Tại khu dân cư dành cho nô lệ nằm bên kia bức tường của mỏ khai thác nô lệ … bên trong làng của các nô lệ, những nhân vật quan trọng, những người nắm giữ quyền quyết định của các nô lệ Titan đang tập hợp lại với nhau.
Thường thì sẽ có mắt giám sát trong khu vực dân cư này và người Titan sẽ không bao giờ được phép tụ tập với nhau trừ khi được hướng dẫn gì đó, như vậy để cho họ không có cơ hội nổi loạn. Nhưng tất cả những tên lính canh lúc này đều cư xử như là những con rối vậy.
“Levia-sama … có phải là Levia-sama đó không?”
“Phải, cô ấy trông khác một chút so với những gì tôi nhớ, nhưng không thể nhầm được. Sao tôi có thể nhầm Levia-sama với những người khác được chứ?”
“Vậy, thực sự là cậu đã mang Levia-sama đến đây …”
Nhìn thấy đôi mắt của các nô lệ Titan mở to trong sự kinh ngạc và rưng rưng nước mắt, ngọn lửa của Levia bập bùng trong niềm hạnh phúc, nhưng đồng thời, ngực cô cũng quặn thắt lại với một nỗi buồn.
“Mọi người … Cảm ơn mọi người vì đã sống xót cho đến ngày hôm nay. Tôi đã thất bại trong việc bảo vệ mọi người và khiến mọi người phải chịu đau khổ” – cô ấy nói.
Với người Titan có tuổi thọ khoảng ba trăm năm, hai trăm năm đối với họ là một quãng thời gian dài. Những người già thì cũng đã chết từ lâu, hầu hết người trưởng thành thời đó cũng đã mất. Những đứa trẻ hồi đó giờ đã trưởng thành cả rồi.
Các Titan sẽ phát triển bình thường hệt như con người cho đến năm mười lăm tuổi, sau đó thì cơ thể họ sẽ phát triển chậm chạp và cuối cùng là đạt đỉnh cao vào khoảng năm 200 tuổi. Từ hai trăm tuổi trở đi, họ bắt đầu già đi về thể chất. Vì vậy nên có rất ít người Titan thực sự có vẻ ngoài già nua.
“Được rồi mà. Tất cả đều là do tội lỗi của công tước Hartner, kẻ đã phản bội lại chúng ta. Levia-sama, ngay cả sau khi chết mà ngài vẫn nghĩ về chúng thần. Như vậy là quá đủ với chúng thần rồi”
“Và giờ thì ngài còn giúp chúng thần như vậy nữa. Như vậy là quá đủ rồi. Sẽ không có ai, ngay cả mẹ, bà, hay em trai của thần sẽ đổ lỗi cho ngài đâu, Levia-sama”
Tất cả Titan ở đây đều rất gầy và có nước da nhợt nhạt. Trên tay, chân và khuôn mặt của nhiều người trong số họ vẫn còn sót lại nhiều vết bỏng và roi quất.
Dù được đối xử nhẹ nhàng hơn so với các nô lệ hầm mỏ khác, nhưng như thế vẫn là quá tàn nhẫn với các Titan này. Những tên lính đã làm bất cứ điều gì chúng muốn, chúng nghĩ rằng “Miễn sao bọn mày không chết thì mọi thứ vẫn ổn cả thôi” và “Một hai tên chết đi thì cũng chẳng quan trọng gì đâu”
Thực sự thì, tất cả những người già đã chết sớm, và có khá nhiều phụ nữ và trẻ em cũng đã chết bởi vì họ không thể chịu đựng được việc này.
Vì linh hồn của họ không bị phong ấn bởi bất kỳ thứ gì giống như kết giới của anh hùng Ninelord nên nhiều người đã hoàn toàn biến mất khỏi khu mỏ này từ lâu.
“Tôi không biết bằng cách nào, nhưng giờ những tên lính trông cứ như con rối ấy, và cậu thì mang Levia-sama đến cho chúng tôi” – Gopher, con gái của Borkus nói. “Mọi thứ cậu nói đều đúng. Lúc đầu, tôi không thể tin được lời nói của một người tí hon như cậu, nhưng … vậy thì, điều đó có nghĩa là cậu sẽ cứu chúng tôi ra khỏi mỏ này sao, Van…?”
“Là Vandalieu, Gopher-san” – Vandalieu nói. “Mặc dù tôi cũng không để tâm việc cô có gọi tôi là “nhóc” như Borkus đâu”
Cậu đã trà trộn vào các nô lệ và sử dụng kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 để đưa tất cả tên lính vào trạng thái thực vật, từng tên một.
“Nhưng xin đừng có gọi tôi là tí hon” – cậu thêm vào. “Tôi khá để ý đến việc đó”
Các chủng tộc như Titan và người thú tin rằng kích thước tương đương với sức mạnh và người nhỏ bé có nghĩa là yếu. Ngay cả khi không phải vậy, Vandalieu, người nhỏ hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, có lẽ không hề đáng tin chút nào với những người phụ nữ Titan với chiều cao 2.5 mét.
Rốt cuộc thì vì 【 Hấp dẫn tử tính 】 cũng không hoạt động nên Vandalieu cảm thấy việc giao tiếp với những người sống rất khó khăn.
『 Mình thực sự mừng vì đã mang theo công chúa Levia đến đây 』 – Vandalieu nghĩ.
Gopher nở một nụ cười gượng gạo. “Có vẻ như cha rất sung sức ngay cả sau khi chết” – cô ấy cười. “Tôi sẽ không gọi cậu là nhóc đâu. Levia-sama gọi cậu là Bệ hạ, vậy nên có lạ không nếu tôi cũng gọi cậu như vậy?”
“Cô không cần lo lắng về điều đó đâu” – Vandalieu nói. “Dù sao thì giờ tôi cũng sẽ giải phóng mọi người khỏi mỏ này mà”
“Nhưng nói thì dễ hơn làm đó” – Gopher nói. “Chúng tôi còn có những vòng nô lệ trên cổ này”
Vòng cổ nộ lệ, vòng cổ phục tùng – chúng có nhiều cái tên khác nhau, nhưng chúng đều là vật phẩm ma thuật nhằm đảm bảo rằng sẽ không có nô lệ nào làm trái ý chủ nhân.
Nếu nô lệ cố gắng hãm hại chủ nhân hoặc trốn thoát, vòng cổ sẽ khiến họ đau khổ bằng cách làm họ nghẹt thở hoặc phóng điện.
Có nhiều cách để loại bỏ chúng. Không chỉ cần có sự cho phép của chủ nhân mà ngoài ra thì cần phải sử dụng một loại ma pháp đặc biệt – loại ma pháp được giữ bí mật bởi những pháp sư trong nghề.
“Cậu sẽ không thể loại bỏ chúng ngay cả khi cậu đánh bại gã đốc công của mỏ này” – Gopher nói. “Ngay cả cậu cũng không thể đơn giản –”
“Tôi có thể loại bỏ nó” – Vandalieu nói.
Trước khi có thê nghe thấy những tiếng kêu kinh ngạc của các Titan, cậu đã giải phóng Tử tính mana màu đen vào vòng cổ của Gopher, và khiến nó mở ra với một tiếng click.
“K-không thể nào …”
Gopher và các Titan khác chết lặng khi vòng cổ nặng nề đó rơi xuống sàn, nhưng đối với Vandalieu, người trước đó đã sử dụng mana của mình để loại bỏ phong ấn của một anh hùng bằng vũ lực. Mấy thứ như này chỉ là muỗi đối với cậu.
“C-cậu có thể làm vậy bao nhiêu lần mỗi ngày?” – Gopher hỏi. “Ở đây có tổng cộng đến năm trăm người lận đó”
“Tốn khoảng 1000 mana cho mỗi người, vậy nên tôi có thể xử lý cho khoảng ba trăm nghìn người và vẫn còn xót lại một chút mana” – Vandalieu nói.
“Cậu thực sự có thể làm vậy được sao?!”
“Xin lỗi, nhưng thời gian cũng là một vấn đề, vậy nên sẽ rất hữu ích nếu cô giữ con số dưới mười nghìn người”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu thực sự có thể giải phóng cho tất cả chúng tôi trong ngày, đúng không? Như thế thì, chúng ta có thể chiến đấu!” – một Titan khác hét lên.
“Mọi người, bệ hạ có hơi nhút nhát” – Levia nói. “Và những tên lính canh đó giờ đều đã là đồng minh rồi, nhưng nếu mọi người quá lớn giọng …”
“Thần hiểu rồi, Levia-sama! Vậy thì chúng ta sẽ làm gì đây?! Khi nào thì chúng ta sẽ bắt đầu hành động?!”
“Với vũ khí, chúng ta chỉ cần sử dụng những cái cuốc và xẻng mà chúng ta hay dùng, thậm chí là cả đá! Tôi chắc chắn rằng những món công cụ đó và đá sẽ nhẹ hơn so với những gì mà mọi người đã từng cảm thấy trước đây!”
“Những tên khốn đó, tôi sẽ dạy cho chúng một bài học!”
Các Titan đều rất vui mừng khi được giải phóng khỏi nhà tù bất công và có cơ hội trả thù. Mặc dù Vandalieu trông vô cảm vậy thôi, cậu cũng đang thực sự bối rối, cậu không thể tìm ra thời điểm thích hợp để nhập hội.
Nhưng giờ cậu đã mở miệng được. “Umm … Tối nay, ngay nửa đêm” – cậu nói.
“Tôi hiểu rồi, tối nay … chờ chút, chờ một giây. Như vậy thì sớm quá”
Mặc dù vẫn chưa đến nửa đêm, nhưng mặt trời đã hoàn toàn khuất núi. Có lẽ vẫn đủ thời gian để hoàn toàn giải phóng tất cả nô lệ và bắt đầu một cuộc nổi dậy. Nhưng nếu họ cứ đứng lên phản kháng và không có bất kỳ kế hoạch gì thì thương vong chắc chắn sẽ rất lớn. Hơn nữa, không phải tất cả nô lệ được giải phóng đều sẽ tham gia trận chiến này…
“Có những nô lệ đã từ bỏ tất cả, không giống như chúng tôi” – Gopher nói. “Chúng ta cần thời gian để thuyết phục họ. Ngay cả nếu họ không cần tham gia với chúng ta, chúng ta cũng cần hỏi họ xem họ có muốn ở ẩn hay không … Cậu không định sử dụng phương pháp tương tự như cách mà cậu đã làm với những tên lính canh và biến họ thành con rối đó chứ?”
Khoảnh khắc mà Gopher đưa ra câu hỏi này, sự nghi ngờ hiện lên trên khuôn mặt của các Titan khác. Cũng khó trách. Sẽ rất kỳ lạ nếu họ không cảm thấy sợ hãi đối với Vandalieu, người có thể đưa những người khác vào trạng thái thực vật trong vòng chưa đầy một giờ.
Đây chỉ là một phản ứng rất lành mạnh, vậy nên Vandalieu đã không chú ý đến nó.
“Không, tôi sẽ không làm mấy việc như vậy đâu” – cậu nói “Nhưng chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch này vào nửa đêm. Sẽ không có vấn đề gì đâu”
“Như tôi đã nói, sẽ không có đủ thời gian nếu chúng ta làm vậy” – Gopher nói.
“Không sao đâu, có rất nhiều thời gian” – Vandalieu trấn an cô. “Chúng ta sẽ chiếm mỏ này vào sáng mai. Nếu có vài người không giúp đỡ thì cũng không có vấn đề gì đâu. Mọi thứ sẽ được hoàn thành với những người mà tôi đã gọi đến đây”
“C-cậu nói gì cơ?!”
Các Titan chết lặng. Họ tin rằng Vandalieu đã đến để giải cứu họ. Nhưng họ cũng đã giả định rằng cậu sẽ cần sự hợp tác của họ.
Nhưng thực tế thì Vandalieu không cần sự hợp tác của các nô lệ này. Cậu đã quyết định rằng bất kể các Titan có nghĩ gì về cậu, cậu cũng sẽ chiếm mỏ khai thác nô lệ này bằng chính sức của mình.
Vậy thì sao cậu lại phải tập hợp họ lại làm gì?
Đó là những gì mà Gopher và các Titan khác đang tự hỏi.
Nhưng Levia đã trả lời cho câu hỏi đó. “Chúng tôi muốn tất cả mọi người sẽ ở lại đây tối nay” – cô ấy nói. “Và sau đó, các bạn sẽ quyết định xem có muốn trở thành công dân của Talosheim mới hay không”
----------------------------------------------------------------
Mỏ khai thác nô lệ, thứ vốn mạnh mẽ như một pháo đài, đã lặng lẽ đầu hàng và bị chiếm giữ trước khi mặt trời mọc.
Bữa tối của những tên lính đã bị đầu độc. Những tên lính đó đã ăn bữa ăn của chúng mà không cảm nhận được chất độc không màu, không mùi, không vị và đã rơi vào trạng thái hôn mê và nằm liệt hết cả đám.
Chỉ có một số lượng lính rất nhỏ có kỹ năng kháng thì mới nhận ra được có gì đó không ổn và đã cố nói điều này với những tên đồng nghiệp khác khi chúng vẫn còn có thể đứng được, nhưng những tên đồng nghiệp đó vốn đã bị Vandalieu biến thành rối, đã bất ngờ úp sọt và khống chế chúng.
Tử tước Besser, kẻ đang ngủ say, cùng những hiệp sĩ và người hầu của hắn đều đã bị bắt sống.
Và những tên lính canh ở bên ngoài bức tường cũng không thể làm được gì được ngay cả khi nhận thấy những tên lính khác có gì đó bất thường.
“C-có một lực lượng có vũ trang đang đến gần!”
“Chúng là Titan … Hyih! Undead Titan!”
Với một tiếng gầm đáng sợ, Borkus và những người khác xông vào từ phía trước mỏ với tốc độ đang kinh ngạc so với kích thước của họ.
Những tên lính canh đã thổi còi và bấm chuông để cảnh báo tình trạng khẩn cấp, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào. Không, có một vài phản hồi, nhưng đó không phải là phản hồi mà chúng mong muốn.
“Bọn tao sẽ giết tất cả chúng mày bằng mọi giá, vậy nên hãy chịu chết đi! 【 Thiết trảm 】!”
“ 【 XUYÊN GIÁPPPP 】!”
“【 Phá thiết 】!”
Borkus và các Undead Titan khác tung ra các võ kỹ, từng người một về phía bức tường bên ngoài. Sau đó thì, bức tường và cổng khu mỏ đã bị phá vỡ và đâm xuyên như thể chúng được làm từ đậu phụ.
Họ cảm thấy một thú vui tiêu khiển khi những tên lính cũng bị đánh bay đi cùng với những mảnh vỡ.
----------------------------------------------------------------
Và thế là, sáng hôm sau, Borkus và những người khác đã biến bức tường bên ngoài và những tên lính gác thành một đống hổ lốn …
“… Tôi thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó” – Borkus lẩm bẩm, gãi gò má khi nhìn xuống những tên lính của tử tước Besser và hàng trăm binh sĩ đang bị trói và bất tỉnh khác.
“Nếu muốn thì ông có thể biến cái mỏ này thành một vùng đất hoang cũng được mà” – Vandalieu chỉ ra.
“Ta đâu có điên cuồng đến thế đâu” – Borkus phản đối. “Ít nhất là ta sẽ để lại chút gạch vụn chứ nhỉ”
“Lúc đầu tôi có ý định giết hết những tên lính này, nhưng sẽ thành vấn đề nếu ít nhất là ông không bỏ lại mấy tòa nhà phía sau” – Vandalieu nói với ông ta.
“Hahaha! Cậu nói đúng!”
Vandalieu gật đầu khi Borkus cười nhẹ. Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ khiến cho một nửa số nô lệ ở đây cảm thấy sợ hãi.
“Khuôn mặt cha đã thay đổi rồi, nhưng lúc nào cha cũng như trẻ con ấy” – Gopher nói, không có dấu hiệu sợ hãi. Cô ấy nở một nụ cười gượng gạo khi nhìn Borkus, người mà giờ nửa người đã biến thành xương.
Borkus nhìn vào cô và ngừng cười. “Ta xin lỗi vì đã nói dối” – ông ta nói.
“Cha đang nói về lời hứa sẽ đánh đuổi Khiên quốc Mirg đi đó sao?” – cô ấy hỏi. “Chẳng có ai nghiêm túc về điều đó cả đâu”
“Nhưng mà con biết đó, chúng ta đã để các con lại đây đến tận hai trăm năm sau khi chúng ta chết”
“Ổn rồi mà. Bọn con đã nghe từ Levia-sama và bệ hạ rằng cha đã bảo vệ Zandia-sama và những người khác, và cả di sản của nữ thần bên dưới tòa lâu đài nữa”
“Ta đã cố gắng hết sức, nhưng …”
Trên thực tế thì cổ tay là những gì còn xót lại của Zandia, và đúng là Borkus đã bảo vệ di sản của nữ thần, nhưng băng nguyền đã phong ấn nó lại.
“Đó cũng không phải là vấn đề đáng lo ngại đâu” – Gopher vỗ vào tấm lưng lạnh toát của ông ta. “Đừng có đưa ra cái khuôn mặt chán nản đó chứ, chẳng giống cha chút nào cả. Thế thì sao con có thể giới thiệu cháu của cha cho cha được chứ?”
“Ch-cháu sao?” – Borkus lặp lại. “Con nói là cháu sau?! Ta có cháu sao?!”
“Phải, ba đứa” – Gopher nói. “Con có thể giới thiệu cha cho hai đứa, và con không thể nói ai là cha đứa bé được, nhưng …”
Những người phụ nữ bị coi là trò chơi cho lũ binh lính. Thuốc tránh thai trong thế giới này rất đắt tiền, chúng không phải là thứ mà nô lệ có thể sử dụng được.
Chuyện là như vậy đó.
“Ta hiểu rồi …” – Borkus nhìn vào Vandalieu. “Này nhóc?”
Vandalieu lắc đầu. Đó là bởi không còn linh hồn người chết nào còn ở trong mỏ này. Trong thế giới của Lambda, Undead có thể xuất hiện. Trong khu mỏ, nơi mà nô lệ làm việc cho đến chết này cũng có một linh mục, và hắn không chỉ chữa trị cho những tên lính và công nhân bình thường mà hắn ta cũng thanh tẩy linh hồn của người chết.
Không có ai trong số những linh hồn tự gọi mình là con của Gopher cả.
“Ta hiểu rồi … Không, được rồi” – Borkus nói. “Ta chắc chắn là nó sẽ đến chỗ của nữ thần, chứ không phải là một vị thần chẳng tốt lành gì. Sau cùng thì ta đã cầu nguyện rất nhiều mà …”
“Ông nói đúng …” – Vandalieu nói.
Xung quanh cậu, cậu có thể nghe thấy những Undead Titan và những nô lệ đang khóc mừng vì sự đoàn tụ, cũng như những tiếng khóc đau buồn vì những người đã không còn ở đây
『 Mình không thế giết được Heinz, và mình cũng không thể làm người chết sống lại hay khiến cho Undead quay trở lại vòng luân hồi. Mình vẫn còn quá bất lực 』 – Vandalieu nghĩ.
Dĩ nhiên là Vandalieu đã thay đổi so với trước đây, nhưng cậu muốn làm một cái gì đó về sau. Khi những suy nghĩ này chạy trong tâm trí cậu, cậu nghĩ đã đến lúc và ra hiệu cho Levia.
“Mọi người” – cô ấy gọi các Titan. “Chúng ta sẽ trở về Talosheim cùng với bệ hạ. Xin hãy tự quyết định xem các bạn muốn đi theo chúng tôi hay tự chọn lấy con đường riêng của mình”
Gopher và những người tị nạn khác là người thân của Borkus, Zran và những người khác, vậy nên dĩ nhiên là các Undead Titan muốn mang họ theo về Talosheim. Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ trở về quốc gia mà Vandalieu đang trị vì. Như vậy, họ cần phải xác nhận lại mong muốn của mình.
“Talosheim hiện tại là một quốc gia của Undead và Ghoul, được cai trị bởi Vandalieu bệ hạ, cũng như những con quái vật mà ngài ấy đã thuần hóa được” – Levia tiếp tục. “Tôi tin rằng mọi thứ sẽ khác so với trước. Tôi cũng vậy, khác biệt đáng kể so với hồi tôi còn sống. Sẽ có nhiều kẻ thù. Lãnh địa Hartner sẽ không bao giờ tha cho chúng ta nếu chúng biết về sự việc này, và cả đế quốc Amid nữa, bắt đầu từ Khiên quốc Mirg, vẫn còn mong muốn hủy diệt chúng ta. Ngoài ra còn có lũ Vampire thuần huyết tôn thờ ác thần, chúng cũng đang nhắm đến bệ hạ. Và sẽ còn rất nhiều kẻ thù trong tương lai nữa”
“Tất nhiên là chúng ta sẽ chiến đấu chống lại kẻ thù” – Vandalieu thêm vào. “Năm ngoái, chúng tôi đã đẩy lùi đội quân viễn chinh sáu nghìn người của Khiên quốc Mirg. Nếu các bạn có bất kỳ câu hỏi nào, tôi sẽ sẵn sàng lắng nghe. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể làm được bất cứ điều gì. Mọi thứ đều có giới hạn của nó. Nếu các bạn chấp nhận điều này, thì hãy đến với đất nước của tôi”
Talosheim hiện tại có rất nhiều kẻ thù và luật pháp cũng là vay mượn. Đó là một quốc gia đầy vấn đề. Đó không phải là một nơi mà Vandalieu có thể tự hào tuyên bố rằng đây là một vùng đất lý tưởng được.
Sau một thời gian thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng một ngày nào đó, Talosheim có thể sẽ bị tấn công bởi những kẻ tái sinh ở Lambda với đầy đủ kiến thức về tử tính ma pháp của Vandalieu hay nhóm của Heinz, những kẻ mà giờ đây vẫn mạnh hơn cậu rất nhiều. Một ngày nào đó, những vị thần như Alda - vị thần của luật lệ và số mệnh, hay Yupeon – vị thần băng, có thể sẽ giáng thế và lãnh đạo một đội quân hùng mạnh gồm hàng chục nghìn cá nhân mạnh mã, siêu phàm và hành quân đến Talosheim.
Họ sẽ đến một đất nước như thế nào đây? Chỉ là lẽ tự nhiên khi đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu họ.
Đó là những gì Vandalieu đã nghĩ.
Nhưng Gopher đã trả lời lại “Ngài nói gì vậy? Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ đi theo ngài rồi. Thần biết ơn vì ngài đã cứu chúng thần, và thậm chí thần còn có thể gặp lại cha nữa. Ngoài ra, vì ngài cũng có đủ sức mạnh để chiếm lấy khu mỏ này, nên thần chắc chắn mọi việc sẽ ổn cả thôi”
“Không phải là thần không có bất kỳ sự hiểu lầm nào khi ngài nói đó là một quốc gia của Undead và quái vật, nhưng vì cha và những người khác không khác gì mấy so với khi họ còn sống, ngoại trừ vẻ ngoài của họ. Nên thần tin tưởng ngài”
“Và ngay cả khi chúng thần chọn một con đường khác, cũng chẳng có chỗ cho chúng thần ở lãnh địa này … không, ngay cả ở vương quốc này”
Dường như tất cả những người tị nạn trước đây sẽ quay trở về Talosheim.
“Cảm ơn tất cả mọi người” – Levia trông rất vui.
Để lại những lời giải thích về tương lai cho cô ấy, Vandalieu tiến về nhóm tiếp theo.
Khác với các Titan, có hai loại nô lệ trong khu mỏ này. Một nhóm gồm những nô lệ tội phạm và một nhóm là những nô lệ bị đưa đến đây sau khi không có ai mua, cũng như những người từ làng nông đầu tiên.
『 Đó chỉ là một kế hoạch cơ bản để những người này tự bảo vệ họ … mình có nên làm cho lâu đài sụp lún và nghiêng nhiều hơn nữa không nhỉ? 』 – Vandalieu tự hỏi trong khi tiến về phía nhóm nô lệ tội phạm.
Vòng cổ của chúng không được loại bỏ và chúng cũng bị khống chế giống như những tên lính, hơn nữa Vandalieu đã làm cho những tên lính rối trông chừng chúng. Vì đây là những tên tội phạm hung ác, vậy nên Vandalieu không thể mất cảnh giác với chúng được.
Vài tên trong số chúng đã được đưa đến mỏ này vài ngài trước. Nhiều tên trong số chúng vẫn còn giữ được ý chí và sức chịu đựng.
“Các người có nghe thấy những gì ta nói không?” – Vandalieu hỏi chúng. “Giờ thì, ta sẽ cho các ngươi lựa chọn”
“… Chúng tôi không có quyền tự quyết định sao?” – một tên với bộ râu quai nón và một vết sẹo trên khuôn mặt hỏi lại.
Vandalieu nhìn xung quanh khi trả lời. “Các ngươi có quyền tự quyết định” – cậu nói. “Nhưng ta cũng có quyền chấp nhận quyết định của các ngươi hay không. Ngay cả khi các ngươi thực hiện tội ác ở một quốc gia khác thì ta cũng không có ý định chào đón những tên tội phạm xấu xa đâu”
Những tên tội phạm này đã bị công tước Hartner, kẻ đã làm những điều khủng khiếp với Talosheim, sử dụng, nhưng điều đó cũng không giúp chúng trở thành người tốt được.
Vandalieu không có ý định đưa chúng đến Talosheim trừ khi đó là những trường hợp đặc biệt.
“Tôi hiểu rồi” – gã nô lệ râu ria nói. “Vậy thì tôi sẽ tạm biệt cậu ở đây. Tôi có thể lấy một số thiết bị của những tên lính và thức ăn trong bữa tối như một món quà chia tay được không?”
“Được thôi” – Vandalieu nói. “Hannah-san, hắn muốn chia tay với thế giới này đó”
“Cái gì?!” – tên nô lệ hét lên. “Chờ một chút, tôi đã không chọn bất cứ thứ gì như –”
“Được thôi. Ta hiểu mà~♪”
Gã đàn ông mặt sẹo hết lên khi Flame Ghost Hannah bao bọc hắn ta trong ngọn lửa. Không lâu sau, hắn ta ngã quỵ xuống và ngừng di chuyển.
“Được rồi, người tiếp theo –” – Vandalieu bắt đầu.
“C-chờ một chút! Cậu đang chơi trò gì vậy?!”
“Sao cậu lại hỏa thiêu hắn đến chết như vậy?! Hắn ta đâu có đánh cậu, mà cũng đâu yêu cầu cậu đưa hắn tiền đâu chứ?!”
Những tên nô lệ tội phạm đã bị sốc và sợ hãi.
Vandalieu chớp mắt vài lần trước khi trả lời. “Ta đã nói là ta có quyền quyết định có chấp nhận yêu cầu của mấy người hay không đúng không nhỉ? Dựa vào điều đó, ta quyết định rằng sẽ không chấp nhận quyết định của gã đó” – cậu nói.
“V-vậy sao cậu lại giết hắn ta?!”
“Ý ta là nếu cho một tên cướp vũ khí và thức ăn và giải thoát hắn ta để hắn làm hại nhiều người hơn thì ta sẽ cảm thấy rất tệ với những nạn nhân trong tương lai của hắn”
Những linh hồn của những người chết trong mỏ đã được gã linh mục thanh tẩy, nhưng những linh hồn đang ám tên nô lệ tội phạm thì vẫn còn đó. Do đó, Vandalieu đã biết được ai là người xấu chỉ bằng cách lắng nghe những linh hồn đằng sau chúng.
Dù Vandalieu đã từ bỏ lãnh địa Hartner, nhưng cậu sẽ không cân nhắc đến việc thả những kẻ đó vào tự nhiên. Và nếu cậu để những kẻ đó tự do, chúng có thể sẽ gây rắc rối cho nơi gần nhất mà con người có thể sống - những làng nông.
“N-nhưng nếu bọn tôi cải tà quy chính sau khi được cậu cứu –”
“Ta không hề cứu những nô lệ tội phạm mấy người” – Vandalieu nói. “Các ngươi chỉ là những kẻ tình cờ được bổ sung thêm khi ta quyết định giải cứu người thân của Borkus và những người khác thôi. Ta chỉ đơn giản là quyết định nên mang mấy người theo hay loại bỏ mấy người ngay tại đây”
Vandalieu không cố gắng trở thành người bảo vệ kẻ yếu hay người giải phóng nô lệ gì cả. Mục tiêu của cậu chỉ là giải cứu những người tị nạn của Talosheim.
Với cậu, những nô lệ tội phạm chẳng hơn gì những kẻ tình cờ tham gia vào quá trình đó. Để chúng sống có lẽ sẽ gây hại, vậy nên Vandalieu sẽ giết chúng và tận dụng chúng, cũng như những tên lính trong mỏ.
“Được rồi, tôi sẽ đi theo cậu và làm bất cứ điều gì cậu nói! Tôi sẽ hữu ích mà!”
“Thế thì xin hãy hỏa thiêu hắn đến chết” – Vandalieu nói. “Aria-san, xin hãy bước lên phía trước”
“Được thôi, nhìn đây này~”
“GYAAAAAAH! TẠI SAOOOOOO?!”
“Ý ta là sẽ rất rắc rối nếu để một tên cướp, hiếp dâm hay giết người hàng loạt đi theo ta” – Vandalieu nói.
Những người phụ nữ Talosheim sẽ dễ dàng vặn cổ một tên phạm tội tình dục, nhưng sẽ rất tệ nếu để cho Pauvina và những đứa trẻ khác nhìn thấy cảnh đó.
“Nào, tiếp theo -”
“C-chờ chút! Tôi ổn với việc trở thành một nô lệ, tôi không yêu cầu cậu thả tự do cho tôi đâu, nhưng xin đừng thiêu tôi đến chết!” – người nô lệ thứ ba cầu xin, khéo léo xoay sở để ấn trán xuống đất dù đang bị trói. Không có linh hồn nào đằng sau anh ta, rất có thể anh ta không phải là một tên tội phạm xấu xa.
“Tình cờ thật đó, tội gì đã khiến anh trở thành một nô lệ vậy?” – Vandalieu hỏi anh ta.
“Ă-ăn trộm” – người đàn ông đó nói. “Tôi vào một quán trọ và ăn trộm vài món đồ có giá trị … và nó tình cờ lại là món đồ có liên quan đến một gã quý tộc …”
Vandalieu nghĩ rằng gửi ai đó đến mỏ chỉ vì tội ăn trộm là một hình phạt quá nặng, nhưng chắc chắn là có thể nếu nó có liên quan đến quý tộc.
“Vậy thì hãy làm việc chăm chỉ ở Talosheim” – cậu nói. “Nhưng nếu anh cố gắng ăn trộm thứ gì ở Talosheim, mọi thứ sẽ trở nên khủng khiếp đó”
Vandalieu sẽ cho anh ta làm việc ở Talosheim trong một năm, và nếu không có vấn đề gì thì cậu sẽ thả tự do cho anh ta. Quý tộc ở lãnh địa Hartner không phải là quý tộc ở Talosheim, vậy nên sẽ không có thứ gì giống như vậy xảy ra.
“Vâng … Heheh! Tôi sẽ cố gắng hết sức để khiêm nhường phục vụ cho cậu!”
Vandalieu gật đầu với người đàn ông khéo léo xoay sở trong khi vẫn bị trói, vui mừng khi không phải chết. Và rồi, Vandalieu chuyển mắt sang nô lệ tội phạm tiếp theo.
“Ta không muốn theo ngươi, kẻ sử dụng xác chết đáng sợ. Vậy nên hãy giết ta đi, làm điều đó bằng chính đôi tay ngươi chứ đừng làm bẩn tay những thuộc hạ của ngươi nữa”
“Eh?”
“Sao thế, rốt cuộc thì ngươi không thể làm điều đó sao? Này, Titan mấy người! Ngay cả khi các ngươi đi theo kẻ này, hắn cũng sẽ chỉ khiến các ngươi làm việc đến chết mà thôi! Vậy nên hãy đến với bọn ta và – ngươi đang làm –” – người đàn ông đó bắt đầu nghẹt thở.
Vandalieu sử dụng cả hay tay của mình để túm lấy đầu của gã đàn ông đang cố gắng kích động các Titan, sử dụng 【 Vượt ngưỡng giới hạn 】 và xoắn nó lại 180 độ, phá hủy cột sống của hắn ta.
『 Ta không muốn giết các ngươi bằng chính tay mình vì như vậy ta sẽ không nhận được điểm kinh nghiệm 』 – Vandalieu nghĩ vậy khi thở dài nhìn xuống khuôn mặt và lưng của gã đàn ông bị ném sang một bên.
“Nào, tiếp theo -”
Sau đó, vì lũ nô lệ tội phạm đã biết được từ những ví dụ này, nên bị bắt đi và tiếp tục làm nô lệ là những lựa chọn tốt nhất dành cho chúng.
Dĩ nhiên, ngay cả vậy thì Vandalieu cũng lại bỏ những kẻ xấu.
Những cựu nô lệ Titan cũng xem việc này với một biểu hiện cứng rắn như Vandalieu. Sau khi hoàn thành công việc lựa chọn đối với những nô lệ tội phạm, cậu tiến về phía những cư dân của làng nông đầu tiên.
“Ng-ngay cả sự xuất hiện của ngài ấy cũng không bình thường”
Nhìn thấy Vandalieu thiêu sống và vặn cổ người khác với đôi tay của mình mà không thay đổi chút gì trên khuôn mặt, họ đã thay đổi ấn tượng của họ về cậu.
“Mình đã từng nghĩ là ngài ấy là một người giải phóng nô lệ hay gì đó chứ, nhưng mà …” – Gopher thì thầm.
“Thật à? Cậu ta đã chu đáo khiến cho nó bớt đáng sợ hơn với chúng ta rồi đó” – Borkus nói.
“Ngài ấy đã làm vậy sao?!”
“Ừ, lý do mà cậu ta vặn cổ mấy tên kia là vì cậu ta không muốn cho mấy đứa thấy máu đó”
“… Con thì cũng muốn ngài ấy làm gì đó với cái mùi này nữa”
Dĩ nhiên là mùi thịt cháy của những tên nô lệ tội phạm đang bốc lên. Tuy nhiên, vì các Titan đã ở khá xa rồi, nên nó cũng có thể chấp nhận được.
“Con nói đúng, nó cũng bắt đầu khiến ta đói rồi” – Borkus nói.
Gopher gần như phản ứng lại lời nhận xét của cha mình với khuôn mặt như muốn nói “Thiệt đó hả?”, nhưng rồi cô ấy đã ngăn bản thân mình khỏi bị cứng người và quay qua quay lại nhìn vào khuôn mặt của Borkus hai lần và rồi nhìn về phía Levia.
Levia nhìn lên, như thể tự hỏi có gì sai sao. Gopher sau đó nhận ra rằng Borkus và Levia đã thay đổi so với khi họ còn sống nhiều hơn là cô nghĩ.
“Chắc mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ rằng cha và Levia-sama đã tái sinh thành một chủng tộc khác và phải quen dần với nó thôi” – cô ấy tự nói với bản thân. “Nhưng cô đã sinh ra một đứa con trai điên rồ đó”
“… Cô đang nói tôi sao?” – Eleanora chớp mắt và quay lại sau lời nhận xét của Gopher, người đang nhắm vào cô ấy.
“Phải, không phải cô là mẹ của bệ hạ sao?” – Gopher nói. “Vampire thực sự trông rất trẻ. Tôi ghen tị với điều đó”
“Không!” – nhận ra rằng mình đã bị hiểu lầm là mẹ của Vandalieu vì cậu là một Dhampir và cô ấy lại là một Vampire, Eleanora đã phẫn nộ từ chối. “Tôi là người hầu của Vandalieu-sama. Mẹ của ngài ấy là Darcia-sama!”
『 Mình muốn ăn thịt nướng quá 』 – Vandalieu nghĩ vậy sau khi cậu hoàn thành việc nói chuyện với những người từ làng nông đầu tiên, cơn đói của cậu đã bị kích thích bởi mùi thịt cháy.
Dù cảm thấy Vandalieu khá là đáng sợ, nhưng cuối cùng họ cũng đã quyết định đi đến Talosheim. Ngay cả khi ở lại lãnh địa Hartner thì họ cũng chẳng có nơi nào để sống cả.
Nếu họ bị bắt, tệ nhất là họ sẽ bị xử tử hoặc đỡ hơn là trở thành nô lệ một lần nữa. Nếu họ muốn trốn thoát đến một lãnh địa khác thì đó cũng sẽ là một hành trình dài. Do đó, đi theo Vandalieu sẽ cho họ cơ hội sống xót cao nhất.
“Tôi không bận tâm nếu mình vẫn còn là nô lệ đâu, nhưng ngài có thể đối xử với chúng tôi tốt hơn một chút so với trước giờ k …”
“Ồ không, chúng tôi sẽ chào đón những người bình thường … như những công dân tự do” – Vandalieu hứa hẹn. “Vì mọi người không còn là nô lệ nữa nên tôi cũng không có lý do gì để biến mọi người thành nô lệ cả”
Một người tự xưng là con trai của trưởng làng đã hoàn toàn quen với việc phục vụ người khác như một nô lệ, nhưng Vandalieu đã ngăn anh ta cúi đầu xuống.
Eleanora, người đã xóa tan sự hiểu lầm về mẹ của Vandalieu, đã thì thầm vào tai của Vandalieu “Ngài có chắc là muốn mang chúng theo không?” – cô ấy hỏi. “Chúng có thể phản bội lại ngài trong tương lai đó, Vandalieu-sama”
Không cách nào mà Vandalieu có thể kiềm chế hành động của những người từ làng nông đầu tiên. Mặc dù Vandalieu có khả năng loại bỏ vòng cổ nô lệ, nhưng cậu cũng không có cách nào để tạo ra một cái mới cả. Ngay cả khi họ có là người dân từ lãnh địa Sauron và là những tín đồ của nữ thần Vida, không có gì đảm bảo rằng họ vẫn sẽ tuyệt đối trung thành với Vandalieu.
Rốt cuộc thì 【 Hấp dẫn tử tính 】 cũng không hoạt động được với họ.
“Có lẽ ngài nên sử dụng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 để kiềm chế chúng một chút …” – Eleanora đề nghị.
“Không, tôi không đi xa đến vậy đâu” – Vandalieu nói. “Talosheim là một quốc gia, không phải là một xã hội ngầm”
Cậu vốn không đòi hỏi sự trung thành từ họ.
“Nhưng … nếu chúng phản bội lại ngài trong tương lai …”
“Họ có thể phản bội lại tôi trong tương lai. Đó là những gì mà người ta nói” – Vandalieu nói. “Tôi là một vị vua, và họ chỉ là công dân. Vậy nên nó có thể là như vậy”
Vandalieu cảm thấy rằng sẽ rất bất thường nếu cậu sử dụng tẩy não để kiềm chế ý chí của những người bình thường không phải là nô lệ. Khi đó, nếu người thân của họ bị bắt làm con tin hoặc họ được hứa hẹn những phần thưởng tuyệt vời, họ có thể dao động và phản bội lại cậu. Một người bình thường sẽ là như vậy.
Bỏ chuyện những người đó có thể phản bội lại cậu hay không qua một bên, nếu họ thực sự làm vậy, Vandalieu sẽ giải quyết việc đó tùy theo từng trường hợp cụ thể.
Nhưng Eleanora có vẻ không hài lòng, vậy nên cậu tiếp tục. “Và cô biết đó, cô đã không phản bội lại tôi, phải không Eleanora? Vậy nên sẽ ổn cả thôi” – cậu nói.
Mặt của Eleanora sáng lên, gần như rõ ràng. Cô ấy ôm Vandalieu vào trong lòng bàn tay của mình.
“Vandalieu-sama, thần sẽ không bao giờ để ngài đi đâu!” – cô ấy tuyên bố.
“… Tốc độ mà cô ôm tôi nó cứ tăng lên dần đó” – được bao bọc trong hơi ấm không giống như Rita và Saria, Vandalieu rất ngạc nhiên khi thấy chuyển động của Eleanora không có bất kỳ một động tác dư thừa nào. Dù bây giờ cậu đã sở hữu kỹ thuật chiến đấu không vũ trang có thể xem là bậc thầy trên Trái đất, nhưng rốt cuộc thì cậu lại không thể nhìn thấy chuyển động của Eleanora.
Ngay cả lúc này, sự kìm kẹp của cô ấy cũng rất tuyệt, đảm bảo rằng Vandalieu không thể thoát khỏi cô.
Đó là một cảnh tượng đáng chú ý. Nhưng vì Vandalieu không thể thoát ra, nên cậu đã yêu cầu cô ấy mang cậu đến chỗ nhóm nô lệ cuối cùng.
Đó là những nô lệ không thể bán được hoặc bị tên buôn nô lệ bán vào đây sau khi hắn quyết định rằng họ sẽ không thể bán được đi đâu cả. Nhiều người trong số họ là những cô gái trẻ đến mức nhà thổ cũng không sẵn sàng mua họ, và những chàng trai trẻ cần nhiều thời gian để có thể phát triển cơ thể đầy đủ để có thể hữu ích cho những hoạt động lao động chân tay. Họ là những nô lệ phải mang những vết sẹo lớn và những vết thương trên cơ thể.
Đôi mắt của họ trông như đã chết, khuôn mặt họ thì trống rỗng cũng như tâm trí họ không còn nghĩ được gì cả.
Bình thường thì đây là dấu hiệu tốt mà những tên buôn nô lệ muốn. Ngay cả khi khả năng suy nghĩ và quyết định của bản thân đã bị suy yếu, tốt nhất vẫn nên kích thích khả năng đó và khuyên bảo họ phục hồi để họ tự đưa ra quyết định cho bản thân.
Tuy nhiên, bây giờ thì những nô lệ này đang nhìn chằm chằm vào Vandalieu khi cậu đến gần. Họ thở ra, rên rỉ và nhìn vào cậu như thể họ đang khao khát cậu vậy.
Có vẻ như 【 Hấp dẫn tử tính 】 hoạt động với họ.
“Nếu các bạn muốn làm bất cứ điều gì, trở về bất cứ đâu, muốn giết bất cứ ai, xin hãy nói với tôi và tôi sẽ nghĩ đến việc làm những điều đó” – Vandalieu nói. “Nếu không thì xin hay đi theo tôi. Chấp nhận những gì tôi cho các bạn, làm những gì tôi bảo các bạn làm và làm bất cứ thứ gì các bạn muốn một khi trở nên mạnh mẽ hơn”
Chừng nào mà 【 Hấp dẫn tử tính 】 còn hoạt động, việc xác nhận những gì họ muốn sẽ sẽ không thể nào thực hiện được. Đó là lý do vì sao Vandalieu đã hỏi họ nhưng sau đó lại đưa cho họ một mệnh lệnh. Một khi cơ thể và tâm trí được phục hồi và biết đọc, viết cũng như tính toán, họ có thể tự suy nghĩ ngay cả khi vẫn đang chịu hiệu ứng từ kỹ năng này.
“Vâng … tôi hiểu rồi”
“Goshujin-sama …”
Những người nô lệ, thậm chí còn vô hồn hơn cả những con rối lính, gật đầu. Vandalieu sẽ cần phải chữa lành vết thương và đảm bảo rằng họ có thể ăn đúng cách trước khi rời khỏi mỏ.
Nhưng trước đó, vấn đề là giải quyết cho người cuối cùng.
“… Vậy, sao ngươi lại ở đây?” – Vandalieu hỏi.
Có một người đàn ông đang nằm trên mặt đất, tay chân hắn đã bị trói. Vandalieu nhìn người đàn ông này – Luciliano, 【 Kẻ suy đồi 】, qua đôi mắt khép hờ.