Whoosh!
Han Si young, Yoo Seol ah và các vệ sĩ phụ trách bảo vệ Isabella đều đổ dồn ánh nhìn về phía cánh cổng không gian đang hình thành ngay trong phòng khách sạn.
Việc vượt biên giới bằng cổng dịch chuyển như thế này vốn bị cấm. Tuy nhiên, lần này là một ngoại lệ nhờ thỏa thuận giữa Hiệp hội Anh hùng Mỹ và Hiệp hội Anh hùng Hàn Quốc.
Dĩ nhiên, ảnh hưởng của vị anh hùng vĩ đại Adrian Heights cũng góp phần không nhỏ.
Ngay sau đó, bước ra từ cánh cổng là Ha Jun, Isabella cùng một nhân viên của Hiệp hội Anh hùng Mỹ – người đã mở cổng dịch chuyển.
"Isabella!"
"Seol ah!"
Thấy Isabella, Yoo Seol ah vội chạy tới ôm chầm lấy cô.
Yoo Seol ah nhìn Isabella với ánh mắt lo lắng, còn Isabella đáp lại bằng nụ cười gượng.
"Cậu không sao chứ?"
"Ừm, may mắn là tớ ổn… Tất cả là nhờ Ha Jun."
Nghe vậy, Yoo Seol ah quay sang Ha Jun, mỉm cười: "Thật sự… Cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu, chuyện kinh khủng đã có thể xảy ra."
Trước lời cảm ơn của cô, Ha Jun ngây người nhìn Yoo Seol ah một lúc rồi ngáp một cái dài với khuôn mặt mệt mỏi. Sau đó, cậu ta liếc nhìn chiếc giường rồi trả lời ngắn gọn:
"Ừ."
"... Cậu mệt à?"
"Ừ, hơi mệt."
Yoo Seol ah nhìn khuôn mặt Ha Jun với vẻ bối rối. Dù cậu ta trông có vẻ mệt, nhưng làn da lại hồng hào một cách kỳ lạ. Nói cách khác, dù biểu hiện mệt mỏi rõ ràng, nhưng tổng thể khuôn mặt cậu ta lại tràn đầy sức sống.
Isabella giải thích: "Ha Jun thức suốt hai ngày để đi chơi thôi."
"Ồ…"
"Tất nhiên, tớ chỉ dẫn cậu ấy tới mấy nhà hàng ngon rồi về nghỉ."
Đúng như lời cô ấy nói, Ha Jun đã thức trắng hai ngày để tận hưởng chuyến đi. Dễ hiểu thôi, vì đây là lần đầu cậu ta ra nước ngoài, mỗi giây mỗi phút đều quý giá. Nhờ nhân viên mở cổng của Hiệp hội, thời gian di chuyển được rút ngắn tối đa. Trong hứng khởi, Ha Jun đã lang thang khắp nơi không nghỉ suốt hai ngày. Khi trở về Hàn Quốc, sự mệt mỏi tích tụ ập đến cùng lúc.
Nói thẳng ra, lúc này Ha Jun chỉ muốn ngủ.
"Tôi xin phép."
Nhân viên hỗ trợ mở cổng đứng cạnh Ha Jun lên tiếng.
Không ngạc nhiên khi cô ấy trông mệt không kém Ha Jun. Suốt hai ngày, cô ấy đã thức cùng cậu ta để hỗ trợ Ha Jun tham quan bằng cách duy trì cổng dịch chuyển.
Ha Jun gật đầu cảm ơn. Nhờ cô ấy, cậu ta đã được thỏa mãn đam mê khám phá trong thời gian ngắn ngủi.
"Cảm ơn vì đã vất vả."
"Không có gì. Tôi xin phép."
"Nếu có gì cần trong tương lai, tôi sẽ liên lạc với cô''
"....."
Với vẻ mặt hơi hoảng hốt, nhân viên kia gật đầu lịch sự với Ha Jun rồi nhanh chóng biến mất qua cổng. Dù chỉ tiếp xúc ngắn, Ha Jun đã cảm thấy một sự gắn kết…
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm nhận cá nhân của cậu ta.
"Vậy thì…"
Bỏ qua ánh nhìn của mọi người, Ha Jun nằm vật ra giường. Cậu ta hơi nghiêng đầu nhìn Han Si young rồi lên tiếng:
"Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Giờ đến lượt cậu đấy."
Một khoảnh khắc im lặng. Han Si young nhìn Ha Jun với ánh mắt bình thản. Rồi với nụ cười nhẹ, cậu ta gật đầu chậm rãi đáp:
"Hiểu rồi. Cậu nghỉ đi."
Kể cả Han Si young, những người có mặt đều nắm được sơ lược chuyện xảy ra ở Mỹ. Vì vậy, Han Si young dễ dàng đồng ý. Ít nhất, sau tất cả những gì đã trải qua ở Mỹ, Ha Jun xứng đáng được nghỉ ngơi.
"Ừ, vậy nhờ cậu."
Nói xong, Ha Jun nhắm mắt ngay lập tức. Chưa đầy ba giây sau, tiếng ngáy nhẹ vang lên.
Sự kiện Barus bị tiêu diệt – Cơn sốt "Kẻ Bất Thường" bùng nổ toàn cầu.
Việc tổ chức tội phạm Barus của Mỹ bị xóa sổ là một sự kiện chấn động ngay tại nước Mỹ.
Ngay từ đầu, tổ chức Barus đã được đánh giá ngang hàng với Vigilante nổi tiếng, nên việc cả tổ chức bị một anh hùng đơn độc tiêu diệt đã gây chấn động khắp đất nước.
Hơn nữa, theo lời kể của những người được giải cứu, vị anh hùng đó toàn thân bị che phủ bởi hiệu ứng khảm, tay cầm chiếc búa vàng rực rỡ.
Đương nhiên, mọi người đều biết danh tính anh hùng đó.
Đó chính là "Kẻ Bất Thường" – chàng trai trẻ phi thường với năng lực chưa từng có, người đã giải quyết mọi sự cố và tai nạn tại Hàn Quốc.
Tất nhiên, trước sự kiện này, Kẻ Bất Thường chỉ nổi tiếng trong phạm vi Hàn Quốc. Danh tiếng của cậu ta chưa vươn tầm quốc tế.
Nói thẳng ra, ai mà tin được tin tức về một ngườ đơn độc ngăn chặn hầm ngục không gian và hạ gục tội phạm hạng S? Nghe thôi cũng thấy khó tin.
Vì vậy, dù nhiều người Mỹ biết tên cậu ta, nhưng rất ít người thực sự tin tưởng. Tuy nhiên, sau sự kiện này, nhận thức bắt đầu thay đổi.
Chính xác hơn, họ bắt đầu tin vào sự tồn tại của Kẻ Bất Thường, một siêu anh hùng sở hữu sức mạnh khó tin.
Không thể phủ nhận, ảnh hưởng của những người giàu có bị Barus bắt cóc – hay cụ thể hơn là những người được Ha Jun giải cứu – đóng vai trò quan trọng việc này.
Kết quả là, một cơn sốt mang tên "Kẻ Bất Thường" đang lan rộng khắp nước Mỹ.
***
Tại Hiệp hội Anh hùng Mỹ – Văn phòng Chủ tịch.
"Chuyện này… khá phiền phức."
Trong văn phòng của Chủ tịch Hiệp hội Anh hùng Mỹ, một người đàn ông trung niên với chòm râu trắng và mái tóc chải chuốt đang suy tư với vẻ mặt trầm ngâm.
Tên ông là Andre Heut, cựu anh hùng đã giải nghệ và hiện đang đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hiệp hội. Ông đang suy nghĩ sâu sắc về thông tin mà các điệp viên của mình cung cấp.
"Không chỉ một mình tiêu diệt Barus, cậu ta còn có sức mạnh làm tổn thương ngài Adrian Heights."
Adrian Heights, vị anh hùng vĩ đại đại diện cho nước Mỹ.
Khi Andre nghe tin biểu tượng sức mạnh này bị một cậu bé đánh hạ, ông không thể tin nổi.
Đặc biệt, ông đã tận mắt chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Adrian Heights trong cuộc đại hỗn loạn trước đây. Vậy mà giờ đây, một nhân vật như vậy lại bị đánh ngã bởi một đứa trẻ.
Đó thực sự là tin gây chấn động đối với Chủ tịch Andre.
Ông trầm ngâm với vẻ mặt nghiêm túc.
Nói thẳng ra, ông thấy tình hình hiện tại ở Hàn Quốc rất đáng lo ngại.
Kể từ khi vị hiền triết mới thức tỉnh năng lực, một loạt sự kiện đã bùng nổ.
Điều duy nhất ông cân nhắc là có nên tin tưởng cậu bé này hay không.
Sau một hồi suy nghĩ, một ý tưởng lóe lên trong đầu ông.
Dù sao đi nữa, họ đã nhận được sự giúp đỡ từ cậu bé là sự thật không thể chối cãi.
"Có lẽ chúng ta cần điều chỉnh chiến lược…"
Xét cho cùng, không ai có thể đoán trước tương lai.
Vì vậy, ông tạm dừng chiến lược đang được lên kế hoạch kỹ lưỡng và chọn cách trung lập.
Cơn sốt Kẻ Bất Thường lan rộng – Không chỉ ở Mỹ.
[Kẻ Bất Thường làm nên chuyện một lần nữa! Tổ chức tội phạm khét tiếng nước Mỹ, Barus, bị xóa sổ!]
[Kẻ Bất Thường xuất hiện tại Mỹ! Một lần nữa, anh ấy một mình cứu lấy người dân!]
[Nhà nghiên cứu năng lực siêu nhiên Park Sang tae đề xuất: Kẻ Bất Thường có thể là người sở hữu đa năng lực?]
[Hiệp hội Anh hùng Mỹ bày tỏ lòng biết ơn tới siêu anh hùng Kẻ Bất Thường, người đã tiêu diệt tổ chức tội phạm Barus. Họ chính thức công nhận anh ấy là anh hùng, mở đường để anh ấy gia nhập bảng xếp hạng anh hùng toàn cầu.]
***
Hàn Quốc – Học viện Rokia.
7 giờ sáng thứ Sáu.
Khi vô số tiêu đề như thế này tràn ngập internet, Ha Jun tỉnh giấc.
"Chuyện gì thế này?"
Khi mở mắt, cậu ta thấy mình không nằm trong phòng khách sạn mà là ký túc xá của học viện.
Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã đưa tôi về đây khi tôi đang ngủ?
Ha Jun cố gắng nhớ lại những ký ức thoáng qua.
"Ừm… có phải anh vệ sĩ đó không?"
Cậu ta có chút ký ức mơ hồ, có lẽ là bị một thành viên đội bảo vệ của Isabella bế đi, hoặc có lẽ cậu ta đã mộng du.
"Oáppp~"
Dù sao thì cũng tỉnh dậy đúng giờ.
Ha Jun ra khỏi giường và thay đồng phục. Đúng lúc đó, cậu ta nhận thấy một mẩu giấy trên bàn. Cậu ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Trên đó viết lời cảm ơn cùng một số điện thoại.
Chỉ nhìn thoáng qua, Ha Jun đã đoán ra ai để lại nó. Khi cậu ta định cười rồi rời khỏi phòng, điện thoại reo.
"Ring-ring-"
Giật mình vì cuộc gọi bất ngờ, Ha Jun nhìn điện thoại rồi nhấc máy. Người gọi là Lorelei Hills, chủ hội Hermes.
[Hê, cậu dậy rồi à? Tôi lo quá vì gọi mãi không thấy cậu trả lời.]
"Cô gọi tôi mấy lần rồi?"
[Ừ. Tôi gọi chắc bốn lần rồi? Tôi nghĩ giờ này cậu dậy rồi nên gọi thử, ai ngờ đúng thật.]
"Ừm, vậy có chuyện gì thế?"
[Tôi tìm thấy nhà giả kim rồi. Cô ấy ở gần hơn tôi nghĩ.]
Nghe vậy, Ha Jun mỉm cười hài lòng.
Vì họ đã tìm ra cô ấy nhanh hơn dự kiến.
"Cuối tuần này tôi sẽ tới." – Ha Jun thông báo.
[Ok~ Nhân tiện cảm ơn vì nhiệm vụ nhé. Tôi đã chuyển phần thưởng vào tài khoản ngân hàng của cậu rồi, nhớ kiểm tra nhé.]
"Ừ, tôi sẽ kiểm tra. Cảm ơn."
Nói xong, Ha Jun kết thúc cuộc gọi. Cậu ta quyết định kiểm tra số tiền sau và đi thẳng đến lớp học.
"Oápppp~"
Có lẽ do chưa hồi phục hoàn toàn sau hai ngày mệt mỏi, cậu ta cảm thấy buồn ngủ hơn bình thường.
Cậu ta định chợp mắt một chút tại bàn học trước khi buổi điểm danh sáng bắt đầu.
Khi tới lớp, Ha Jun lập tức gục xuống bàn và thiếp đi.
Khoảng một tiếng sau.
"Kim Ha Jun, dậy đi."
Bị đánh thức bởi giọng nói quen thuộc của giảng viên, Ha Jun mệt mỏi tỉnh dậy. Khi ngẩng đầu lên, giảng viên đang tiến hành điểm danh buổi sáng đúng như dự kiến.
Ngay lúc đó, ánh mắt Ha Jun đổ dồn vào dòng chữ trên bảng đen.
"Hmm…"
Cậu ta dụi mắt rồi nhìn lại tấm bảng, không khỏi nhíu mày.
"Hoạt động câu lạc bộ và trại huấn luyện?"
Hai từ này, rõ ràng là phiền phức, thu hút sự chú ý của Ha Jun.
Đã tới lúc đó rồi sao?
"Những gì viết trên bảng là lịch trình tuần tới. Nộp đơn đăng ký hoạt động câu lạc bộ qua trưởng nhóm trước cuối tuần này. Và từ thứ hai tới, sẽ có trại huấn luyện kéo dài ba ngày."
Dù hoạt động câu lạc bộ là một chuyện, nhưng Ha Jun dồn sự tập trung vào trại huấn luyện.
Thành thật mà nói, không có cái nào khó chịu với Ha Jun bằng luyện tập ở trại huấn luyện. Nó giống một sự kiện nhưng chỉ tồn tại để phát triển cho các nhân vật chính trong chương này.
Đây chắc chắn là chương bắt buộc với bốn người kia… nhưng…
"Hmm…"
Với Ha Jun, đây không hẳn là bắt buộc. Dù là học sinh, cậu ta bắt buộc phải tham gia, nhưng nếu thực sự muốn trốn, cậu ta sẽ có cách.
Tuy nhiên, có lý do khiến cậu ta do dự. Cậu ta nhận thấy điều kỳ lạ trong tập Isabella.
(Tại sao không có hình phạt nào được kích hoạt?)
Kỳ lạ thay, không có hình phạt nào xuất hiện trong chương Isabella. Cậu ta biết mình đã làm hỏng vài chương trước và mong đợi hình phạt…
"Hmm…"
Ánh mắt cậu ta quay lại trại huấn luyện. Ha Jun không có trực giác cụ thể, nhưng vì lý do nào đó, cậu ta cảm thấy bất an.
"Ha… Chắc không có gì đâu."
Trại huấn luyện được thiết kế với nhiều bài tập cường độ cao để nâng cao năng lực siêu phàm. Ha Jun thở dài. Sức mạnh của cậu ta đã tăng lên, nhưng so với một người siêu phàm bình thường, cậu ta vẫn còn kém xa. May mắn là cậu ta có kỹ năng [Ngưng Đọng Thời Gian] (SSS).
Cậu ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào nó để vượt qua đợt huấn luyện sắp tới.