That Time I’ve Seen Through a Beautiful Gyaru’s Punishment Game Confession, I Forgave Her but She Started to Get Closer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

2 20

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

68 895

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

150 996

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

20 67

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

(Đang ra)

Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoite Itarashii

Gozen no ryokucha

Không hề hay biết rằng người mà mình đang tâm sự lại chính là crush đang giấu mặt, Minato cứ thế kể hết về tình cảm ngày càng lớn dần trong lòng, khiến cô ấy đỏ mặt bối rối! Và thế là, một câu chuyện

7 20

Tập 01 - Chương 33

Cuối cùng cũng tới nơi. Tôi bắt xe buýt và đi bộ một lúc từ trạm dừng đến nhà của cậu ấy. Có một bảng tên được ghi “Hirose” ở trên cửa. 

“Này anh ơi”

“X-xin lỗi. Không có gì đâu ạ.”

Tôi không thể bấm chuông cửa ngay lập tức được, nên bản thân đang phải chịu những ánh mắt nghi hoặc của các học sinh sơ trung đang trên đường về nhà. Và cuối cùng, một người hàng xóm cạnh bên đến gần tôi.

Tôi chưa bao giờ bấm chuông cửa của nhà một người con gái, thậm chí cả trai cũng chưa nốt. 

“Không, ý em là, anh đang làm gì ở đây vậy, anh Amane?”

“Anh đến đây để thăm chị của em đó mà.”

“Rồi! Thế mời anh vào nhà ạ.”

Người này chính là Iori, một trong số những em gái của Amane.

May thay, đó không phải một người hàng xóm hay cảnh sát gì cả. Tôi cũng không cần cực nhọc bấm chuông cửa nữa. Mừng thật. Thú thật thì nếu người ra tiếp đón tôi là bố mẹ của cậu ấy thì ngại lắm. Ít ra trong trí tưởng tượng của tôi là vậy.

“Iori về rồi đây!”

“Ừm, xin lỗi vì đã làm phiền chị ạ.”

“Mừng về nhà. Hôm nay dẫn bạn trai về nhà rồi à?”

“Không, anh ấy đến để thăm chị.”

“Em là Amane Shouta ạ. Mei luôn ở cạnh giúp đỡ em nên thân mới đến đây để thăm cậu ấy.”

Chào đón tôi với Iori là một người chị xinh đẹp. Có lẽ Mei lớn lên sẽ đẹp không kém chị ấy. Tuy nhiên, khác với tôi, chị ấy có mái tóc màu đen và toát ra một vẻ hiền hòa dễ mến.

“Iori, em có một người chị khác ngoài Mei ha.”

“Đâu, mẹ của em đó mà.” 

“Cảm ơn cháu vì lời khen. Cô là mẹ của Mei và Iori. Cô cũng đã nghe về cháu qua lời kể của hai đứa rồi. Amane, rất vui được gặp cháu.”

Não tôi mất khả năng xử lý khi tiếp nhận thông tin này. Mẹ á? Ngoại hình cô ấy nhìn giống như một cô gái chưa đầy ba mươi tuổi vậy. Nếu cô ấy đứng với cô Miyano, người ngoài nhìn vào cứ tưởng như hai người bằng tuổi nhau. Quả thực quá bất ngờ.

“Rất vui được gặp cô ạ. Xin cô hãy nhận lấy món quà này.”

Tôi đưa ra một chiếc túi bóng chứa những thứ mà Yuna cần khi em ấy bị ốm trước đó.

“A, cháu chu đáo quá, cảm ơn cháu nhé.”

“A, anh! Anh đến đây để chơi với em ạ?”

Khi Takuya vừa bước ra từ hành lang và thấy tôi, em ấy ngay lập tức nhảy về phía này.

“Takuya, anh ấy đến thăm Mei đấy.”

“Hả?”

Takuya mất hết hứng thú rồi trở về phòng. Xin lỗi nhé, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ “đến thăm Mei” thì sẽ bị một người chị đáng sợ tên Ashi giày vò đến chết mất. 

“Xin lỗi vì giữ cháu quá lâu. Phòng Mei ở trên tầng. Con bé dùng chung phòng với Iori nên sẽ không chỉ có cháu và Mei được. Tranh thủ lên thăm con bé đi, nó sẽ vui lắm cho mà xem.”

“Dạ.”

Tôi mang đôi dép dành cho khách đã để ở đó tự lúc nào và theo cầu thang đi lên tầng.

Ra đây là phòng của Mei. Tôi có hơi do dự khi bước vào, nhưng Iori đã mở cửa. 

“Chị ấy vừa mới ngủ dậy nè. Anh vào đi, chị ấy đang không thay đồ đâu.”

“Ừm, vậy thì anh xin phép.”

Khi tôi bước qua cánh cửa đã được Iori mở ra từ trước đó, tôi có thể khẳng định chắc nịch rằng đây là phòng nữ! Một căn phòng rõ ràng đầy sắc màu, và tôi nghĩ nó cũng mang lại cho mình một cảm giác ngọt nhẹ. Tôi thấy nó là lạ ra sao ấy.

“Cậu khỏe không?”

“Hửm? C-Chờ đã!”

Khác hẳn với bộ dạng thường ngày, Mei bây giờ đang mặc lên mình một bộ đồ ngủ dễ thương, nó cứ như thứ phù hợp với một đứa học sinh sơ trung. Tuy nhiên, khi tôi gọi, cậu ấy ngay lập tức trùm tấm futon lên đầu.

“S-sao cậu lại ở đây? Cậu đã thấy đồ ngủ của tớ chưa hả?”

“Mình đã nói là sẽ đến thăm cậu rồi mà. Và ừm, mình thấy bộ đồ dễ thương ấy rồi.”

Tôi không thể tin được những gì sẽ xảy ra sau đó. Cậu ấy bảo tôi đi ra khỏi phòng để thay đồ, nên tôi đành đi ra ngoài hành lang. Nhưng đúng là cậu ấy hợp với bộ đó ấy thật. Cơ mà tại sao cậu ấy lại tỏ ra bất ngờ khi được tôi đến thăm nhỉ? Thêm nữa, cậu ấy làm thế nào có thể di chuyển nhanh nhẹ cứ như bản thân đang không bị ốm vậy?

“Ơ? Sao anh lại ở ngoài này?”

“Chị ấy bảo sẽ thay đồ nên buộc anh phải ra khỏi phòng.”

“Anh cầm cái này đi, đợi một lúc rồi hãy vào. Em vào phòng đây. Xin anh hãy giúp chị em ăn chúng nha.”

Em ấy đưa tôi một đĩa đào đã được gọt vỏ, thứ mà tôi đen đến đây. Trong khi đó, từ trong phòng, tôi có thể nghe được Iori đang nói với Mei điều gì đó

Sau khi chờ đợi một vài phút, tôi cuối cùng cũng nghe được tiếng Iori bảo tôi đi vào. Khi quay lại, tôi vẫn thấy Mei đang trùm tấm futon ở trên giường, và đã thay quần áo. Iori cấm quần áo đã thay đi ra khỏi phòng.

“À, cậu có muốn ăn một chút không?”

“Ừm, đút cho tớ ăn đi.”

Mei mở miệng nhìn về phía tôi. Thật đó hả? Cậu muốn tôi đút à? Cậu ấy nhìn về đĩa đào, xong hướng ánh mắt lại về phía tôi, sắc mặt vẫn không đổi.

“Miệng tớ mỏi quá. Aaa”

“Vâng, vâng, A nào.”

Tôi muốn gạt bỏ tất cả những suy nghĩ đen tối của mình nhưng không thể, thế nên tôi đành tự nhủ với mình liên tục rằng đây chỉ giống như khi Yuna bị cảm thôi, và đưa miếng đào vào miệng Mei. Đĩa đào còn rất nhiều. Sau khi thưởng thức miếng đào xong, cậu ấy nhìn tôi và há miệng ra một lần nữa. Vẫn muốn nữa à?

Cuối cùng thì tôi vẫn phải đút cho cậu ấy ăn đến khi đĩa sạch bong. Tinh thần tôi bị hao kiệt mất rồi. Như thế này một lần nữa thì tôi chết mất.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại