Bên trong doanh trại của Thánh Hiệp Sĩ Đoàn, tại văn phòng chỉ huy.
Usher đang ngồi đối diện với ngài Whale, tay cầm tách trà nhấp nhẹ.
Khi ngẩng đầu nhìn ông, ký ức về lần đầu tiên gặp gỡ chợt ùa về.
Ngay từ những ngày đầu gia nhập Giáo đoàn, ngài Whale đã là Tổng Chỉ huy của Thánh Hiệp Sĩ.
Ông là một người rất trách nhiệm, luôn nghiêm túc trong công việc, và tận tâm với việc đào tạo thế hệ kế tiếp.
Dưới sự dẫn dắt của ông, Usher đã học được từ thánh ngữ cho đến kỹ thuật chiến đấu chuyên biệt của Thánh Hiệp Sĩ.
Khi nhớ lại những ngày tháng đó, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh lại là một ký ức… khá buồn cười.
— Chỉ vậy thôi à? Đứng dậy ngay!
Ban đầu, ngài Whale hoàn toàn không chấp nhận lý do Usher gia nhập Giáo đoàn chỉ để được làm hộ vệ cho Thánh Nữ.
Thậm chí, ông còn tăng gấp đôi cường độ huấn luyện, trực tiếp theo sát và khiển trách anh không nương tay.
Nhưng Usher đã chịu đựng tất cả.
Dù người ngoài nhìn anh như một cậu nhóc si tình mù quáng, chạy theo bóng dáng một người phụ nữ, nhưng Usher lại mang trong mình một quyết tâm không gì lay chuyển được.
Anh tin rằng, chỉ cần trở thành người xứng đáng được kính trọng, như vậy là đủ.
Và rồi, vào một ngày giữa chuỗi huấn luyện khắc nghiệt ấy, người đầu tiên công nhận anh—một cách đầy bất ngờ—lại chính là ngài Whale, người từng đuổi anh nhiều nhất.
—…Không tệ.
Đó là những lời ông thốt ra khi Usher được thăng cấp lên Thánh Hiệp Sĩ hạng nhất—một trong những cấp bậc danh giá nhất trong Giáo đoàn.
Ký ức của ngày hôm đó, cùng cảm giác tự hào rạo rực trong tim, vẫn còn nguyên vẹn trong Usher cho đến bây giờ.
Khi ngài Whale đề cử anh làm người kế nhiệm vị trí Chỉ huy sau này, chính sự công nhận đó đã mang đến cho Usher một niềm hạnh phúc mà anh chưa từng có.
Thực lòng mà nói, cũng đã có những lúc anh tự hỏi:
Nếu không chọn con đường làm hộ vệ cho Thánh Nữ, liệu bây giờ anh có đang cùng ngài Whale bôn ba khắp đại lục…?
Thanh trừng dị giáo, bảo vệ người dân, sống một cuộc đời trọn vẹn nghĩa hiệp?
Nhưng dù có quay lại quá khứ…
Usher vẫn sẽ chọn trở thành hộ vệ.
Những ký ức ấy khiến lòng anh ấm lại, nhưng chúng không đủ để xua đi sự căng thẳng đang dâng lên lúc này.
‘P-Phải làm sao đây…?’
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Usher.
Anh lo sợ rằng ngài Whale đã bắt đầu nghi ngờ sự thay đổi trong hành vi gần đây của mình.
Biết đâu, sau khi thấy Bersia (trong thân xác anh) vật lộn trong buổi huấn luyện sáng nay, ông ấy đang suy nghĩ đến chuyện tước bỏ chức vụ của anh?
Dù sao đi nữa, ngài Whale cũng nổi danh với biệt hiệu “Lưỡi Dao Râu Mép”.
Một con người cực kỳ nghiêm khắc trong công vụ, luôn phán xét bằng lý trí lạnh lùng, tách biệt hoàn toàn tình cảm cá nhân.
Người ta vẫn đùa rằng, lời nói của ông sắc bén đến mức râu mép của ông chẳng khác gì một lưỡi dao máy chém.
Ông là kiểu người không bao giờ giao chức vụ cho kẻ không xứng đáng, và Usher quá hiểu ông sẽ nhìn nhận “Bersia hiện tại” ra sao.
Anh phải tìm cách ứng phó.
Phải tìm cách đưa Bersia rời khỏi doanh trại mà không bị phát hiện.
Khi những suy nghĩ như vậy quay cuồng trong đầu anh, ngài Whale lên tiếng.
“Cũng lâu rồi chúng ta mới có dịp trò chuyện thế này.”
“…A-À ừ!”
“Thưa Thánh Nữ, Trevion gần đây thực hiện nhiệm vụ thế nào?”
Trong khoảnh khắc ấy, mắt Usher bừng sáng.
Đây chính là cơ hội để nhấn mạnh rằng anh đang hoàn thành xuất sắc vai trò hộ vệ thế nào.
“Ừ! R-Rất tốt! Ngài Usher ấy mà…”
Gọi chính mình ở ngôi thứ ba, chưa kể còn khen lấy khen để, quả thực rất xấu hổ.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, đành cố tiếp tục, dù mặt đã đỏ bừng.
Trong lúc đó, ánh mắt của ngài Whale càng lúc càng hẹp lại, nhưng Usher hoàn toàn không nhận ra.
“Vì thế nên… ta rất hài lòng! Vô cùng hài lòng!”
Usher kết thúc bằng một câu chốt vội vàng, rồi thở phào.
Thế là đủ rồi nhỉ?
Có lẽ đã thoát được nguy cơ bị bãi nhiệm?
Nhưng rồi… tình huống chuyển hướng theo cách mà Usher không thể ngờ tới.
“…Trước tiên, tôi muốn nói lời xin lỗi.”
“…!”
Ngài Whale khẽ cúi đầu.
Usher suýt nữa nhảy dựng lên vì hoảng hốt.
“X-Xin ngài, ngẩng đầu lên đi…!”
“Không, tôi phải xin lỗi trước đã.”
Tim Usher chùng xuống.
Ánh nhìn của anh bắt đầu run rẩy, mấp máy như chiếc lá trước gió.
“Hơ…?”
“Hôm nay, tôi đã triệu tập Trevion để tham gia huấn luyện. Đó là hành động vượt quyền hạn, và tôi xin chịu trách nhiệm. Nhưng… thật ra, tôi cần xác nhận một điều.”
Thịch!
Trái tim anh như rơi xuống vực.
“Kỹ năng của cậu ấy đã suy giảm rõ rệt. Một buổi huấn luyện mà trước đây cậu ấy từng hoàn thành dễ dàng, giờ lại chật vật không theo kịp.”
Đầu óc Usher trống rỗng.
Anh không thể thốt ra lời nào, đôi môi chỉ hé mở vô thức.
Cảm xúc dâng trào, và rõ rệt nhất chính là tội lỗi.
Cũng như nỗi sợ rằng mình đã khiến ngài Whale thất vọng.
Nhưng anh không thể cứ đứng đó, câm lặng như tượng.
Anh cần một lời biện minh, một lý do nào đó.
Vì nếu không, anh sẽ vô tình đẩy Bersia—trong thân xác anh—ra xa, và hai người không thể ở bên cạnh nhau nữa.
Và đó là điều mà anh tuyệt đối không thể để xảy ra.
Usher cắn chặt môi, dồn hết quyết tâm để nói điều gì đó—bất cứ điều gì—nhằm ngăn chặn việc bị sa thải.
Và rồi, trong giây phút quyết định ấy, anh cất lời.
“Đ-Đó là vì…”
“Người có thể cho phép Trevion tập luyện mỗi tuần một buổi được không?”
“…Hả?”
“Cậu ấy là một thanh niên trai tráng có niềm đam mê mãnh liệt với việc rèn luyện. Cậu ấy biết tự điều tiết, và đức tin của cậu ấy rất chân thành. Tôi muốn cho cậu ấy một khoảng thời gian để bắt kịp.”
Ông ấy đang nói gì vậy?
Trong lúc Usher còn đang ngơ ngác, ngài Whale ngẩng đầu lên, mỉm cười—một nụ cười mà Usher chưa từng thấy trước đây.
Nó có gì đó rụt rè, thậm chí hơi ngại ngùng.
“Tất nhiên, nhiệm vụ chính của cậu ấy vẫn là bảo vệ. Tôi hiểu rõ—cậu ấy phải luôn ở bên Thánh Nữ bất cứ khi nào người cần. Đó là con đường mà cậu ấy đã tự chọn. Nhưng đây là mong muốn ích kỷ của riêng tôi thôi.”
“Cậu ấy quá khiêm nhường để mở lời xin được tập luyện. Vậy nên… dù có hơi kỳ quặc khi tôi thay mặt cậu ấy lên tiếng, tôi hy vọng người có thể chấp thuận lời thỉnh cầu này.”
Usher nghẹn lời.
Không phải vì bối rối.
Mà vì ngay khoảnh khắc ấy, anh chợt nhận ra—
Lý do ngài Whale cúi đầu, chính là vì anh.
Một sự tử tế chân thành, lặng lẽ, chưa từng được bộc lộ rõ ràng trước đây.
Cử chỉ đó khiến trái tim Usher run lên vì xúc động.
“Cái đó…”
Giọng anh đứt quãng giữa chừng.
Ngài Whale lại cúi đầu thêm một lần nữa.
“Tôi khẩn thiết cầu xin người, Thánh Nữ.”
Usher phải gồng mình để kìm nén nước mắt.
Anh cố giữ cho cơ thể không run lên vì cảm xúc dâng trào, nhưng nó không hề dễ chút nào.
“Cậu ấy là đệ tử mà tôi hết mực quý trọng. Tôi đã hiến dâng cả đời mình cho Đức Cha, nên xin người hãy ban cho tôi một lần duy nhất yêu cầu này.”
“Ah…!”
“Hmm…?”
Usher nhắm chặt mắt.
Anh quay đầu đi, lấy tay che miệng, cố gắng siết chặt cơ mặt để giữ cảm xúc không bộc lộ ra ngoài.
Một đệ tử được quý trọng…!
Một cụm từ vừa cao quý, vừa chạm đến tận đáy lòng!
‘Đúng vậy!’
Bọn nữ tu sĩ kia làm sao mà hiểu được cảm xúc này!
Chỉ có những người như ngài Whale—hiệp sĩ thực thụ, người thấu hiểu tinh thần võ đạo—mới cảm nhận được!
Là một người đàn ông.
Là một hiệp sĩ.
Là một đồng đội đã từng chia ngọt sẻ bùi trên chiến trường.
Được cấp trên công nhận… đúng là niềm vinh dự lớn lao không gì sánh được.
Anh phải giấu đi vẻ mặt mình ngay lúc này.
Nghĩ vậy, Usher đột ngột đứng dậy, quay lưng lại. Anh cố gắng hết sức để nói một câu rõ ràng:
“…Tất nhiên.”
“Cảm ơn người!”
“T-Ta… Ta xin phép đi trước.”
Và như vậy, anh vội vã rời khỏi phòng.
Hôm nay, có lẽ anh xứng đáng được tự khen bản thân một lần, khi hồi tưởng lại cả chặng đường mình đã đi.
Cái cảm giác trống rỗng khi bước vào đây đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một trái tim tràn đầy mãn nguyện.
Đến mức… Usher còn không nhận ra sai lầm mà mình đã gây ra.
“Tức là ta phải ra sân huấn luyện mỗi tuần một lần à?”
Usher không dám nhìn thẳng vào Bersia.
Ánh mắt anh lén lút đảo đi nơi khác, dáng vẻ run rẩy chẳng khác gì một con thú nhỏ đang đối diện với thú săn mồi.
“Ta phải chịu đựng cái thứ huấn luyện khắc nghiệt đó thật à?”
“……”
“Aaa… đầu ta càng lúc càng nóng rồi đây.”
Thở dài, Bersia—với biểu cảm hơi đáng sợ—liền kéo má Usher một cách không thương tiếc.
Usher nhắm tịt mắt lại, lắp bắp trả lời:
“S-Sin nhỗi…!”
Quả đúng là nghiệp quật.
____
Trong lúc đó, ngài Whale—hay giờ đây thường được gọi bằng tên thật là Herbert—đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống doanh trại, nhấp một ngụm trà.
Ông nhớ lại cuộc trò chuyện khi nãy với Bersia.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, ông đã cảm thấy có điều gì đó lạ.
Biểu cảm không hài lòng của Bersia khi thấy các nữ tu cứ liếc trộm Usher.
Ánh mắt bối rối, luôn nhìn qua nhìn lại giữa Usher và các nữ tu, đặc biệt lúc ông đề nghị nói chuyện riêng với cô.
Và không chỉ vậy.
Mỗi khi ông khen ngợi Usher, gương mặt Bersia lại bừng sáng rạng rỡ vì vui sướng.
Khi ông đề cập đến việc cho Usher thời gian tập luyện, cô lại nhăn mặt, bực dọc thấy rõ.
Cuối cùng, cô cũng đồng ý—nhưng Herbert biết rõ, đó có thể là do sức nặng từ lời ông nói.
‘Cô ấy luôn như vậy sao?’
Herbert đã quen biết Bersia suốt cả cuộc đời.
Thực chất, cô luôn là người lạnh nhạt với nụ cười trống rỗng, sống hờ hững trong khi bài trừ mọi cảm xúc, như thể mệt mỏi với cả thế giới này.
Ấy vậy mà, một con người như thế có thể thay đổi nhiều đến mức này—thật khiến người ta bất ngờ.
Mối bận tâm duy nhất trong lòng ông, là người khiến Bersia thay đổi, lại chính là Usher.
“……”
Nhưng với kinh nghiệm dày dạn của mình, Herbert không thể không nhận ra thứ cảm xúc ẩn sau sự thay đổi của Bersia.
Có lẽ… đó là một thứ tình cảm ngây ngô và trong trẻo như thiếu nữ mới lớn.
Linh cảm này—gần như chắc chắn—khiến ông không khỏi lo lắng.
Ông đã từng chứng kiến bảy đời Thánh Nữ suốt quãng đời mình.
Dù dịu dàng đến đâu, cuối cùng họ cũng đều bị môi trường của Giáo hội nuốt chửng, trở thành những người vô thức nuôi dưỡng thế giới quan đầy vị kỷ.
‘Tình yêu xuất phát từ sự ích kỷ… nếu không được kiềm chế, cũng có thể hóa thành độc dược.’
Ý nghĩ rằng một ngày nào đó thứ tình cảm ấy có thể làm tổn thương Usher, cứ quanh quẩn mãi trong đầu ông.
Tất nhiên, Herbert tin tưởng tuyệt đối vào Usher.
Nếu không, ông đã gỡ bỏ chức vụ hộ vệ và đề bạt cậu làm Chỉ huy kế nhiệm từ lâu rồi.
Nhưng vì tôn trọng ý chí và mong muốn của Usher, ông đã kiềm chế.
Herbert khẽ nhắm mắt.
‘Ta sẽ cho cậu ấy một khoảng lặng để nghỉ ngơi.’
Ông cầu nguyện—rằng khoảng thời gian tập luyện đó sẽ là một lối thoát ngắn ngủi cho cậu học trò mà ông yêu quý.
Với một lời cầu nguyện ngắn gọn, ông gửi gắm hy vọng ấy đến với Đức Cha.
Yandere Foreshadowing? :MonkaS: