Thi thoảng tôi nên nghiêm túc và đi xả giận một chút. Quyết định như vậy, tôi rời khỏi nhà với tâm trạng phấn khích.
Tôi nghĩ tôi khá mạnh, nhưng thành thật ra mà nói thì cũng không chắc là tới mức độ nào.
Tôi hiếm khi nào được trải nghiệm chiến đấu hết sức mình.
Nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi gây sự với ai đó. Hôm qua, tôi đánh đám senpai nọ, có thể coi đó là một hình thức gây gổ đánh nhau, nhưng chính phía bên kia mới khiến cuộc chiến nổ ra.
“Mình lại bị ghét cho xem.”
Tôi lẩm bẩm với chính mình, đi dọc con đường tới trường.
Đi xả giận. Nói cách khác, là chuẩn bị đi gây sự với người khác. Và nếu tôi đã gây sự thì sẽ có người sợ tôi. Đặc biệt là các bạn nữ chắc chắn sẽ nhìn tôi với ánh mắt “đó”.
Ánh mắt “đó”. Ánh mắt nhìn vào một con quái vật.
Con người là loài sinh vật cảnh giác và xa lánh những cá thể khác thường khỏi đồng loại.
Tôi đã sống cả đời để che đậy khả năng của mình, nhưng mọi người xung quanh đều cảm thấy tôi không hề bình thường.
À, có người từng nói do tôi còn nhỏ không giỏi che giấu, còn có người lại nói cứ chăm chăm tia phụ nữ bằng cặp mắt đỏ ngầu của mình.
Nhưng nguyên nhân cốt yếu là do tôi có thể nhìn được những thứ người khác không thể.
Thấu thị. Năng lực nhìn xuyên thấu bất kỳ tấm chắn nào.
Quần áo là tấm khiên che chắn cơ thể. Bằng cách xuyên qua bộ trang phục này, tôi có thể chiêm ngưỡng cơ thể trần trụi của phụ nữ. Nhưng tôi không chỉ nhìn xuyên qua được mỗi quần áo.
Tường, cửa, trần, sàn nhà đều là những tấm chắn giống thế. Nhìn xuyên thấu qua chúng, tôi có thể thấy những thứ bình thường không ai có thể thấy.
Ví dụ: Giả sử ai đó đánh rơi cục tẩy ở bên kia bức tường. Tôi có thể quan sát và thản nhiên nói: “À, mà nhân tiện, hôm nọ cậu đánh rơi cục tẩy nhỉ?” với người làm rơi cục tẩy vẫn ngồi trên ghế mà không thể nhìn thấy khung cảnh đó.
Bởi vì nghe có vẻ rất bình thường, dễ bắt gặp nên ranh giới giữa bình thường và bất thường lúc đó với tôi rất mờ nhạt.
Chỉ là một điều nhỏ nhặt thôi. Cảnh tượng thường ngày chỉ xảy ra cách đó một bức tường. Tôi bị đối xử như một con quái vật chỉ vì tôi biết như thế.
Rồi tới một ngày tôi nhận ra bản thân là một kẻ dị thường.
Nhìn xuyên qua tấm chắn. Nhìn xuyên tường, cửa, trần và sàn nhà. Tôi có thể nhìn xuyên qua bút chì, cục tẩy, hộp bút, cốc, bàn chải đánh răng,... Chưa hết, tôi sống một cuộc sống mà không hề có sự bất tiện nào, và tôi nhận ra điều này thật bất thường.
Nếu nhìn xuyên qua mặt sàn, mặt đất cũng sẽ biến mất. Bình thường sẽ không ai có thể di chuyển trong trạng thái đó. Nhưng tôi vẫn có thể nhận thức được mặt đất dưới chân.
Sự mâu thuẫn trong việc nhìn xuyên thấu mọi thứ đáng lẽ phải ở đó, nhưng lại có thể cảm nhận được nó.
Khi nhận ra điều đó, tôi nhận ra sức mạnh của mình cực kỳ nguy hiểm.
Tôi không tìm tới sức mạnh này. Tôi không có bất kỳ ký ức nào về nó trong đầu, tôi tin đó là năng lực bẩm sinh.
Năng lực bẩm sinh. Giống như năm giác quan của con người.
Con người có năm ngón tay ở cả hai bàn tay phải và trái. Cả chân phải và chân trái cũng đều có năm ngón tay.
Tổng cộng, con người có thể thao tác 20 ngón chi theo ý muốn, nhưng ít ai lại nhận ra điều đó rất tuyệt vời.
Chúng ta quan sát mọi thứ không chỉ bằng ngón tay mà còn bằng thị giác, nghe âm thanh bằng tai, ngửi bằng mũi và nếm bằng miệng. Những nguồn thông tin thu được là vô cùng lớn. Con người xử lý lượng thông tin khổng lồ đó cùng một lúc ngay lập tức. Đó là một điều tuyệt vời, nhưng con người lại không nghĩ chúng tuyệt vời. Bởi vì chúng ta sinh ra đã có khả năng làm được những việc như vậy.
Khả năng bẩm sinh mà ai cũng có. Đó là lý do tại sao không ai ngạc nhiên. Nhưng thế không có nghĩa là họ có thể giải quyết mọi việc ngay từ lúc ban đầu.
Tôi không nghĩ là mình còn nhớ được thứ gì lúc nhỏ, nhưng trẻ sơ sinh không thể nói được. Chúng không thể bước đi. Khi chúng cố gắng di chuyển ngón tay, chúng sẽ di chuyển cả năm ngón cùng lúc. Nói cách khác, con người không thể xử lý được khả năng của bản thân.
Trẻ con hội tụ được khả năng này đều đặn theo thời gian. Chúng quen với nó. Chúng thích nghi với nó. Như vậy, trong vô thức, con người đã có thể kiểm soát khả năng của mình theo ý muốn.
Thấu thị với tôi cũng như vậy.
Tôi không nhớ, nhưng tôi chắc chắn lúc ban đầu tôi cũng đã phụ thuộc vào khả năng thấu thị của mình. Hẳn tôi cũng phải vật lộn với khả năng của bản thân. Nhưng theo thời gian, qua nhiều năm, chắc chắn tôi đã học được cách làm chủ nó.
Cứ thế, tôi có thể sống một cuộc sống bình thường, thừa nhận thường thức ở một thế giới đầy mâu thuẫn, ở một thế giới tôi có thể nhìn thấy những thứ lẽ ra phải ở đó nhưng vẫn nhận diện được chúng.
Đi trên sàn bình thường trong lúc nhìn thấy những người ở tầng dưới.
Nhìn lên tầng trên, tôi ngắm nhìn dưới váy các cô gái đang sống một cuộc sống bình thường.
Qua cánh cửa, tôi có thể nhìn thấy phía bên kia nhưng vẫn có thể mở cửa đi qua đó vô cùng bình thường.
Phải mất quá lâu tôi mới nhận ra những điều này thật bất thường. Vì lẽ đó mà đến lúc tôi nhận ra thì xung quanh tôi chẳng còn ai cả.
Khả năng dễ dàng có được thông tin tầm thường nhưng không bao giờ được biết đến. Tôi nghĩ đó là bản chất khả năng của tôi. Và cũng là một khả năng đáng sợ khác thường.
Không bao giờ cống hiến hết mình. Nếu tôi cống hiến hết sức mình thì mọi thứ sẽ thật khủng khiếp. Tôi đã sống cả đời để tự nhủ với mình điều đó――
“Một cơ hội tốt để đo lường sức mạnh đây.”
Hiểu rõ điểm mạnh của bản thân không có gì là xấu, với cả, tôi cũng không còn là con người nữa.
“Được rồi, mình ổn mà.”
Tôi sử dụng khả năng của mình để tiêu diệt kẻ thù, giống như một con người bình thường. Giống như con người điều khiển tứ chi của mình, tôi có thể điều khiển khả năng này theo ý muốn. Hơn nữa, bây giờ tôi còn có thể đặt ra những hạn chế cho khả năng của bản thân.
Chắc chắn lúc này tôi có thể làm được.
Và dù có bị đối xử như quái vật tôi cũng không màng để tâm nữa. Bởi vì tôi có thể đạt được những gì bản thân muốn đạt được.
Bước tới cổng trường, Asahina đang đứng đó.
“Suzuhara-kun!”
Asahina bồn chồn nhìn quanh, chạy tới chỗ tôi, nhìn vào tôi. Khuôn mặt cô tái nhợt, cắt không còn giọt máu.
“Yuka! Yuka gặp nguy rồi!”
“Hả?”
Hét lên, Asahina nắm lấy rồi kéo tay tôi chạy đi.
“Ê-ê!”
“Cứ đi theo đi!”
Tôi cố gặng hỏi Asahina những chuyện đã xảy ra, nhưng cô không hề có ý định lắng nghe tôi, cứ bước ra khỏi trường.
Tôi không muốn muộn học đâu.
Asahina hì hục chạy không thèm ngoái lại, dừng lại trước một ngôi nhà có tấm biển “Tomoe” trên cổng.
Đổ mồ hôi, thở dốc, Asahina liếc nhìn tôi với vẻ mặt không hề buông lỏng. Không nói một lời, cô kéo tay tôi đi qua cổng vào cửa trước. Sau đó nhấn nút liên lạc.
Chúng tôi được một người có vẻ là mẹ mời vào.
Người này có vẻ là mẹ của Yuka, trông vô cùng hốc hác, dưới mắt có quầng thâm, như thể thiếu ngủ lâu ngày.
Sau khi trò chuyện với người trông giống như mẹ cô ta, Asahina nắm tay tôi, dẫn tôi lên lầu.
“Có vẻ cô ấy rất hiếm khi ở nhà. Không, tôi không nghĩ cô ấy không muốn về nhà, mà chỉ là không được phép rời đi mà thôi.”
Asahina nắm tay tôi bước lên cầu thang, cô nghiến răng lẩm bẩm.
Bọn chúng không cho phép cô về nhà. Vậy là cô ta đang bị mấy thằng đàn ông kia hiếp dâm trong tình trạng bị giam giữ sao.
Nghe vui phết. Tôi cũng muốn chịch Asahina tới kiệt sức thì thôi nữa.
“Hôm qua cô ấy có về. Bọn chúng cho cô về nhà. Và sáng nay cô ấy gọi cho tôi. Cô ấy vừa khóc vừa xin lỗi.”
Asahina lên tầng hai, vừa lẩm bẩm vừa đi dọc hành lang. Đôi mắt cô rực một màu đỏ ngầu.
Cô kéo tay thôi đi qua hành lang, Asahina dừng lại trước một cánh cửa.
“Đây là phòng của――”
“Cô ngậm miệng một chút có được không.”
Sau khi làm Asahina đang lia lịa nói chuyện với tôi im lặng, tôi nhìn “qua” cánh cửa kia.
Hiểu rồi.
“Tôi không có nghĩa vụ nghe cô lải nhải. Tôi quay lại trường đây. Tôi không muốn muộn học đâu.”
“C-chờ đã!”
“Cô thích gì thì tự đi mà làm đi chứ? Thôi thằng này lặn đây.”
Tôi rũ bỏ nỗ lực níu giữ tôi lại của Asahina và bước xuống hành lang.
“Cậu đúng là cái đồ tàn độc! Tôi biết thừa cậu là một tên dị hợm mà!”
Tiếng hét chói tai vang lên phía sau tôi. Nhưng tôi vẫn phớt lờ, đi xuống cầu thang.
Cảnh tượng tôi nhìn thấy sau cánh cửa. Cô nàng tên Yuka hay gì đó đang ngồi trên giường trong bộ đồ ngủ, ôm lấy đầu gối run lẩy bẩy dưới tấm chăn.
Mắt phải của cô ta sưng tấy tới húp lại, bên má và khóe môi đầy những vết bầm tím.
Khi bị ngăn cách bởi bức tường, tôi không thể nhìn xuyên qua cơ thể của cô ta. Nhưng tôi vẫn có thể hiểu rõ mà không cần phải nhìn sâu vào trong.
Chắc chắn cô ta đã bị đánh, bị đá và bị hiếp dâm rất nhiều lần.
Có lẽ mấy thằng senpai bị tôi đánh đã lấy cô ra làm bao cát.
“Asahina cũng ngu ngốc chẳng kém.”
Tôi rời khỏi nhà cô nàng tên Yuka hay gì đó kia, bước ra cột cổng rồi dừng lại, nhìn lại ngôi nhà và lẩm bẩm một mình.
Tôi nghĩ cô ta muốn cho tôi thấy cô nàng Yuka này đã bị hủy hoại tới mức nào để thu hút sự chú ý, nhưng tôi không nghĩ đưa một thằng con trai tới nhà một cô gái trong tình trạng như vậy sẽ khiến cô ta nói ra được thứ gì đâu. Ngược lại sẽ chỉ càng làm cô nàng sợ hãi thêm gấp bội mà thôi.
Nhưng mà, trời ạ, đã là hàng dùng rồi giờ lại còn bị đập phá thế nữa.
“Rồi.”
Không có thông tin, nhưng không vấn đề gì.
Tôi chắc chắn mấy ông anh senpai bị đánh hôm qua đều là những người tốt bụng và rất mực yêu thương kouhai.
Vậy nên để một kouhai nghiêm túc như tôi chân thành cầu khẩn, hẳn họ sẽ nói ra hết thôi.
Tôi cười toe toét tới trường.
Asahina đang ở nhà Yuka à, giờ ăn trưa tới rồi mà còn chưa tới trường nữa.
Không có Asahina thì tôi cũng không sao. Thực ra không có cô ta ở đây còn thuận tiện hơn.
Sáng nay Asahina rõ ràng đã bị cảm xúc lấn át. Nhìn bề ngoài thì có vẻ cô ta sắp đi theo đám senpai đó rồi. Giờ mà cô ta làm vậy chỉ tổ kỳ đà cản mũi tôi mà thôi.
Thế nên tôi quyết định ông anh senpai va với tôi hôm trước.
Con dấu trên đồng phục cha này là của năm hai. Vậy nên tôi bước lên tầng hai của các lớp năm hai và thờ ơ bước vào hành lang.
Tôi đi đi lại lại ở hành lang vài lần và thấy một học sinh có quấn băng trên mặt.
Dậm vào mặt quả là phương kế hay. Nhờ đó mà giờ tìm kiếm dễ dàng hơn hẳn.
“Senpai!”
Tôi mỉm cười giơ tay chạm vào ông anh senpai.
“Hả?”
Senpai khó chịu nhìn sang tôi, và khi đã nhìn thấy tôi, hắn lập tức tái mặt.
“Em đang tìm senpai đấy!”
“M-mày!”
Thằng cha senpai mở to mắt trông như sắp ngoác cái miệng ra. Nhưng vì có sự hiện diện của các học sinh xung quanh nên senpai bằng cách nào đó vẫn gắng gượng đứng vững, nhưng trông thì vẫn lẩy bẩy loạng choạng lắm.
Tôi đã hành hạ một chiều hắn tới mức giờ ý nghĩ ăn miếng trả miếng trong đầu hắn hoàn toàn biến mất. Đã tới mức độ như vậy rồi, hắn sẽ hiểu việc đánh bại được tôi là điều tuyệt đối không bao giờ xảy ra.
Tôi đã nghĩ thằng cha senpai này sẽ gọi hội đồng, nhưng hắn không làm thế, chỉ đứng lẩy bẩy run rẩy như vậy thôi.
Không phải là hắn không muốn gọi cho bọn chúng, mà là hắn không thể gọi được.
Bởi nếu hắn gọi cho đồng bọn, bọn chúng sẽ biết hắn đã bị tôi đánh. Bọn chúng sẽ biết hắn đã bị một thằng nhõi năm nhất đơn phương bạo hành.
Đối với mấy tên du côn cao cao tại thượng như chúng, thấy một thằng em bị đánh đập tới mức như này sẽ chẳng khác nào một nỗi ô nhục. Nếu lọt ra ngoài, hắn có thể bị đá đít ra khỏi công việc du côn này.
“Senpai! Em có điều muốn hỏi anh này!”
Tôi đứng trước mặt thằng senpai nhìn tôi bằng ánh mắt rung động, run rẩy và bồn chồn lùi lại, tôi hỏi hắn ta đầy chân thành, như một kouhai mẫu mực, nghiêm túc và lễ phép với đàn anh.
“I-im đi...”
Vị senpai sắp rớt nước mắt nhưng vẫn cố gắng thể hiện phần nào ý chí.
Đúng như mong đợi từ một thằng du côn. Quyết tâm lớn quá đi.
“Mày lại muốn ăn đòn tiếp chứ gì? Hả?”
Tôi nhếch mép cười nhìn thằng cha senpai cứng đầu và hỏi hắn.
“Hiii.”
Sau đó, tôi tóm lấy ngực senpai, hắn ta hét lên như thể sắp thăng tới nơi.
“Thằng nào làm nhỏ Yuka ra như thế? Mày à? Nói cho tao biết ngay. Hoặc là tao sẽ khuyến mãi tẩm quất cho mày gấp chục lần ngày hôm qua. Tao sẽ làm việc đó ngay trước lớp của mày đấy.”
“A-ahh...”
Tôi vừa tóm chặt lấy ngực senpai vừa thì thầm hỏi, và hắn, mặt đã tái mét như người chết, run rẩy, lập cập và rên rỉ.
Xung quanh xôn xao. Những lời nói của tôi có thể không được mọi người nghe thấy, nhưng chắc chắn họ đang phản ứng trước khung cảnh tôi túm lấy ngực thằng này.
“Ê cậu năm nhất kia! Cậu làm gì ở đây vậy!”
Tôi liếc nhìn giọng nói vừa nghe thấy, một tên nam sinh khá mập mạp đang tiến về phía mình.
Tôi ước lượng khả năng chiến đấu của tên này là khoảng từ 15 tới 18. Hắn có vẻ là một vận động viên thuộc loại võ thuật. Cơ bắp phát triển tốt và có chút mỡ bao quanh các cơ đó. Câu lạc bộ Judo. Hắn cũng khá mạnh đấy.
Chưa gì đã bắt được mẻ cá lớn rồi à? Nhưng Judo à. Có chút khó nhằn đấy.
“Tên này không tốt lành gì đâu. Nếu cậu bị bắt nạt thì cứ nói cho anh biết.”
Senpai vạm vỡ đến gần tôi, trừng mắt nhìn tên senpai tôi đã đánh, rồi vỗ nhẹ vào vai tôi nói chuyện.
Tôi cứ tưởng ông anh này sẽ nói gì cơ, nhưng rõ ràng là ông anh senpai này đang để tâm tới tôi.
Méo gì vậy. Tôi đang muốn ông anh làm loạn với tôi mà làm lớn chuyện lên mà.
“Tên này chỉ là một tên cặn bã thích chơi hội đồng, chơi vũ khí để áp đảo thôi. Nhưng đáng buồn là chúng ta lại đang có lợi thế. Mấy tên yếu nhớt như này thì lúc nào đi ngủ cũng khóc ấy mà.”
Ông anh senpai mập mạp đặt tay lên vai tôi vào ôm tôi thật chặt. Và anh ta gật đầu lia lịa nói chuyện với chính mình.
“Nhưng tuy nhiên! Một khi judo bắt đầu, chúng ta có thể đánh bại cả số lượng áp đảo! Năm nhất dũng cảm! Cậu có tiềm năng judo đấy! Nào, hãy tham gia câu lạc bộ judo và cùng nhau hướng tới chức vô địch quốc gia thôI!”
Senpai vạm vỡ nắm lấy vai tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, anh ta ngân cao chất giọng trầm khàn đầy hoang dã của mình.
Ông anh này hình như chỉ muốn chiêu mộ tôi vào câu lạc bộ judo thôi.
Tôi nhớ khi mới vào trường, có một tên ngốc mặc đồng phục judo đứng cạnh cổng trường và hét lên cho tất cả các tân học sinh cùng nghe, bất kể có là ai: “Các bạn có năng khiếu judo!”, có phải là ông anh này không thế?
Bộ câu lạc bộ thiếu thành viên à.
“Đ-để em nghĩ sau.”
“Umu! Cứ nghĩ kỹ đi! Nhưng rất có thể cậu sẽ gõ cửa Cậu lạc bộ judo đấy! Anh biết mà! Hahahaha!”
Ông anh senpai vạm vỡ nghe tôi nói liền cười khoái chí, vỗ nhẹ vào vai tôi.
“T-thế thì, nói xong...”
Đã đạt được mục tiêu của mình, và cảm thấy tôi có thể gặp thêm nhiều rắc rối, nên quyết định rời đi sớm.
“Có vấn đề gì thì cứ bảo anh nhé!”
Đang vội chuồn đi thì tôi nghe thấy giọng nói văng vẳng phía sau.
Judo rất tệ. Judo là thiên địch của tôi. Hơn nữa, ông anh senpai kia còn khá mạnh nữa.
Người đời hay nói judo cốt là lấy nhu chế cương. Judo là môn sử dụng sức mạnh của đối thủ để chiến đấu, là môn võ tệ hại nhất đối với tôi, một kẻ chuyên phản công. Hơn nữa, judo chuyên về cận chiến. Dù tôi có nhận ra chuyển động của đối thủ trước cũng sẽ vô nghĩa nếu bị bắt lại. Hơn nữa, nếu tôi bị khóa vào thế Newaza, tôi sẽ không tài nào chống cự nổi mà thua đo ván.
Năng lực của tôi cực kỳ mạnh mẽ tùy thuộc vào cách tôi sử dụng nó, nhưng thế không có nghĩa là nó toàn năng.
Nếu biết trước đối thủ có thể sử dụng judo, tôi đã lên trước một vài kế hoạch đối sách rồi, nhưng nếu để bị bắt lại thì vẫn sẽ là dấu chấm hết. Đặc biệt là kỹ thuật siết cổ không phải chuyện đùa. Tôi sẽ gục ngay lập tức. Khoảnh khắc tôi mất đi ý thức sẽ là dấu chấm hết. Với cả, kỹ thuật bẻ khớp cũng khủng khiếp không kém. Cơn đau khủng khiếp từ những kỹ thuật này mang lại quả thực là một cơn ác mộng.
Nếu tôi cũng học judo thì vấn đề được giải quyết rồi, nhưng tôi là loại người muốn vui chơi và thưởng thức những thứ vui vẻ hơn. Vậy nên tôi vẫn còn rất mông lung về việc tham gia vào các câu lạc bộ thể dục thể thao.
-
Tan trường, tôi cũng đã sẵn sàng rời đi.
Lúc tôi đang đi về nhà, có kẻ nào đó đang theo dõi tôi.
Tôi quay lại và không thấy ai cả. Nhưng đó là đối với người bình thường thôi.
Có một vài tên trốn đằng sau cột điện thoại và mấy bức tường. Mấy thằng nam sinh mặc đồng phục trường tôi. Trong số đó tôi nhìn thấy hai thằng senpai bị tôi đập hôm qua.
Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông anh senpai của câu lạc bộ judo kia can thiệp vào nữa, nhưng có vẻ tôi đã bắt được mẻ cá theo đúng kế hoạch.
Hôm qua bọn kia hẳn đã muốn giữ bí mật bị một thằng nhãi năm nhất như tôi đập nhừ tử. Nhưng tôi đã lên tầng hai, đầy rẫy các lớp của sinh viên năm hai để dọa hắn. Giờ thì chúng đang tìm mọi cách để nghiền nát tôi. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là hạ nhục bản thân, chúng vẫn buộc phải lựa chọn tập hợp anh em hội đồng tôi.
Bọn chúng thậm chí còn không biết là đã sa vào lưới mồi của tôi, lại còn bị bắt quả tang tại trận nữa.
Tôi nhoẻn miệng, đi tới một nơi xa lạ khác với đường về nhà.
Để thằng này nói cho mà biết, các vị tiền bối à. Tôi sẽ cho mấy người thấy việc có được sức mạnh nhìn thấy những thứ vô hình đáng sợ tới mức nào.