Lúc đó đã khoảng 7 giờ tối, mặt trời đang dần lặn.
Anna run lên vì sợ hãi.
Cũng không phải là không có lý do. Sau khi kết thúc công việc, cô đã đến biệt thự nơi Ha Jun đến. Bản thân tòa biệt thự đã toát lên một bầu không khí kỳ lạ, và một tiếng thét kinh hoàng vừa vang lên từ bên trong.
A, a! Đợi đã, không! Làm ơn, không!
"Đó... đó có phải là ảo giác không?"
Anna thận trọng di chuyển về phía lối vào chính của biệt thự.
Tất nhiên, cánh cửa đã vỡ tan nên không cần phải mở nó ra nữa.
Khi cô ấy bước vào căn phòng rộng rãi qua lối vào,
"Cái gì?!"
Đôi mắt Anna mở to vì sốc.
Cô ấy không thốt nên lời, đôi mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng, và vội vã tiến lại gần một người đã ngã xuống bên cạnh.
"Này! Anh ổn chứ?"
"Không cần đánh thức hắn ta đâu."
"...?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Anna nhanh chóng quay đầu lại.
Trong một khoảnh khắc, cô ấy nhìn chằm chằm vào chàng trai đang tiến lại gần, rồi lên tiếng.
"Hả? Ha Jun? Cậu làm điều này đấy hả?"
"Đúng vậy."
"Nhưng, những người này là ai?"
"Tôi không biết. Tôi đang định tìm hiểu."
"...?"
Anna nhìn Ha Jun với vẻ mặt bối rối.
Và sau đó, Ha Jun giải thích cho cô ấy nghe tình hình vừa xảy ra.
"Vậy... những người này đã nhắm vào cậu?"
"Có vẻ như vậy. Họ có vẻ là tội phạm."
"Chờ đã. Để tớ liên hệ với hiệp hội."
Nói rồi, cô ấy lập tức lấy điện thoại ra để liên hệ với hiệp hội.
Vài phút sau, một cánh cổng mở ra trong khu vườn của biệt thự, và những người có vẻ là đặc vụ từ Hiệp hội Anh hùng đổ xô vào biệt thự. Họ cúi đầu với Anna trước khi tiến hành quản lý hiện trường.
Lúc đó là 8 giờ tối.
Sau khi giao phó việc dọn dẹp hiện trường cho Anna, Ha Jun trở về khách sạn và nằm trên giường, chìm trong suy nghĩ.
"Tại sao hắn lại kín miệng như vậy... chậc."
Cậu ta đã cố thẩm vấn kẻ có vẻ là thủ lĩnh, nhưng kết thúc bằng thất bại. Trái với vẻ ngoài, tên đó lại kín miệng một cách đáng ngạc nhiên. Xét theo tình hình, có vẻ như hắn ta biết rất nhiều.
Ding-ding-
Ngay lúc đó, điện thoại của Ha Jun rung lên vì có cuộc gọi đến. Cậu ta nhanh chóng nhấc máy, và người gọi là Anna.
"Alo, Ha Jun. Cậu đang ở khách sạn phải không?"
"Ừ. Có chuyện gì vậy?"
"Tớ đã xác định được danh tính của ngững người tấn công cậu. Ừm... theo những gì tớ kiểm tra, bọn họ dường như không phải là tội phạm."
"... Vậy thì, là anh hùng sao?"
"... Đúng vậy."
Nghe vậy, Ha Jun bật cười không thể tin được. Ý nghĩ bị nhắm đến và bị tấn công bởi một anh hùng là điều ngoài sức tưởng tượng của cậu ta.
"Nhưng có vẻ như họ không phải là những anh hùng bình thường."
"... Ý cậu là gì?"
Anna bình tĩnh giải thích tình hình. Những anh hùng tấn công Ha Jun là những anh hùng thuộc hội Roban, một hội lớn của Anh.
Hội Roban.
Nó đã nổi lên chỉ trong sáu năm và, theo lời Anna, có rất nhiều anh hùng có tiền án hoặc những người đã bị thu hồi giấy phép anh hùng.
Một công hội trỗi dậy nhanh chóng nhờ số lượng lớn người siêu phàm trong khi nước Anh đang thiếu nhân lực.
"Những kẻ tấn công cậu đúng là có giấy phép anh hùng, nhưng có lẽ họ sẽ mất chúng sau sự việc hôm nay. Tất nhiên, ngay cả khi không có giấy phép, họ vẫn có thể tham gia vào các hoạt động như đột kích hầm ngục. Và có rất nhiều người như vậy trong hội Roban."
"Vậy, đó là một hội được tạo thành từ những anh hùng đã bị thu hồi giấy phép?"
"Đúng vậy, không phải tất cả, nhưng rất nhiều. Nó có vẻ không phải là một hội bình thường."
"Theo tôi thấy, có vẻ giống như một lũ khốn nạn tụ tập lại thành lập công hội?"
"Ừm... nếu so sánh với Hàn Quốc thì đúng vậy?"
Ngay cả khi không có giấy phép anh hùng, một người không nhất thiết bị hạn chế tất cả các hoạt động.
Có lẽ họ có thể được mô tả như những lính đánh thuê?
Hầu hết những cá nhân này thích điều hành hội để đột kích hầm ngục hơn là hoạt động anh hùng.
Dù sao, thông tin đó không phải là phần quan trọng. Ha Jun lên tiếng.
"Cậu có thể xử lý hậu quả không?"
"Ừm, xin lỗi?"
"Tôi không thể chỉ để yên cho cái hội mà dám động vào tôi, phải không?"
"Ừ... Ha Jun? Hay là chúng ta bình tĩnh lại và cùng nhau đến đó... hmm?"
Anna, người đang tiếp tục câu nói, đột nhiên ngừng nói. Ngay sau đó, bằng giọng nói hoảng hốt, cô ấy vội vàng truyền đạt cho Ha Jun.
"Cái gì?! Ha Jun, có báo cáo về một vụ tấn công của tội phạm."
"Tội phạm?"
"Ừ, nhưng địa chỉ là..."
***
“Ha…”
“Hả? Thầy, sao hôm nay thầy uống nhiều thế?”
Tại nhà của Elaine.
Ngồi ở bàn ăn, Elaine tò mò nhìn người thầy của mình, người đang uống rượu nhiều hơn bình thường một cách khác thường.
Dù sao, người thầy của cô, một pháp sư cấp cao của Matop, thường rao giảng tầm quan trọng của việc duy trì lý trí và thường tránh xa rượu.
Bắt được ánh nhìn của cô, Darham Hills nhìn lại Elaine với một chút thích thú trong mắt. Rồi, với một nụ cười nhẹ, ông ấy đáp.
“Vào một ngày tuyệt vời như thế này, thì ta nên thưởng cho bản thân 1 chút chứ, đúng không Elaine?”
“Hmm? Có chuyện gì tốt đã xảy ra sao?”
“Chuyện tốt? À, đúng rồi, có một chuyện.”
Nói xong, Darham lại uống một ngụm bia đầy hả hê, thở dài một cách thoải mái với nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.
Elaine chỉ mỉm cười đáp lại.
Cô không chắc điều gì khiến ông ấy vui đến thế, nhưng hạnh phúc của ông ấy rất dễ lây lan, khiến cô ấy cũng cảm thấy vui sướng.
“Elaine.”
“Vâng?”
Ngay lúc đó, Darham, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Elaine. Biểu cảm của ông ấy đã chuyển sang một vẻ trang nghiêm hơn.
Darham nói, “Ta biết suy nghĩ của con về Liber, người mà con đã gặp lại sau bao năm.”
“Sao thầy lại đột nhiên nhắc đến chủ đề đó?”
Elaine hơi nhíu mày vì chủ đề bất ngờ.
Xoa nhẹ mái tóc của Elaine, Darham tiếp tục. Nhưng lời nói của ông còn gây sốc hơn nhiều so với vẻ ngoài dịu dàng đó.
“Elaine, con nên rời khỏi nơi này cùng với Liber.”
“Cái gì...? Tại sao thầy đột nhiên nói những điều như vậy?”
Trong một khoảnh khắc, biểu cảm của Elaine đóng băng vì ngạc nhiên.
Cô ấy không thể hiểu nổi những gì vừa nghe thấy.
Tuy nhiên Darham vẫn tiếp tục, không nao núng trước phản ứng của cô ấy.
“Con muốn theo học tại Học viện Rokia, phải không? Vậy thì Hàn Quốc sẽ là một lựa chọn tốt.”
“Không, đó không phải là điều con đang hỏi!”
Không thể kìm nén sự thất vọng, Elaine đột ngột đứng dậy và lớn tiếng với Darham. Nhưng Darham chỉ bình tĩnh đáp lại ánh nhìn của cô ấy.
“Làm ơn, hãy cho con một lý do! Tại sao thầy đột nhiên bảo con rời đi?”
Ngay cả khi giọng nói của Elaine lớn hơn, đôi mắt cô run rẩy, rõ ràng bị lung lay bởi câu nói đầy bất ngờ. Đặc biệt là khi nó có nghĩa là rời đi cùng người anh trai đã từng bỏ rơi cô ấy…
Tuy nhiên, Darham, nhìn thấy sự xáo trộn của Elaine, vẫn im lặng và kiên quyết.
Cuối cùng, Darham tuyên bố, “Dù sao đi nữa, ta không có gì để nói thêm. Hãy thu xếp đồ đạc sớm vào ngày mai và khởi hành cùng Liber.”
“Con không nghe!”
Nghiến răng, Elaine nhanh chóng rời khỏi khu vực ăn uống và đi thẳng đến phòng của cô ấy ở trên lầu. Darham, nhìn theo bóng lưng của cô ấy, thở dài với đầy cảm xúc lẫn lộn.
“Ha… Đã 7 năm rồi.”
Ông dừng lại một chút, đưa ánh mắt đau khổ về phía trần nhà, và hồi tưởng về những ký ức từ 7 năm trước.
Vào đêm định mệnh đó, nơi bầu trời tối đổ cơn mưa không ngớt, một cậu bé mới 10 tuổi, đã một mình đến nhà ông, tìm kiếm sự giúp đỡ. Đến tận bây giờ, ông vẫn tràn ngập hối tiếc vì những quyết định đã đưa ra vào ngày đó đã đặt quá nhiều gánh nặng lên cậu bé ấy.
"Giá như ngày đó ta không nên để cậu đi..."
Ông tạm thời lạc vào những ký ức trong quá khứ, nhẹ nhàng nhìn lên trần nhà. Với khuôn mặt của cậu bé, mà ông đã lâu không gặp, vẫn còn tươi mới trong tâm trí, ông từ từ nhắm mắt lại.
Lúc đó là 8 giờ tối.
Đó là khi Darham đang ngồi yên lặng trên ghế sofa với đôi mắt nhẹ nhàng khép lại.
Cạch-
"Cái gì?"
Đột nhiên, cả ngôi nhà chìm vào bóng tối như thể có một vụ mất điện.
Sau đó, một tiếng kêu cót két theo sau, báo hiệu cửa trước mở ra. Biểu cảm của Darham cứng lại, và ông thận trọng đứng dậy từ ghế sofa để lấy cây trượng đã treo trên tường gần đó.
Rõ ràng, ai đó đã vào, và không phải với ý định tốt.
Ông từ từ di chuyển khỏi vị trí, dựa vào tường trong khi niệm ma thuật vào cây trượng của mình.
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc cất lên, "Thầy ơi?"
Đó là Elaine, người vừa bước ra từ căn phòng.
"Chết tiệt!"
Gần như đồng thời, những kẻ xâm nhập, những người đã lén lút tiến vào từ lối vào, phát hiện ra Elaine và nhanh chóng lao về phía cô ấy. Từ âm thanh, có vẻ như không chỉ một mà nhiều kẻ xâm nhập.
Whoosh!!
Một trong những kẻ xâm nhập thi triển ma thuật của họ.
Từ tay kẻ xâm nhập, một vòng tròn ma thuật xuất hiện. Từ vòng tròn này, nhiều tia sáng xanh lục phóng ra, tất cả đều hướng thẳng về phía Elaine.
Đáp lại, Darham cũng giải phóng ma thuật của mình. Bước ra trước mặt Elaine, ông giơ cây trượng lên và đập nó xuống sàn nhà. Một vòng tròn ma thuật hiện ra trên sàn, và từ đó, một luồng gió xanh dâng lên, hình thành một hàng rào bảo vệ hình bán nguyệt. Nhờ sự can thiệp kịp thời của Darham, những tia sáng xanh va chạm và bị chặn lại bởi hàng rào.
Với ánh mắt dữ dội, Darham hét lên với những kẻ xâm nhập đã dám xâm phạm nhà ông, "Các người là ai?!"
Tuy nhiên, những kẻ xâm nhập vẫn im lặng, chỉ đáp lại bằng một nụ cười chế nhạo.
Một trong số họ từ từ tiến đến rào chắn bảo vệ.
"Nếu chúng ta muốn kết thúc nhanh chóng, một chút hỗn loạn là không thể tránh khỏi," hắn ta nói.
Người đàn ông đưa tay ra, đặt tay lên hàng rào. Gần như ngay lập tức, một sức nóng dữ dội bắt đầu tỏa ra từ tay hắn.
Những gì xảy ra tiếp theo là một vụ nổ với quy mô khủng khiếp.
BÙM—!
Hậu quả của vụ nó thật thảm khốc.
Ngôi nhà đã sụp đổ do vụ nổ lớn, và đồ đạc nằm rải rác, bị ngọn lửa thiêu rụi.
Và tại tâm điểm của tất cả,
"Khh... Hah..."
Darham nằm trên mặt đất, ho ra máu và thở hổn hển.
Ông đã không thể chống đỡ hoàn toàn sức mạnh của vụ nổ khủng khiếp đó.
Bên cạnh ông, Elaine đã ngã xuống cẩn thận đứng dậy, ho. Máu nhỏ giọt từ vết thương trên trán, nhưng cô không để ý, từ từ tiến đến chỗ Darham bị thương.
"Thầy!"
Elaine vội vàng tiến lại gần và quỳ xuống bên cạnh ông.
Nhìn thấy máu chảy ra từ miệng ông, đôi mắt cô mở to vì kinh hoàng.
"Thầy! Xin hãy ở lại với con! Thầy ơi!"
"Elaine."
Đưa tay run rẩy ra, Darham nắm chặt lấy cánh tay cô ấy.
Mặc dù liên tục ho ra máu, ông vẫn kịp truyền đạt những lời cảnh báo cho cô.
"Hãy chạy khỏi đây. Con không được ở lại...,"
"Nhưng, thầy!"
"Ta sẽ ổn. Hãy mau đi đi..."
Tuy nhiên, trước khi cô ấy có thể phản ứng,
"?!?!"
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau Elaine.
Quay đầu lại từ từ, cô nhìn thấy những bóng người đang tiến đến, đôi mắt run rẩy vì sợ hãi. Họ nhìn Elaine và Darham, bàn tán với nhau.
"Chúng ta nên làm gì với thằng già này?"
"Giết hắn và thiêu xác. Còn về con nhãi này, hãy giữ nó sống. Chúng ta sẽ cần ma thuật của nó."
Khi họ nói, những bóng người bắt đầu lao về phía Elaine, người đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Ngay khi cô ấy nhắm mắt lại,
Cộp- Cộp-
Tiếng bước chân vang lên từ hướng ngược lại.
Từ từ, Elaine mở mắt, và những kẻ tấn công chuyển sự chú ý theo ánh nhìn của cô.
"Ai đó?"
"Hắn đến từ khi nào vậy?"
Một chàng trai với mái tóc đen và đôi mắt đen thăm thẳm với dáng đứng đầy ngang tàn.
Ha Jun quan sát cảnh tượng trước mắt, liếc nhìn qua lại giữa những tên đột nhập và ngôi nhà đã bị phá hủy, biểu cảm của cậu ta tối sầm lại.
"Tao ghét nhất là mấy thằng chuyên đi phá nhà người khác..."