Thánh nữ trường tôi, người mà tốt bụng với mọi người nhưng chỉ thích cắn mỗi mình tôi

Truyện tương tự

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

117 2641

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

(Đang ra)

Những Nhân Vật Mạnh Nhất Thế Giới Ám Ảnh Tôi

Kim Kokkiri

Rốt cuộc, không chỉ anh trai phản diện mà cả những kẻ mạnh nhất thế giới này đều bắt đầu ám ảnh cô!

7 39

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

(Đang ra)

My Childhood Friend Showed Me a Hypnosis App, So I Pretended to Be Taken by It and She Kissed Me

あらばら

Và đó là bắt đầu cho chuỗi ngày giả vờ bị thôi miên của Ryuto cùng với đó là một chuỗi các tình huống rối ren...

14 49

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

220 734

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

322 17698

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

30 376

Wn - Chương 01

Bất kể là bao nhiêu lần tôi kiểm tra lại nó, thì bốn chữ số đó- bốn chữ số như chắc nịch về tình cảnh thảm khốc của tôi nó vẫn không hề thay đổi.

“Bốn ngàn yên…thật đấy hả?? Kể cả khi bây giờ đã được nửa tháng rồi thì làm thế quái nào mà tôi có thể sống sót được với từng này tiền cơ chứ?”

Bất kể là tôi có cố gắng tải lại cái trang web đang hiện số tiền trong tài khoản ở điện thoại tôi, nó vẫn không thay đổi. Tôi, Takekiyo Yoshihisa, một học sinh học trong trường tư duy nhất của cái tỉnh này, đang phải cúi gằm mặt xuống để che đi nỗi lo lắng trong lòng.

“Sigh…tôi biết rằng ông ấy từng nói là ông ấy sẽ cắt giảm tiền chu cấp cho tôi, nhưng…chỉ có bốn nghìn yên á? Liệu ông ấy lại bị sa thải lần nữa chăng?”

Bố tôi lúc nào cũng gặp chuyện xui xẻo và như một lẽ tất yếu, tôi được sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Tuy nhiên, tôi lại nhập học vào một trường tư đắt đỏ vì rằng thành tích học tập của tôi rất tốt. Tôi còn được nhận học bổng vì là thủ khoa đầu vào, được miễn học phí và tiền kí túc xá. Tuy nhiên tôi thì không được cung cấp tiền cho ăn uống và sinh hoạt.

(Ugh… có lẽ mình nên kiếm một công việc bán thời gian khác. Nhưng, lại lần nữa, mình phải trở nên cẩn trọng hơn nếu không muốn bốc phải mấy cái sít rịt vắt kiệt sức lao động của mình…)

Tôi đã từng làm công việc bán thời gian, nhưng như một cậu học sinh cấp ba nghèo khó, hầu hết tiền tôi kiếm ra đều được chi trả cho ăn uống nên thành thử ra tiền tôi tích góp được chả có là bao để có thể khiến tôi mơ về những thứ xa xỉ.

(Mình đáng lẽ không nên mua một bộ đồ lót mới chỉ vì nó có một cái lỗ ở đấy. Mình nên tiếp tục mặc nó cho đến khi cái lỗ đấy đủ lớn để khiến mình thấy bất tiện mới phải. Thật lòng mà nói, tôi đã quá dựa dẫm vào tiền chu cấp từ bố của mình rồi…Nếu tôi mà biết điều này sớm hơn thì tôi đã có thể kiềm lòng mình lại rồi…)

Sau giờ học, tôi vẫn phải ở lại trong lớp học một mình để có thể ôn tập thật tốt nhằm duy trì kết quả học tập của mình, nhưng mặt khác tôi ở lại là vì cú sốc lớn khi tôi tính toán về chi phí ăn uống của tháng này…

(Mình đã mua điện thoại rồi, nên giờ điều mình lo lắng lớn nhất chính là tiền ăn. Còn mười sáu ngày nữa…mình cần phải chi tiêu hợp lí, mỗi ngày tiêu 200 yên…Cái gì cơ, chỉ 200 yên thôi á!?)

Tôi có thể xoay sở được bằng việc uống nước máy và ăn giá, hoặc tôi có thể nhắm tới thịt và cá đã được giảm hơn 50% ở mấy cái cửa hàng tạp hóa. Cửa hàng này là nơi mà tôi đã từng làm và nó ở ngay gần trường tôi và hình như khuyến mãi này sẽ kết thúc vào cuối tháng. Điều đó có nghĩa là mình vẫn có khả năng mua được.

“Chà, tôi sẽ hỏi quản lí của mình để xem có thể cho mình vay tiền không. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ phải đến trực tiếp đến chỗ giáo viên vậy.”

Tôi thực ra còn đang nắm trong tay một sự lựa chọn không thể nào là tồi tệ hơn: Đi vay nóng. Sự lựa chọn đó là tệ nhất trong số các sự lựa chọn tệ nhất và nó là một hành động đáng khinh bỉ rất dễ khiến cho ta mất hết tất cả.

“Chà, hôm nay nghĩ đến vậy thôi. Mặt trời đã sắp lặn rồi.”

Vì rằng ánh mặt trời chiếu vào lớp học đã ngả sang màu đỏ cam, nên tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bước đi dọc hành lang.

“Huh!?”

Vào khoảnh khắc đó, tôi bất giác lùi lại phía sau. Bởi vì tôi đã thấy một hình bóng quen thuộc ở phía cuối hành lang và người đó không ai khác chính là Hatsuyuki Ichijoji. Cô ấy rất nổi tiếng trong trường tôi và được mọi người đặt biệt danh là thánh nữ

(Tệ…rất rất tệ. Phải nhanh chóng kiếm một chỗ trốn ngay…chả lẽ chỉ có tôi và cô ấy ở trường à….)

Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh lớp học và rất nhanh sau đó, tôi đã trốn vào trong một cái tủ dùng để đựng mấy đồ dọn dẹp lớp học. Tôi cố gắng thở nhẹ nhàng để che giấu đi sự hiện diện của mình và tất nhiên là để không cho cô ấy tìm ra tôi nữa.

Anh ở đó à…Yoshihisa-kun?!”

Ngay lập tức, cô ấy đã tiến vào trong lớp học và ánh mắt cô ta đang nhìn xung quanh lớp học như để tìm kiếm một bóng hình chắc chắn là sẽ ở đây. Cô ấy đứng đó với một dáng vẻ vô cùng tao nhã và đang nở một nụ cười bí ẩn như không thuộc về thế giới này cùng với khuôn mặt đầy quyến rũ đó.

(Kể cả khi mỗi ngày tôi đều thấy cô ấy ở trên trường…Tôi vẫn chả bao giờ chán ngán việc nhìn vào cô ấy cả. Cô ấy quá đỗi là quyến rũ mà…)

“Lạ thật đó nha. Em đã nghĩ rằng anh vẫn phải ở trong lớp học này chứ nhỉ. Và hôm nay thì cũng không phải là ngày mà anh đi làm thêm mà nhỉ…Chả lẽ đó chỉ là tưởng tượng của em khi nhìn thấy anh trước đó chăng?”

Vì cô ấy đứng ở cửa lớp, tôi không thể không ngó ra mà không cảm thấy kinh ngạc. Mái tóc bạc dài đến thắt lưng đẹp như một thác nước và nó thậm chí còn đang lấp lánh giống như những ngôi sao xa. Đôi mắt xanh mà sâu thẳm tựa như là đang nắm giữ lấy bí mật của cả vũ trụ, như đang lôi kéo tôi vào trong nó. Cô ấy có một khuôn mặt đối xứng một cách hoàn hảo với một cái mũ nhỏ và đôi môi đầy đặn đang nở một nụ cười hiền từ. Cơ thể cô ấy không có chỗ nào để chê cả- đôi chân dài ,săn chắc dường như có thể dài mãi mãi vậy, bụng của cô ấy phẳng nên đã tạo nên được một đường cong hoàn hảo đến tận hông, và bộ ngực của cô ấy vĩ đại tới mức mà tay tôi còn không vừa nổi. Cô ấy đúng thật là một kiệt tác nghệ thuật được tạo bởi tạo hóa. Và, mặc dù sự hiện diện của cô ấy là vô cùng hoàn hảo, thì cô ấy vẫn có một chút gần gũi đến mức mà tôi có cảm giác như mình đang được gặp thiên thần vậy.

(Từ đã…đây không phải là lúc làm văn tả người…nếu mà tôi cứ liên tục ngó như vậy, cô ấy sẽ thấy tôi mất!!)

“Ánh mắt đầy dâm đãng đó…không phải ai cũng có được đâu Yoshihisa-kun!…Fufu~anh ở đây, trốn ở đâu đó, phải không?”

(Thế quái nào mà cô ấy nhận ra nhanh thế!!)

Tôi cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn bên trong mình. Mặc dù tôi không có ghét cô ấy đâu, thậm chí tôi còn có thể nói là tôi yêu cô ấy cơ. Nhưng có lí do chính đáng để tôi không thể đối diện trực tiếp với cô ấy lúc này. Tôi có lí do để phải lờ đi cuộc hội thoại của cô ấy.

Anh ở đâu rồi, Yoshihisa-kun? Sao anh lại có thể hèn nhát khi lại trốn khỏi em như thế? ?Phải, nó không phải là việc mà một người đã đe dọa em và rồi tra tấn cả thể xác lẫn tâm hồn em đâu.

(Nếu đó là điều mà cô đang nghĩ thì cứ đi thẳng đến đồn mà báo tôi đi. Tôi đã đợi cái ngày mà cô báo tôi lên đồn cảnh sát để rồi họ đến bắt giữ tôi và tôi thì sẽ bị đuổi học lâu lắm rồi!)

Đúng thế, Takekiyo Yoshihisa là một tên tội phạm đang cảm thấy xấu hổ nếu như bị ai đó phát hiện.Tôi đã khiến cô ấy sa vào tệ nạn đó và bóp méo tính cách của cô ấy , bí mật theo dõi và chụp ảnh lén lút. Và tôi đã bắt cóc cô ấy lúc cô ấy yếu nhất và hủy hoại cô ấy để rằng tôi có thể kiếm được tiền từ bố cô ấy- người là một trong các thành viên của hội đồng trường mà tôi học tức là tôi đã tống tiền ông ấy.

Tất cả những điều trên…hoàn toàn là sự thật!

“Sao anh cứ phải chạy trốn nhỉ?”

**Tap-Tap**

Tiếng bước chân của cô ấy vang vọng khắp gian phòng và hình như cô ấy đang hướng về phía tôi thì phải.

Trong suốt sáu tháng trời, bất cả là khi em ở trường hay ở nhà, dù ngày hay là đêm anh đều ngấu nghiến em mà không hề có biện pháp tránh thai nào hết trơn á, không hề cho em được lên đỉnh cho đến khi nào mà em còn chưa nói lời yêu anh…

**Tap-Tap**

…Đột nhiên tiếng bước chân không con nữa.

Sao anh có thể là một người đáng khinh bỉ, tàn ác và tàn bạo đến như thế cơ chứ, cố gắng trốn thoát khỏi em mà không phải trả giá gì cho tội lỗi của mình sao ?

---Creak!

Cánh cửa tủ đã bị mở ra và một nửa khuôn mặt của cô ấy xuất hiện trong tầm mắt của tôi, đôi mắt xanh ấy đang nhìn thẳng vào tôi như muốn nuốt chửng tôi vào đó.

“Eek?!”

Cuối cùng thì em cũng tìm thấy anh rồi, Yoshihisa-kun…Hôm nay ,em muốn được nghe câu trả lời từ anh đó…Fufu~ ”

“Aaaah!?”

Tôi ngay lập tức bị cưỡng chế ra khỏi tủ bởi cô ấy, tôi vấp ngã và mông tôi thì chạm thẳng đất khiến tôi đau điếng. Cô ấy ngay lập tức ngồi xổm xuống và nắm lấy khuôn mặt của tôi bằng cả hai tay của mình.

Aha~ bắt được anh rồi Yoshihisa-kun, chàng hoàng tử đáng khinh bỉ của đời em…Nom-Nom.”

“Cái mẹ gì? Ow, đau quá. Vẫn như mọi khi, cô cắn tôi mà không chút do dự gì.”

Chà chà, là ai đã dạy em nào ~ ”

“Không hề, đây là bản năng của cô. Mặc dù đúng là tôi đã làm nên những chuyện không thể tha thứ được nhưng tôi không hề dạy cô cái này !!”

“.…….”

“.……”

“Cô đang nhìn đi đâu vậy?”

“Nghiêm túc đấy, cô không để ý à? Đúng là tôi là người đã để lại vết cắn yêu trên người cô vào lúc ban đầu, nhưng bằng cách thần kì nào đó, cô lại trở thành người mà cắn tôi mọi lúc mọi nơi có phải không?”

Hatsuyuki lờ đi những gì tôi nói, và da cô ấy- vốn trắng như tuyết thì ngay lập tức đã chuyển sang màu đỏ. Và tôi đã không bỏ lỡ cơ hội này

“Thoát rồi!”

“Ah, không thể nào! Từ đã, anh đừng có chạy, Yoshihisa-kun, em có điều muốn nói với anh !”

“Chắc chắn cô sẽ lại đòi tôi phải chịu trách nhiệm và cưới cô phải chứ? Tôi đã nói với cô bao lần rồi, tôi là một kẻ hèn nhát nên tôi sẽ không tự mình giao nộp cho cảnh sát đâu.Tôi đã đưa cô bằng chứng tôi tống tiền rồi…nên cô hãy mau chóng đến đồn mà tố cáo tôi đi.”

“Em là nạn nhân của vụ này và em chỉ muốn rằng anh ở bên em thôi! Sao anh cứ không muốn thế? Anh đã khiến cơ thể em trở nên như vậy rồi…EM KHÔNG THỂ TỰ THỬ ĐẦM ĐỂ CÓ THỂ LÊN ĐỈNH ĐƯỢC NỮA.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và nhẹ nhàng phản hồi lại giọng nói đầy tức giận của cô ấy:

“Bởi vì cô có một trái tim thuần khiết, Hatsuyuki.Nếu như ai đó mà biết được cô mà thích một người như tôi- một kẻ hèn nhát và kinh tởm thì họ sẽ xóa sổ tôi mất và cái tên Takekiyo Yoshihisa sẽ mãi mãi trở thành một tên tội nhân thiên cổ của một nửa thế giới mất.”

Và như để đáp lại tôi, cô ấy lườm tôi và nói rống lên :

EM ĐÃ PHÁT NGÁN VỚI MẤY CÁI LỜI BIỆN HỘ GIỐNG NHAU ĐẤY LẮM RỒI !

Bực mình vãi, tôi lúc mẹ nào cũng phải nói những lời này và lúc mẹ nào cũng phải né đi cái thứ tình yêu quỷ dị của cô ấy dành cho tôi. Cô ấy cứ mù quáng mà bám víu lấy tôi và nhận nhầm tôi là hoàng tử của đời mình cơ chứ…nhưng tôi đã từ chối cô ấy một cách tàn nhẫn nhất

“Anh ổn không ? Lại chạy trốn một lần nữa?”

“Ổn, vì tôi là một đứa hèn nhát mà.”

Tôi nhìn vào cô ấy lúc tôi đưa ra quyết định của mình. Từ kinh nghiệm của mình, cô ấy biết chắc rằng một khi tôi đã như này thì sẽ chẳng có gì có thể lay chuyển được tôi. Tuy nhiên, cô ấy lại trông có vẻ khác so với ngày hôm qua, cô ấy đã ngừng nói và đã đứng ngay trước mặt tôi mà không còn chút nao núng nào.

Cô ấy quyết tâm không để tôi chạy trốn được nữa.

Cố nén lấy cơn giận dữ của mình. Cô ấy nheo mắt mình lại và đối đầu với tôi bằng tất cả những gì mình có.

Kể cả khi điều đó đồng nghĩa với việc bố anh bị mất việc?”

“Cái!? Hatsuyuki-san !? Không thể nào như thế được…”

“Nó phải như thế, gia tộc Ichijoji là một gia tộc đầy danh tiếng. Liệu có phải anh đang đánh giá thấp tầm ảnh hưởng và mạng lưới quan hệ rộng của nhà em chăng ? Giờ thì anh có chịu đi với em hay không?”

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu trước lời nói của cô ấy trong khi cô ấy nở một nụ cười thần bí khi đã có thể nắm trong tay điểm yếu của tôi.