Web novel - Chương 62 : Về nhà

Mệt mỏi và trống rỗng, Ha Jun chuẩn bị rời đi.

Dù đã đối mặt với trùm cuối ngay trước mắt, thậm chí quyết định dành thêm một tháng nữa, cậu ta vẫn không thể phá vỡ lớp khiên bảo vệ của nó. Điều này khiến cậu ta cảm thấy bực bội vô cùng.

"Về cho lành."

Mục tiêu đã hoàn thành, không còn gì để làm ở đây nữa. Ha Jun kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian] (SSS) và di chuyển đến chỗ Liam.

Khi đến nơi và hủy kỹ năng, chuyện bất ngờ xảy ra.

Bỗng nhiên, một con mắt vàng khổng lồ hiện ra từ không trung, chặn đường Ha Jun.

[Thật ấn tượng...]

Một giọng nói trầm vang khắp không gian, khiến cả hầm ngục rung chuyển nhẹ.

[Dù là ngẫu nhiên hay định mệnh trong thế giới bị bỏ rơi này...]

Ánh mắt của sinh vật đó hạ xuống.

Đương nhiên, Ha Jun biết nó là ai.

Nguồn sức mạnh của Lain, chủ nhân của Long Ngữ, và là sinh vật được coi là nguồn gốc của ma thuật. Hiện tại, nó đang bị mắc kẹt bên kia không gian, chỉ có thể cho Lain mượn sức mạnh.

Khi quan sát Ha Jun, nó từ từ mở miệng.

[Không ngờ lại thấy một Kẻ Vượt Giới cầm chiếc búa đó xuất hiện lần nữa...]

Ha Jun im lặng, nhìn chằm chằm vào sinh vật này rồi nhíu mày.

(Nó đang lảm nhảm cái gì từ nãy đến giờ thế?)

Đương nhiên, cậu ta không hiểu vì nó đang dùng Long Ngữ.

Nắm chặt Maharaj, Ha Jun lạnh lùng nhìn nó. Đã đủ khó chịu, cậu ta thẳng thừng đáp.

"Quay về với chủ của ngươi đi. Trước khi ta đập cô ta lần nữa."

Leanon không phản ứng gì trước lời của Ha Jun.

Dù có hiểu hay không, nó vẫn chỉ im lặng nhìn cậu ta.

Rồi, Leanon từ từ lên tiếng.

[Chúng ta sẽ gặp lại... Kẻ Vượt Giới.]

Sau lời cuối cùng đó, nó biến mất.

Ha Jun nhìn chỗ nó vừa xuất hiện một lúc, rồi vác Liam lên, kích hoạt [Ngưng Đọng Thời Gian] (SSS) lần nữa.

Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết.

Sau khi rời hầm ngục, Ha Jun và Liam được đưa thẳng đến bệnh viện. Liam phải nằm viện để theo dõi, còn Ha Jun chỉ đơn giản là kiểm tra sơ qua.

Tất nhiên, trước khi trở về Học viện Rokia, cậu ta phải giải trình sự việc.

"Vậy... Kẻ Bất Thường đã cứu cậu rồi biến mất?"

"Vâng."

Do Kẻ Bất Thường có liên quan, Lee Young ha tìm đến Ha Jun để nghe chi tiết.

Đương nhiên, Ha Jun chỉ kể qua loa, vì ngoài cậu ta, không ai biết chuyện gì thực sự xảy ra bên trong.

"Và Kẻ Bất Thường muốn xử lý chuyện này một cách kín đáo?"

"Hmm... Thường thì tôi sẽ báo cáo lên hội, nhưng thôi. Xem như trả ơn vì người đó đã giúp đỡ."

Lee Young ha nhìn Ha Jun chằm chằm, ánh mắt đầy sự tò mò. Ha Jun đáp lại trong chốc lát rồi chuẩn bị rời đi.

"Tôi xin phép về trước. Tôi hơi mệt."

"À, phải rồi. Tôi hiểu. Thành thật xin lỗi vì chuyện này. Hội sẽ đền bù thỏa đáng."

Ha Jun gật đầu rồi đi.

Rời bệnh viện, cậu ta thẳng tiến về Học viện Rokia, lập tức nhảy lên giường trong ký túc xá.

Sau hai tháng ngủ trên nền đất cứng, cảm giác êm ái của chiếc giường khiến cậu ta suýt ngủ ngay lập tức.

Nhưng trước khi nghỉ ngơi, cậu ta cần kiểm tra vài thứ.

Nhanh chóng mở cửa sổ nhiệm vụ và trạng thái, hàng loạt thông báo hiện ra.

[Nhiệm vụ phụ]

Nhân vật thực hiện nhiệm vụ: Kim Ha Jun (Liber Laphilton Phil Ehrman)

Mô tả: Tiêu diệt quái vật. (101/100)

Phần thưởng: 2000 điểm kinh nghiệm.

[Thành công!]

[Phần thưởng sẽ được trao.]

[Đã tiêu diệt vượt mức yêu cầu.]

[Phần thưởng bổ sung: +500 điểm kinh nghiệm]

[Cấp độ đã tăng!]

[Cấp độ đã tăng!]

[Nhiệm vụ Chuyển nghề]

Nhân vật thực hiện: Kim Ha Jun (Liber Laphilton Phil Ehrman)

Mô tả: Tiêu diệt quái vật. (53/100)

Phần thưởng: Nhận danh hiệu của cựu chủ nhân của Maharaj – Vua người lùn Hoston.

Danh hiệu: Kẻ Hủy Diệt

Tên: Kim Ha Jun

Cấp độ: 8 (+3)

Nghề nghiệp: Học sinh

Danh hiệu: Không

Danh tiếng: 1000

HP: 23 (+6)

MP: 0

Sức mạnh: 25 (+11)

Nhanh nhẹn: 15 (+6)

Thể lực: 28 (+7)

Phòng thủ: 0

Kháng phép: 999 (Tối đa)

Tinh thần lực: 999 (Tối đa)

Chỉ số đã tăng đáng kể.

Nhưng đây là thành quả của hai tháng ròng rã.

Rõ ràng, khi chỉ số càng cao, tốc độ tăng cấp sẽ càng chậm.

Nhưng đó là lý do cậu ta cần thuốc tiên.

"Cuối tuần này phải đến Del Her."

Không thể mãi vất vả như thế này. Nâng chỉ số lên ít nhất 100 sẽ giúp mọi chuyện dễ dàng hơn.

Dĩ nhiên, trước khi đến Del Her, cậu ta cần về nhà đã.

"Giờ thì..."

Ha Jun nhẹ nhàng nhắm mắt.

Cậu ta nằm đó, thở đều, xua tan mệt mỏi những tháng qua trong sự thoải mái của chiếc giường.

Trong khi đó...

"Hah! Hah!"

Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Lain toát mồ hôi lạnh. Cô ta thở hổn hển, đôi mắt mở to vì kinh hãi khi nhớ lại sự kiện trước đó.

Cô ta bất lực dù cho có sức mạnh khủng khiếp.

Tất cả những gì cô làm được là chống đỡ từ bên trong lớp khiên.

Rồi, trong chớp mắt, chiếc búa vàng của Kẻ Bất Thường vung thẳng vào đầu cô ta.

"Argh!"

Một cơn đau đầu dữ dội ập đến.

Ôm lấy đầu, cô ta nghe thấy giọng nói.

[Cuối cùng cũng tỉnh...]

Leanon.

Nó tiếp tục.

[Ngươi đã thua, Lain.]

[Ta đã sơ suất. Lần sau, ta sẽ giết hắn.]

[Không, ngươi không thể giết hắn với sức mạnh hiện tại.]

Lain giận dữ, nhưng Leanon không dừng lại.

[Ngươi đang sợ hãi hắn, cả về thể xác lẫn tinh thần.]

[Nếu chỉ biết nói nhảm, thì cút đi.]

[...Hãy cẩn thận, Lain.]

Đột nhiên, một khe nứt xuất hiện trước mặt cô ta, lộ ra con mắt khổng lồ.

Con mắt đó nhìn chằm chằm vào Lain, cảnh báo.

[Tránh xa hắn. Từ bỏ ý định trả thù. Nó sẽ chỉ thay đổi số phận của ngươi.]

[Ngươi bảo ta chạy trốn?]

[Đúng.]

Lain siết chặt tay, cơ thể run lên vì phẫn nộ.

Nỗi nhục trước mặt cô ta dần biến thành cơn thịnh nộ.

Nhìn thấy điều này, Leanon nói.

[Hiện tại, ngươi không thể đánh bại hắn.]

[...]

Lain nheo mắt.

Leanon.

Theo như cô ta biết, nó chưa từng nói dối cô ta.

Nhưng có một câu hỏi cô ta phải hỏi.

[Leanon, ta hỏi ngược lại. Tại sao ngươi lại sợ hắn?]

[...]

[Hắn là ai?]

Leanon im lặng, nhìn cô ta.

Rồi, như nhớ về một quá khứ xa xôi, nó lên tiếng.

[...Hắn là một Kẻ Vượt Giới. Ngay cả kẻ đã nhốt ta ở 'bên kia không gian' cũng được gọi như vậy.]

[Nhốt ngươi...?]

[Lain.]

Leanon chậm rãi nói, ánh mắt nghiêm túc.

[Hãy ghi nhớ. Hắn là một tồn tại tuyệt đối trong thế giới này.]

***

"Hmm... Vậy là may rồi."

Sáng hôm sau, thứ Sáu.

Thay vì đến lớp, Ha Jun thẳng tiến đến văn phòng hiệu trưởng.

Cậu ta có việc cần nhờ Hiệu trưởng Choi Joong won.

Tất nhiên, trước khi cậu ta kịp hỏi, hiệu trưởng đã chất vấn về sự việc ngày hôm qua. Ha Jun tóm tắt ngắn gọn.

"Ra là vậy... Thật may khi học sinh Liam không sao... Cậu ổn chứ?"

"Tôi không bị thương nặng."

"Vậy sao... Haha, từ trước đến giờ chưa thấy cậu bị thương nghiêm trọng bao giờ, có lẽ ta lo thừa. Vậy, cậu muốn về nhà một chút hôm nay?"

"Vâng. Tôi có thể đi được chứ?"

Choi Joong won mỉm cười gật đầu.

"Sao lại không? Cứ tự nhiên. Ta sẽ báo trước cho giảng viên Li Han về việc cậu nghỉ."

"Cảm ơn ngài."

Ha Jun cúi nhẹ rồi rời khỏi văn phòng, chuẩn bị về nhà.

Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để chuẩn bị.

"Về thôi."

Sau khi thay thành bộ đồ bình thường, Ha Jun rời học viện và thẳng tiến về nhà.

"Lâu rồi mới quay lại đây."

Sáng sớm.

Ha Jun đứng trước một căn hộ quen thuộc.

Nơi cậu ta thấy đầu tiên khi bị ném vào thế giới trò chơi này – căn hộ từng là nơi ở của Liber.

(Nhìn lại vẫn thấy rộng thật.)

Cậu ta cảm thấy khó tin khi nhớ rằng một mình Liber sống trong căn hộ rộng thế này.

"Dù sao thì..."

Ánh mắt Ha jun hướng vào cửa ra vào.

Thực ra, do không biết mật khẩu, nên cậu ta đành phá cửa "một chút" để vào.

Tất nhiên, cậu ta lập tức dùng [Ngưng Đọng Thời Gian] (SSS) vì không có ai xung quanh, nhưng vẫn hơi áy náy.

(Chắc thay thành khóa tay cũng được nhỉ?)

"Được rồi, bắt đầu thôi..."

Ha Jun lập tức lục soát khắp căn nhà như dự định.

Cậu ta mở ngăn kéo, tủ quần áo trong phòng ngủ chính và phòng phụ, tìm kiếm manh mối về Liber.

Chẳng mấy chốc, cậu ta phát hiện một chiếc hộp trắng dưới kệ TV.

Không chần chừ, Ha Jun mở ra và nhìn chằm chằm vào bên trong chiếc hộp với vẻ mặt ngơ ngác.

"...Máy chơi game?"

Trong hộp quả thật là một máy console.

Cậu ta cảm thấy hơi buồn cười, nhưng sau khi xem số lượng game, cậu ta chắc chắn Liber không phải học sinh giỏi.

Đặt chiếc hộp sang một bên, cậu ta tiếp tục tìm kiếm thêm 30 phút nữa.

"Hmm?"

Cậu ta phát hiện một chiếc hộp có vẻ khả nghi.

Chiếc hộp được trang trí bằng da đen sang trọng.

Ha Jun mở ra ngay để kiểm tra.

"Cái gì đây?"

Bên trong là một con dao găm cũ kỹ và một lá thư sờn rách.

Thực ra, gọi nó là dao găm có lẽ hơi quá. Hình dạng của nó rất kỳ lạ.

Nó giống một cái đinh nhọn, hoặc có lẽ là một ngọn giáo nhỏ cỡ dao găm.

Ngay lập tức, một cửa sổ hiện ra trước mắt Ha Jun.

[Ethergia bị phong ấn.]

Cấp độ: ???

Đặc tính: ???

Mô tả: ???

"...?"

Rõ ràng đây là một bảo vật, nhưng vấn đề là cấp độ, đặc tính và mô tả đều bị ẩn.

Cậu ta không biết nói gì ngoài việc... sốc.

Trong game, chưa bao giờ cậu ta thấy một bảo vật nào có trạng thái bị che giấu hoàn toàn như vậy.

"Hmm..."

Dù vậy, cậu ta cảm thấy bảo vật này có liên quan đến Liber.

Sau khi cất nó lại vào hộp, Ha Jun mở lá thư ra đọc.

Đúng lúc đó,

Cốc – Cốc – Cốc

"...Cái gì nữa đấy?"

Ai đó đang gõ cửa.

(Ai vậy?)

Ha Jun đứng dậy, tiến đến cửa ra vào.

Đứng trước cửa, cậu ta hỏi:

"Ai đấy?"

"Ah! Có phải học sinh Kim Ha Jun đúng không ạ?"

Nghe thấy tên mình, mặt Ha Jun căng thẳng.

Cậu ta đoán được người đứng ngoài cửa là ai.

Và đúng như dự đoán.

"Tôi đến từ Hiệp hội Anh hùng Mỹ. Tôi có thể nói chuyện với cậu 1 chút được không?"