đầu.

“Ra vậy… Thôi thì cứ để mặc họ. Nhưng đừng để ai trong số đó lọt vào nhà là được” Vandalieu dặn.

Trên thực tế, Isaac Morksi đã cử người lén đột nhập vào nhà của Vandalieu. Nhưng chúng đành phải rút lui vì không cách nào phá được ổ khóa—bởi toàn bộ căn nhà, bao gồm cả cửa và khóa, đều đã được Vandalieu biến thành Golem.

Dù có giỏi mở khóa cỡ nào, thì cũng không thể phá được một ổ khóa có thể tự ý thay đổi cấu trúc bên trong. Trừ phi chúng định phá cửa mà xông vào bằng vũ lực.

Tất nhiên, nếu chúng làm vậy thì cũng chẳng khá khẩm hơn: Rita và Saria sẽ dễ dàng tóm hoặc tiêu diệt từng đứa. Cho nên… đúng là bọn gián điệp kia may mắn thật.

Cũng vì vậy, và bởi Vandalieu không muốn gây mâu thuẫn với gia tộc bá tước dù là trong bí mật, nên đến giờ tất cả gián điệp đều vẫn còn sống khỏe.

Sang ngày thứ ba, khi xe đẩy đồ ăn mở bán, hai giáo sĩ—một của Vida và một của Alda—từ Nhà thờ Liên giáo đến thăm. Họ vừa hồi phục sau vụ việc vài ngày trước, giờ lại đến thể hiện “thiện chí” bảo vệ mẹ con cậu. Nhưng cách thuyết phục của họ còn khẩn thiết hơn cả nhóm hiệp sĩ.

“Dù nói vậy có hơi thất lễ với người dân nơi đây, nhưng khu vực này rất nguy hiểm. Gã tên ‘Sói đói’ mới xuất hiện gần đây hình như đang nhắm vào khu này… Không biết lúc nào bọn tội phạm hay sát thủ Vampire sẽ mò tới” giáo sĩ Alda nói. “Hai người cần phải được Giáo hội của chúng tôi bảo hộ.”

Dĩ nhiên, Vandalieu vẫn lịch sự từ chối.

Tuy nhiên, vị nữ giáo sĩ của Vida lại đưa ra một đề nghị ngoài dự đoán.

“Xin hãy đến thuyết pháp một buổi! Nghe một Dark Elf giảng đạo sẽ là cơ hội tuyệt vời để mở mang đầu óc cho các tín đồ… à không, cho người dân!”

“À, tôi đâu có tham gia vào mấy nghi lễ tôn giáo trong làng…” Darcia nói.

“Xin đừng khiêm tốn như thế! Tôi cầu xin cô!”

“D-dù cô nói vậy…”

Có lẽ vì cảm nhận được điều gì đó từ Darcia—vốn là hiện thân của Vida—nữ giáo sĩ ấy van nài tha thiết như bị thôi thúc bởi đức tin.

Darcia vốn chưa từng giảng đạo bao giờ, mà cô cũng không thể lên Nhà thờ Liên giáo rồi tự dưng hát solo như lần ở Talosheim được. Cô cố gắng từ chối, nhưng vị nữ giáo sĩ kiên quyết không chịu buông tha.

“M-mẹ phải làm sao đây? Chỉ cần nói chuyện… có được không?” Darcia quay sang hỏi.

“Con nghĩ không sao đâu. Mẹ sẽ ổn mà” Vandalieu đáp.

Cuối cùng, trước sự nhiệt thành quá mức, Darcia cũng đành nhận lời giảng đạo tại Nhà thờ liên giáo. Nếu nhờ vậy mà tăng được số người tin vào Vida trong thành phố, có lẽ tốc độ phục hồi của Vida ở Thánh Địa cũng sẽ tăng lên đôi chút.

Và dù đã từ chối sự bảo hộ, thì kết giao thêm đồng minh trong thành phố Morksi cũng chẳng có gì là xấu.

Sang ngày thứ tư, có một chút rắc rối nhỏ xảy ra: một cậu bé trạc tuổi Vandalieu cố gắng trộm tiền từ xe đẩy, nhưng bị Fang ngăn lại.

“Tại sao cháu lại nhắm vào xe đẩy này, trong khi rõ ràng là có chó canh?” Darcia hỏi.

“Cháu tưởng một con chó gầy, một bà cô ngây thơ và một thằng nhóc ngơ ngác thì dễ ăn thôi chứ!” thằng bé cãi lại.

Ra là như thế.

Ngay lúc ấy, một nữ tu từ trại mồ côi xuất hiện và đến tìm cậu bé.

“Xin lỗi, thằng bé này trốn khỏi trại rồi gây ra chuyện như vậy…” cô nói.

“Cháu viết rõ là cháu muốn rời trại rồi mà! Cháu mười tuổi rồi, có thể tự kiếm việc làm được. Cháu không cần ai chăm sóc nữa!” thằng bé lớn tiếng.

“Chẳng ai đi đọc mấy dòng nguệch ngoạc như giun bò trên tường đâu! Với lại, ăn trộm thì không phải là công việc!” nữ tu quát.

Do số tiền quyên góp cho trại giảm mạnh, họ không đủ khả năng nuôi bọn trẻ như trước. Có vẻ thằng bé đã quyết định bỏ đi để bớt gánh nặng cho mọi người.

Tuy đó là quyết định đáng khâm phục, nhưng cũng quá liều lĩnh. Nữ tu cúi đầu xin lỗi tới tấp, rồi dắt thằng bé rời đi.

“Mẹ ơi, mai con muốn quyên góp cho trại mồ côi” Vandalieu nói khẽ, nhìn theo bóng họ khuất dần. “Một thùng đồ ăn, có khắc thánh ấn của Vida.”

“Ừ, ý hay đấy… Mà không biết trại đó theo đạo gì nhỉ?” Darcia nói. “Cô gái tới đón thằng bé hình như là nữ tu.”

Ngoài ra còn có vài lần gã lính gác tên Aggar—kẻ từng đòi hối lộ Vandalieu—ghé qua xe đẩy, đặc biệt là để tìm cách tiếp cận Darcia. Nhưng lần nào hắn cũng bị Miles và đám đàn em lườm cho chạy mất dép.

Kest, tân binh hiền lành trong đội gác, có ghé một lần và mua một xiên thịt.

“Tôi hiểu tình cảnh của cậu. Nhưng với tư cách lính gác, tôi chỉ nói một điều: đừng nói dối nhiều quá” anh ta nhẹ nhàng cảnh báo.

Cứ thế, một tuần trôi qua. Kế hoạch của Vandalieu nhìn chung diễn ra suôn sẻ, chỉ có điều vẫn chưa phát hiện được tung tích Murakami và Birkyne qua các kênh tình báo.

Việc Darcia giảng đạo hay quyên góp cho trại mồ côi vốn không nằm trong kế hoạch, nhưng lại là cơ hội tốt để truyền bá đức tin Vida—một vận may bất ngờ.

Và đến ngày thứ tám kể từ khi xe đẩy hoạt động, quá trình tái tạo linh hồn của Vandalieu hoàn tất. Trước khi đi lấy thêm thịt, cậu cùng Fang ghé qua Hội thuần thú.

-----------------------------------

Tên: Bone man

Hạng: 12

Chủng tộc: Skeleton Blade Emperor

Cấp độ: 0

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Sức mạnh quái dị: Cấp 2 (Tiến hóa từ Siêu sức mạnh)

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Lòng trung thành): Cấp 10 (Lên cấp!)

o Thể linh hồn: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Cưỡi thú): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Sáng tạo): Cấp 6 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 5 (Lên cấp!)

o Kháng đòn vật lý: Cấp 2

o Nghiệp sát hồi huyết: Cấp 3 (Mới!)

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Cai trị): Cấp 3 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Hư cốt kiếm thuật: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Khiên thuật: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Ám bộ: Cấp 3

o Phối hợp: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Chỉ huy: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Giáp thuật: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Cưỡi thú: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Điều khiển từ xa: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Hào quang sợ hãi: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Tư duy song song: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 5 (Lên cấp!)

Đặc kỹ:

o Cốt kiếm

o Thần hộ của Xerx

o Thần hộ của Vandalieu (Không còn bị che)

-----------------------------------

Giải thích thêm về quái vật: Skeleton Blade Emperor

‘Skeleton Emperor’ vốn đã là chủng loài cao nhất từng được xác nhận trong hệ quái vật Skeleton. Và Skeleton Blade Emperor là một cá thể vượt trên cả thế.

Đây là một Skeleton đế vương đáng sợ, có khả năng chỉ huy các Undead cùng chủng loại Skeleton. Tuy nhiên, Bone Man lại là hiệp sĩ trung thành dưới trướng Vandalieu – một hoàng đế đích thực – nên anh không hề có ý định chỉ huy hay thống trị các Undead cùng loài.

Trước đây, Bone Man từng dẫn dắt đội quân Undead ở vùng đất từng thuộc về tộc Scylla, nhưng việc được tiến hóa thành “Hoàng đế” dường như là một cú sốc không nhỏ với anh.

Luôn xông pha nơi tiền tuyến – chỉ sau mỗi Knochen, người bạn đồng hành của mình – Bone Man vung kiếm chiến đấu không ngừng nghỉ với hy vọng tăng Rank và đạt được danh hiệu chủng loài cao cấp hơn.

Tất nhiên, đây là một chủng loài hoàn toàn mới xuất hiện trên Lambda.