Thánh Long (Bahamut) Rơi Vào Lưới Tình Của Một Long Kỵ Sĩ Thất Bại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 172

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7501

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 251

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

WEB NOVEL - Chương 08 Sống chung

Trans: Shark-san

---

Tôi trở về nhà sau tiết học buổi sáng.

Thật sự thì hôm nay đúng là một ngày náo loạn mà.

Justina chuyển vào, tuyên bố rằng cô đã dính tiếng sét ái tình với tôi...

Chúng tôi trở thành bạn học và Cedric thì ăn hành ngay lập tức...

Quá là bận rộn đi.

Tôi đã ở học viện hơn một tháng, nhưng...

Tôi sẽ không chần chừ mà nói rằng hôm nay là cái ngày dữ dội nhất tôi từng trải qua.

Nhưng cơn bão vẫn chưa qua.

Nó còn đang quét qua học viện.

---

Tôi quay trở về phòng mình.

“Mình về rồi đây.”

“Mmm, mừng cậu về nhà.”

Vì lý do gì mà Justina lại lẽo đẽo đi theo tôi...

Tôi còn không biết sao cổ lại đáp lại cái lời của tôi vừa nãy nữa cơ.

“A-ể? Có chuyện gì sao? Thế tớ có nên nói là ‘Về nhà rồi đây?’ không Alto, cậu không phải là loại người muốn có ai đó mừng mình về nhà à?”

“Cậu đang nói cái gì thế?”

Quan trọng hơn...

“Sao Justina lại ở đây? Và cái đống hành lý đó là sao?”

Một cái bao to gần bằng Justina yên vị kế cô ấy.

“Đồ của mình đó.”

“Thế sao nó lại nằm ở đó?”

“Đương nhiên là vì mình sẽ ở chung phòng với Alto rồi.”

“...Khoan, mình không hiểu cậu đang nói cái gì hết.”

Đầu tôi quá tải vì tôi nhận được một câu trả lời không hề đáp ứng được cái yêu cầu mà câu hỏi tôi đặt ra.

“Chuyện gì đây? Đáng lẽ mỗi phòng chỉ có một người ở thôi chứ...”

“Mình chuyển vào trễ mà đúng không? Chắc có lẽ vì thế mà họ không có phòng trống nào cả. Nên mình phải sống chung với một người khác...”

“Vậy nên cậu chọn phòng mình ấy hả..?”

“Đúng thế.”

Tôi ước rằng cái điều này không thật sự xảy ra.

“Vậy nên từ bây giờ, mình sẽ sống cùng cậu trong phòng của CHÚNG TA.”

“Không, không làm thế được.”

“Ơ, sao không? Không phải nếu thế thì Alto sẽ hạnh phúc sao? Mình đã rất vui vì sẽ được ở với cậu ở cả trường và ở phòng nội trú nữa đấy.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta không nên sống chung ấy chứ...”

“Yay, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

“Đừng có mà vui vẻ thế chứ... Cậu đùa tớ sao?”

“Đương nhiên là không rồi!”

Cô ấy gật đầu một cách vui tươi.

Lúc tôi mới gặp cô, tôi không hiểu rằng cô đang nghĩ gì cả...

Nhưng với việc nói chuyện với cô ấy hôm nay, chắc tôi cũng đã hiểu được phần nào con người cô.

Một con người cố chấp và sẽ không hề hãm phanh cho tới khi đạt được điều mình muốn...

Điều quan trọng lập lại hai lần, cô ấy rất cứng đầu.

Sẽ tốn năng lượng lắm để có thể thuyết phục Justina đổi ý định.

Nói thật thì tôi nghĩ là bất khả thi luôn cơ.

“...Được rồi. Mình sẽ chấo nhận việc Justina sống trong phòng mình.”

“Thật sao? Cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Tuy sẽ có nhiều việc để làm nhưng...

Tôi không thể đẩy Justina ra xa được, cái thái độ nhớ tôi y như con cúng ấy.

“Để mình dỡ đồ cậu ra nào.”

Tôi cố mang cái bao Justina mang theo, nhưng nó không hề nhúc nhích, y như tảng đá to vậy, nặng quá.

Có chuyện gì với cái sức nặng bất thường này thế?

“Cái, cái gì đây...?”

“Quần áo, vài vật gia dụng. Chỉ là... số lượng hơi nhiều một tí. Còn có mấy vật bí mật của con gái nữa. Cho nên dù có là Alto, mình cũng không thể cho cậu thấy hết được. Thêm nữa là nó quá nặng để một con người có thể mang theo, nên mình thường vác nó trên lưng.”

Justina nhấc cái bao đó lên như không có gì.

...Bằng một tay.

“Cậu chưa bao giờ ngừng khiến mình hết bất ngờ cả, Justina.”

“Đừng có nói như thể mình là cái hộp bí ẩn chứ.”

“Mình xin lỗi.”

Tôi dẫn Justina tham quan căn phòng.

May là tôi luôn giữ cho phòng mình sạch sẽ ngăn nắp.

Đồ đạc cũng không có bao nhiêu nữa.

Vài mòn được dời đi cho đồ của Justina.

Justina lấy ra một cái giường rời, tủ com-mốt (NOTE), và một cái kệ trong cái túi lớn rồi lắp chúng lên.

Tôi không tin được là có bấy nhiêu thứ trong đó luôn ấy... Thảo nào nó nặng thế.

Chúng tôi đặt chúng trong phòng... và thế là chuyến chuyển nhà đã xong.

Căn phòng vốn rộng rồi, nên có thêm một người nữa cũng chả sao.

“Phù, đã tới lúc đó rồi sao.”

Chuyển đồ đạc là một việc không thể làm xong một sớm một chiều được, và khi chúng tôi xong xuôi hết rồi thì trời đã tối.

“Tới giờ ăn tối rồi. Chúng ta cùng xuống căn tin nào.”

Nếu có thể, thì tôi muốn tránh mấy nơi đông người.

Dù Cedric không còn ở quanh nữa, nhưng vẫn có khả năng mấy người khác nhúng tay vào...

Và tôi cũng không muốn dành nhiều thời gian bên ngoài.

Một phần vì tôi hơi mệt vụ chuyển vào rồi, nên tôi quyết định rằng hôm nay mình không làm gì khác nữa.

“Này, này, Alto. Nếu cậu muốn... thì mình sẽ làm bữa tối cho cậu nha.”

“Ể? Justina, cậu nấu ăn được sao?”

“Mư, cái phản ứng đó là sao? Cậu nghĩ mình là một cô gái tệ không biết bếp núc hửm? Tim mình thấy đau lắm đấy.”

“M-Mình xin lỗi, chỉ là... Justina là rồng mà đúng không? Nên mình nghĩ là cậu sẽ không biết cách nấu ăn cho con người, hơn nữa cậu cũng được gọi là Công chúa. Tớ nghĩ là với người ở vị trí đó sẽ không bao giờ có cơ hội chạm tay vào cái chảo nữa là.”

“Đúng thật mình là loài rồng và cũng là một công chúa. Nhưng trước đó thì mình là một cô gái. Sẽ không hề kì quặc nếu mình luyện nấu ăn, hi vọng một ngày nào đó người mình yêu sẽ ăn những món mình làm.”

“Cái... người mà cậu thích là..”

“Đương nhiên là Alto rồi.”

Tôi hơi xấu hổ khi bị tình yêu của cô ấy đánh trực diện.

Justina có vẻ vui khi thấy mặt tôi hơi đỏ lên.

“Phư phư, mặt hổ thẹn của Alto cũng rất là đáng yêu.”

“Đừng có chọc mình như vậy.”

“Mình chỉ nói sự thật thôi. Mình nghĩ cậu đáng yêu. Và mình muốn ôm cậu quá đi cơ.”

Vừa nói, cô vừa giả vờ nhích đến và ôm tôi.

“V-Vậy thì... mình có thể nhờ cậu làm vài món được không?”

“Được luôn, đã hiểu!”

Tôi chỉ cần vờ rằng mình đang bình tĩnh thôi.

Làm sao mà tôi có thể hỏi cô ấy ôm tôi được.

“Cứ để mình lo. Mình sẽ khiến cậu phải thốt lên rằng ôi ngon quá cho mà xem.”

“Vậy thì.. nhờ cậu vậy.”

“Ừm, nếu cậu đã nhờ.”

Justina mặc chiếc tạp dề vào và đi về phía bếp.

Tôi sớm nghe tiếng dao va chạm với mặt thớt và tiếng chiên một thứ gì đó.

Tôi nghĩ mình là một người nấu giỏi nhưng...

So với tôi, thì của Justina tốt hơn nhiều.

Sau một hồi, mùi hương thơm lừng trôi quanh căn phòng...

Tôi nghe được tiếng bụng tôi đang kêu lên.

Tôi đang rất mong đợi bữa tối mà cô nấu.

“Của cậu đây!”

Justina trở lại với khay đồ ăn trên tay.

Cô nhanh nhẹn bày dĩa ra trên bàn ở trung tâm căn phòng.

“Hôm nay là thịt hầm và sà lách nhé. Mình đã làm thật nhanh vì chúng ta không có nhiều thời gian. Nhưng mình đảm bảo mùi vị sẽ ngon.”

“Yeah... Nhìn rất là ngon luôn.”

“Này, đây đây. Chúc cậu ngon miệng.”

“... Chúc mọi người ngon miệng.”

Tôi thử những món ăn trước.

Đầu tiên là món thịt hầm.

Bao trọn trong nước sốt cay ngọt khiến món ăn ngập tràn hương vị.

Nhưng nó không hề lấn lướt vị của thịt và những thứ khác, nên ăn vào khiến cho tôi muốn ăn thêm nữa.

Ăn chung với cơm thì một hương vị không thể tả được tràn ngập khoang miệng...

“Cậu nghĩ sao?”

“Nó quá ngon đi.”

“Ehehe, mình vui lắm. Mình đã rất tự tin, nhưng vì không biết là có hợp khẩu vị Alto không, nên mình vẫn còn hơi lo.”

“Không phải đâu, cậu không cần phải lo vấn đề đó. Nó rất ngon và mình chắc rằng ai cũng sẽ thấy vậ thôi.”

“Nhưng mình có muốn thỏa mãn ai khác ngoài Alto đâu chứ? Mình chỉ muốn Alto hạnh phúc thôi.”

“V-vậy sao.”

Justina thể hiện tình cảm của cô một cách trực tiếp luôn.

Mặt tôi nóng đến mức quên luôn vị món ăn trong miệng.

“A, cậu vừa mới thấy xấu hổ đúng không?”

“...Có đâu.”

“Có khoảng lặng ở trước đó mà, nhỉ?”

“Do cậu tưởng tượng thôi.”

“Thật không nhỉ? Hay là do cậu đã bị mê hoặc bởi mình rồi?”

“Miễn bình luận.”

“Ơ, không công bằng.”

Justina phồng má, tôi thật lòng nghĩ rằng cô rất dễ thương.

Tôi không thể tự hỏi mình là vì cớ gì mà một cô gái tuyệt vời như này lại muốn tôi, nhưng chủ đề đó đã kết thúc lúc trưa rồi.

Đầu tôi vẫn còn nhiều câu hỏi chưa trả lời...

Và tôi cũng không thể cứ hỏi đi hỏi lại Justina mãi được.

Sẽ chỉ khiến cô đau lòng thôi nếu cứ nghi hoặc cảm xúc cô nhiều đến thế.

Vậy nhưng tôi nên làm cái gì đây?

Tôi chưa nghĩ ra câu trả lời, và tôi nghĩ là cái việc tôi có được câu trả lời sẽ không xuất hiện trong một tương lai gần đâu...

Mặc dù tôi đã thề rằng mình sẽ đối mặt với cảm xúc của Justina chân thành nhất có thể.

“Sao cậu không ăn luôn đi, Justina, thay vì nhìn mình ăn như này?”

“Ối cha, đúng rồi. Mình đã quá hạnh phúc khi thấy Alto ăn ngon thôi nên mình lỡ cảm phục trước cảnh tượng trước mắt mà thôi.”

Thật ra tôi khâm phục cô ấy rất nhiều.

“Vậy thì chúc mọi người ngon miệng.”

Nhăm, nhăm, nhăm!

Cô ăn rất nhanh và cái chén hết sạch lúc nào.

“Cảm ơn vì bữa ăn!”

“Hà, cậu nhanh thật đấy... Mình vẫn dở bữa ăn đây.”

“Mình nhớ rằng vẫn còn việc mình phải làm. Nên mình đã nghĩ là mình nên giải quyết bữa tối trước đó.”

“Việc vặt sao?”

“Mình bỏ quên một vài thứ...”

“Đã trễ rồi. Mình nghĩ là giáo viên vẫn còn ở đây, nhưng chắc học sinh không được cho vào đâu.”

“Ổn mà, ổn mà. Chỉ cần nói cho họ biết việc gì đã xảy ra và họ sẽ để cho cậu vào trong một phút.”

“Thật sao? Ừ thì nếu vậy... Mình sẽ đi với cậu. Mình thấy lo.”

“Sẽ ok hết thôi. Cậu quên mình là ai à?”

“Nhớ mà. Cậu là không phải là một con rồng bình thường, mà là một Bahamut đứng trên đỉnh của loài rồng.”

“Vậy nên...”

“Nhưng với mình, Justina vẫn chỉ là một cô gái. Mình không thể để một cô gái đi một mình vào lúc trễ thế này được.”

“...”

Justina ngượng ngùng.

“Mồ... Alto chỉ toàn nói mấy lời mật ngọt thôi. Nghe việc cậu nhìn mình như một cô gái khiến mình thấy vui thật ấy... Ehehehe, mình vui lắm luôn ấy.”

“Đương nhiên rồi. Vì Justina là một cô gái đáng yêu mà.”

“A mồ... Nói thế làm mình thẹn lắm đấy.”

Justina rạng rỡ vì hạnh phúc và ngượng.

Cô đứng thoắt lên và đi về phía cửa phòng.

“A, oi.”

“Được mà, được mà. Không cần phải lo cho mình. Mình sẽ trở về sớm thôi.”

“Nhưng...”

“Xin lỗi cậu, nhưng liệu cậu có thể dọn dẹn chén dĩa và đồ đạc trong khi mình đi được không? Gặp lại cậu sau!”

Sau khi ép buộc cuộc đối thoại kết thúc, Justina bước ra khỏi phòng.

Tôi thử theo sau cô ấy, nhưng khi tôi đến được hành lang thì hình bóng của Justina đã mất tăm.

“Nhanh quá đấy...”

Nhưng dù thế thì tôi cũng không để cô ấy một mình được.

Tôi khóa cửa, ra ngoài và hướng về phía học viện.