Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tôi khi tôi thơ thẩn nhìn màn hình lơ lửng trước mặt.
Ren Dover?
Ai vậy?
Nếu tôi nhớ thì tên tôi là…hmm?
Tên tôi là gì nhỉ?
Ngồi trên giường, một vẻ mặt đơ đơ hiện lên bản mặt của tôi khi tôi hướng đôi mắt mình sang cửa sổ phía bên trái.
Mái tóc đen.
Da trắng.
Mắt màu xanh nước biển.
Những gì hiện lên trên mặt cửa không phải mặt của tôi, đúng hơn là một khuôn mặt tôi hoàn toàn không quen biết.
Nó có vài đặc điểm hấp dẫn, nhưng nó không phải là một khuôn mặt khiến người ta thốt lên ‘Cậu ấy thật đẹp trai’.
Ngoài mắt ra, nó là một khuôn mặt bình thường. Một cái mà bạn sẽ quên đi sau khi không thấy trong vài ngày.
Đến phần cơ thể, nó hơi gầy, cũng ra một dáng đấy, nhưng vẫn tốt hơn nếu có ít cơ bắp.
Nhưng đây chắc chắn không phải cơ thể tôi… Tôi đáng ra phải béo. Dù vậy, nhìn hình ảnh trên tấm kính, tôi không thể phủ nhận đây chính là tôi đang điều khiển cơ thể bởi mỗi khi tôi lấy tay chạm mặt, hình ảnh phản chiếu trên kính cũng hiện lên một cậu trai đang làm tương tự.
Ngồi ở mép giường, tôi nhìn vào đôi chân bé xinh mà tôi đã không thấy từ khi thời cấp 3, và đứng dậy.
“guh…”
Loạng choạng vài bước, tôi cảm thấy một luồng chạy dọc khắp đầu như thể tôi bị một cơn đau nửa đầu dữ dội nối tiếp chóng mặt.
Đau..đau..cơn đau khủng khiếp mà tôi chưa bao giờ trải qua đã nhấn chìm toàn bộ con người tôi khi tôi tựa tay vào tường như một phương tiện để đỡ mình.
“Huff..huff..”
Đối với thứ dường như đã vài giờ, trôi qua trong vài giây, và cơn đau dần nguội đi để tôi nằm sõng soài dưới đất cố hớp lấy không khí.
Sau 10 phút thì tôi mới có thể đứng dậy.
Liếc quanh căn phòng, đó là một căn được trang trí một cách đơn sơ. Căn phòng được trang bị đầy đủ những thiết yếu cơ bản bao gồm một giường trắng, một bàn gỗ rộng, một tủ quần áo, và một phòng tắm nhỏ.
Nhìn quanh, trên cái bàn, tôi thấy một vật thể lạ hình bảng.
Tò mò, tôi lập tức bước tới cái bàn mà vật thể đó nằm trên, mong muốn tìm chuyện gì đang xảy ra.
Khi tôi bước đi, một cảm giác ngoáy vào não tôi khi tôi thấy một sự chập mạch giữa các chuyển động.
Ban đầu, tôi ngỡ là đó có thể là do tôi đột nhiên trở gầy, nhưng thật ra, hơn là việc tôi không quen với di chuyển bởi sự biến hình này, nó giống như là tôi không quen với chính cơ thể.
Cảm giác như là có sự giật trong mỗi chuyển động của tôi. Nhưng khi tôi lắc lư nhiều hơn, cảm giác đó dần biến mất.
Tôi không biết đó là gì, nhưng có thể là bởi linh hồn của tôi chưa quen với cơ thể mới này chăng?
Thôi kệ vậy, có một điều quan trọng nữa tôi cần phải xác nhận. Tôi có một linh cảm về việc gì đã xảy ra, nhưng tôi vẫn cần xác nhận nó, có cách nào tốt hơn là cái bảng trên bàn.
Đến trước cái bảng, tôi cẩn thận chạm vào mặt bảng, và rồi…
-Wham!
Loạt thông tin dạng hình chiếu hiện lên, làm tôi giật mình.
Bình tĩnh, tôi nhìn vào thông tin được chiếu lên.
ID người dùng: Ren Dover
Tuổi: 16
Ảnh: (hình ảnh về bản thân)
Chương trình học: Chương trình anh hùng năm nhất
Hạng: 1750/2055
Tiềm năng: Hạng D
Nghề nghiệp: Kiếm sĩ
“Vậy à”
Nhìn vào loạt thông tin, tôi cười chua chát.
“Có vẻ như mình đã chuyển sinh vào chính tiểu thuyết của mình, và dưới dạng một nhân vật ngẫu nhiên không có gì liên quan đến cốt truyện”
Không phải nhân vật chính, mà là một đứa vô danh.
Tôi, tác giả người nên biết hết mặt tất cả các nhân vật trong truyện, nhưng Ren Dover là thằng quái nào?
Tôi chưa bao giờ làm một nhân vật như vậy cả.
Nhưng nhìn vào mọi việc như này, tôi không nên coi đây là thế giới truyện nữa, bởi tôi đang thở và di chuyển hẳn trong thứ tưởng như là truyện.
Và nếu bạn đang thắc mắc sao tôi giữ bình tĩnh được như vậy trong tình huống này, đơn giản mà.
Tôi ghét cay cuộc sống trước kia.
Trong lúc hấp hối, tôi đã nhận ra tôi không quan tâm nếu tôi chết đi nữa.
Trong khoảnh khắc cuối, điều duy nhất tôi nghĩ ra trong đầu là “Ồ tiếc thật mình lại chết như này”.
Tôi không biết khi nào, thời điểm nào, tôi đã từ bỏ cuộc sống. Nhưng lạ là, có vẻ như tôi có cho mình một cơ hội thứ hai và dưới hình dạng của một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết chưa hoàn thiện của mình. Nhưng vẫn thật khắm khi tôi không phải nhân vật chính.
Thú thực, tôi đùa đấy
Ai điên lại trở thành nhân vật chính?
Tôi?
ha? Điên à?
Sao trên đời này tôi lại trở thành một đứa ngốc nghếch chỉ nghe theo tiếng nói của công lý và thu hút mọi loại nguy hiểm mọi nơi mà cậu ta tới? Tôi vừa được ban cho một cuộc sống mới, sao tôi lại muốn vứt nó đi. Tôi không ngu.
Mặc dù có ghen tị về dàn hậu cung tương lai của ổng. Ý tôi là tôi có biến họ thành những người mẫu, nhưng ai quan tâm! Tôi giữ chinh được 32 năm rồi, nên chẳng đớn đau gì nếu tôi giữ thêm vài năm lâu hơn nữa.
Vứt chuyện đó sang một bên, thế giới này có ma thuật và kĩ năng!
Không có chuyện tôi lại giành thời gian đi nhặt gái trong khi tôi có thể giành thời gian luyện ma thuật! Tôi có thể tưởng tượng bản thân mình phóng một quả bom lửa khổng lồ. Chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến tôi nở một nụ cười.
Sao mà tôi không hứng khởi được? Tôi đến từ một nơi mà ma thuật không hề tồn tại, và giờ tôi có thể tiếp cận được nó, tôi sẽ chắc chắn học ma thuật!
“Nhưng đợi đã…”
Về việc họ để tiềm năng của tôi hạng D, nó có nghĩa là họ đánh giá thiên phú của tôi hạng thấp hoặc trung là nhiều nhất.
Không đời nào tôi sẽ sống sót Cuộc toàn diệt lần 3 với thiên phú thấp như này.
Chống tay dưới cằm, tôi lập tức hoạch định tương lai của tôi.
“Mặc dù thiên phú mình thấp so với những học viên khác trong Lock, nếu ta tính đến việc một hạng D sẽ được săn cuồng nhiệt ở mọi nơi khác, mình vẫn có thể có trong tay một cuộc đời thoải mái ấm áp một khi mình tốt nghiệp Lock..”
“Nhưng, nếu mình có lấy hạt giống giới hạn, mình có thể xóa bó giới hạn vĩnh viễn…nhưng đó sẽ ảnh hưởng đến nhân vật chính..”
“Thật ra, về việc thiên phú của cậu đã xếp hạng SSS rồi, nó sẽ không thành vấn đề nếu mình lấy nó đúng không?”
Hmm, tôi vừa mới nhận ra, nhưng không phải tôi đã tạo ra một nhân vật hoàn toàn gian lận à?
Qua việc hạt giống giới hạn một bên, tôi đã cho ổng thiên phú hạng cao nhất có thể và cũng cho ổng set trang bị đỉnh nhất. Không phải quá bất công à?
Giờ tôi đang ở trong truyện, tôi có thể cảm nhận được những gì đọc giả nói về việc nhân vật quá mạnh.
“Hmm, được rồi. Đến lúc phải cân bằng cậu ta lại thôi”
Chắc chắn không phải một lí do để tôi đớp vài món trang bị cho bản thân…
Đeo giày vô và lấy chìa khóa phòng, nằm ở cửa phòng, tôi rời đi.
“Kể cả nhân vật chính không lấy hạt giống giới hạn đi nữa, cậu cũng có thể vượt giới hạn nhờ đồ giạn lận mình đã cho cậu ta, nên mình đoán là ổn nếu mình lấy nó”.
Từ khoảnh khắc tôi chuyển sinh, tôi đã quyết định, nếu tôi muốn làm việc gì thì tôi sẽ làm.
Này thì “Nỗ lực không bao giờ phản bội”.
Chỉ đứa gian lận như tôi, người biết diễn biến truyện và biết trang bị ở đâu, mới có thể trở nên thành công.
…
Đặt chân ra ngoài Lock, tôi cảm nhận một làn gió nhẹ thổi qua.
Duỗi tay chân, tôi hướng đến trạm tàu.
Học viện sẽ bắt đầu trong một tuần vậy nên tôi phải tìm mọi cách để tăng chỉ số trong một tuần đó. Tôi tin rằng MC đã ở hạng E gần D rôi, nghĩa là một trời so với hạng G như tôi. Nên tôi sẽ phải dùng tuần này thật tốt để bắt kịp MC một tí.
Ngay bây giờ, ưu tiên duy nhất là lấy được hạt giống giới hạn. Bằng cách phá bỏ giới hạn tôi không chỉ sẽ vươn lên được một tầm cao mới hơn, mà tốc độ luyện tập cũng tăng lên. Đó bởi vì khi một người càng gần giới hạn của họ, họ càng chậm đi trong luyện tập. Đó là tại sao tiềm năng của bạn càng cao, bạn luyện càng nhanh.
Để có thể tìm hạt giống giới hạn, tôi cần phải đến dãy Clayton ở vùng ngoại ô thành phố Ashton, thành phố mà tôi đang ở, cũng là thủ đô của loài người.
Sau Cuộc toàn diệt lần thứ nhất, bản đồ thế giới thay đổi hoàn toàn. Trước kia trái đất là một bể nước với những lục địa chia cắt trải dọc nó, Châu Phi, Bắc Mĩ, Nam Mĩ, Châu Âu, Châu Á, Châu Đại Dương. Nhưng sau cuộc toàn diệt, tất cả lục địa ghép lại thành một cái lớn.
Rồi Cuộc toàn diệt lần thứ hai đến, và lãnh thổ con người ở trở nên nhỏ dần dần đến khi thế cân bằng ổn định thành một tỉ lệ ⅜ quỷ, ⅜ fantasia, 2/8 người.
Hiện giờ, loài người chiếm đóng phần phía đông lục địa mới, ngay ở chỗ Châu Á từng tồn tại. Nhiều cơ sở hạ tầng và thành phố mới được dựng lên, và trong tất cả những thành phố được xây dựng, có 5 thành phố nổi bật. Conviction, Dromeda, Lewington, Park, và cuối cùng Ashton, thủ đô loài người hiện giờ.
Bây giờ, tại sao những thành phố này là quan trọng? Đó là bởi chúng là bức tường thành cuối cùng của nhân loại.
Mỗi thành phố canh gác một vùng biên giới khỏi những cuộc xâm lăng tiềm tàng của loài quỷ và khác.
Conviction đứng ở phía cực bắc loài người, bảo vệ loại người khỏi mối hiểm họa đến từ Orc, một loài thuần chiến tranh. Brutus, lãnh đạo hiện tại của tộc orc, thật sự đáng sợ, bởi hắn được coi là tướng quân một người (? tướng quân 1 ng` mà, phải là đội quân chứ) trên chiến trường. Màn phô trương sức mạnh của hắn có thể làm sốc nhiều người bởi họ sẽ trở nên sửng sốt trước sự tàn bạo đó.
Dromeda canh gác vùng biên giới phía tây ở rìa biên giới của cả tiên tộc (elf) và quỷ tộc. May mắn thay, tiên tộc, không giống orc, không phải một tộc hiếu chiến, vì thế điều phải lo lắng duy nhất là quỷ tộc. Nhưng kể cả tiên tộc không tham gia chiến tranh, sức mạnh đáng sợ của loài quỷ cũng đủ để suýt đá được Dromeda xuống ruộng.
Lewington canh gác vùng phía nam loài người và chiến đấu với quỷ đến từ phía nam. Giống Dromeda, họ liên tục bị công kích bởi quỷ, nhưng không giống một chỗ là, họ ở trong một cảnh khổ hơn Dromeda.
Dromeda liền kề với tiên tộc nữa, kết quả là, quỷ tộc buộc phải chia lực lượng để bảo vệ lãnh thổ từ những cuộc đột kích của tiên tộc, bớt phần nào gánh nặng họ phải đối mặt khi đấu với quỷ.
Ở Lewington, tình cảnh thảm hơn rất nhiều. Không có tiên tộc, orc, và người lùn. Không có một phe nào ngoài quỷ để chúng chia ra. Vì vậy khi quỷ xâm lược, Lewington trực tiếp đối đầu với toàn bộ quỷ phía nam, gây ra thiệt hại vô cùng lớn về tài nguyên hàng năm.
Park, mặt khác, nằm ở phía đông và so với tất cả thành phố trước, nó có sự khác biệt đáng kể, và đó là thành phố liền kề với biển. Và cần chống lại quái vật biển.
Sau Cuộc toàn diệt lần hai, do lượng mana bùng nổ đến từ những thế giới khác, động vật bắt đầu trở nên điên loạn. Ban đầu, chúng tưởng như đã hoàn toàn mất sạch tâm trí, nhưng sau vài ngày, thay đổi bắt đầu xuất hiện. Thay đổi rõ rệt nhất là sự tăng trưởng và sự khô máu. Thứ có thể là một con cún xinh một giờ trước đó, trở thành một con quái thú mà sẽ nuốt chửng bạn chỉ trong vài phút. May mắn thay, chúng không phát triển trí thông minh, vì vậy miễn là ta không động đến, chúng không nhất thiết là một mối hiểm họa.
Cuối cùng là Ashton, trung tâm loài người. Lá chắn cuối cùng của nhân loại. Nơi an toàn nhất và là nơi Lock nằm. Học viện huấn luyện đỉnh cao nhất được biết đến bởi loài người, xây lên cho mục đích duy nhất là tạo ra những anh hùng tối thượng dẫn cuộc tiên phong chiếm lại Trái Đất.
Lock là một cơ sở khổng lồ trải dài hàng cây số và có các cơ sở huấn luyện tân tiến. Có hơn 20000 phòng nội trú, 800 cơ sở huấn luyện, 1000 phòng học, 2000 huấn luyện viên và giáo viên chuyên nghiệp.
Là một học sinh từ Lock mang lại nhiều quyền lợi, một trong số đó là bạn có thể truy cập các phương tiện công cộng miễn phí như tôi đang làm.
“Thẻ của tôi đây”
Đưa thẻ học sinh cho quý cô ở văn phòng bán vé, tôi xem bản đồ từ trạm.
“Oh? Cậu là một học sinh của Lock à?
Ngạc nhiên nhìn chiếc thẻ của tôi, quý cô bán vé ngồi thẳng dậy, chăm chăm nhìn tôi.
“Đúng vậy”
“Đi đâu?”
“Trạm 24 gần dãy Clayton ạ”
Liếc lên liếc xuống, quý cô bán vé đột nhiên cười và đưa tôi thẻ học sinh cùng với vé.
“Vậy à, chúc cậu có một chuyến đi an toàn”
“Cảm ơn”
Như thế, tôi lên chuyến tàu đến dãy Clayton.