The Day I Disappeared

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1809

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 70

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Oneshot - Chương 02

Trans + Edit: DreadlorD

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

“Kyaaaa—!”

Một toán những tên cướp xông thẳng vào bữa tiệc.

Hơn nữa, lực lượng của chúng lại rất đông đảo.

Những người lính hoàng gia lập tức có mặt để bảo vệ Đức Vua cùng Hoàng Hậu.

Họ vội vàng tập hợp bên cạnh Gilbert, Dion điện hạ và Maria.

“Nữ Công tước, người cũng vậy, làm ơn hãy mau chóng sơ tán—!”

“…Vâng!”

Người lính hoàng gia bên cạnh hối thúc tôi trước khi anh ta lao về phía bọn cướp.

Âm thanh la hét và những tiếng gầm giận giữ vang vọng khắp nơi đây…

Tiếng kiếm rời bao liên tiếp vang lên.

Những người bị thương không chỉ dừng lại ở đội lính hoàng gia và bọn cướp. Cả những quý tộc đang tươi cười vui nhảy cũng đã bị thương bởi những lưỡi kiếm trong lúc cố chen chân tới lối ra.

…Tôi tự hỏi, Gilbert-sama ở đâu?

…Aah, phải rồi, sau cùng thì, anh ấy sẽ không bao giờ tách khỏi Maria-sama.

Hiện giờ, anh ấy hẳn phải đang đỡ giúp Maria-sama, người mà khuôn mặt đã trở nên trắng bệch bên cạnh Đức Vua.

…Hỡi Gilbert-sama.

Em không biết vì sao, nhưng sườn em đang nóng như bị lửa đốt.

Em không thể đi được vững nữa.

Nó đau đớn đến nỗi chỉ đứng thôi cũng đã là một cực hình với tấm thân này rồi.

…Cứu với!

Cứu em, xin ngài, hãy cứu em,…Gilbert-sama!

Khi bàn tay tôi vươn tới Gilbert, ánh mắt chúng tôi cuối cùng đã chạm nhau.

Gần như ngay tức khắc, chẳng màng tới nỗi đau cô hứng chịu, anh liền nhìn qua chỗ khác.

Và tôi nhìn qua Maria-sama, người đang ở cạnh anh.

…Aah, nãy tôi nói “hạnh phúc” thực ra chỉ là dối trá.

Tôi muốn được trở thành Maria-sama.

Để thích mọi thứ mà Maria-sama thích.

Để được gọi bằng cái tên “Maria”.

Để được sống như Maria-sama.

Hỡi Gilbert-sama.

Sườn em đang nóng rát, ấy vậy mà cả cơ thể em lại thấy thật lạnh buốt. Em đang cảm thấy ngày càng lạnh hơn…, nó thật sự quá sức chịu đựng...

Tuy nhiên, chẳng có ai đưa tay ra giúp đỡ Anne Marie cả.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy có gì đó ẩm ướt bên gò má của mình sau khi kết hôn. Nó lăn dài xuống cùng lúc tầm nhìn của tôi được bao phủ bởi màn đêm u tối.

“Anne Marie—!”

Tôi được đón chào bởi một bóng người với nét mặt đầy lo sợ nhưng rồi cũng an lòng khi thấy tôi tỉnh dậy.

“Tạ ơn Chúa… Ai nghĩ được việc đó lại xảy ra cơ chứ …anh thực sự hạnh phúc khi em cuối cùng cũng mở mắt..”

Người đàn ông với khuôn mặt điển trai đó nắm tay tôi, và giữ lấy nó thật chặt, tới nỗi khiến tay tôi nhức nhối, dù chỉ một chút mà thôi.

Để lo lắng cho tôi đến chừng đó…

Tuy có thể là không tinh tế, nhưng tôi lại có chút vui mừng khi thấy vậy.

Bởi tôi có thể cảm nhận được tình cảm của anh.

“Vẫn còn sốt nhẹ. Gọi bác sĩ tới đây ngay.”

Anh ấy đưa những chỉ dẫn cho người hầu bên cạnh…. Tôi tự hỏi tại sao lại cần tới bác sĩ.

Cả cô hầu cũng đang rơm rớm nước mắt bởi những cảm xúc bất chợt ùa tới.

Anh ấy cứ lẩm nhẩm điều gì đó.

“… Trong đám hỗn loạn đó, anh thực sự xin lỗi vì đã rời khỏi em. Nếu như có thứ gì— bất cứ thứ gì em muốn, anh sẽ đền đáp cho em ngay lập tức.”

“Em còn cần gì không? Anne Marie.”—và tiếp tục như vậy.

Tôi nghiêng đầu.

“Quan trọng hơn… chồng của em, anh có hơi ác độc quá không? Phải chăng anh đã quên mất tên em rồi?”

“…eh?”

“…Nào nào, em hiểu là chàng đang nhớ về Anne Marie, người đã mất rồi…”

Cô ấy từng là bạn thuở nhỏ của tôi.

Một cô gái luôn cô độc.

Một cô gái luôn nhìn chằm chằm vào tôi khi đứng cạnh chồng mình.

“Kể cả là đùa đi chăng nữa, anh không nghĩ nó hơi thái quá rồi sao? Chả lẽ em không phải là Maria à?”

Xin hãy gọi tên em, đi mà.

Anh ấy đẩy tay tôi đi trong sự sợ hãi, và cùng lúc, tiếng gõ cửa vang lên. Vị bác sĩ được triệu tập bởi cô hầu gái đã tới.

“Quý cô, liệu tôi có thể hỏi tên cô chứ?”

“Là Maria. Sao mọi người cứ nhầm lẫn tên tôi thế. Vì sao vậy?”

“Nếu quý cô nương đã nói vậy…thì tôi đây cũng không chắc. Trường hợp này khá đáng quan ngại.”

Tuy nhiên,

“Từ khi tôi là vợ anh ấy, tôi nhớ rõ lắm mà—mỗi khi gọi tôi, anh luôn nói Maria.”

Gilbert, người chưa hé môi một lời nào sau khi thả tay tôi ra, trở nên ngày càng trắng bệch.

Tại sao khuôn mặt chàng lại cứng đờ như vậy khi mà chàng yêu em nhiều đến thế?

“Chồng tôi thực sự rất tuyệt vời đó, ông biết không? Anh ấy cho Maria rất nhiều món quà co ấy yêu thích—rất nhiều luôn á!”

Tôi nhớ lại những khoảnh khắc chân quý khi chúng tôi đính hôn. Tôi không khỏi mỉm cười.

Ngược lại với sự sung sướng của tôi, những người khác, vì một lý do nào đó, đều mang trên mình biểu cảm chua chát.

◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇