“Sayonara, sensei'.”
"Ừm, hẹn gặp lại sau. Đi về phải cẩn thận đấy nhé. "
Tôi đáp lại những học sinh mình một cách vui vẻ, và vẫy tay nhẹ nhàng chào chúng. Đó là ngày đầu tiên của tháng Chín. Hòa mình vào dòng chảy của thời gian, trường tiểu học mà tôi phục vụ bước vào lễ khai giảng. Một kỳ nghỉ hè dài đã kết thúc, và học kỳ thứ hai đã bắt đầu. Tôi đã đặt các phiếu báo cáo mà tôi đã thu lại được từ các học sinh cùng bài tập hè của chúng trên bàn làm việc của tôi, trước khi làm sạch lớp học.
Đã vài năm kể từ khi tôi tìm được việc làm như một giáo viên trường tiểu học. Và năm nay tôi đã phụ trách một lớp học sinh lớp ba mà có thể xem là tinh nghịch hơn so với tiêu chuẩn. Thật sự tôi đã rất ngạc nhiên trước sức sống của những đứa trẻ từ học kỳ đầu tiên. Dù sao thì, chúng cũng là những đứa trẻ chân thành và thú vị. Tôi rất vui vì tôi được chủ nhiệm lớp này.
"Mấy nhóc ấy đều sống động như mọi khi. Đi học đầy đủ, và hơn nữa là , mọi người đều đã làm bài tập về nhà. Mình đã khen chúng một lần, nhưng chắc là nên khen lần nữa vào ngày mai nhỉ. "
Gật đầu với bản thân trong lớp học trống, tôi liếc qua đồng hồ trên tường. Lớp học hôm nay được chuẩn bị từ trước. Buổi chiều sẽ rất bận rộn với các cuộc họp và chuẩn bị, nhưng sẽ có một khoảng thời gian trống. Tôi lấy ra cơm nắm mà tôi đã mua từ túi nhựa, và trong khi ăn nó, tôi ngồi trên ghế và với tay lấy bài tập hè mà tôi đã thu từ trước.
Đối với những bài tập khác, tôi phải đánh dấu chúng, nhưng nếu đó là bài tiểu luận, thì cũng ổn nếu tôi đọc chúng trong thời gian rảnh. Tôi cũng hơi tò mò muốn biết học sinh mình đã trải qua những gì trong mùa hè vừa rồi. Với những cảm giác nhẹ nhàng đó, tôi quay lại với 'Bài luận mùa hè' mà tôi đang cầm trong tay.
Sate sate ... ừm, bài này khá là dày đấy. Nhóc ấy đã viết bao nhiêu đây nhỉ? Ah, là Hiroshi-kun à. Nhóc ấy dễ tính, nhưng cũng là một đứa trẻ nghiêm túc và tốt bụng. Tôi tự hỏi nhóc ấy có một chuyến đi nào chăng.
“Ngày 21 tháng 7, kỳ nghỉ hè bắt đầu, và gia đình tôi quyết định đi du lịch cùng nhau.'
"Hmm, mình tự hỏi họ đã đi đâu."
“Tôi đã nghĩ thế, cho đến khi một ánh sáng vàng xuất hiện dưới chân tôi, và khi tôi nhận ra nó, tôi đã ở trong một thế giới khác."
"Fwah !?"
Tôi tạo ra một âm thanh kỳ lạ.
"Có rất nhiều hiệp sĩ giống như những người bạn thấy trong anime xung quanh tôi. Có một nàng công chúa nữa. "Chào mừng, người dũng sĩ" cô nói. Tôi đã rất ngạc nhiên.”
"Ai mà không ngạc nhiên cơ chứ."
"Bất ngờ khi được bao quanh bởi rất nhiều người, tôi quyết định đứng lên. "Đây là đâu vậy ạ?" Tôi hỏi cha tôi. "
"Gia đình đi cùng nữa à !?"
À không, tôi thực sự vui mừng khi một học sinh lớp ba không đi ra ngoài một mình. Chờ đã, quan trọng hơn, thế giới khác là thế lào? Hiroshi-kun nghiêm túc viết một bài tiểu luận như vậy, chuyện gì đã xảy ra với nhóc ấy trong kỳ nghỉ hè? Nhóc ấy đã chào tôi một cách vui vẻ vừa trước. Hơn nữa, gia đình (người lớn) xuất hiện cùng.
"Công chúa giải thích. Demon King đã vượt ngoài tầm kiểm soát, vì vậy cô ấy muốn chúng tôi cứu thế giới. Cô dẫn chúng tôi đến nơi mà các vũ khí huyền thoại đã được cất giữ. Trước khi đi, mẹ nói chuyện với công chúa với một ánh nhìn nghiêm túc trên khuôn mặt. Mẹ nói gì đó về đền bù hoặc bắt cóc hoặc đảm bảo mức sống. Mẹ tôi khiến công chúa khóc.”
"Mẹ của em thật mạnh mẽ."
"Sau khi an ủi công chúa, và nói với cô ấy mọi việc sẽ ổn, chúng tôi nắm tay nhau và quyết định đi cùng. Đến kho, chúng tôi tìm thấy một thanh kiếm và giáo ở đó. "Đây là thanh gươm huyền thoại", nàng công chúa đã ngừng khóc khi mẹ nâng nó lên. Khi nó chạm vào bàn tay của mẹ, nó đột nhiên bắt đầu phát sáng. Mẹ là người được chọn.”
"Mẹ của em thật tuyệt vời!"
Hãy nói chuyện với Hiroshi-kun vào ngày mai, và tập trung đọc báo cáo ngay bây giờ. Tôi khá tò mò về những gì xảy ra tiếp theo.
"Bố đã lấy giáo, và Akihiko có một bộ móng vuốt đẹp. Nhưng vì dao là nguy hiểm, tôi nhặt một cây gậy nằm ở góc. "Nó bao phủ trong bụi, cậu có chắc là ổn chứ?" Tôi được hỏi, nhưng tôi rất thích nó, vì vậy tôi đã lấy nó. Sau đó, công chúa lấy một viên kẹo từ tay áo của cô, và đưa cho tôi. Khi tôi nói với cô ấy, "Tôi không ăn kẹo từ người lạ," và trả nó trở lại, cô ấy nhìn buồn ".
"Làm tốt lắm, Hiroshi-kun. Nhưng một công chúa mà lại mang bánh kẹo đi cùng thì ... "
" Chúng tôi cũng đã gặp nhà vua. Mẹ và bố đã nói chuyện với ông ấy. "Khi mọi người hoàn thành công việc của mình, mọi người sẽ có thể trở về nhà", khi nhà vua nói thế, "Tôi chỉ có một tuần nghỉ phép, ngài có thể làm gì về điều đó không?" Bố đã thương lượng. Khi tôi cũng nói, "Con đã hứa sẽ chơi với Kengo-kun vào tuần sau, vì vậy con cũng muốn quay về, "công chúa đã cố thuyết phục nhà vua. Sau một tuần, chúng tôi có thể trở lại một lần, có vẻ như vậy.”
"Điều đó thực sự ổn chứ !?"
Ông chắc chắn là khá yêu quý con gái của ông, đức vua! Và công chúa thì yếu đối với Hiroshi-kun!
Đọc thêm một chút nữa, cuối cùng quyết định họ có thể di chuyển tự do giữa thế giới đó và trái đất. Họ sẽ trải qua tuần đầu tiên trong thế giới đó, và sau đó, vì mẹ là một bà nội trợ, cô ấy sẽ phải làm anh hùng vào buổi chiều. Bố sẽ giúp đỡ vào buổi tối và ngày lễ. Hiroshi-kun thì bất cứ khi nào cậu có thời gian rảnh. Cậu bé Akihiko-kun nói rằng cậu muốn ở lại thế giới khác cho đến khi chúa quỷ bị đánh bại. Eh? Akihiko-kun như vậy có sao không?
Nếu nó chỉ là cho đến khi Demon King bị đánh bại, vậy thì có nghĩa là không vấn đề gì nếu cậu ta không trở lại trái đất cho đến lúc đó, vậy là cậu ta không phải là một học sinh, cũng không phải làm việ như một người lớn. Cậu ta ổn khi giữ một thanh kiếm, thế nên ít nhất là lớn tuổi hơn Hiroshi-kun ... huh? Nhưng Hiroshi-kun đã không dùng kính ngữ, phải không? Nếu không sử dụng kính ngữ cho một người hơn tuổi không phải là học sinh hay công nhân, thì cậu ta phải là một NE ...... chúng ta không nên bàn thêm. <<Trans: Sensei định nói là NEET ấy mà>>
Nghĩ về điều này sẽ một chút phiền hà. Tôi sẽ bỏ qua nó.
“Trong tuần này, chúng tôi đã được huấn luyện trong lâu đài. Bởi vì chúng tôi được triệu hồi, chúng tôi phải rất mạnh mẽ, họ nói. Người pháp sư già đã dạy tôi. Sau một tuần, tôi đã có thể tạo nước từ cây trượng. Nó rất ngon và sạch. Nhưng tôi không thể làm gì khác. Khi mẹ và những người khác mệt mỏi vì tập luyện và tôi cho họ nước, họ trông có vẻ hạnh phúc, vậy nên như thế chắc cũng ổn.’’
"Ồ, đó là một chút ấm áp."
“Mẹ bắn sét từ thanh kiếm, và phá hủy lâu đài một chút. Cha và Akihiko đánh bại rất nhiều và rất nhiều người lính. Sau khi nhìn thấy điều đó, tôi đưa nước cho nàng công chúa đang khóc trong góc, và cô ấy ôm chặt lấy tôi nói "Điều này làm tôi an tâm hơn rồi ..." Khi tôi đưa nước cho những người hiệp sĩ, họ trông có vẻ tràn đầy sức sống hơn. Khi tôi thậm chí không thể sử dụng ma thuật chữa bệnh, nó đã được một chút lạ”
.
Sau đó, cậu đưa nước uống cho vị vua đang đau đớn vì những rắc rối mà gia đình đang gây ra, và tất cả những người quan trọng, và họ xem cậu như một người cháu, có vẻ như vậy. Những người thế giới khác cũng khá cực khổ nhỉ. Mặc dù họ gặt những gì họ gieo.
“Sau đó, chúng tôi đã bước vào một cuộc hành trình. Với gia đình của chúng tôi, công chúa, người pháp sư già và ba mươi hiệp sĩ.”
" Nhiều người thế à!? ....... không, là bình thường nhỉ?
" Ông già pháp sư đó rõ ràng là người triệu hồi chúng tôi, và ông ấy sẽ triệu hồi chúng tôi mỗi ngày trong chuyến đi của chúng tôi, gửi chúng tôi về và làm nhiều thứ nữa. "
"Ông ta chắc không chết vì làm việc quá sức đâu nhỉ?"
"Công chúa cũng muốn đi cùng. "Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ sự an bình của thế giới này!" Cô nói. Nhà vua và rất nhiều người giơ ngón tay cái của họ và nhìn cô. Mặc dù cô ấy là một công chúa, có vẻ như cô ấy có thể chiến đấu bằng trượng. Cô ấy nói rằng nó là điều bình thường với một nữ quý tộc. Ngoài ra, cô ấy nói chúng tôi không còn là người lạ nữa, và cho tôi rất nhiều kẹo. Thật là ngon.”
Hành trình từ đó tiến hành như một bản tóm tắt. Có lẽ vì sau một tuần, Hiroshi-kun đã trở về trái đất. Cha mẹ cậu và người dân của đất nước nghĩ rằng việc cho Hiroshi-kun thức ăn đơn giản và để cậu cắm trại là quá vô lý, vì vậy cậu sẽ trở về trái đất vào lúc 8 giờ tối mỗi ngày mà không có ngoại lệ, ăn tối với bố mẹ mình và ngon giấc trên giường của mình ... và rằng ông lão pháp sư đã thực sự bị kiệt sức trong những ngày đó.
Sau đó, bố của cậu đã đánh hạ một nhóm cướp, mẹ cậu ta nghiền nát một đội quân quái vật, Akihiko-kun đánh bại ba trong bốn vị thiên vương, và các hiệp sĩ cũng cố gắng giúp đỡ. Công chúa đuổi theo họ khi họ đi quá nhanh, và ông lão pháp sư đã thực sự ngã quỵ vài lần. Hiroshi-kun làm theo cách của mình, đưa kẻ thù và đồng minh nước mà cậu ta tạo ra, và làm một số việc chăm sóc cho họ.
Vì không để cho Hiroshi-kun thấy máu của mình và địch, họ luôn dùng sống kiếm, và có vẻ như là thế cũng đã đủ, họ không cần đi quá xa. Tuy nhiên, tại sao những người bị đánh và quái vật bị thương đã được chữa khỏi bởi Hiroshi-kun dẫn đường đến lâu đài của Demon King?
Lúc đầu, công chúa và tùy tùng vẫn còn cảnh giác, nhưng sau khoảng năm ngày, họ sẽ nói, “Sao? Nữa hả” Và họ thậm chí ngừng hỏi về nó.
Nhóc thật tuyệt, Hiroshi-kun.
Bởi vì bài luận được viết từ POV của Hiroshi-kun, nó cảm thấy ấm áp, nhưng hành trình đó chắc chắn là hỗn loạn. Và dẫn đầu bởi các con quái vật, và đôi khi, cưỡi trên lưng của chúng, họ đã đưa chúng đến lâu đài trong giờ nghỉ. Làm sao họ có thể đến được chỗ boss cuối trong vòng bốn mươi ngày, tôi thấy mình hơi kì lạ khi chấp nhận nó.
Maa, maa ... đó là một bài luận rất chân thực, nhưng tôi nghi ngờ về tính xác thực của nó. À mà đừng bận tâm.
"Chúng tôi cuối cùng cũng đã đến được lâu đài của chúa quỷ. Tôi đã selfie với con hắc long đã mang chúng tôi tới đây, và nói lời tạm biệt. Anh ta thật ngầu. Có vẻ như những con quái vật không thể nói được lời nào, nhưng những con quái vật dẫn đường cho chúng tôi đều rất tử tế.”
"Huh ~ thật lạ ~. Có một bức ảnh Hiroshi-kun và một con rồng đang ở đây. Mình nên tương tác làm sao với gia đình nhóc ấy đây? Chúng ta sẽ ở cùng nhau trong bảy tháng tới, nhóc biết không hử? "
" Có rất nhiều quái vật trong lâu đài của Quỷ Vương. Nhưng mọi người vẫn tiếp tục tiến lên phía trước. Công chúa tiêu diệt bất kỳ quái vật nào đến gần tôi, vì vậy tôi đã ổn cả. "Các hiệp sĩ, hãy đi làm việc của mọi người! Nếu Hiroshi-kun thậm chí chỉ bị xước, thì gia đình của cậu ấy sẽ trở nên rất đáng sợ! "Cô nói với giọng to. Mọi người đều rất tuyệt vời.”
"Tại sao nhóc phải đưa nó vào bài luận của nhóc và để cho giáo viên chủ nhiệm của nhóc( là tôi) xem chứ !? Cuộc sống của tôi đang bị đe dọa với áp lực nặng nề của trách nhiệm đây này! Tôi không muốn biết điều đó! "
Cuộc sống của một giáo viên ... hơn thế nữa, tiểu luận của học sinh tiểu học này đã xác định rằng cuộc đời tôi đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất hiện nay. Là một giáo viên, tôi biết rằng hoàn toàn không thể thiên vị đối với riêng một đứa trẻ. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Hiroshi-kun, có phải tôi sẽ chết không? Khuôn mặt tôi cứng lại, nhưng bây giờ, tôi quyết định đọc tiếp. Dòng cuối cùng có thể kết thúc bằng, 'và sau đó tôi tỉnh dậy'. Tôi chỉ có thể hy vọng điều đó. <<Trans: Sensei đây hy vọng là mấy điều trong bài luận đều là giấc mơ của tên nhóc, và điều mà công chúa nói (sẽ bị giết nếu làm trầy da đứa nhóc ấy) chỉ là điều tưởng tượng thôi. >>
"Khi chúng tôi vào một căn phòng lớn trong lâu đài của quỷ vương, có một con quỷ lớn ở đó. "Có một anh hùng tên là Akihiko, người đã đánh bại tất cả các thiên vương khác, đang ở đây đúng không? Ta yêu cầu một cuộc đọ sức với cậu ta, một đấu một. Ông ta nói.
Khi chúng tôi nhìn Akihiko, anh ấy bước tới trước mặt tất cả chúng tôi. Dường như anh ấy chấp nhận cuộc đấu tay đôi.”
"Akihiko thật tuyệt vời, Akihiko-kun."
"Khi Akihiko bước lên phía trước, vị thiên vương há hốc miệng và bị sốc. Chúng tôi quyết định tin vào Akihiko và tiến bước. Từ phía sau, "Woof, woof Awoooooooooooooh !!" chúng tôi có thể nghe thấy những tiếng gầm thét tuyệt vời của trận chiến. Hãy an toàn nhé, Akihiko. '
"Akihiko là một con choooóóóó!" <<Trans: Thôi tui thua>>
Lần đầu tiên tôi bắt đầu đọc, tôi đã tưởng tượng ra rằng Akihiko có vị trí là một người bảo vệ gia đình (NEET), nhưng dường như nó thực sự có ý nghĩa đen! Nếu nó là một con chó, Hiroshi-kun sẽ bỏ đi kính ngữ, và vũ khí của nó sẽ phù hợp! <<Trans: Ở Trên bảo nó xài claws, là vuốt, như wolverine ấy>>
… Chờ đã. Vậy là, tất cả mọi thứ tôi tưởng tượng, những việc mà một con người sẽ làm, được xử lý bởi một con chó. Bốn vị thiên vương của Demon King bị một con chó xử lý! Dĩ nhiên, vị thiên vương tội nghiệp cuối cùng kia sẽ phải há hốc miệng của mình!
"Akihiko sẽ ổn thôi, đúng không?" Khi tôi hỏi, "Akihiko-san là một chú chó vô cùng mạnh mẽ đã chiến thắng với vô số quái vật. Giống như tất cả các Thiên Vương khác, chị chắc chắn ông ta sẽ mất ý chí để chiến đấu, và tự đào lỗ chôn mình thôi, "công chúa nói với một nụ cười tươi cười để cổ vũ tôi.
"Cô công chúa tao nhã lúc đầu ở đâu rồi?"
Và cuối cùng chúng tôi đến phòng của quỷ vương. Tất cả các hiệp sĩ cẩn thận giữ vũ khí của họ. Mẹ lấy thanh kiếm, bố cầm giáo, và của công chúa là một cây búa chiến tranh. Tôi cầm lấy cây trượng của tôi và tấm ảnh của ông già pháp sư, người đã ngã quỵ giữa lâu đài (chưa chết), và mở cánh cửa lớn.
"Lão pháp sưưưưưưưư!"
"Vua quỷ đang ngồi trên ghế. Ông ấy hỏi, "Tại sao những con người từ thế giới khác lại đi xa dường này." Mẹ nói, "Đúng là tôi đã nghĩ nó không hợp lý ngay từ đầu. Nhưng tôi không ghét người của thế giới này nhiều cho lắm. Tôi không muốn họ đối mặt với sự bất hạnh."Khi cô ấy mỉm cười. Cha nói,
"Đó là số phận," một cách ngắn gọn. Công chúa và những người khác khóc theo những lời của mẹ, và nói, "Cám ơn".
Mẹ đã nói rằng đánh bại con quái vật là một cách tập thể dục tốt và giảm xì trét tuyệt vời, và một cái gì đó về phần thưởng đủ để trả hết tiền vay nhà và xe hơi, và mọi thứ khác sau này nữa, hooray! Hình như mẹ đã có chút thay đổi?”
"Đó là thế giới của người lớn. Và em có thực sự phải nói nó điều đó không? Tôi không muốn quên lời nói đầy xúc động với công chúa và những người khác.”
Và như mong đợi, nó kết thúc với chiến thắng thuộc về nhóm Hiroshi-kun. Vua Quỷ chắc chắn mạnh mẽ, tôi không thể hình dung gia đình này hoặc công chúa bị đánh bại. Đó là câu trả lời.
Hiroshi-kun đã cố gắng hết sức để diễn tả trận chiến, nhưng những điều như: “Kiếm của mẹ đã điên cuồng và chặt phá lâu đài!” Hay, “búa của công chúa đã đập vỡ bức tường và đánh bay Quỷ vương!” Đây không phải là con người, đó là ý nghĩ duy nhất mà tôi thực sự nghĩ. Quỷ Vương, ông đã cố gắng hết sức rồi.
"Vua quỷ quỳ xuống. Rồi từ cánh cửa phía sau, một cô gái gần bằng tuổi tôi chạy ra. Cô ấy đã khóc trước mặt vua quỷ, và ho rất nhiều khi cô ấy chắn trước mặt chúng tôi. Có vẻ như con gái của quỷ vương đã có một căn bệnh nan y gọi là "Sốt Chướng khí". Cho dù họ tìm kiếm thế nào đi nữa, họ cũng không thể tìm ra cách chữa bệnh, và một quyển sách cũ nói rằng có ai đó trong thế giới con người có thể rửa sạch chướng khí với cây trượng Solace của các vị thần. Họ đã chống lại loài người để tìm nó.”
"Vậy là, vua quỷ đã có lý do riêng của mình."
Cây trượng đó có một vị thần ngự bên trong,, và chỉ có những người được ưa ích mới có thể sử dụng nó. Rõ ràng, nó có thể tạo ra nước thánh, và thanh tẩy trái tim của bất cứ ai uống nó. Theo truyền thuyết, nó thậm chí có thể thanh tẩy trái tim tội lỗi của quái vật. Khi tôi hỏi ý nghĩa của nó, có vẻ như bạn có thể làm bạn với những con quái vật. Cô gái nói, "Tôi không có nhiều thời gian còn lại trên thế giới này, và nếu tôi chết đi, cha tôi sẽ ngừng tấn công vùng đất con người!" Cô gái nói. Nó làm cho tôi thực sự buồn vì một số lý do.”
"....... Chờ đã, nước thánh? Cây trượng của các vị thần? Uống nó, và nó sẽ rửa trôi tội ác từ trái tim của con người và quái vật? "
Theo như câu chuyện, họ đã bị chặn bởi vô số quái vật trên đường đi. Và đồng thời, họ được dẫn đường đến lâu đài của Quỷ Vương. Đôi khi, chúng mang họ trên lưng. Tất cả chúng đều đi cùng nhóm anh hùng. Nhưng có lý do gì để chúng vội vàng như vậy? Một lý do để có thể chống lại chúa tể yêu quý của chúng?
... Đúng vậy nhỉ, chúng chắc phải có lý do riêng của chúng. Để đi ngược lại ý muốn của vua quỷ và được coi là kẻ phản bội. Ngay cả khi những ngôn từ không được nói ra, chúng đã thể hiện mong muốn của chúng. Và giao phó điều đó, cho vị anh hùng bé nhỏ tử tế kia.
"Tôi muốn cô gái ngừng khóc và vui lên. Vì vậy, tôi vung cây trượng của tôi. Bởi vì nó đã mang lại một nụ cười cho cha mẹ và Akihiko, công chúa, ông già, các hiệp sĩ, nhà vua và những con quái vật, và tất cả mọi người trong đất nước. Tôi nghĩ nếu tôi làm thế, thì có lẽ cô ấy sẽ mỉm cười.”
"Hiroshi-kun ..."
"Khi tôi tạo nước, cô gái trông có vẻ bị sốc. "Dòng nước tươi mát, tuyệt vời này sẽ mang lại một nụ cười trên khuôn mặt của cậu," tôi nói, và đưa nước cho cô ấy.
"Nếu cậu sợ, cậu có muốn uống cùng tớ không?" Và rồi cô ấy lo lắng trong khi uống cùng với tôi. Vào lúc đó, cơ thể của cô gái đột nhiên bắt đầu phát sáng, và một thứ màu đen kỳ lạ thoát ra. Tôi rất ngạc nhiên, và cô gái đã khóc và khóc một lần nữa, nhưng cuối cùng cô đã cho một nụ cười nhỏ. Nó khiến tôi rất hạnh phúc. "
Sugee, với tất cả những sự hỗn loạn từ đầu đến giờ, cậu nhóc đã xử lý nó một cách nhẹ nhàng. Wow, Hiroshi-kun.
"Sau đó, quỷ vua cảm ơn tôi, cúi đầu mình trước công chúa. Ông ấy gửi lời xin lỗi cha mẹ. Vua quỷ đã thực sự bị đánh bại, và tôi cảm thấy một chút tiếc cho ông ta.”
"Hãy giữ nó trong tim nhóc."
“Đất nước con người và quỷ bắt đầu nói chuyện với nhau. Có thể họ có thể trở thành bạn một ngày nào đó, công chúa nói với tôi. Có vẻ như những con quái vật dẫn đường cho chúng tôi đang kiềm chế những con quái vật khác, và giúp đỡ con người. Chính vì điều đó, cô nói. Dường như mọi thứ sẽ khó khăn từ bây giờ, nhưng họ sẽ cố hết sức mình.”
Những anh hùng trở về đã nhận được một bữa tiệc lớn. Công chúa sẽ lảnh nhiệm việc làm trung gian với Quỷ Vương. Bởi những gì ông ta đã gây ra, sẽ không có gì lạ nếu ông bị trừng phạt.
Mặc dù bài tiểu luận của Hiroshi-kun đã nhấn mạnh đến việc thực phẩm họ rất dồi dào, vì vậy tôi chắc chắn rằng cậu không được thông báo những chi tiết cụ thể về số phận sủa họ…... Tôi nghi ngờ việc tương lai sẽ trở nên tồi tệ, đối với con người hoặc quái vật, hoặc gia đình vua quỷ.
"... Huh, sensei?"
"Whoah! ... Chờ chúút, Hiroshi-kun? Tại sao em lại ở đây? "
" Um ~ Em xin lỗi. Em để quên chai nước, vì vậy em đã quay lại để lấy nó. Mẹ giận em "
" Chai nước hử? Sensei đã nói với em để đảm bảo rằng em đã không quên gì rồi mà. Và sensei thậm chí định khen mọi người vì không làm mất món đồ nào vào ngày mai ... "
" Eh? Son naaa ~. Sensei, xin hãy bỏ qua cho em một lần! Em sẽ không quên bất cứ vật gì nữa! "
Giọng nói trẻ con đang nhìn tôi trong khi chấp tay cầu xin, tôi bất giác thở dài. Tôi nói với nhóc ấy rằng sẽ chỉ có lần này thôi. Khuôn mặt tươi cười đúng lứa tuổi lớp 3 của nhóc ấy, mà ta có thể thấy ở bất kì đứa trẻ nào, là của một vị anh hùng nhỏ tuổi đã bước vào một chuyến hành trình đấy ư? Tôi cười bản thân mình một chút.
Đúng vậy, kể từ khi nhóc ấy đến đây, tôi tốt hơn nên hỏi ý kiến của nhóc ấy. Nó là một câu chuyện khá hay, nhưng, nó không phải dạng câu chuyện mà nhóc ấy nên viết trong bài báo cáo. Hơn nữa còn là bài luận: "Những việc tôi làm trong kì nghỉ hè". Khi tôi sắp mở miệng, tôi nghe thấy một vài bước chân chạy xuống hành lang.
"Hiroshi! Đừng bỏ tớ chứ, tớ sắp bị lạc rồi này! "
" Eh? Deana? Đáng lẽ cậu phải đợi ở lối vào chứ? "
" Mm ... tớ cũng có chút thích trường học. Tớ đã luôn ở trong lâu đài, thế nên là.... "
Cô bé đang mỉm cười với khuôn mặt ửng đỏ, tôi vô tình trố mắt ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mái tóc bạc hoàn hảo như vậy. Không phải màu trắng hoặc xám, một ánh thuần bạc đẹp tuyệt.
Cô bé chắc chắn không phải là người Nhật. Cứ như thể cô bé sống một mình trong một thế giới khác với tôi, cô bé cho tôi cảm giác như thế.
Có lẽ chú ý đến cái nhìn của tôi, hay chỉ vừa phát hiện ra sự tồn tại của tôi, khuôn mặt của cô bé được gọi là Deana trở nên đỏ hơn, trong khi trốn sau lưng Hiroshi-kun.
Có vẻ như tôi đã nhìn chằm chằm vào cô bé, tôi nghĩ và chút hối hận.
Khi Hiroshi-kun giải thích rằng tôi là một giáo viên, cuối cùng cô bé bớt cảnh giác tôi.
“Deana, cậu không được chạy trên hành lang của trường nhé. Ah, sensei, em xin lỗi. Deana đến nhà em chơi, và bạn ấy không biết các quy tắc ở trường."
" Eh? Ah. E- em xin lỗi. Em xin lỗi vì đã chạy trên hành lang. "
" Um, nếu em biết lỗi là tốt rồi. Nếu em trượt trong hành lang, em có thể sẽ bị té hoặc tông trúng những bạn khác, vì thế nên phải cẩn thận biết không!
" Em hiểu rồi ạ, trường học thường có rất nhiều người. Cảm ơn sensei đã nhắc nhở em!"
Với câu trả lời đầy sức sống của cô gái, tôi cuối cùng cũng phải mĩm cười. Cô bé đã sử dụng những từ ngữ một cách kì lạ, nhưng cô bé là một đứa trẻ trung thực.
"Sensei nghĩ hai em nên trở về nhà. Và hãy cẩn thận với ô tô và xe đạp trên đường về đấy."
"Mm, xe hơi là những chiếc xe chạy rất nhanh với bốn bánh, đúng không nhỉ. Xe đạp là một vật với hai bánh xe. One-chan đã run rẩy một chút khi nhìn thấy nó"
" Yeah, cuối cùng onee-chan cũng có thể tự qua đường. One-chan đã buồn một chút vì không đi đến trường được"
" Lần sau, chúng ta cùng đi với nhau nhé. Tớ muốn đi đến tất cả mọi nơi ..... một ngày nào đó, cùng với papa nữa "
Hai đứa nhóc cúi đầu chào tôi và rời khỏi lớp học. Tôi phần nào nhìn thấy chúng và nhún vai, quay trở lại với bản báo cáo mà tôi đang đọc dở.
“Ngày 31 tháng 8 , trường học bắt đầu vào ngày mai. Tôi sẽ không bao giờ quên được mùa hè vui nhộn trong suốt quãng đời còn lại. Mẹ và bố trở về nhà, và họ đang cố gắng sử dụng phần thưởng để thanh toán các khoản vay của mình theo cách nào đó mà không làm người khác nghi ngờ. Akihiko đã cùng với các vị thiên vương, những người đã bị đánh bại, tiến hành cuộc cải cách thế giới. Nghe có vẻ vui, nhưng khi tôi nói với nó hãy thỉnh thoảng về thăm nhà, nó trả lời bằng một câu "Woof!"
Ông lão pháp sư đã sống lại, và sau khi uống nước, ông ấy nói sẽ cố gắng hết sức trong công việc”
Nội dung được viết thật vô cùng vô lý, và nó làm cho tôi nở một nụ cười kỳ lạ.
"Khi chúng tôi trở về, công chúa nói rằng cô ấy muốn được tôi gọi là ‘ one-chan’. Điều đó cũng làm tôi thấy hạnh phúc, vì vậy tôi đã trở thành em trai của chị ấy. Nhà vua nói tôi có thể đến bất cứ lúc nào tôi muốn, vì vậy tôi sẽ lại đến thăm họ. Một điều làm tôi ngạc nhiên là ‘cô ấy’ sẽ đi cùng chúng tôi. Khả năng thể chất của cô ấy được phong ấn bằng phép thuật, và có vẻ như những người của thế giới đó cũng có thể đến với thế giới của chúng ta. One-chan nói chị ấy cũng muốn đến, vì vậy chúng tôi hứa sẽ gặp lại nhau. Tôi muốn dạy chị ấy tất cả những nơi vui chơi trên trái đất.”
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho Deana cười thật nhiều."
"Ôi trời ạ. Mình sẽ phải cố hết sức dạy học mỗi ngày, rồi còn ngày của cha mẹ, rồi lại thêm ngày họp phụ huynh nữa. Thật sự sẽ không phải là một trò đùa nếu mình chống lại anh hùng, cả một vương quốc ở dị giới, và còn chúa quỷ nữa."
Tôi gãi đầu, lấy những bài luận còn lại và những thứ tồi cần lên tay, và dời bước về phía phòng giáo viên.
Tôi cảm nhận trái tim tôi đã có thêm một chút ấm áp.
………………………………….