Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

34 258

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

(Đang ra)

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

请叫我帆sir

“Ta thật sự không biết làm sao ta lại xuyên vào game được nữa!”

10 6

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

6 15

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

33 46

Phúc âm từ chí tín chi vật - Chương 79: Cứu rỗi và Truyền thừa

Chiếc đèn ấy chỉ có một công dụng duy nhất: thiêu đốt máu.

Máu, theo lẽ thường, không thể cháy. Nhưng chiếc đèn này lại có thể, không cần ngọn lửa vẫn khiến máu bùng lên.

Tuy nhiên, trong điều kiện bình thường, chiếc đèn này hoàn toàn vô dụng. Dù máu thường có cháy, cũng chẳng tạo ra điều gì đặc biệt.

Nhưng cha xứ Thune thì khác. Trong cơ thể ông chảy dòng máu của người Kino, thứ mà người ta gọi là “Dòng Máu Cấm Kỵ”.

Loài người có nhiều nhánh, ngoài những nhánh được biết đến rộng rãi, còn vô số nhánh ít người hơn.

Người Kino là một trong những nhánh ấy.

Máu của người Kino chứa đựng ma lực đặc biệt, giúp họ dễ dàng nắm bắt phép thuật hơn người thường.

Nhưng cũng vì sự đặc biệt ấy, họ trở thành mục tiêu của nhiều kẻ.

Máu của họ có thể được dùng làm nguyên liệu cho một số phép thuật, với hiệu quả vượt xa máu thường.

Sau này, một số pháp sư nghiên cứu tà thuật phát hiện trong máu người Kino có một yếu tố đặc biệt hấp dẫn đối với các sinh vật tà ác.

Biết được điều đó, một nhóm pháp sư tà ác đã làm nên điều điên rồ.

Chúng tàn sát toàn bộ nhiều ngôi làng của người Kino, chỉ để lấy máu.

Ngôi làng nơi cha xứ Thune từng sống cũng không thoát khỏi thảm họa, chỉ vì máu, vì những lý do ngớ ngẩn của đám pháp sư tà ác.

---

“Thune, tuyệt đối đừng ra ngoài.” Mẹ của Thune nhét cậu vào một chiếc hòm gỗ.

“Mẹ, chuyện gì đang xảy ra?” Thune mới ba tuổi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Mẹ, ngoài kia ồn quá.” Thune yếu ớt nói.

“Ngoan, đừng ra ngoài, trốn kỹ vào, hiểu không?” Mẹ Thune lặp đi lặp lại.

Thune gật đầu dù chẳng hiểu rõ, rồi chui vào một chiếc hòm gỗ cũ kỹ, trông như sắp vỡ.

Nắp hòm đóng lại, bóng tối bao trùm. Thune bên trong không biết gì về những gì xảy ra bên ngoài.

Nhưng âm thanh vẫn lọt vào tai cậu.

“Nhanh lên! Đồ khốn!”

“Đám súc sinh các ngươi, đến trẻ con cũng không tha sao?!”

“Ồn ào quá, rút cạn máu chúng đi.”

“Không được để sót một giọt, đây là tài nguyên quý giá.”

“Vì máu… chỉ vì máu, lũ điên các ngươi!”

“Vì cả đống máu, báu vật Kino của ta.”

Tiếng ồn ào dần hóa thành tĩnh lặng.

Thune rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không dám nhìn, dù chỉ một cái liếc mắt.

Có lẽ chỉ một cái nhìn tò mò thôi, cậu sẽ bị phát hiện, bị đám người lạ ngoài kia phát hiện.

Nhưng Thune rất muốn biết mẹ mình thế nào rồi.

“Cọt kẹt...” Chiếc hòm gỗ nơi Thune trốn bị mở ra.

Thune sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Một pháp sư áo đen, khuôn mặt thối rữa, xách Thune lên.

“Hahaha, quả nhiên còn một đứa sống sót!”

“Lại thêm nửa thùng máu!” Pháp sư áo đen cười điên dại.

“Thả ta ra, thả ta ra!” Thune dùng giọng non nớt hét lên.

“Các ngươi, rốt cuộc đã làm gì?” Một giọng nói già nua vang lên bên cạnh.

Rồi pháp sư áo đen bị một bàn tay gầy guộc, tưởng chừng yếu ớt, bóp gãy cổ.

Thune ngã mạnh xuống đất.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Một cha xứ già, nước mắt lăn dài, xoa đầu Thune.

Vừa rồi còn hung tợn, giờ đây khuôn mặt cha xứ già hóa thành đau buồn.

“Ta không cứu được họ.” Cha xứ che đôi mắt già nua, nghẹn ngào.

Thune thò đầu ra, ngó nghiêng, ngửi thấy mùi lạ.

Kỳ lạ, xung quanh đều kỳ lạ.

Cảm thấy có gì đó không ổn, cậu chạy ra khỏi căn nhà.

Thậm chí không còn để tâm đến cha xứ già trước mặt.

“Mẹ? Cha? Mọi người đâu rồi?” Thune đờ đẫn đứng trên nền đất đầy máu, thì thào.

“Họ đã ngủ rồi, con trai.” Cha xứ già ôm lấy Thune.

“Ngủ rồi, sẽ tỉnh lại chứ?” Thune hỏi.

“Có lẽ sẽ, có lẽ không.” Ánh mắt cha xứ già ngập tràn đau thương.

“Giá như ta đến sớm hơn vài bước, mọi chuyện đã không xảy ra.”

“Xin lỗi…” Cha xứ già hạ mí mắt, đau đớn nói.

Thune không hiểu lời cha xứ, một đứa trẻ ba tuổi, chẳng hiểu gì cả.

Chỉ biết rằng, giờ đây, Thune cảm thấy rất lạnh.

“Đi thôi, ta đưa con rời khỏi đây.”

Nếu không phải mẹ Thune, trong hơi thở cuối cùng, nói với cha xứ già rằng còn một đứa trẻ được giấu đi, có lẽ số phận của đứa trẻ này đã là một dấu hỏi.

Thune theo cha xứ già rời khỏi ngôi làng, sống trong một thánh đường nhỏ ở hoàng đô.

Khi lớn lên, Thune dần hiểu được chuyện năm xưa, trong lòng chất chứa hận thù.

Hận đám pháp sư tàn sát ngôi làng, hận những kẻ sống sung túc ngoài kia.

Nhưng trước khi qua đời, lời nói của cha xứ già khiến Thune suy nghĩ rất nhiều.

—“Thune, ta không có tư cách bảo con quên đi hận thù.”

—“Bất kỳ kẻ ngoài cuộc nào cũng không có tư cách bảo người khác từ bỏ hận thù, ta cũng vậy.”

—“Nhưng Thune, đừng lan truyền hận thù, ta chỉ cầu xin điều đó.”

—“Con người có thể tà ác đến cực điểm, nhưng cũng có thể thiện lương đến cực điểm.”

—“Bản chất con người, luôn thay đổi thất thường.”

—“Thune, ít nhất hãy hứa với ta, hãy dẫn dắt người khác.”

—“Máu chảy trong con, không phải ‘Dòng Máu Cấm Kỵ’ như họ nói, nó chắc chắn có ý nghĩa, cũng như chính con, cũng có ý nghĩa tồn tại của riêng mình.”

Bàn tay đầy nếp nhăn của cha xứ già buông xuống. Người đã nuôi nấng Thune bảy năm rời khỏi thế gian.

Cha xứ già dạy Thune rất nhiều, từ phép thuật, giáo lý, đến đạo làm người.

Ước nguyện cuối cùng của cha xứ già là mong Thune buông bỏ hận thù.

Thune tiếp quản mọi thứ từ cha xứ già, trở thành cha xứ của thánh đường nhỏ này.

Cha xứ Thune không mong cầu gì, chỉ hy vọng, như lời cha xứ già từng nói, ít nhất có thể làm được điều gì đó.

---

Chiếc đèn thiêu đốt “Dòng Máu Cấm Kỵ” lập lòe sáng tối, nhưng như thể sẽ không bao giờ tắt.

Cha xứ Thune lặng lẽ ngồi trên bậc thang, nhắm mắt nghỉ ngơi.