Con thuyền chở học sinh của trường trung học Yasaka trong chuyến đi thực tế đã bị chìm do bọn khủng bố đánh bom. Trong tai nạn thương tâm này, một trăm linh hai thủy thủ đoàn và hành khách đã thiệt mang, không tính bọn khủng bố.
"Ah, cái lạnh và vị mặn của nước biển đã biến mất. Như vậy có lẽ là mình đã chết rồi nhỉ"
Amamiya Hiroto cảm thấy chết lặng khi nhận ra rằng cậu đã chết. Lúc này cậu đang ở một nơi có ánh sáng mờ nhạt cùng với rất nhiều người xung quanh. Có vẻ như đây không phải là sông Sanzu - nơi có những cánh đồng hoa tuyệt đẹp trải dài bên bờ sông. Trông nó giống với lối vào để đến thiên đường hơn.
Những người xung quanh cậu có rất nhiều phản ứng khác nhau khị họ nhận ra rằng họ đã chết – một số người đã khóc, một số an ủi lẫn nhau và những người còn lại thì tỏ ra nhẹ nhõm khi nhận ra người thân và bạn bè không ở đây với họ.
Hiroto cũng vậy, cậu cũng muốn khóc thật to rằng cậu cũng không muốn chết nhưng cậu không còn đủ năng lượng để làm điều đó nữa.
“Haah… Vậy là cuối cùng mình đã chết một cách vô ích nhỉ”
Sở dĩ cậu nghĩ như vậy là bởi vì cậu nhìn thấy một bạn nữ cùng lớp ngồi cách cậu không xa. Tên cô gái ấy là Naruse Narumi, cô là một “cây hài” của cả lớp và mọi người gọi cô ấy với biệt danh là Naru. Hiroto đã liều mình để cứu cô gái ấy trước khi chết.
Khi con tàu chao đảo và bắt đầu lật úp, Narumi đã không kịp bám lấy tay vịn trên thành tàu. Trong khoảnh khắc ấy, Hiroto đã vươn tay nắm lấy Narumi ngay lập tức và giúp cô bám lên thành tàu. Nhưng điều đó làm cậu không thể bám vào tay vịn được nữa, cậu lăn lông lóc trên cái sàn dốc nghiêng của con tàu, sau đó lưng cậu đập mạnh vào thành và cuối cùng rơi xuống biển và chết chìm.
Sự việc diễn ra với tốc độ chóng mặt, cậu chỉ theo bản năng của mình và vươn tay cứu Narumi mà không kịp suy nghĩ gì cả. Nghĩ lại về nó bây giờ, cậu thấy rằng mình đã thật liều lĩnh khi hành động như thế. Kể cả vậy, nếu Narumi được cứu, cậu có lẽ có thể tự an ủi mình rằng ít nhất mình đã giúp được ai đó. Nhưng…
“Haizz, mình nghĩ là mình đã hành động như là một người tốt trước khi mình chết” (Hiroto nghĩ thầm)
Kể cả khi Hiroto chết, sẽ không có ai thương tiếc cho cậu. Cha mẹ của cậu đã rời xa cậu từ khi cậu còn nhỏ và cậu cũng không có anh em họ hàng nào cả. Cậu và người chú bên họ của cha cậu cũng không thân thiết lắm, dù rằng chú ấy là người đã nhận nuôi cậu. Ấn tượng mà cậu nhớ về người chú ấy là một câu nói mà chú đã nói với cậu “Hãy cút khỏi nơi này ngay khi mày tốt nghiệp trung học”. Hiroto cũng không có bất kỳ người bạn nào và cậu cũng không có cả bạn gái. Bây giờ, khi cậu đã chết, người chú ấy có lẽ sẽ nhận khoản tiền thừa kế mà bố mẹ để lại cho cậu cũng như khoản “tiền chia buồn” của chính phủ cấp sau cái chết của cậu, đó như là phần lương vì đã nhận nuôi cậu. Trên thực tế, số tiền đó là quá đủ để trả cho chú ấy nếu xét đến thái độ ngược đãi và sự phân biệt đối xử rõ ràng giữa cậu và người con ruột của chú ấy.
Ước mơ trong tương lai của cậu chỉ là thứ gì đó mờ ảo như “được hạnh phúc”. Điều đó có lẽ sẽ ổn nếu ước mơ đó sẽ thành hiện thực khi cậu lên thiên đàng. Suy cho cùng, chú của cậu và gia đình ấy sẽ không thể nào ở đây được.
Nhưng dù vậy, thực tế là điều tàn khốc và không khoan nhượng chút nào.
“Hỡi nhưng linh hồn đã mất mạng một lần, các ngươi đã được chọn. Ta sẽ ban cho các ngươi sức mạnh đặc biệt, một vận mệnh mới cũng như một vận may mới. Với những thứ này, ta cầu chúc các ngươi có một cuộc sống mới ở một thế giới hoàn toàn tách biệt với [Trái Đất] mà các ngươi đã sống” (Vị thần luân hồi)
Các vị thần có lẽ là những tồn tại như vậy. Một người bí ẩn với vầng hào quang đang phát sang trên đầu đã tuyên bố như thế với tất cả mọi người tại đây.
Có vẻ như thay vì thiên đường , điều chờ đợi họ phía trước là vòng luân hồi vô tận. Mọi người càng ngạc nhiên hơn nữa khi biết rằng mình sẽ được tái sinh ở một thế giới khác.
“Dĩ nhiên, các ngươi có thể từ chối ban phước này của ta. Nếu các người chọn điều đó, ta sẽ xóa hết ký ức của các ngươi và sẽ tái sinh các ngươi ở nơi nào đó trên Trái Đất. Những người nào đồng ý với ban phước hãy bước lên phía trước ngay bây giờ”.
Hiroto đã nghĩ rằng ai sẽ ngu ngốc tới mức từ chối điều này cơ chứ, nhưng thực tế là có một chàng trai đã từ chối. Hiroto đứng khá xa chàng trai ấy nên cậu ấy không thể nghe được chàng trai đã nói gì với vị thần. Nhưng vị thần đã nói rằng “Vậy được rồi, cậu sẽ được trở về với vòng luân hồi bình thường” sau đó chàng trai biến mất, vì vậy Hiroto biết rằng chàng trai đó đã từ chối ban phước của vị thần.
Trái ngược với chàng trai ấy, Hiroto và những người còn lại dự định rằng sẽ chấp nhận sự ban phước của vị thần. Chúng ta sẽ được tái sinh với sức mạnh đặc biệt, được sinh ra ở một thế giới mới và có một gia đình hạnh phúc mới. Không có viễn cảnh nào có thể tràn ngập hi vọng hơn thế này được.
“Như vậy, khi ta gọi tên ai người đó hãy bước lên phía trước ta. Endou Kouya.” (Vị thần)
“Shihouin Marin” (Vị thần)
“Naruse Narumi” (Vị thần)
“Kaitou Kanata” (Vị thần)
“Minami Asagi” (Vị thần)
Sau một lúc, những người được gọi tên đã có sức mạnh mới, vận mới và cuộc sống mới trước khi rời khỏi nơi đây. Tên của Narumi cũng được gọi.
Nhưng bây giờ, hơn phân nửa người đã rời khỏi nhưng tên của Hiroto vẫn chưa được gọi.
“Amamiya Hiroto…?Amemiya Hiroto” (Vị thần)
Trong khoảnh khắc, Hiroto đã nghĩ rằng tên anh ấy đã được gọi, nhưng có vẻ như là có sự hiểu nhầm. Một người với một cái tên khá giống cậu bược lên phía trước vị thần.
“Amemiya…?” (Hiroto thầm nghĩ)
Đó là một cái tên mà cậu chưa bao giờ nghe trước đó. Cho dù họ học ở lớp khác nhau nhưng vẫn chung một trường, vì vậy thật kỳ lạ khi Hiroto chưa bao giờ biết ai có một cái tên giống với cậu đến như vậy.
Liệu rằng có phải đó là một trong những hành khách hoặc thủy thủ đoàn đi cùng với cậu trên tàu không? Vì nhìn cậu ấy có thể đoán là cậu trai đó khoảng 17 -18 tuổi… Ngay cả dáng người của cậu và chàng trai có tên giống cậu kia cũng hao hao nhau. Nếu như cả hai có khuôn mặt giống nhau nữa thì chắc có lẽ hị sẽ là an hem song sinh hoặc người anh em máu mủ nào đó của cậu.
Những người khác nhận được một hoặc hai, tối đa là ba sức mạnh đặc biệt từ vị thần. Nhưng với chàng trai có tên giống cậu thì khác, Hiroto quan sát thấy có ít nhát bảy sức mạnh được trao cho Amameya. Chúng là một nguồn sức mạnh khổng lồ, và thậm chí có đến hai định mệnh và hai vận may. Vị thần có vẻ như đã kết hợp ban phước của Hiroto và cậu trai Amameya kia làm một và trao hết cho Amameya.
Hiroto là người cuối cùng còn sót lại sau khi vị đã gọi hết tên.
“Hmm…Tên cậu là gì?” (Vị thần hỏi Hiroto)
Cuối cùng thì vị thần đã chú ý đến cậu.
“Tôi tên là Amamiya Hiroto” (Hiroto đáp)
Vị thần có vẻ bối rối nên Hiroto nói với ông ấy tên cậu lần nữa. Và dường như điều này càng làm vị thần bất ngờ hơn nữa.
“Amamiya Hiroto? Không phải là Amameya ư? Họ của cậu là Amamiya, được ẩn ý như [Ngôi đền của thiên đường], và tên của cậu là Hiroto ẩn ý như [một người khôn ngoan]?” (Vị thần)
“Đúng vậy ạ” (Hiroto)
Với linh cảm chẳng lành, Hiroto xác nhận lại với vị thần tên của cậu. Và vị thần rên rỉ.
“Oh không… Tên của cậu tương tự với chàng trai kia nên ta đã lầm. Ta đã nghĩ rằng cậu và Amameya Hiroto là cùng một người. Tất cả sức mạnh đặc biệt đáng ra là của cậu ta đã trao nó cho Amameya.
Đó là một sai lầm thực sự xảy ra do sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vào thời điểm Hiroto nghĩ rằng tên mình đã được gọi, có lẽ lúc đó sai lầm đã xảy ra.
“Nhưng Amemiya Hiroto không còn ở đây nữa, nên ta khổng thể trả lại sức mạnh cho cậu được, điều tương tự cũng xảy ra đối với định mệnh và vận may của cậu” (Vị thần)
“Như vậy ở thế giới mới, tôi sẽ là người duy nhất không có sức mạnh hay bất cứ gì cả?” (Hiroto hỏi)
“Không phải vậy, cậu sẽ bắt đầu ở một vị thế rất xấu, Cậu sẽ không bao giờ được cứu bởi định mệnh hoặc trường hợp ngẫu nhiên nào cả, cậu cũng sẽ không bao giờ được phù hộ với vận may” (Vị thần)
Điều này không phải là quá đáng rồi sao. Hiroto nghĩ
“Như vậy, xin hãy trả tôi về lại với vòng luân hồi của Trái Đất, như chàng trai lúc đầu” (Hiroto)
Dù được tái sinh ở thế giới mới nhưng như vậy chỉ giống như mang họa vào thân nên Hiroto sẵn sang từ bỏ cơ hội này. Nhưng vị thần thậm chí còn làm cậu bất ngờ hơn nữa.
“Thời gian cậu chọn ở lại vòng luân hồi thường hay đi tới thế giới mới đã qua nên ta không thể đưa cậu về được” (Vị thần)
“…Ngài nghiêm túc đó sao?” (Hiroto)
Giờ đây Hiroto không còn khả năng nào để từ chối nữa. Cậu đã sẵn sang để đưa ra sự phản đối của mình rằng những điều vô lý ấy không thể nào xảy ra được, nhưng cơ thể cậu lúc này lại bắt đầu được bao bọc bởi những đốm sáng và rồi nhận thức của cậu dần biến mất.
“Có vẻ như thời gian để cậu quyết định đã hết” (Vị thần)
Không thể nào, điều đó thật là quá đáng đối với chỉ mình cậu khi phải bắt đầu mà không có bất kỳ phước lành nào sao.
“Thay vào đó, linh hồn cậu có [khoảng trống] rất lớn, điều đó khác với những kẻ tái sinh khác. Bởi vì không có bất kỳ phước lành hay sức mạnh đặc biệt nào nên [khoảng trống] trong linh hồn nê ngươi sẽ có lượng mana khổng lồ. Và cơ thể ngươi cũng sẽ không có bất kỳ năng khiếu nào liên quan đến ma pháp nên ngươi sẽ khổng thể học được ma pháp nào tồn tại trong thế giới ngươi tái sinh – [Origin] là tên thế giới ấy. Nên vì thế dù ngươi có lượng mana lớn đến mức khổng thể tưởng tượng cũng sẽ không có tác dụng gì. Thật là một điều lãng phí.” (Vị thần)
Đó có phải là những lời an ủi không vậy!? Có mana nhưng không thể sử dụng ma thuật, đó không phải là hoàn toàn vô dụng hay sao.
“Ta cảm thấy thật tội nghiệp cho ngươi. Không có bất kỳ sức mạnh nào,không có định mệnh cũng như vận may, ta chắc rằng ngươi sẽ gặp rất nhiều gian khó. Ngươi sẽ không được trưởng thành trong một môi trường hạnh phúc. Tương lai của ngươi cũng sẽ bị giới hạn bởi ngươi không thể nào sử dụng ma thuật. Ngươi sẽ bị dày vò bởi sự cô đơn còn lớn hơn cả ở kiếp trước, ngươi sẽ phải vật lộn để thở và chịu đựng điều đó. Nhưng ta muốn ngươi hãy vượt qua điều đó, hướng về phía trước mà không nói một câu oán giận nào cả.” (Vị thần)
Ngài làm như điều đó là dễ dàng lắm vậy! (Hiroto nghĩ)
Thậm chí Hiroto còn không thể thét lên rằng cậu phản đối, cuộc sống thứ hai của cậu đã bắt đầu.
Vị thần… Rodcorte. Thế giới mà vị thần đưa Hiroto tới gọi là [Origin]. Nó khá tương đồng với Trái Đất, đây là thế giới nơi có cả khoa học và ma thuật cùng nhau phát triển.
Hơn trăm người được tái sinh ở [Origin] đã thắc mắc rằng liệu nơi đây có khác gì so với Trái Đất. Họ được sỉnh ra trong một gia đình mới, nắm giữ rất nhiều thời gian hạnh phúc, học cách sử dụng sức mạnh đặc biệt và sau đó tập hợp với những người còn lại thông qua định mệnh.
Họ cùng nhau giữ kín bí mật là người tái sinh, nhưng trước khi họ nhận ra điều đó, mọi người đã bắt đầu gọi họ là một tram người anh hùng.
Ngoại trừ người thứ 101.
Rodcorte là vị thần luân hồi, ông ta cai trị vòng luân hồi và linh hồn của rất nhiều thế giới khác nhau, trong đó bao gồm cả Trái Đất và Origin. Ông ấy không được thờ phụng trực tiếp bởi người dân và ông ta cũng không giao phó bất kỳ thứ gì cho các giáo sĩ. Ông ta cũng không thể nào can thiệp vào các thế giới hay hạ phàm để hiển thị phép lạ.
Những gì ông ta có thể làm được chỉ là kiểm soát vòng luân hồi của các linh hồn và điều chỉnh nó khi cần thiết, để vòng luân hồi hoạt động ổn định. Nhưng trên thực tế, ông ta chưa bao giờ phải thay đổi gì trong vòng luân hồi cả.
Bởi vì vòng luân hồi đã tự nó vận hành đã rất tốt rồi. Không có bất kỳ tình huống nào cần Rodcorte phải can thiệp điều chỉnh.
Trớ trêu thay, một sự cố đã xảy ra gần đây.Vòng luân hồi của một trong những thế giới ông ta quản lý đã vận hành chậm hơn bình thường. Trong khi các thế giới khác vận hành bình thường thì thế giới rắc rối này lại bị tắc nghẽn và vòng luân hồi bị tạm dừng một vài lần.
Ma thuật, võ học, văn học, lịch sử, kỹ thuật, nghệ thuật, văn hóa. Tất cả những lĩnh vực ấy bất cứ khi nào có sự phát triển thì sẽ biến mất một cách nhanh chóng.
Các cuộc chiến tranh diễn ra liên miên giữa các quốc gia, hơn một ngàn năm qua chiến tranh vẫn cứ tiếp diễn và không có hồi kết nào. Thỉnh thoảng sẽ có một vài anh hùng xuất hiện và khiến cho một hoặc trong quốc gia nhỏ đang có chiến tranh sẽ chiến thắng và thống nhất thành một quốc gia rộng lớn hơn. Nhưng mà một quốc gia rộng lớn hơn đã không thể tự vận hành một cách hợp lý và cuối cùng dẫn đến bị chia cắt một lần nữa, dẫn đến các cuộc xung đột cứ tiếp diễn.
Ngay cả khi các quốc gia đang cùng chung sống hòa bình thì một sự kiện bất ngờ cũng sẽ xảy ra, như một con quỷ hùng mạnh sẽ xuất hiện và gây nên các thiệt hại về người và của còn lớn hơn cả các cuộc chiến tranh.
Có những vị thần đã trực tiếp kiểm soát và lãnh đạo người dân ở các thế giới đó. Nhưng để đánh bại quỷ vương và bảo vệ thế giới những vị thần phải triệu hồi các anh hùng từ những thế giới khác và khi làm vậy thì các vị thần này sẽ không thể nào lấy lại được sức mạnh của mình.
Sự phát triển của các thế giới cần phải tiếp tục bằng mọi cách cần thiết. Hiện tại sự phát triển của những thế giới này đang trong tình trạng trì trệ, chỉ cần một thảm họa xảy ra sẽ gây nên suy giảm đột ngột cho sự phát triển của các thế giới này.
Khi các thế giới không phát triển nữa, sẽ có càng ít linh hồn đi qua vòng lặp luân hồi, điều này có thể gây nguy hiểm cho chính cả Rodcorte.
Ngay lúc Rodcorte đang suy nghĩ rằng nên làm gì để cứu giúp các thế giới này thì ông ta đã nghe được tin đồn từ các vị thần quản lý thế giới khác rằng nếu đưa một linh hồn từ thế giới này sang thế giới khác và giữ nguyên ký ức, trao cho họ những sức mạnh tưởng chừng như gian lận thì các thế giới sẽ phát triển một cách vượt bậc với một tốc độ đáng báo động.
Và điều đó khiến Rodcorte muốn tin vào. Dường như khá ngớ ngẩn khi tin rằng một người giữ ký ức kiếp trước và có sức mạnh như gian lận có thể gây ảnh hưởng to lớn như vậy đến toàn thế giới.
Dù ngớ ngẩn vậy nhưng Rodcorte vẫn muốn thử. Ở một vài thế giới gặp vấn đề, các vị thần đã triệu hồi một vài anh hùng từ thế giới khác để đánh bại quỷ vương và các tà thần. Và sẽ không có gì có thể cản được các anh hùng khi tiêu diệt các tồn tại tà ác như vậy, người anh hùng càng mạnh thì sẽ càng gây ra tác động lớn đến sự phát triển của thế giới.
May mắn thay, Rodcorte có thể đưa các linh hồn đã chết ở thế giới này sang thế giới khác nhờ quyền năng của mình, có thể tái sinh họ bao nhiêu lần theo ý thích của ông ta. Và đối với ông ta, giữ lại ký ức kiếp trước của các linh hồn đã chết này cũng không có gì là khó khăn cả.
Đối với nguồn sức mạnh được ban cho các linh hồn này, ông ta có thể sử dụng thần lực của mình để tạo ra chúng, đó là nguồn thần lực mà ông ta để để dành nhiều năm.
Và cuối cùng, Rodcorte không hài lòng khi chỉ tái sinh một linh hồn, ông ta muốn tái sinh một tram linh hồn để phòng hờ.
Vừa lúc Rodcorte hoàn tất sự chuẩn bị của mình thì đâu đó trên Nhật Bản một tram người vừa lúc chết, không ai có thể phản đối Rodcorte khi ông ta ra quyết định sẽ dùng các linh hồn đã chết ấy. Rodcorte đã loại bỏ các linh hồn tà ác của bọn khủng bố và chỉ tái sinh những linh hồn tốt. Các linh hồn này sẽ không được tái sinh ở thế giới đang bị trì trệ mà sẽ được tái sinh ở [Origin].
Để kế hoạch của Rodcorte hoàn hảo, ông ta đã chọn [Origin] là nơi để các linh hồn có thể sống và tích lũy kinh nghiệm cũng như kiến thức.
Ngay khi các linh hồn này hoàn thành cuộc sống thứ hai của họ ở [Origin], Rodcorte sẽ ban phước cho họ một lần nữa và tái sinh họ ở thế giới đang bị trì trệ. Với sự chăm chút tỉ mỉ và lượng lớn thời gian Rodcorte dành cho kế hoạch này, ông ta tin chắc các thế giới này sẽ phát triển đúng như ông ta muốn.
Dù đã chuẩn bị một cách kỹ lưỡng như vậy, Rodcorte vẫn mắc phải một sai lầm nhỏ. Kể cả khi là một vị thần ông ta cũng sẽ không thể nào ngờ rằng sai lầm nhỏ ngày hôm nay sẽ làm toàn bộ sự chờ mong của ông ta vỡ vụn hoàn toàn.
Như thể báo trước những sự kiện như vậy, một linh hồn bỗng bất ngờ xuất hiện trước Rodcorte.
Rodcorte đã tính toán kỹ thời gian mà từng người sẽ xuất hiện dựa theo thứ tự mà ông ta đã tái sinh họ. Nhưng khi xét đến tuổi thọ của một đời người thì sự đoàn tụ này diễn ra quá nhanh, mặc dù ông ta cũng đã đoán trước rằng linh hồn này sẽ xuất hiện đầu tiên.
“Như ta đã tính, ngươi không thể sống hết cuộc đời của mình, Amamiya Hiroto” (Rodcorte nói)
Xuất hiện trước Rodcorte chính là linh hồn thứ 101, không có bất kỳ sức mạnh, định mệnh hay vận may – Đó là linh hồn của Amamiya Hiroto, linh hồn cậu đầy rẫy những vết thương và bị bao bọc bởi một luồng mana tà ác.
“Tao sẽ giết hết cả lũ chúng mày, tất cả lũ chúng mày sẽ phải chết, kể cả khi tao tái sinh tao cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho tụi mày! Kể cả ông nữa Rodcorte!” (Hiroto hét lên một cách điên cuồng)
Không quan tâm Rodcorte – là một vị thần, Hiroto đã điên cuồng hét lên. Amamiya Hiroto sinh ra tại một quốc gia quân sự ở [Origin]. Rodcorte đã nói rằng cậu sẽ không bao giờ được phù hộ. Và đúng với thực tế đó, kể từ khi cậu sinh ra, cuộc sống của cậu đầy rẫy những bất hạnh.
Mẹ của Hiroto là một kỹ nữ và người bố của cậu đã bỏ mẹ cậu khi bà đang mang thai. Bà ta đã tìm kiếm người tình mới – người đã ra quyết định bán đứa bé đi để mua rượu, và bà ta thậm chí không phản đối điều đó.
Người mua Hiroto làm việc tại một cơ sở nghiên cứu trái pháp luật. Và khi các cuộc thử nghiệm diễn ra, họ đã phát hiện cơ thể cậu chứa một lượng mana khổng lồ, lớn hơn bất kỳ người bình thường nào ở [Origin].
Tại [Origin] có 7 thuộc tính phép thuật có thể được sử dụng chúng là 4 nguyên tố cơ bản (đất, nước, lửa và gió) cùng với 3 loại ma thuật khác (ánh sáng, sự sống và ma thuật không gian). Một người bình thường sẽ có năng khiếu với một trong 7 loại ma thuật kể trên. Và Hiroto không tương thích với bất kỳ loại ma thuật nào do đó cậu bị coi là thứ phi lý, một giống loài khác lạ kém hơn cả một người bình thường.
Nhưng những người làm việc tại phòng thí nghiệm nhận ra Hiroto sở hữu một lượng mana khổng lồ, lớn hơn rất nhiều những người bình thường nên có. Dù có lượng mana khổng lồ nhưng cậu không tương thích với bất kỳ thuộc tính ma pháp nào. Điều này thật kỳ lạ trong mắt những nhà nghiên cứu. Và rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu bọn họ.
“Thứ quái vật này không tương thích với bất kỳ loại ma thuật nào trên thế giới, vậy liệu rằng có loại ma thuật nào đó chúng ta vẫn chưa tìm thấy không?” (Nhà nghiên cứu)
Kể từ thời điểm đó, các cuộc thử nghiệm trên người cậu diễn ra nhiều lần để tìm ra loại ma thuật mới đó, và chính trong lúc này, ký ức kiếp trước của Hiroto cũng bắt đầu trở về.
Sau nhiều năm nghiên cứu, các nhà khoa học đã khám phá ra loại ma thuật thứ tám – ma thuật tử vong. Các nhà nghiên cứu đã nhồi nhét vào đầu Hiroto các loại Tử ma pháp và dùng loại ma pháp đó để tái cấu trúc toàn bộ cơ thể cậu, bao gồm cả não, để tiếp tục thực hiện các loại nghiên cứu.
“CHẾT ĐIIII” (Hiroto)
Nhưng tất cả sự thống khổ cậu phải chịu đã kết thúc chỉ bằng một từ. Khi Hiroto lấy lại ký ức,cơ thể cậu chứa đầy chất nổ, sự sống của cậu bị các nhà nghiên cứu lấy ra làm vũ khí để uy hiếp và đe dọa cậu, nếu cậu không nghe lời họ sẽ kích nổ tất cả bom trong người cậu. Những nhà nghiên cứu này không xem cậu là con người mà xem cậu như con thú vật.
Mặc dù Hiroto được giáo dục những thứ cơ bản như cách nói, đọc và viết nhưng thứ quan trọng nhất đối với cậu là sự tự do đã bị tước đoạt.
Không chỉ vậy, nếu Hiroto có bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào cậu sẽ bị điện giật và co ro trên sàn nhà.
Họ cho cậu ăn thức ăn dinh dưỡng cả ngày, chính xác thì bữa ăn của cậu còn nghèo nàn hơn cả một tên tù nhân được ăn. Sauk hi được cho ăn no, cậu lại phải trải qua các cuộc thí nghiệm và làm tất cả mọi thứ theo ý muốn của bọn nghiên cứu.
Với khả năng sử dụng Tử vong ma pháp thì bọn nhà nghiên cứu không thể nào thả cậu đi được. Trong mắt họ cậu là con chuột bạch vô cùng quý giá.
Cậu phát triển rất nhiều cách dùng ma pháp Tử mới, đóng góp rất nhiều cho công trình nghiên cứu của bọn nghiên cứu và đất nước của chúng, nhưng cậu không hề nhận được gì vì những đóng góp ấy.
Điều này là do bọn nhà nghiên cứu nhận thức được sự hữu dụng của cậu, nhưng họ càng sợ sự phản kháng của cậu hơn nữa. Khi sự hiện hữu cửa Hiroto càng ngày càng hữu dụng thì nỗi sợ hãi của họ đối với cậu càng tăng thêm.
Họ không chỉ cài bom vào trong cơ thể, trái tim cậu mà họ còn cài bom vào não cậu. Cơ thể cậu được gắn GPS để phòng ngừa cậu trốn thoát. Nhãn cầu phải của cậu bị thay thế bằng một thiết bị đặc biệt có tích hợp camera và tai và miệng cậu thì bị gắn vào thiết bị ghi âm để có thể nghe được những tiếng thì thầm dù là nhỏ nhất.
Lượng thức ăn của cậu bị hạn chế để cậu không thể nào có đủ sức khỏe cần thiết. Căn phòng nơi giam giữ cậu cũng rất nhỏ và cậu chỉ được ra khỏi phòng khi các cuộc thí nghiệm diễn ra.
Họ đã làm rất nhiều thí nghiệm khác nhau lên cơ thể của cậu để nó có thể chứa đựng nhiều mana hơn và tương thích hơn với Tử ma pháp.
Để đảm bảo rằng không ai có thể giúp cậu trốn thoát, những người bảo vệ và nhà điều hành phòng thí nghiệm được luân phiên thay đổi liên tục. Như vậy cậu sẽ không thể làm thân hay liên lạc với bất cứ ai trong khoảng thời gian dài.
Và cuối cùng họ thực hiện các thí nghiệm vô nhân đạo lên não của cậu nhằm cắt đứt sự điều khiển mana của cơ thể cậu và biến cậu thành một con rối của họ.
Vào thời điểm các cuộc thí nghiệm này diễn ra, Hiroto thậm chí còn chưa đủ 10 tuổi. Và 10 năm tiếp theo kể từ đó, cậu đã phải sống trong chốn địa ngục này mà thậm chí cậu còn không thể tự mình cử động nổi dù chỉ là một ngón tay.
Ngay cả sau khoảng 10 năm trong môi trường tàn khốc như vậy, tâm trí của Hiroto vẫn chưa trụy lạc. Nguyên nhân chính là vì những linh hồn đã chết bởi các thí nghiệm của bọn nghiên cứu đã bị thu hút bởi Tử ma pháp cảu cậu. Họ luôn thì thầm vào tai cậu và an ủi cậu cố gắng vượt qua. Và một lý do nữa là Hiroto luôn tin rằng, một ngày nào đó họ sẽ đến giải cứu cậu khỏi địa ngục này.
Cuối cùng, Hiroto đã chết.
Cậu đã không thể nào chịu đựng được các thí nghiệm vô nhân đạo của những kẻ mới đến, bọn nhà nghiên cứu mới muốn tìm kiếm những thành tựu mới, vượt qua những người tiền nhiệm.
Điều trớ trêu là sau khi Hiroto chết, cậu đã được tự do. Đó cũng là lúc linh hồn cậu lấy lại được quyền kiểm soát mana của mình.
Hiroto đã biến đổi cơ thể của mình thành một Undead tràn đầy sự thù hận và bắt đầu cuộc trả thù đẫm máu của mình. Cậu đã xé nát những kẻ trong căn cứ thí nghiệm ra thành từng mảnh như những món đồ chơi, cậu vắt kiệt những kẻ đó như những miếng giẻ rách ướt đẫm. Nhưng chỉ nhiêu đó là không đủ để thỏa mãn cậu. Cậu đã hồi sinh những kẻ đã chết và biến chúng thành Undead để tạo thành một đội quân giết những kẻ khác.
Sau khi tiêu diệt hết những kẻ ở phòng thí nghiệm, cơn hận thù của cậu vẫn chưa được thỏa mãn, cậu muốn tàn sát hết những kẻ sống trong đất nước đấy. Vào lúc ấy, những gương mặt có phần quen thuộc nhưng cũng vô cùng lạ lẫm xuất hiện trước mặt cậu.
“Ooh…!”
Hiroto cất lên tiếng khàn khàn tỏ vẻ vui mừng của mình bởi vì những người cậu quen biết đã xuất hiện, mặc dù ngoại hình bọn họ hơi có vẻ khác đi nhưng hầu hết tất cả đều là bạn cùng lớp với cậu trong kiếp trước, thậm chí trong số đó còn có cả gương mặt của những giáo viên.
Naruse Narumi cũng nằm trong số đó.
Bọn họ là những người bạn đồng hành cùng với Hiroto khi được tái sinh ở thế giới [Origin] này. Bọn họ chính là niềm hy vọng của cậu.
Cậu vẫn luôn tin rằng, một ngày nào đó họ sẽ đi tìm cậu và đến giải cứu cậu, trong suốt 20 năm ròng rã, niềm tin ấy vẫn luôn là nguồn sáng dẫn lối cho cậu.
Mặc dù thời gian họ đến hơi trễ một chút, nhưng cậu sẽ không trách móc họ. Hãy cùng nhau nâng ly chúc mừng vì cuộc hội ngộ này, hãy bắt đầu lại cuộc sống thứ hai này của chúng ta. Hiroto chắc rằng tất cả những người bạn đồng hành của cậu đều ở đây.
Run rẩy vì quá vui mừng, Hiroto bước về phía họ 1 bước.
“Mọi người, hãy tấn công con quái vật đó đi!”
Mệnh lệnh của một cậu trai trẻ có vẻ như là thủ lĩnh của đoàn người đã được thét to lên. Hiroto ngay lập tức bị hàng chục, hàng trăm đòn tấn công ma thuật đánh trúng.
“Chờ đã! Sao mọi người lại tấn công mình! Mình là đồng đội của các cậu kia mà!”
Tiếng thét thảm thiết của Hiroto đã bị nhấn chìm bởi các đòn ma pháp mạnh mẽ như Lửa địa ngục, Nhát chém của gió, Mũi tên bang giá và Tia sét rực sáng. Hiroto – người đang cố gắng tiếp cận những người mà cậu cho là đồng đội mình đã không hề chống cự một chút nào, đã ngã xuống một đầy hoang man với một cơ thể chi chít những vết thương.
“Trận chiến thật dễ dàng! Tụi mình đã nghe đồn rằng có một con quái vật Undeath đầy mạnh mẽ đã xuất hiện nhưng lời đồn chỉ là lời đồn thôi nhỉ!”
“Haha, điều đó là dĩ nhiên rồi, vì ở đây có tới tận 30 trong tổng số 100 anh hùng cơ mà! Không đời nào chúng ta có thể bị đánh bại bởi con quái vật gớm ghiếc đó được”
Hiroto như chết điếng khi nghe những giọng nói ấy vang lên.
Một trăm anh hùng? Một trăm anh hùng? Không thể nào! Phải là 101 người mới đúng, bao gồm cả tôi nữa, tất cả là có 101 người.
Hiroto rất muốn hét lên cho mọi người xung quang nghe, nhưng lúc này, cổ họng của cậu đã bị cắt đứt, thậm chí cậu còn không đủ sức để hé môi.
Cánh tay phải của cậu đã hoàn toàn bị bỏng và cháy đen, còn tay trái thì đã bị thổi bay đến một nơi nào đó trong trận oanh tạc vừa nãy. Chân trái của cậu đã đứt lìa vào thời điểm nào đó mà cậu không nhận ra vì cậu thấy cái chân đó ở ngay khóe mắt của cậu.
Đầu và cơ thể của cậu cũng đang trong trạng thái rất tồi tệ.
“Lý do mà chúng ta không gặp bất kỳ rắc rối nào đó là vì con Undead này đã khinh xuất. Ma pháp Tử vong… Thật là một loại ma pháp đáng sợ”
Hiroto nhìn về phía chủ nhân của giọng nói này với nhãn cầu duy nhất còn sót lại của cậu. Narumi đang đứng ở nơi đó, cô ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều, bây giờ cô ấy là một người phụ nữ thực sự.
“Ah, nó có vẻ như là một nạn nhân của phòng thí nghiệm”
Đứng kế bên Narumi là người thủ lĩnh đã ra lệnh tấn công ban nãy. Chỉ từ khoảng cách đứng của họ, Hiroto đã xác định hai người bọn họ rất thân mật với nhau.
“Tớ chắc rằng nó muốn được giải thoát khỏi nơi này”
“Tớ nói đúng chứ, Hiroto” (Narumi)
Hiroto…?Hiroto? Amameya Hiroto?! Gã này là Amameya Hiroto?
“Ít nhất hãy kết thúc cuộc đời của cậu ta, để cậu ta không phải chịu đựng những thứ này thêm nữa” (Narumi)
“Đó là điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm cho cậu ấy, Narumi, hãy cùng nhau làm điều đó nào.” (Amameya Hiroto)
Đừng có giỡn mặt với tao!Tại sao mày là đứa được đứng ở nơi đó!Mày là đứa đã lấy tất cả những gì đáng lẽ thuộc về tao, sức mạnh, định mệnh và vận may! Thế thì tại sao mày lại cố giết tao với cái vẻ mặt anh hùng khốn nạn đó chứ!
Hiroto cố gắng gầm gừ từng chữ, nhưng cuối cùng mắt anh chỉ thấy sự chói lóa của thứ ánh sáng trừ tà đến từ Amameya và Narumi.
“Tất cả mọi thứ đều là lỗi của ông! Tại sao ông có thể tự nhận mình là một vị thần cơ chứ! Cuộc sống thứ hai cái con khỉ! Ông đưa tôi đến địa ngục, nơi còn tệ hơn kiếp trước của tôi nữa” (Hiroto)
Nắm đấm của Hiroto được bao phủ bởi luồng Tử ma pháp đen nhánh, nhưng nó thậm chí còn không thể đánh trúng Rodcorte. Đó chỉ là sự chênh lệch sức mạnh giữa con người và thần.
“Ta cũng biết rằng ta đã làm một điều khủng khiếp đối với người” (Rodcorte)
Những lời ông ta nói cứ lặp đi lặp lại, Rodcorte giải thích với linh hồn của Hiroto về những vấn đề về vòng luân hồi mà ông ta đang đối mặt. Những thông tin ấy được truyền thẳng vào tâm trí của Hiroto bằng sức mạnh thần thánh nào đó.
“…Vậy nếu như theo kế hoạch tôi sẽ có lần tái sinh thứ 3 ư?” (Hiroto)
“Đúng là như vậy. Đây là một phần của kế hoạch mà ta đã chuẩn bị từ khi cậu tái sinh ở [Origin]. Lần này cậu không thể từ chối và ta cũng không thể nào ngắt quá trình đó lại được” (Rodcorte)
Chuyện này thật vô lý làm sao. Dù vậy, đối với Hiroto, chuyện vô lý này như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Tôi hiểu rồi…Vậy trong thế giới tiếp theo, tôi sẽ giết hết lũ chúng nó! Những kẻ đã giết tôi, tôi sẽ trả lại cho chúng nó đủ cả vốn lẫn lãi, tôi sẽ không để chúng được sống vui vẻ trên cõi đời này đâu! Tôi là người đã chết đầu tiên ở thế giới thứ 2 đúng chứ?! Như vậy tôi cũng sẽ là người đầu tiên được tái sinh ở thế giới thứ 3, đây là lợi thế của tôi! Lần này tôi sẽ là người giết bọn nó!” (Hiroto)
Tôi sẽ trưởng thành trước bọn nó, sau đó tôi sẽ tìm Amameya Hiroto và lũ còn lại khi chúng vẫn còn là những đứa trẻ và tôi sẽ vắt xé từng đứa từng đứa một ra thành trăm mảnh! Điều đó thật khả thi đối với kẻ không có bất kỳ sức mạnh đặc biệt nào như tôi.
“Bây giờ hãy trao cho tôi thứ sức mạnh tôi nên được nhận nào … Vị thần đáng kính của tôi! Lần này ông sẽ không thể nào nhầm lẫn tôi với ai khác nữa đúng chứ! Hãy trao cho tôi cả định mệnh tôi nên có và cả vận manh nữa!” (Hiroto)
“…Ta không có bất kỳ sức mạnh nào để trao cho ngươi cả” (Rodcorte)
Như thể có một luồng sức mạnh đẩy nhẹ linh hồn của Hiroto, Rodcorte nhấn lòng bàn tay vào cậu.
“Eh?” (Hiroto)
Chỉ với điều đó, linh hồn của Hiroto nhanh chóng mờ dần và rơi vào giấc ngủ.
“Ta không thể trao cho ngươi bất kỳ sức mạnh nào vì lòng hận thù của ngươi là thứ sẽ cản trở kế hoạch của ta. Ta không thể để những kẻ khác bị ngươi giết được” (Rodcorte)
“Nếu ngươi giết những kẻ khác, sự phát triển của thế giới sẽ thụt lùi. Cái chết của ngươi ở Origin là sản phẩm của vô số bất hạnh. Amameya và những người khác cũng không nhận ra ngươi cho đến cuối cùng. Kể cả khi ta giải thích điều đó cho ngươi thì ngươi cũng sẽ không hài lòng” (Rodcorte)
Sau khi Hiroto chết ở trên chuyến tàu đó, và trước cả khi cậu được tái sinh ở [Origin], linh hồn của cậu đã đứng ở một nơi hẻo lánh, do đó không ai thấy Hiroto cả. Và cậu cũng là người cuối cùng được tái sinh nên mọi người có thể suy nghĩ rằng không hề có người thứ 101, họ có thể nghĩ rằng có thể cậu đã sống sót trên chuyến tàu đó bằng cách nào đó hoặc cậu đã từ chối được tái sinh như chàng trai đã từ chối trước đó. Một điều nữa là những thí nghiệm vô nhân đạo đã thay đổi hoàn toàn gương mặt của cậu nên Narumi cũng không thể nào nhận ra cậu được.
“Tất cả những điều bất hạnh mà ngươi gặp phải đều do sai sót của ta. Ta đã hi vọng rằng ngươi sẽ sống tiếp cuộc đời thứ 3 mà không oán hận gì, nhưng thật không may, ngươi đã chọn bước lên con đường bất khả thi. Mặc dù những đóng góp của ngươi cho việc phát hiện ra Tử ma pháp và sự phát triển ở Origin là khá lớn. Ta mong rằng ngươi hãy tha thứ cho ta khi không thể thưởng cho ngươi thứ gì mà đưa ngươi vào cuộc đời bất hạnh thứ 3.” (Rodcorte)
Nhưng ngay cả khi linh hồn của Hiroto đang dần nhạt nhòa đi, Rodcorte vẫn cảm thấy rằng cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.
“Vì vậy, tất cả những gì ta có thể làm là để ngươi từ bỏ cuộc trả thù ngu ngốc trước khi gây ra bất kỳ tội ác nào và mong ngươi sớm chết ở cuộc sống thứ 3” (Rodcorte)
Lòng bàn tay của Rodcorte ngưng tụ một thứ gì đó như quả bóng slime đã lao vào linh hồn của Hiroto.
“!?” (Hiroto)
Hiroto hét lên một cách đau đớn vì quá đau đớn. Rodcorte làm như không thấy và nói với cậu rằng: “Đây là một lời nguyền. Nó sẽ không bao giờ có thể được gỡ bỏ, ngươi sẽ không bao giờ có thể nhận được sức mạnh mới trong thế giới tiếp theo. Đổi lại điều đó ta hứa sẽ đưa ngươi về vòng luân hồi bình thường và xóa đi mọi đau đớn và những khổ sở ngươi có sau khi ngươi chết đi ở thế giới thứ 3 này” (Rodcorte)
Không thể nào phản đối lời hứa dối trá của Rodcorte, ý thức của Hiroto dần chìm vào bóng tối.