Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

34 258

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

(Đang ra)

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

请叫我帆sir

“Ta thật sự không biết làm sao ta lại xuyên vào game được nữa!”

10 6

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

6 14

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

33 46

Khúc ca luân hồi vô tận - Chương 6: Khởi Đầu Của Cơn Mộng

Trên hải trình của một con tàu, thuyền trưởng không nhất thiết phải đích thân cầm lái toàn bộ thời gian, bởi vì thuyền trưởng có thể để cho thuyền phó cầm lái.

Như vậy, thuyền trưởng sẽ có thời gian rảnh rỗi để đi lang thang trên boong tàu.

Bạn nói đây là vô trách nhiệm ư!?

Nói bậy! Đây rõ ràng là nghỉ ngơi hợp lý có được không!

Con tàu mà Bray đang đi có tên là Du Ngoạn.

Thuyền trưởng của con tàu Du Ngoạn này, hiện đang ngồi trên boong tàu nghỉ ngơi cho khỏe.

Gọi là nghỉ ngơi, nhưng thực chất, vị thuyền trưởng không làm việc đàng hoàng này đang đọc truyện tranh.

“Chậc, truyện tranh bây giờ sao mà không hở hang gì cả.” Thuyền trưởng tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cuốn truyện tranh trong tay.

Nhưng nói thì nói vậy, cơ thể lại rất thành thật lật sang trang tiếp theo.

Có truyện tranh mà không đọc là một tội ác.

Lúc này, một cơn sóng lớn vỗ vào thân tàu.

Sóng văng tung tóe, mang theo vô số hạt nước, rơi xuống boong tàu.

Boong tàu bị ướt, là chuyện hết sức bình thường.

Đặc biệt là với những con tàu như Du Ngoạn, loại tàu có boong không cao, rất dễ bị sóng ảnh hưởng.

“Truyện tranh của tôi…” Thuyền trưởng run rẩy tay, véo véo bộ râu của mình, cố gắng tự lừa mình rằng đây chỉ là một giấc mơ.

“Ướt rồi…” Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng, không lúc nào được lơ là cảnh giác.

Nếu không, báu vật của mình sẽ gặp tai ương.

“Mà, kệ đi.” Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thuyền trưởng từ chỗ day dứt chuyển sang không quan tâm.

Cất truyện tranh vào túi áo, thuyền trưởng lấy ra một thứ quan trọng khác.

Đó chính là ống nhòm.

Tuy nói theo quy tắc, là phải quan sát từ đài quan sát, nhưng vị thuyền trưởng hiện tại chỉ là muốn áng chừng khoảng cách đến đích mà thôi.

Đã đi trên hải trình này vô số lần, thuyền trưởng đã nắm được đại khái.

“Ừm, trước đây có một vùng đất lớn như vậy sao?” Thuyền trưởng ngẩn người, phát hiện ra sự việc không hề đơn giản.

Không lẽ nào lại đi sai đường rồi chứ.

“Hít—” Thuyền trưởng hít một hơi khí lạnh.

“Không thể nào.” Thuyền trưởng lẩm bẩm, sau đó vội vã đi đến đài quan sát.

Nhưng câu trả lời của thủy thủ khiến thuyền trưởng giật mình.

“Thuyền trưởng, chỉ còn khoảng 10 hải lý nữa là đến đích rồi.”

“Nhưng mà vùng đất này, trước đây chưa từng thấy qua.” Thủy thủ nói.

“…” Thuyền trưởng sửa lại chiếc mũ thuyền trưởng của mình.

“Cứ tiếp tục hải trình bình thường, không cần quan tâm đến vùng đất đó.”

Nhưng sau chuyện này vẫn phải báo cáo lại về nơi kỳ lạ này.

Cũng có thể là ảo ảnh trên biển.

Thế nhưng, sự việc thường không diễn ra như người ta vẫn tưởng.

---

“Ồ ồ ồ! Bray, anh xem, vùng đất kia, diện tích chắc chắn rất lớn!” Naruko phấn khích chỉ vào vùng đất cách đó không xa.

“Đó có lẽ không phải là đích đến của chúng ta đâu.” Bray vừa đút cho Rebi ăn, vừa thản nhiên nói.

“Có thể lớn bằng một hai thành phố đấy.” Naruko nói.

“Haiz, thật muốn lên đó xem thử quá.” Naruko cảm thán một tiếng.

“Cô cứ đến được đích đến an toàn rồi hẵng nói chuyện khác.” Bray bực bội nói.

Đây là bản năng của kẻ lãng nhân sao? Luôn muốn đi đến những nơi kỳ lạ.

“Mà, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đi một vòng, tôi lại quay về phương đông rồi.”

“Tâm trạng thật phức tạp.” Naruko thở dài.

“Ừm, Bray, em muốn chơi với Laris.” Rebi vẫy đuôi nói.

Cùng lúc đó, Laris ở bên cạnh cũng vẫy chiếc đuôi cáo mềm mại, đầy mong đợi nhìn Bray.

Có lẽ là vì đều có đuôi, cho nên hai cô bé dường như chơi với nhau rất hợp.

“Mà, sao cũng được, đừng để rơi xuống nước là được.” Bray nói.

Chỉ cần không gây chuyện, không xảy ra chuyện, thì sao cũng được.

Hai cái đuôi quấn vào nhau, hai cô bé chạy sang một bên chơi đùa.

“Chị Rebi! Tai của chị không giống của em.” Laris sờ sờ đôi tai tinh linh của Rebi.

Đúng vậy, Rebi mười lăm tuổi, vậy mà lại lớn hơn Laris!

Laris trông mới mười ba tuổi, thế nhưng Rebi nhìn thế nào cũng chỉ giống như khoảng mười tuổi.

Đây là suy dinh dưỡng sao!?

“Ừm.”

“Chị Rebi không phải là thú nhân ạ?”

“Không rõ.” Rebi lộ ra vẻ mặt =W=, tận hưởng sự vuốt ve của Laris.

“Tai của Laris mềm thật.” Rebi sờ sờ đôi tai cáo của Laris.

“Í da, nhột quá!” Laris cười khúc khích phản kháng.

Bray chẳng có gì làm, ngồi song song với Lão Ural.

““A, đời người thật là tuyệt.”” Bray và Lão Ural cùng nhau cảm thán về cuộc đời.

“Chàng trai trẻ mắt cá chết mù, cậu như vậy là không được đâu.” Ural chậm rãi nói.

“Đây là cái tuổi mà cậu phải tràn đầy thanh xuân chứ.”

“Nhớ năm đó, ta đây cũng là một dũng sĩ thú nhân lừng lẫy đấy.” Lão Ural khoác lác.

“Thanh xuân? Không tồn tại.” Bray uể oải dựa vào lan can, nói bằng giọng điệu suy sụp.

Ánh nắng dường như đã phơi đến mức làm Bray tan chảy.

“Bray, anh xem, vùng đất kia, có phải đang đến gần chúng ta không?” Naruko lay lay Bray đang tận hưởng ánh nắng.

“Hửm?” Bray nhướng mí mắt phải lên.

Vùng đất vốn cách con tàu một khoảng, lại đang ngày một gần hơn.

Tàu Du Ngoạn dường như cũng muốn tránh xa, nhưng lại bất lực, không thể kéo dãn khoảng cách.

“Ê, Bray, anh không thấy rất kỳ lạ sao.”

“Ô ô ô! Càng lúc càng gần rồi!”

“Anh nói xem có phải giống như con rùa biển khổng lồ trong tiểu thuyết không, trên lưng đội cả một hòn đảo?” Naruko nghĩ viển vông.

“A.” Đôi mắt cá chết của Bray lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

“Kỳ lạ, rất kỳ lạ, hơn nữa tôi còn cảm thấy bây giờ là vô cùng tồi tệ.” Bray che mặt.

Tại sao ở trên biển mà cũng gặp phải chuyện kỳ lạ được chứ?

“Quý vị hành khách!!! Xin hãy bám chắc vào những thứ xung quanh.”

“Chúng ta, dường như sắp va vào vùng đất này rồi.” Giọng điệu của thuyền trưởng lộ rõ vẻ bất lực.

“Ầm!!!!!!!!!!” Tiếng nói vừa dứt, liền vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Đây sẽ là khởi đầu của một cơn mộng dài.