Như kết quả của việc cứu sống Ivan, từ bỏ việc không thu hút sự chú ý, Vandalieu được chào đón nồng nhiệt tại cửa hàng duy nhất của làng, cửa hàng kiêm đủ thứ.
“Cháu đã cứu mạng chú, nhóc con” - Ivan nói. “Tí nữa là chú đã chết một cách ngu ngốc và không thể thấy mặt đứa con thứ hai của mình rồi. Giờ thì, cứ ăn đi, chú mời!”
“Cháu đã có hành động cao cả và anh hùng nên việc mời cháu một bữa không phải là một vấn đề lớn đâu!”
“Không có gì đâu. Cháu cũng bắt đầu thấy đói bụng rồi” Vandalieu nói với họ khi cậu đang cháo.
Món cháo này được làm từ gạo hạt dài tương tự như gạo Indica của Trái đất, cùng một loại cây có thể ăn và loại bỏ mùi đặc biệt của gạo, thêm đậu để tăng khối lượng bữa ăn và cuối cùng là một chút muối được thêm vào.
Món ăn này rõ ràng là không có gì quá đặc biệt cả. Hương vị của nó thì… có vị như của các nguyên liệu thành phần đã kể trên.
Vì hiện đang là mùa hè – thời điểm trước khi vụ lúa được thu hoạch, nên đây có lẽ là tất cả những gì mà họ có thể làm. Thực tế rằng, đến thời điểm này, làng nông nghiệp số bảy vẫn còn có thể nấu cháo để ăn đã là một phước lành rồi.
『 Nếu mình thêm thịt khô và cá khô trong hành lý của mình vào món cháo này, nó có thể sẽ làm tăng vị mặn và hương vị cũng sẽ khá ngon. 』 - Vandalieu nghĩ vậy nhưng cậu vẫn tiếp tục ăn cháo mà sẽ không làm như thế.
Khái niệm “thực phẩm hun khói” dường như không tồn tại ở thế giới này, vì vậy thịt khô và cá khô hun khói sẽ trở thành đặc sản của Talosheim trong tương lai. Do đó, Vandalieu phải giữ kín bí mật này.
Tình cờ, quán bar kiêm đủ thứ không hề có menu. Rượu là rượu sake chưa được tinh chế mà chủ cửa hàng đã tự làm (làm từ hạt kê), và món ăn nhẹ là đậu rang hoặc nấu chín, và đôi khi là cả rau.
Và những bữa ăn duy nhất có sẵn là những gì gia đình của chủ cửa hàng này đang ăn. Đây chỉ là lẽ tự nhiên, vì gia đình đã làm thức ăn của họ với số lượng lớn và phục vụ cho các khách hàng quen của họ.
Vandalieu đã tự hỏi liệu điều này có thực sự hiệu quả cho việc kinh doanh hay không, nhưng nhìn theo một cách khác, việc kinh doanh có lẽ sẽ không được thuận lợi nếu nó không được làm theo cách này.
Mỗi hộ gia đình đều có khả năng tự tạo ra rượu và khả năng nấu ăn của họ không khác gì so với cặp vợ chồng đang điều hành cửa hàng kiêm đủ thứ này. Do đó, những vị khách duy nhất trả tiền để ăn và uống ở đây là những người lính, thương nhân và người hộ tống đi ngang qua đây khi họ đi trên đường lớn đến mỏ khai thác nô lệ, cũng như nhóm của Kasim.
Nếu họ thiết lập một hệ thống để có thể nấu nhiều món ăn khác nhau, chi phí sẽ thực sự tăng lên. Kết quả là Vandalieu đang ăn cháo này.
“Món này không ngon lắm nhỉ?” – người chủ cửa hàng nói với giọng nghiêm túc, dường như là đã nhận thức được điều này.
“…Không đâu” – Vandalieu nói.
“Nah, không sao đâu. Vì cháu đã cứu sống Ivan, cô muốn cho cháu thứ gì ngon hơn để ăn, nhưng đây là thứ tốt nhất mà cô có thể làm với gạo của bọn cô trồng ở đây rồi”
“Ông bác, chúng ta đã thống nhất là không nói điều đó ra rồi mà phải không? Nhưng mà đúng là gạo trồng ở lãnh địa Sauron ngon hơn. Nó không có mùi”
Hình như là có người đã trồng được một loại gạo tương tự như gạo Japonica ở lãnh địa Sauron phía nam lãnh địa Hartner, nó thường được gọi là gạo Sauron.
Bởi vì khí hậu và đất đai của vùng đất của Công tước Hartner – nơi mà mọi người đã lánh nạn đến, không phù hợp để trồng gạo Sauron nên không còn lựa chọn nào khác, họ bắt đầu trồng lúa thường được trồng ở lãnh địa Hartner, giống lúa Indica … được gọi là lúa miền Nam ở Vương quốc Orbaume.
“Nói cách khác, lỗi đều là do lũ đế quốc.” – Vandalieu đi đến kết luận rằng đó là lỗi của để quốc đã khiến cậu không thể ăn cơm làm từ gạo Japonica mà bình thường cậu vẫn hay ăn.
“Phải, đó đều là lỗi của lũ đế quốc chết tiệt!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mọi thứ đều là do đế quốc!”
Vì đây là một ngôi làng nông chứa đầy những người tị nạn đã bị đế quốc đuổi khỏi quê hương, nên mọi người đều nhất trí với những lời của Vandalieu.
“Tuy vậy, ai ngờ là cháu lại có thể sử dụng phép thuật chứ”
“Ngạc nhiên thật đó. Anh nghĩ em chắc là Chiến binh hoặc Võ sư thôi chứ” – Kasim nói.
Kasim và những người bạn của mình cũng đang ăn cháo như Vandalieu.
Gã linh mục của Alda gật đầu. “Phải, ta cũng khá là ngạc nhiên khi biết được rằng cậu được Vida yêu quý đó. Việc cậu xuất hiện vào đúng ngày mà nhóm của Kasim và Ivan gặp nguy hiểm đến tính mạng chắc là nhờ vào ý nguyện của thần rồi. Dù tôi cũng cầu nguyện cho cả Alda và Vida, những vị thần đã bị chia rẽ trong những câu chuyện thần thoại, chúng ta hãy nắm lấy tay nhau và làm những việc tốt nhé” – ông ta nói và mỉm cười với Vandalieu trong khi đặt tay lên ngực mình.
Với Vandalieu thì nụ cười của hắn ta trông thật hời hợt, nhưng lời nói của hắn thì lại có vẻ đáng tin. Ít nhất thì hắn ta trông giống như một giáo sĩ hơn là linh mục cấp cao Gordan.
Có thể hắn ta là một người tiết hạnh chăng.
“Tôi thấy vui khi nghe ông nói vậy” – Vandalieu nói. “Mặc dù vậy, tôi lại không theo phe nào cả”
『 Nghĩ lại thì không biết giáo hội Vida trong lãnh địa công tước Hartner như thế nào nhỉ? Chắc mình sẽ đến đó khi tới thành phố. 』 (Vandalieu)
“Nhân tiện, sao cậu có thể nói rõ ràng như vậy trong lúc ăn cháo thế?” – gã linh mục hỏi
“… Đó là một kỹ năng đặc biệt” – Vandalieu trả lời.
Vandalieu đã sử dụng 【 Xuất hồn 】 để tạo ra một khuôn mặt linh hồn dưới lớp quần áo của mình, và cậu đã sử dụng cái miệng đó để nói chuyện nãy giờ.
“Ah, làm ơn hãy giúp ta một việc này” – hắn ta yêu cầu.
“Cháu vẫn hay ăn nhiều vậy sao?! Việc này vẫn ổn thôi, nhưng cháu đã ăn đến bát thứ ba rồi đó” – ông chủ cửa hàng nói.
“Cháu khá là đói. Cháu xin lỗi”
Vandalieu nhỏ hơn và gầy hơn những đứa trẻ khác bằng tuổi cậu, nhưng lượng thức ăn mà cậu tiêu thụ rõ ràng nhiều hơn rất nhiều nếu xét đến kích thước cơ thể cậu. Điều này là do lượng năng lượng mà cậu cần nhiều gấp đôi so với một người đàn ông trưởng thành bình thường.
“Đầu tiên là sức mạnh và phép thuật, và giờ là sức ăn của em cũng giống như một mạo hiểm giả” – Kasim nhận xét.
Những người gầy gò với sức ăn lớn không phải là hiếm trong số các mạo hiểm giả, vì họ có những chức nghiệp liên quan đến chiến đấu và khả năng thể chất lớn hơn những người có chức nghiệp liên quan đến sáng tạo. Kasim và bạn bè của anh ta là những người đã theo học trường mạo hiểm giả không quá ngạc nhiên với người bán hàng.
“Trưởng làng!” – một người đàn ông hét lên và xông vào cửa hàng kiêm đủ thử. “Kyne từ làng nông thứ năm đang ở đây, và đang tìm kiếm linh mục-sama – UWAH?!” – sau đó, anh ta đột nhiên bị một người đàn ông khác cũng lao vào trong xô sang bên.
“Linh mục-sama!” – người đàn ông thứ hai đó hét lên. Anh ta chắc đã nhiều lần đi qua đây. “Đến làng tôi đi! Có một căn bệnh, có một căn bệnh, một dịch bệnh tại làng của chúng tôi và mọi người đang gục ngã dần! Xin hãy đến nhanh!”
“Một dịch bệnh sao?!” – chủ cửa hàng hỏi lại.
“Sao lại như vậy được! Nhưng mặt trời đã lặn rồi” – gã linh mục nói. “Giờ mà đến làng nông thứ năm thì …”
Vì con đường nối giữa làng nông thứ bảy và làng nông thứ năm là con đường do động vật đi lại tạo thành. Để đến mỗi làng cần ít nhất 4 giờ đồng hồ đi bộ trên con đường này. Hơn nữa, ban đêm là thời điểm vô cùng nguy hiểm khi lũ sói và quái vật hoạt động. Không cần nói thì cũng biết việc di chuyển trong thời điểm này nguy hiểm đến dường nào.
Có thể đi đến đường lớn để đi đến Làng nông thứ năm, nhưng vậy thì sẽ mất cả ngày.
“Kyne, chúng tôi sẽ đến đó vào sáng sớm. Xin hãy nghỉ ngơi trước đi” – gã linh mục nói.
“Sao ông có thể nói vậy chứ!” – Kyne phản đối. “Thế thì mọi người trong làng tôi, vợ tôi, con gái tôi sẽ -!”
“Xin hãy hiểu cho, Kyne. Chúng ta không thể đi một con đường nguy hiểm vào ban đêm. Goblin đã tăng số lượng và nếu chúng ta bị đánh bại trước khi chúng ta đến làng, thì nó sẽ là vô nghĩa -”
“Ah, làm sao mà … làm sao mà” – vai của Kyne buông thõng xuống và an ta bắt đầu khóc nức nở.
Có một vài cánh tay giơ lên, bị lay chuyển bởi người đàn ông bình thường đã dũng cảm chống lại những hiểm nguy để đến đây vì lợi ích của bạn bè, vợ và con gái trong làng của anh ta.
“Được rồi, chúng tôi sẽ là người hộ tống của anh –”
“Chà, vậy thì cháu sẽ túm lấy Kyne-san này và bay tới đó” – Vandalieu nói.
Có những người sẵn sàng giúp đỡ, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả họ có thể đi cùng nhau.
----------------------------------------------------------------
“Những ngôi sao thật là đẹp nhỉ?”
“HYIIIIIH!”
“Mặt trăng tối nay trông thật là tuyệt”
“Khôôôôônnnnggggg!”
Những người duy nhất có khả năng bay trong thế giới Lambda chỉ là một phần nhỏ trong số các pháp sư, những người giàu có với Vật phẩm ma thuật đắt tiền, những người đã thuần hóa những quái vật có khả năng bay như hiệp sĩ rồng và các thành viên của chủng tộc Vida có cánh.
Do đó, với người bình thường, ý tưởng bay trên bầu trời không gì khác gì hơn là một giấc mơ hay ảo tưởng cả.
Kyne đã trải qua kinh nghiệm quý giá này.
Vandalieu đang sử dụng 【 Bay 】 để tiến đến ngôi Làng nông thứ năm, cầm hành lý trên tay trong khi mang Kyne trên lưng bằng một sợi dây an toàn buộc chặt giữa họ. Dù thế thì Kyne vẫn bám lấy Vandalieu một cách tuyệt vọng và la hét vì sợ ngã, nên dường như anh ta không có thời gian để tận hưởng trải nghiệm quý giá này.
“Nhân tiện, nếu cháu bay thẳng thì vẫn ổn phải không?” – Vandalieu hỏi.
“V-vâng! Có một đầm lầy nhỏ dọc đường. Chú nghĩ cháu có thể sử dụng nó như một cột mốc!” Kyne lại tiếp tục la hét.
“Chúng ta đã sớm bay qua đầm lầy rồi, vậy cháu nghĩ là nếu đi tiếp theo con đường này thì sẽ ổn cả thôi”
Vandalieu và Kyne đang bay cách mặt đất khoảng ba mươi mét. Tốc độ của họ chỉ bằng một con ngựa đang chạy, nhưng dường như Kyne quá kinh hoàng đến mức không thể mở mắt. Hơn nữa, vì Kyne không có kỹ năng 【 Dạ nhãn 】 nên dù có mở to mắt hết cỡ thì anh ta cũng chẳng nhìn thấy gì trong màn đêm tăm tối này.
“Chúng ta đã vượt qua đầm lầy sao?!”
“Vâng. Nhân tiện, chú đang bóp nghẹt cháu đó” – Vandalieu nói với anh ta.
Tốc độ bay của Vandalieu nhanh hơn hẳn một người bình thường chạy bộ là một nguyên nhân khiến họ có thể nhanh chóng tới được ngôi làng thứ năm. Một nguyên nhân khác là vì Vandalieu đã bay thẳng một mạch, nên khoảng cách và thời gian di chuyển cũng đã rút ngắn hơn rất nhiều. Thế nên, họ có thể sẽ đến làng trong vòng mười phút tới.
Dù thế thì Vandalieu cũng đã tốn một lượng lớn mana để bay như thế này.
『 Nhờ vào kỹ năng 【 Phục hồi mana tự động 】 lượng mana tiêu hao và sự phục hồi của nó có thể hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau nếu như mình chỉ mang thoe bọc hành lý, nhưng nếu cộng thêm cả trọng lượng cơ thể của Kyne-san thì điều hiển nhiên là mình có lẽ nên tập luyện thêm rồi. Không, quan trọng hơn, thử hỏi chú ấy về căn bệnh này xem. 』 (Vandalieu)
“Vậy thì, về dịch bệnh … Chú có thể nói cho cháu biết đó là loại bệnh gì không?” – Vandalieu hỏi
Cậu tò mò về dịch bệnh mà Kyne đã nói đến. Cậu đã nghe những chi tiết đơn giản, nhưng giờ nghĩ lại thì có vẻ như nó khá là bất thường.
“Chú đi săn trở về và nhận thấy rằng mọi người đã gục ngã” – Kyne giải thích. “Họ bị sốt và buồn nôn, phải chật vật lắm mới có thể tính táo, và có mấy người còn ho ra máu nữa … ”
“Ngoài chú ra còn ai còn khỏe không, Kyne-san?” – Vandalieu hỏi.
“Ngoài chú … Ah, nếu chú không nhần thì Joseph-jiisan trông vẫn ổn. Ngoài ra thì các em bé cũng chưa bị bệnh”
“Joseph-san này là ai vậy?”
“Ông ấy là một tiều phu già. Từ đêm hôm qua, ông ấy bị cảm lạnh khủng khiếp, và rõ ràng là ông ấy đã nằm trên giường cho đến khi chú quay trở lại. Ngay lúc này chắc ông ấy đang cố gắng chăm sóc những người khác trong làng”
“Người đó không bị nhiễm bệnh dịch sao?”
“Chắc là không. Ông ấy chỉ bị sốt và chảy nước mũi, nhưng không buồn nôn và cũng không ho ra máu. Đó là lý do tại sao chú đã nhờ ông ấy chăm sóc những người khác. Ngay cả khi có thể di chuyển, chú cũng không thể yêu cầu một ông già chạy đến làng bên cạnh và để những đứa trẻ ở đó một mình trong nửa ngày trời được, ngay cả khi họ không bị bệnh”
『 Nói cách khác, ngoại trừ Kyne-san đã rời làng đi săn, mọi người ở đó đều đã bị bệnh, biểu hiện những triệu chứng tương tự, ngoại trừ ông già đang ngủ và những đứa trẻ. Và … Kyne-san thì đang khỏe mạnh. 』 (Vandalieu)
Từ lúc Kyne lao vào cửa hàng kiêm đủ thứ, Vandalieu vẫn chưa thấy cái bóng Tử vong bên trong anh ta. Thật khó để tưởng tượng rằng anh ta đã bị nhiễm một dịch bệnh nguy hiểm.
Để đề phòng, Vandalieu đã lén lút sử dụng 【 Thể linh hồn 】để kiểm tra cơ thể của Kyne khi anh ta đang bám lấy Vandalieu trong hoảng loạn, nhưng kết quả thì cơ thể Kyne hoàn toàn khỏe mạnh. Dường như anh ta sẽ sống lâu hơn Ivan.
Sau khi nghe từ “dịch bệnh”, Vandalieu đã sử dụng 【 Khử trùng 】 để tiêu diệt tất cả các vi khuẩn và vi rút có hại trong Làng nông thứ bảy trước khi rời đi để đề phòng, nhưng … cái này nghe giống như là ngộ độc hơn là dịch bệnh.
Nhưng nếu chỉ có một hay hai người bị bệnh thì còn có thể hiểu. Làm cách nào để có thể đầu độc được cả làng chứ? Và ngay từ đầu thì động cơ của chúng là gì?
“Hôm nay có gì khác mọi ngày không ạ?” – Vandalieu hỏi.
“Không, hôm nay bình thường” – Kyne trả lời. “Điều duy nhất là hôm nay là ngày mà một thương nhân lữ hành đã đến”
“Thương nhân lữ hành sao?” – Vandalieu hỏi lại.
“Phải, anh ta là một người đáng kính, cửa hàng của anh ta đã bị đóng cửa và giờ thì anh ta đang cố gắng hết sức để trở thành một thương nhân lữ hành” – Kyne nói. “Dù sao đi nữa, thật hữu ích khi anh ta đến một ngôi làng nhỏ cách xa đường lớn như làng của chúng tôi, nhưng … Nghĩ lại thì anh ta đã không ở trong làng. Chú hi vọng anh ta không gục ngã sau khi đã rời đi”
『 Người đó có lẽ là thủ phạm. Mà dù vậy thì động cơ vẫn chưa rõ ràng. 』 (Vandalieu)
Những cứ phải cứu người trước khi giải quyết những bí ẩn đã.
“Có phải ngôi làng đó không?”
Vandalieu, người sở hữu kỹ năng 【 Dạ nhãn 】cho phép cậu có thể nhìn xuyên qua màn đêm như thể là giữa ban ngày, đã thấy một số ngôi nhà gỗ được xây dựng trên vùng đất rộng lớn.
“C-có lẽ là nó!” – Kyne nói. “Làm ơn, những người bị bệnh đang –”
“Vậy thì, cháu sẽ chữa cho tất cả bọn họ cùng một lúc từ đây” - Vandalieu nói.
“Eh?”
“Từ đây đến đó. Chà, mình đoán là sẽ dùng khoảng ba nghìn hoặc hơn thế. 【 Giải độc 】, 【 Khử trùng 】”
Những gì xuất hiện sau đó là hàng loạt làn sóng sương đen phủ khắp cả ngôi làng.
----------------------------------------------------------------
“Anh Yêuuuuu! Anh vẫn còn sống!”
“Chaaaaaa!”
“Anh mừng lắm! Em đã khỏi bệnh, thật mừng quá!”
Cảnh tượng trước mặt Vandalieu mang đến cho cậu một cảm giác déjàvu nhẹ, nhưng hạnh phúc, và vui vẻ là cảnh tượng xảy ra khắp nơi trong làng từ gia đình Kyne cho đến những nhà khác.
Cơn đau, sốt và buồn nôn của dân làng xuất hiện mà không báo trước đã biến mất hoàn toàn, và tâm trí mơ hồ của họ cũng đã trở nên rõ ràng.
Cùng lúc đó thì gia đình Kyne cũng đã được chữa khỏi bệnh hoàn toàn. Khi họ ăn mừng, thì bỗng giọng nói bên ngoài vang lên.Đó là mọi người đến tìm Kyne, người đang được chiếu sáng bởi một ngọn lửa trắng xanh.
Ban đầu, dân làng đã nghĩ rằng hồn ma của Kyne đã tạo ra một phép màu cho họ, nhưng một khi sự hiểu lầm này được xóa tan, mọi thứ biến thành một vòng xoáy cảm xúc.
“… Phew, thật là nhẹ nhõm” – Vandalieu nói.
Sử dụng 【 Bay 】 trong khi giữ (hoặc bị giữ), một người đàn ông trưởng thành đã khiến cậu tiêu hao một lượng lớn mana. Ngay từ đầu thì đây đã là một phép kém hiệu quả rồi, nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Cậu đã tiêu tốn mất 70,000,000 mana. Và vì trời đã khuya nên cậu đang buồn ngủ. Là một đứa trẻ khỏe mạnh nên cậu muốn đi ngủ sớm, nhưng liệu cậu có cần phải trở về làng nông thú bảy trước không nhỉ?
Hiện tại, Vandalieu quyết định tạo ra Lemures và nhờ chúng tìm kiếm thủ phạm, gã thương nhân lữ hành, kẻ đã biến mất. Cậu không quen thuộc với địa hình của khu vực này, vì vậy có khả năng cao là cậu sẽ không thể tìm ra thủ phạm nếu hắn đã đi xa khỏi đường lớn.
Vandalieu theo giả định rằng gã thương nhân lữ hành là thủ phạm, vì dân làng đã phục hồi sau khi cậu sử dụng 【 Giải độc 】, nên Vandalieu chắc chắn rằng bệnh của họ không phải do một căn bệnh nào đó gây ra. Và vì bản thân gã thương nhân lữ hành không ở đây, nên khả năng cao hắn chính là hung thủ.
“Ah, mọi người. Chất độc đã biến mất, nhưng sức lực của mọi người vẫn chưa phục hồi đâu, vậy nên đừng quá phấn khích. Xin hãy nghỉ ngơi đi”
“Anh yêu, đứa trẻ này là ai vậy?” - Vợ Kyne hỏi.
“Đứa trẻ này đã chữa khỏi bệnh cho mọi người. Cậu là người đã cứu cả làng! Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!” – Kyne tung hô Vandalieu, với khuôn mặt thấm đẫm nước mắt và chất nhầy.
Vandalieu đã bất cẩn nói ra từ “độc”, nhưng dường như không ai chú ý đến nó cả.
“Ông nói sao?!”
“Oh, đây là vị cứu tinh của làng chúng ta!”
“Đây hẳn là một Thiên thần-sama. Al -”
“Là Vida” – Vandalieu nói. Dân làng chuẩn bị nói điều gì đó cực kỳ khó chịu, vì vậy ít nhất thì cậu phải kiên quyết phủ nhận điều này.
“Vida, Thiên thần của nữ thần Vida!”
“Không, anh nên nghỉ ngơi đi thay vì làm vậy -” – Vandalieu trở lại bình thường, nhưng dân làng thì bao quanh cậu.
『 Đừng có đỗ lỗi cho tôi nếu tôi không thể di chuyển cơ thể vào ngày mai đó. Mình đoán là sẽ ở lại đây tối nay thôi. 』 - Cậu lẩm bẩm với chính mình.
----------------------------------------------------------------
Cuộc tìm kiếm của Lemures đã thất bại và tên thương nhân lữ hành đã rời đi. Nếu có thương vong, Vandalieu có thể đã tìm thấy hắn ta. Nhưng vì những nỗ lực của Kyne và sự điều trị Vandalieu, không có dân làng nào chết cả, thế nên cậu cũng không có manh mối gì.
Theo dân làng, thương nhân lữ hành dường như theo tôn giáo của một vị thần mà họ chưa từng nghe thấy trước đây (họ thậm chí còn không chắc là nó có tồn tại), và có một ngày lễ quốc khánh cho những người theo tôn giáo đó. Hắn đã chiêu đãi mọi người trong làng bằng các loại trà và bánh do chính tay hắn tự chuẩn bị.
Bánh kẹo mà vợ và con của Kyne đã để lại cho anh ta khi anh ta trở về từ cuộc đi săn có chứa chất độc. Đây chắc chắn là nguồn gốc của căn bệnh. Có vẻ như là gã thương nhân lữ hành đã nói với họ rằng bánh kẹo sẽ nhanh hỏng nên phải ăn ngay, nhưng giờ thì đây chính là bằng chứng duy nhất còn sót lại.
Hơn nữa, vì Vandalieu đã loại bỏ mọi chất độc nên cậu cũng không chắc rằng nó vẫn có thể được sử dụng để làm bằng chứng hay không. Khó mà tưởng tượng được rằng sẽ có bất kỳ ai phát hiện ra được chất độc mà Vandalieu đã loại bỏ bằng Tử ma pháp.
Thật khó tin rằng một thương nhân lữ hành sẽ làm cái việc này khi đã đăng ký chính thức tại hiệp hội thương mại.
Có khi hắn tin rằng tất cả dân làng đã chết hết và giờ thì đang thong thả đi đến thị trấn gần nhất.
Sau khi an ủi những dân làng bị sốc khi biết rằng họ đã bị thương nhân lữ hành mà họ tin tưởng phản bội, Vandalieu đã ở lại làng nông thứ năm đêm qua và bỏ lại Lemures để theo dõi. Và như những gì cậu đang làm lúc này …
“Họọọọ làààà tấtttttt cảảảả ~”
Cậu đang bay trên bầu trời trong khi hát một bài.
Cậu đang đi xung quanh để xem liệu gã thương nhân lữ hành kia có đang cố làm gì đó ở những ngôi làng nông khác không.
Tất nhiên là cậu có thể phớt lờ tên thương nhân và ưu tiên mục tiêu đăng ký tại Hội mạo hiểm giả, nhưng nếu có những ngôi làng khác, nơi mọi người bị đầu độc như Làng nông thứ năm và tất cả dân làng đang trên bờ vực của cái chết, lương tâm cậu sẽ rất cắn rứt.
『 Có người nói rằng những cuộc gặp gỡ tình cờ đều là do số phân, nếu bạn làm việc tốt cho người khác thì cũng là làm việc tốt cho chính mình. 』 (Vandalieu)
Vandalieu cảm thấy không thoải mái khi nhận tiền như một phần thưởng, vì vậy cậu đã quyết định nhờ dân làng tạo ra một ngôi đền thờ cho Vida trong làng. Mặc dù nó là một ngôi đền, nhưng cũng giống như đền thờ Alda, nó chỉ là một hòn đá lớn với biểu tượng thánh (đối với nữ thần Vida thì đó là hình một trái tim) được khắc trên nó và một mái nhà đơn giản. Hơn nữa, vì ngôi đền cũng khá đơn giản nên Vandalieu đã nhờ mọi người làm nó.
Kết quả là cậu ngày càng được đối xử như là hóa thân Thiên thần của nữ thân Vida, nhưng cậu lại không thực sự bận tâm về nó cho lắm.
“Hậậậận ~~Oh?” – Vandalieu đang trên đường đến làng nông thứ sáu thì cậu nhân thấy có vài chục hình bóng trên mặt đất.
Khi nhìn kỹ, cậu thấy một nhóm đàn ông mặc áo giáp da sờn rách với vẻ mặt cáu kỉnh, đi dọc theo con đường mòn dẫn đến Làng nông thứ sáu.
Cậu lấy ra và kiểm tra cái bản đồ mà Kyne đã vẽ trên vỏ cây. – “Không sai”
Sau đó, Vandalieu gọi những linh hồn đang theo sau những tên đàn ông này và lắng nghe chúng nói. Những người này rõ ràng là kẻ cướp. Cậu đã hỏi rất nhiều linh hồn cùng một câu hỏi và tất cả họ đều cho cậu cùng một câu trả lời giống nhau. Dường như những người đàn ông này thực sự là lũ cướp.
Đã đến lúc loại bỏ chúng rồi.
“Nghe đây, bọn khốn” – người đàn ông đang nói có vẻ như là thủ lĩnh của bọn cướp. “Một khi chúng ta đến làng, đàn ông thì giết, phụ nữ thì hiếp xong giết! Gái đẹp có thể bán được thì đừng có để tụi nó bị một vết xước nào cả! Rõ chưa?”
“Miễn đi nhé”
“Cái gì?! Đồ khốn, mày đang chống lại -?! Thằng nhóc này là ai vậy?!” – tên thủ lĩnh của bọn cướp quay lại và thấy Vandalieu đang ở đó. Lơ lửng trong không trung.
“B-boss, thứ này là một con quái vật!”
“Đột nhiên rơi xuống từ trên xuống … Nó chắc chắn là một con ma hoặc một cái gì đó!”
“Không” - Vandalieu đáp lại những tên cướp đang sợ hãi. “Ta chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi biết bay, tình cờ đi ngang qua thôi”
Ở thế giới này, những đứa trẻ bảy tuổi bình thường không thể biết bay được.
“Tch, đừng đánh giá thấp bọn ta! Kyne (tên giống với ông dân làng kia thôi), dùng 【 Siêu sức mạnh 】 của mày để tiêu diệt thứ này đi!”
Một tên đầu trọc với vóc dáng đẹp nhất trong số lũ cướp bước về phía trước với một nụ cười trên khuôn mặt.
“Boss, tôi có thể chơi với nó chút trước khi giết không?”
“Nó chỉ là một đứa trẻ, huh … Thôi cứ làm gì mày muốn đi!”
“Hihih, ta đã được phép!” - tên Kyne hét lên sung sướng, đôi mắt sáng lên khi hắn ta vung cây búa chiến của mình một cách đáng sợ.
“Boss, không phải chúng ta nên tấn công làng sao?” - Một tên cướp khác hỏi.
“Nó không phải vấn đề. Chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng trấn áp đứa trẻ đó thôi”
“Chắc anh nói đúng”
“Này nhóc, nếu mày cứ đứng yên đó, tao sẽ chỉ đập nát tay chân của mày và chơi với mày chút thôi” – Kyne nói. Nhưng nếu mày chống cự, tao sẽ đập nát tay chân mày và biến mày thành đồ chơi của tao luôn đó!”
“… Wow, thật một thằng ngu” - Vandalieu trả lời một cách bực tức
“CÁI GÌ CƠ?” – Kyne hét lên. “Mày có biết tao ghét nhất bị gọi là thằng ngu không hả?”
“Sao ta biết chứ?”
“Chết tiệt! Mày đang biến tao thành một thằng ngu à!” – Khuôn mặt hắn chuyển sang màu đỏ vì giận dữ, giờ trông hắn giống như là một con bạch tuộc luộc. Tên cướp Kyne vung cây chùy chiến của mình về phía Vandalieu. “Một cú vung từ cây chùy chiến này là đủ để đối phó với mấy thằng nhóc như mày rồi!”
『 Ý là, nếu ngươi phải đối mặt với bất cứ ai có thể chịu được nhiều hơn một cú đánh, ngươi sẽ không thể làm được gì nữa đúng không?Từ vẻ bề ngoài, ngươi chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy khi vung cây chùy thôi nhỉ. Theo như ta thấy thì chuyển động của ngươi rõ ràng là của những tên nghiệp dư thậm chí còn chưa có kỹ năng 【 Chùy thuật 】』
Thay vì lên tiếng về tất cả những câu trả lời này, Vandalieu lè lưỡi. “Cái lưỡi này đủ để đối phó với mấy tên tép riu như ngươi rồi”
“Mày –”
Trước khi Kyne có thể kịp phản pháo lại những lời khinh miệt của Vandalieu, thì má của cậu phồng lên – tạo nên hình ảnh khá dễ thương dù với khuôn mặt vô cảm.
Sau đó thì má của Vandalieu trở lại bình thường kèm theo một âm thanh nhỏ vang lên.
Kyne cứng người rồi lật úp lại như một cái cây mục nát. Nhãn cầu trái của hắn đã biến thành một vũng máu đỏ, không còn là một đôi mắt đỏ ngầu với con ngươi nữa.
“Eh?”
“K-Kyne? Có chuyện gì vậy?"
Khi bọn cướp đứng đó chết lặng, một thứ giống như một con rắn, màu đỏ nổi lên từ mắt trái của Kyne.
“Hyih?!”
Ngay trước mắt những tên cướp đang kinh hoàng, con rắn đỏ trườn ra khỏi hốc mắt của Kyne với máu chảy ra từ đó, rồi bay lên không trung, đâm thẳng vào miệng Vandalieu.
“… Đây là một võ kỹ nguyên bản, Lưỡi sắc nhọn” – Vandalieu nói. “Có vẻ nó cũng khá là mạnh neus mình bắn ra trong khi tiết độc chết người. Mình cho rằng lỗ hổng của nó là mình không thu lưỡi về hoặc mọc một cái lưỡi khác thì không thể nói chuyện được”
Vandalieu đã sử dụng nhiều loại kỹ năng kết hợp cùng nhau lên chiếc lưỡi của cậu khi ra đòn. Đó là kỹ năng 【 Võ thuật 】, 【 Tiết nọc độc (Móng vuốt, Răng, Lưỡi) 】, và dùng 【 Thể linh hồn 】 trên lưỡi để tách lưỡi của mình ra khỏi cơ thể sau đó dùng 【 Điều khiển từ xa 】 để bắn nó đi như một viên đạn.
Tất nhiên, người duy nhất có khả năng thực hiện kỹ năng này chỉ có thể là Vandalieu.
“Hm…Có lẽ mình có thể dùng đòn này như một lá bài tẩy” – cậu tự nhủ với bản thân
“M-mày là cái quái gì vậy?”
“Giờ đây chỉ còn duy nhất một Kyne đó là thợ săn tốt bụng thôi, mình sẽ loại bỏ những kẻ còn lại một cách bình thường” – Vandalieu quyết định.
“C-chạy đi! Đứa trẻ này là một con qu … c-cái quái, sao chân tao không thể di chuyển được thế này?!”
“Ch-chân tao run rẩy quá … T-tại sao, TẠI SAO BỌN TAO KHÔNG THỂ DI CHUYỂN THẾ NÀYYYYY?”
Vandalieu lướt về phía bọn cướp khi chúng vật lộn một cách tuyệt vọng. Những móng vuốt ở đầu ngón tay nhỏ bé của cậu là quá đủ để rạch cổ họng của chúng rồi.
“Ta chỉ cần truyền một chút chất độc” – Vandalieu nói với chúng. “Ngươi có nhận ra là ta đã gọi các ngươi từ đầu ngọn gió không? Giờ thì các ngươi sẽ trả lời câu hỏi của ta chứ? Dù gì thì ta cũng có thể hỏi các ngươi lần nữa sau khi đã giết các ngươi”