Ngày hôm sau buổi họp chung thứ hai là bữa tiệc chào đón các tân sinh viên, và nơi diễn ra là tầng hai của khu trọ nằm trong khuôn viên trường. Vì Ủy Ban Văn Hóa là một hội nhóm có quy mô khá là lớn, vậy nên chỉ còn cách là mượn nơi này để tập hợp đầy đủ tất cả mọi người.
Kể từ lúc chủ tịch ủy ban nâng ly chúc mừng đến giờ cũng đã được khoảng hai mươi phút trôi qua. Lúc ấy cũng chỉ mới là xế chiều, và ngoài cửa sổ trời cũng đang dần tối sầm lại. Tuy có thể không phải do hoàng hôn nhưng tình hình bên trong buổi tiệc có một chút thay đổi nhỏ rồi. Ban đầu, các nhóm được chia đều cho nhau nhưng kế đó mọi người bắt đầu đi lại xung quanh khiến cho một vài nhóm được tạo ra một cách không đồng đều.
Vào những tình huống như này, mọi người thường tập trung xung quanh những người được yêu thích. Ở Ủy Ban Văn Hóa, những người này không chỉ bao gồm chủ tịch và hội phó ủy ban mà còn có những sinh viên năm hai, những người khá giỏi trong việc giao tiếp. Thực tế là họ được rất nhiều người bao vây xung quanh.
Tuy nhiên, cái người ở trung tâm nhóm lớn nhất lại là một nữ sinh năm nhất đang thu hút gần một nửa số con trai ở đây.
“Thật là tuyệt vời quá đi.”
“Thật là tuyệt vời quá đi.”
Trong lúc vô ý tuôn ra lời độc thoại kia, thì tôi nhận được một câu đáp lại y chang thế. Lúc tôi đặt chiếc cốc giấy mà tôi chuẩn bị uống xuống và nhìn sang bên cạnh, thì đã bắt gặp được một cô gái năm nhất người cùng chung một nhóm với tôi ngay từ lúc bắt đầu.
Em ấy là sinh viên năm nhất cùng chung một bộ phận, và tên của nhỏ chắc hẳn là Miyajima Shiho nhỉ. Một kiểu người có vẻ đẹp lạnh lùng cùng với mái tóc ngắn màu đen và dáng người thon thả, và cũng không có gì lạ khi em ấy được bao quanh bởi những người khác như thế, mà lí do chắc không phải là vì chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay phải của nhỏ đâu ha.
“Ây, tôi xin lỗi nhé.”
“Không sao, đừng lo lắng quá.”
Có lẽ bởi tôi đã tỏ ra kinh ngạc, mà Miyajima-san nhẹ nhàng cúi đầu của nhỏ xuống. và tôi cũng xin lỗi vì đã không chu đáo hơn trong việc đáp trả lại.
“Cậu ấy thường bị nhiều người tiếp cận trong căn-tin, thế nhưng nhỏ thậm chí còn tuyệt hơn tại những bữa tiệc kiểu này luôn đấy.”
“Chà, là những buổi nhậu như này nhỉ, nếu em nói vậy thế thì hai người là bạn của nhau sao?”
Sau khi tôi nói như thế, thì chợt nhớ ra đây là cô gái đã đứng bên cạnh Kimioka-san trong cuộc họp bộ phận vào ngày hôm qua đây mà.
“Vâng, đúng vậy đó ạ. Bọn em biết nhau từ lúc vào đại học, ngoài ra bọn em còn chung một ngành nữa đó. Ngành Xã Hội Học, Khoa Nhân Văn đấy ạ.”
“Ra là thế.”
Cuộc trò chuyện lại bị dừng lại thêm một lần nữa bởi câu trả lời có phần vô duyên của tôi. Với một chút hơi khó xử, tôi dõi theo ánh nhìn của Miyajima-san và nhìn về phía của Kimioka-san. Được vây quanh bởi những cậu con trai, phần lớn là các đàn anh, một nụ cười ở trên khuôn mặt đáng yêu ấy, nhưng lông mày của nhỏ cụp xuống trông có chút thất vọng nhỉ.
Chuyện này có thể không liên quan gì tới tôi, nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó cho nhỏ. Nếu là nhóm chỉ toàn là nữ, tôi sẽ dẫn em ấy tới đó, nhưng rốt cuộc tôi lại chẳng thể tìm ra được một nhóm như vậy cả.
“Em có thể kêu cậu ấy qua đây được chứ ạ?”
“Ừm. Được chứ.”
Tôi gật đầu đồng ý lời đề nghị ấy, trong lúc đang nghĩ đến những việc cần phải làm.
“Misono!!”
Gương mặt của Kimioka có đôi chút nếp nhăn, ngước nhìn lên và mỉm cười rạng rỡ khi em ấy nhìn thấy chủ nhân của tiếng gọi và cái vẫy tay mời gọi đấy.
Sau đó, em ấy đã cúi đầu khá nhiều lần với những người xung quanh và rời khỏi nhóm đó để đến với bên chúng tôi. Cử chỉ và cái dáng đi thẳng người của em ấy trông vẫn rất là tao nhã luôn ấy.
“Mình xin lỗi nhé, cám ơn nhiều nha, Shii-chan.”
“Ổn cả mà, lại đây nào.”
“A… cảm ơn nhé.”
Miyajima-san tạo một chỗ trống đủ cho một người ở khoảng giữa chúng tôi và đề nghị Kimioka-san vào đó. Tôi có thể chắc rằng em ấy đang cố tạo ra một bức tường giữa chúng tôi, nhưng tôi thắc mắc là tại sao phải làm như vậy nhỉ.
Những anh chàng đã vây quanh Kimioka-san vài phút trước đó vẫn đang ở yên chỗ đó, thế nhưng trên gương mặt của họ lại nổi lên một vẻ mặt đầy thất vọng.
“Makimura-senpai, xin lỗi anh vì đã gây ra những rắc rối như vầy nhé.”
Trong lúc em ấy nói như thế, Kimioka-san lễ phép cúi đầu với tôi. Cái dáng vẻ mà em ấy từ từ ngồi xuống trông cũng rất là sang trọng nữa. Cái cách mà em ấy nắm phần gấu váy của mình xuống ấy kết hợp với mùi thơm ngọt ngào đang thoang thoảng trong không khí, khiến tôi có cảm giác bồn chồn một chút vậy.
“Ồ, em nhớ tên của anh sao?”
Câu đáp lại như để che lấp sự lo lắng của tôi, nhưng mà không hiểu sao Kimioka-san lại mỉm cười trong vui sướng như vậy nữa.
“Vâng, tất nhiên rồi ạ. Đó là lẽ tự nhiên thôi mà.”
“Là lẽ tự nhiên á?”
Không biết là liệu tôi có thể tự mình nói được chuyện này hay không, nhưng trong phần tự giới thiệu của tôi thì đâu có gì đặc biệt đâu nhỉ, tôi thắc mắc rằng liệu mọi người sẽ nhớ đến tôi như là một lẽ tự nhiên hay không nhỉ?
“Umm…”
“Nhân tiện đây, anh có biết tên của chúng em không vậy ta?”
Trong lúc tôi đang đợi Kimioka-san nói lại, Miyajima-san đã hỏi một câu hỏi, nhưng không hiểu là tại sao mà Kimioka-san lại hơi nghiêng người về phía trước và nhìn chằm chằm vào tôi, như thể em ấy đang rất ngóng chờ câu trả lời vậy ấy.
“Tên của hai đứa là Kimioka Misono và Miyajima Shiho phải không nhỉ? Anh có nhớ hai đứa mà.”
“Em rất mừng vì anh đã nhớ tên của tụi em đó ạ.”
Mặt em ấy có chút thoải mái như thể đã an tâm được phần nào và bờ môi xinh xắn của em ấy hơi nhích lên một chút. Trông thật là đáng yêu quá đi, nhưng tôi có thể nói gì được bây giờ, bởi tôi đang cực kì bối rối luôn.
“Điều này đâu phải là thứ gì đó sẽ khiến cho em vui mừng như vậy đâu, so với những sinh viên năm nhất, thì tôi có thể nhớ được khoảng một nửa số đó mà.”
“Không phải như vậy đâu. Em rất là hạnh phúc khi được nhớ đến bởi Makimura-senpai đó ạ.”
Đôi mắt của Kimioka-san nheo lại trong sự vui sướng trong khi hơi nghiêng đầu nhẹ một chút, cùng với mái tóc màu nâu sẫm đang đu đưa nhẹ nhàng ấy. Miyajima-san dịu dàng chạm vào vai và quay về phía bọn tôi.
“Anh được phép gọi em là Shiho đó ạ.”
“Anh hiểu rồi, vậy thì Shiho, em có thể gọi anh bằng bất cứ kiểu nào em thích. Mà phần lớn mọi người thường gọi anh là Makki.”
“Vậy thì em sẽ gọi anh là Makki-san nha.”
Em ấy có vẻ khá là hòa đồng nhỉ, trái ngược với vẻ bề ngoài của em ấy ghê, thật là tốt quá.
“Em cũng có thể gọi anh bằng bất cứ cách nào em muốn, Kimioka-san.”
“Kimioka-san…”
Tôi nghĩ là nên làm y như vậy, nhưng Kimioka-san, cái người mà vài phút trước mà đã mỉm cười đó, vậy mà bây giờ lại đang cau mày lại. Tôi tự hỏi liệu tôi đã lỡ nói ra thứ gì đó không đúng rồi ư.
“Ahh… Chú ý nè, anh gọi em là Shiho phải không, vậy thì anh cũng phải gọi Misono là Misono chứ đúng không. Việc này làm cậu ấy có cảm giác như đang bị cho ra khỏi nhóm vậy đó.”
“Shii-chan…”
Ở Ủy Ban Văn Hóa, nam và nữ là bạn bè thân thiết với nhau, và việc mọi người gọi nhau bằng tên là chuyện khá bình thường. Dù là thế, nhưng tôi tự hỏi liệu tôi có được gọi tên của một cô gái khi mà cả chỉ mới trò chuyện với nhau lần đầu mà không có sự cho phép của cô ấy hay không, thế nhưng cái cách mà em ấy nhìn tôi, tôi nghĩ là em ấy đang cố yêu cầu tôi gọi em ấy bằng tên, có lẽ là vậy.
“Để xem nào… M-Misono.”
“Vâng”
Tôi thật sự rất lo lắng đến mức còn nói lắp bắp nữa chứ, nhưng Misono vẫn đáp lại với giọng đầy vui vẻ.
“Anh bằng một cách nào đó mà đã ý thức hơn khi trò chuyện với em rồi nhỉ.”
“Anh đã rất lo lắng khi ở trong cái tình huống nghiêm túc như này đó. Anh cảm thấy ổn với Makki hoặc bất cứ thứ gì tương tự vậy.”
Tôi biết là tôi đã nhận thức được việc này. Vậy nên tôi quyết định nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Cảm ơn ạ. Nhưng mà liệu có ổn không nếu em tiếp tục gọi anh là Makimura-senpai thêm một thời gian nữa ạ?”
Ủa rồi cái việc nói về vụ bị bỏ rơi khỏi nhóm đi đâu mất rồi ?
“Tuy lúc lần đầu giới thiệu trông cậu ấy sôi nổi thế thôi chứ không quen tiếp xúc với con trai đâu.”
“Này Shii-chan.”
“Thật sao? Ngạc nhiên thật đó.”
Mặc dù vẻ ngoài của em ấy cực kì dễ thương, vậy mà em ấy lại không quen tiếp xúc với con trai cơ đấy.
Khi tôi nhìn Misono với những suy nghĩ này trong đầu thì ánh nhìn của em ấy chuyển từ Shiho sang tôi. Misono, người đã chạm mắt với tôi, quay đi nhìn chỗ khác một chút rồi lại quay về nhìn tôi lần nữa. Đôi má trắng trẻo của nhỏ có chút chuyển màu.
“Ôi, anh xin lỗi nhé.”
“Không sao, em không thấy phiền gì đâu ạ.”
Mặc dù tôi biết là tôi đã gửi đến em ấy cái ánh nhìn hơi thẳng thắn chút, nhưng Misono lắc đầu như thể có chút lúng túng và rồi mỉm cười lần nữa với một nụ cười vô cùng đáng yêu.
“Vậy thì tốt rồi, cám ơn em.”
“Không có gì, em cũng vậy ạ.”
Em ấy cười một cách dịu dàng và cúi đầu lễ phép.
“Nhưng nếu là vậy thì một nhóm của các bạn nữ chẳng phải sẽ tốt hơn sao, vậy nên hãy đến nói chuyện với họ thôi nào.”
Nhóm trước đó của Misono đã mất đi trung tâm của nó và đang dần tách ra, nhưng chỉ trong phút chóc, có vài cậu con trai đang nhìn về phía của em ấy, thậm chí là nếu có thêm một chút rượu xung quanh, họ có thể sẽ phóng đến chỗ bọn tôi, nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, thì sẽ khiến cho Misono cảm thấy khó chịu cho mà xem, tôi chẳng muốn chuyện đó xảy ra trong bữa tiệc chào mừng này một chút nào.
“Um. Chúng ta không thể tiếp tục như thế này lâu hơn chút nữa sao ạ?”
Trước khi tôi biết được chuyện em ấy sợ con trai thì tôi cũng đã có nhìn một vài nhóm các bạn nữ đã được hình thành trước đó rồi, và nghe thấy Shiho thì thầm: “Không, ý của em không phải là như thế đâu.” Tôi không hiểu ý của nhỏ là gì nữa, nhưng tôi nghĩ là tôi nên đưa em ấy qua đó thì hơn.
“Anh nghĩ em nên đi đến và bắt chuyện với các bạn nữ, mọi người thường nói là lần đầu tiên rất quan trọng đó.”
“Um.”
“Hửm?”
“Em có thể lại được trò chuyện với anh lần nữa chứ ạ?”
“Được thôi, miễn là em thấy ổn khi nói chuyện với anh.”
Tôi gật đầu với Misono, người trông vẫn còn đang hơi lo lắng. tôi biết có lẽ nó cũng chỉ là những lời nói suông thôi, nhưng tôi cảm thấy có một chút ngại ngùng khi được đáp lại bởi lời “cám ơn” rất lễ phép cùng với một nụ cười hết sức là dễ thương ấy.
******
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại