Than khóc trước giọt nước tràn ly chẳng giúp ích gì

Truyện tương tự

The Unexplored Summon://Blood-Sign

(Đang ra)

The Unexplored Summon://Blood-Sign

Kamachi Kazuma

Khi Kyousuke nghe thấy những lời đó từ Meinokawa Higan, một cô gái đang đứng trước bờ vực sinh tử, cậu liều mình đi vào trong thành phố nơi ba thế lực triệu hồi sư vĩ đại xung đột!

1 71

Hắc Bạch Avesta

(Đang ra)

Hắc Bạch Avesta

Masada Takashi

Câu truyện lấy bối cảnh thuộc Đệ Nhất Thiên - Ahura Mazda, nơi mọi sinh vật đều bị chia thành hai thái cực đối đầu với nhau là Thiện và Ác. Nhân vật chính của câu truyện này là cô gái mang tên Quinn,

9 110

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

(Đang ra)

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

MIYABI

Tuy nhiên, trong quá trình đó, anh ta bị vướng vào những âm mưu xung quanh việc triệu hồi, những bí ẩn của thế giới bên kia và ý định của nữ thần.

15 278

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

(Đang ra)

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

久川航璃

Một cuộc cá cược kỳ lạ và xảo quyệt với chồng cô bắt đầu.

11 208

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

(Đang ra)

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

Kikuchi Kousei

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tái sinh thành một quý tộc lười biếng, người đã phá vỡ thế trận bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và trở thành người đáng gờm nhất.

27 580

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

(Đang ra)

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

Leonar D (レオナールD)

Huyền thoại về thanh kiếm thiêng bắt đầu bằng "Rebellion", bắt đầu từ đây!

44 729

WN - Toàn Tập

Hối hận là gì ư? Nói chung thì nó ám chỉ việc than thở về những điều đáng xấu hổ đã làm trong quá khứ. Hiểu theo cách khác nó ám chỉ việc cảm thấy nuối tiếc về một điều gì đó sau khi nó đã xảy ra. Tuy nhiên tôi, Takuya Yoshimura, chưa bao giờ trải qua sự hối hận. Vì điều này tôi thường bị mọi người trêu chọc là một người vô cảm.

Nếu bạn nhìn vào cuộc sống của tôi từ nhỏ cho đến nay, bạn có thể nghĩ rằng tôi chỉ sống mà không nghĩ đến bất cứ điều gì. Thật vậy, tôi là một kẻ lười biếng, trì hoãn việc học và dọn dẹp phòng mình. Nhưng sự thật là tôi đã sống như thế này trong mười bốn năm.

Lần đầu tiên tôi nhận ra mình có tính cách này là khi còn học tiểu học.

Cả lớp quyết định xem phim và giáo viên cho chúng tôi xem một bộ phim mà nhân vật chính và nữ chính bị tách rời. Tôi đã xem hết bộ phim, nhưng tôi không cảm thấy xúc động chút nào. Nhìn mọi người xung quanh tôi khóc, tôi nghĩ, "Họ thật xúc động."

Sau khi bộ phim kết thúc, có một khoảng thời gian để mọi người giơ tay và chia sẻ suy nghĩ của mình, vì vậy tôi đã lắng nghe cảm nhận của mọi người. Họ nói những điều như "Thật cảm động" và "Thật buồn khi họ bị chia tách", nhưng tôi không thể liên tưởng được gì cả. Vì vậy tôi quyết định giơ tay và chia sẻ ý kiến của riêng mình.

“Được rồi, mời em Takuya-kun.”

“Em tự hỏi tại sao nhân vật nữ chính lại khóc.”

Chỉ với một bình luận này, tôi cảm thấy bầu không khí trong phòng như đóng băng. Nhưng tôi không nghĩ đó là do lời bình luận của tôi và tiếp tục.

“Bởi vì cô ấy có thể tìm được tình yêu mới, đúng không?”

Cô giáo nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng tôi không nghĩ ý kiến của mình sai. Các bạn cùng lớp nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và tôi nghĩ họ coi tôi là người đưa ra những tuyên bố táo bạo.

Trên đường về nhà hôm đó, tôi nhận thấy mọi người đều xa cách, và tôi tự hỏi tại sao. Nhưng dù tôi có nghĩ nhiều đến đâu, tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời.

“Tại sao mọi người lại hành động như thế này?”

Sau đó, một cô gái đã nói chuyện với tôi. Không giống như những người khác, cô ấy không xa cách và đối xử với tôi rất tử tế.

“Mình không bận tâm. Chúng ta cùng về nhà nhé, Takuya-kun.”

Cô ấy nắm lấy tay tôi và dẫn tôi ra khỏi lớp học. Khi chúng tôi chạy dọc hành lang, tôi nói lên sự nghi ngờ của mình.

Cô ấy mỉm cười và nói,

“Mình sẽ giúp cậu tìm thấy cảm xúc của chính mình.”

Cô ấy thì thầm một cách nhẹ nhàng.

Từ ngày đó, tôi bắt đầu xa lánh mọi người nhưng vẫn có một người vẫn nói chuyện với tôi.

“Chào buổi sáng, Takuya-kun.”

Đó là bạn thời thơ ấu của tôi, Nene Okazaki. Cô ấy sống gần tôi, và chúng tôi thường chơi với nhau sau giờ học. Vào ngày tôi nói câu đó, cô ấy cũng là người tử tế với tôi. Ngay cả khi còn học tiểu học, cô ấy đã bị chỉ trích rất nhiều vì kết bạn với tôi. Nhưng cô ấy luôn nói rằng đừng lo lắng về điều đó và không bao giờ cắt đứt quan hệ với tôi. Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy làm vậy vì lòng tốt.

"Chào buổi sáng, Nene. Hôm nay cậu cũng đến sớm nhỉ."

“Takuya-kun, cậu đã làm bài tập chưa?”

Bài tập về nhà? Đầu óc tôi đờ ra một lúc. Nghĩ lại thì, hôm qua giáo viên có nhắc đến bài tập về nhà. Tôi ngủ gật trong lớp nên chỉ nghe loáng thoáng.

“Mình chưa làm.”

“Tớ sẽ giúp cậu khi chúng ta đến trường, vì vậy hãy cố gắng hết sức nhé, được không?”

Tôi luôn cảm thấy có chút tội lỗi vì tôi cứ gây rắc rối cho cô ấy như thế này. Tôi tự hỏi liệu có điều gì tôi có thể làm để bù đắp không. Vì vậy, tôi đã hỏi liệu có điều gì tôi có thể làm cho cô ấy không.

“Hôm nay tớ có thể tới nhà cậu không?”

Đó có phải là tất cả những gì cô ấy muốn không? Tôi hỏi và cô ấy nói muốn đi nên tôi đồng ý.

Chúng tôi thường đến thăm nhà nhau từ khi còn nhỏ. Nhưng khi chúng tôi học năm nhất trung học, bố mẹ cô ấy ly hôn. Bố cô ấy được quyền nuôi con, và bây giờ họ sống chung. Sau đó, cô ấy bị giới nghiêm và nụ cười của cô ấy bắt đầu phai nhạt dần. Tôi thấy lạ, nhưng không coi đó là chuyện nghiêm trọng.

Cuối cùng, tôi không thể đến nhà cô ấy nữa vì vậy cô ấy thường đến nhà tôi và chúng tôi dành thời gian bên nhau. Chúng tôi trò chuyện, học tập hoặc chơi game. Mặc dù vậy tôi vẫn không thể chia sẻ cảm xúc của mình về những bộ phim cảm động.

Khi chúng tôi đến trường, chúng tôi đã thu hút sự chú ý của mọi người. Không có gì ngạc nhiên khi Nene là một cô gái dễ thương và nổi tiếng. Ngược lại, tôi là một cậu nhóc mà mọi người đều tránh xa. Đối với những cậu bạn trong lớp, tôi có lẽ chẳng là gì ngoài một sự phiền toái. Nhưng không để điều đó làm phiền mình, tôi lấy bài tập về nhà ra và bắt đầu làm. Tôi không hiểu bất cứ điều gì, vì vậy tôi đã hỏi Nene, và cô ấy đã tử tế giải thích.

“Tại sao tên đó lại thân thiết với Nene-chan thế?”

“Họ nói họ là bạn thuở nhỏ. Mặc dù vậy, cô ấy không nhất thiết phải là bạn với 'The Ice Man'.”

Kể từ sự cố đó, tính cách thờ ơ và lười biếng của tôi đã khiến tôi được mọi người đặt cho biệt danh "The Ice Man". Tôi hầu như không mấy để ý đến điều đó nên nó không thực sự ảnh hưởng đến tôi, nhưng thành thật mà nói, tôi thấy rất mệt mỏi khi mọi người cố gắng gây sự với tôi.

“Có lẽ Okazaki-san cũng là 'Người phụ nữ băng giá'.”

Tôi cảm thấy tức giận khi nghe một người trong nhóm không ưa thích cô ấy nói như vậy. Tôi định đối đầu với họ, nhưng Nene đã ngăn tôi lại.

“Không sao đâu, Takuya-kun. Tớ ổn mà.”

Tôi không quan tâm nếu mình bị tẩy chay trong lớp, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc cô ấy bị chế giễu vì mình. Tuy nhiên, vì cô ấy đã ngăn tôi lại, tôi không thể làm gì được.

Ngay cả sau khi tôi làm xong bài tập, cô ấy vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi. Tôi coi cô ấy là bạn thân thưở nhỏ, nên tôi không bận tâm, nhưng tôi biết có những bạn cùng lớp cũng muốn nói chuyện với cô ấy.

“Nene, hai người kia muốn nói chuyện với cậu kìa.”

“Tớ muốn ở lại với cậu, Takuya-kun…”

“Không sao đâu, cảm ơn cậu. Cậu hãy đi nói chuyện với họ.”

Mặc dù cô ấy có vẻ không mấy hài lòng, nhưng cô ấy miễn cưỡng đi cùng các bạn cùng lớp khác sau khi tôi động viên cô ấy. Điều này là tốt nhất. Không cần phải luôn ở cạnh một người như tôi. Ở trường, cô ấy thuộc về một thế giới khác với tôi, vì vậy điều này có lẽ tốt hơn cho cô ấy.

Nội dung lớp học thật buồn tẻ, và chẳng có gì đọng lại trong tâm trí tôi. Đó là cuộc chiến liên tục chống lại cơn buồn ngủ. Khi tôi liếc sang bên cạnh, tôi thấy Nene đang chăm chỉ ghi chép. Chắc chắn cô bé sẽ vào được một trường trung học tốt. Khi tôi mơ màng, mắt tôi chạm mắt giáo viên.

“Này Yoshimura! Cậu có chú ý nghe giảng không?”

“Ồ, vâng. Em đang nghe đây.”

“Vậy thì hãy trả lời câu hỏi này.”

Tôi nhìn vào bảng đen nơi giáo viên đang chỉ, và nó ghi, "Trận chiến diễn ra vào năm 1600." Tôi không biết. Không phải khoe khoang gì, nhưng tôi chưa bao giờ đạt hơn bảy mươi điểm trong một bài kiểm tra. Tôi ghét học và thiếu động lực. Nhờ có Nene nên tôi hầu như tránh được việc thi trượt.

Trong lúc đang suy nghĩ xem nên làm gì, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở chân. Khi tôi chạm vào, tôi thấy một tờ giấy dán ở đó có ghi “Trận chiến Sekigahara”. Tôi liếc nhìn Nene, cô ấy đang mỉm cười. Cô ấy đã giúp tôi.

“Ờm, Trận chiến Sekigahara.”

“Chậc, đúng rồi.”

Thầy giáo tặc lưỡi rồi tiếp tục bài học. Tôi cảm ơn Nene.

“Lần sau, cậu thực sự nên chú ý hơn.”

Cảm thấy mình đã gây ra quá nhiều rắc rối cho cô ấy, tôi quyết định ít nhất cũng phải cố gắng lắng nghe bài học.

Khi tiết thứ tư kết thúc, tôi lấy ổ bánh mì mang từ nhà ra để ăn trưa. Vì cả bố và mẹ đều đi làm nên tôi hoặc mang cơm trưa từ nhà hoặc mua gì đó. Đôi khi tôi mua ở căn tin của trường, nhưng đông lắm, nên tôi cố tránh. Nene thường mang cơm hộp tự làm.

“Takuya-kun, chỉ một miếng bánh mì nữa thôi à?”

“Ừ, được thôi, một miếng là đủ để tớ không bị đói rồi, nên không sao cả.”

“Cậu cần phải được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ vì cậu vẫn đang lớn. Tớ sẽ cho cậu một số món ăn kèm của mình.”

Cô ấy lấy ra một số món ăn kèm và đưa chúng cho tôi bằng đũa của cô ấy. Đây có phải là khoảnh khắc "ahn" không? Thật xấu hổ vì mọi người đều đang nhìn.

“Mọi người đều đang nhìn đấy, cậu biết không…”

“Mình không bận tâm.”

“Nhưng tớ thì có… Cảm ơn nhé. Tớ chỉ cần phết lên bánh mì và ăn thôi.”

Cô ấy có vẻ hơi thất vọng, nhưng với mọi người đang nhìn, tôi không thể chịu đựng được. Sau đó, một số chàng trai trong lớp bắt đầu nói chuyện với Nene.

“Nene-chan, cho mình xin thêm chút đồ ăn kèm nữa. Mình sẽ không lạnh lùng như cậu ấy đâu.”

“Được, cho tôi một ít nữa. Tôi muốn cậu đút cho tôi ăn.”

“Xin lỗi… Mình đã ăn hết rồi.”

Tôi cảm thấy hai người đó đang trừng mắt nhìn tôi, nhưng tôi chỉ có một miếng bánh mì, nên cô ấy đã cho tôi một ít. Tôi không hiểu tại sao họ lại tức giận.

Bằng cách nào đó, tôi đã sống sót qua các lớp học buổi chiều, và ngày học dài cuối cùng cũng kết thúc. Tất nhiên, tôi không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, vì vậy tôi nhanh chóng chuẩn bị về nhà.

“Đợi đã, Takuya-kun.”

“Nene, cậu có rất nhiều bạn để về nhà cùng. Cậu không cần phải ép buộc bản thân về nhà cùng tớ đâu.”

“Nhưng tớ đã nói là hôm nay tớ sẽ tới mà.”

Mặc dù cô ấy đã nói sẽ đến, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại muốn cùng tôi đi bộ về nhà. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, chúng tôi rời khỏi trường.

Chuyến đi bộ về nhà có cảm giác ngượng ngùng, khác thường. Có lẽ là vì tôi ý thức được điều đó hơn. Tôi cần tiếp tục cuộc trò chuyện để tránh sự im lặng khó chịu.

“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”

“Đầu tiên, chúng ta nên bắt đầu bằng bài tập về nhà.”

Tôi nhớ ra một điều không vui. Đó là bài tập về nhà môn tiếng Anh, một môn tôi không giỏi. Tôi không thấy việc học tiếng Anh có ý nghĩa gì vì tôi không có ý định rời khỏi Nhật Bản.

“Nếu có điều gì cậu không hiểu, mình có thể giúp.”

Nene gọi tôi khi thấy tôi bận tâm. Tại sao cô ấy lại tốt với tôi như vậy? Có lẽ vì tôi là bạn thời thơ ấu của cô ấy. Đó là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra.

“Tớ luôn gây rắc rối cho cậu. Xin lỗi về điều đó.”

“Mình làm điều đó vì mong muốn bản thân, thế nên đừng bận tâm về điều đó.”

Mặc dù cô ấy nói vậy, nhưng không thể không lo lắng. Nếu tôi ở vị trí của cô ấy, tôi sẽ thấy vô cùng khó chịu. Đằng sau lòng tốt của cô ấy là gì? Tôi nghĩ về điều này trong khi vật lộn với vốn từ vựng và ngữ pháp tiếng Anh không chịu đọng lại trong đầu.

“Takuya-kun, cậu có nghe không?”

Cô ấy hỏi, trông có vẻ lo lắng. Tôi không thể nói với cô ấy rằng tôi đang nghĩ về cô ấy. Để che giấu, tôi hỏi một câu hỏi về bài tập. Khi tôi hiểu rồi, chúng tôi thư giãn. Tôi nhanh chóng chán bất cứ thứ gì, vì vậy tôi không có sở thích cụ thể nào.

Nói chuyện với Nene là điều thú vị nhất đối với tôi. Khi chúng tôi trò chuyện, tôi nhận ra đã gần sáu giờ. Cô ấy cần về nhà trước sáu giờ để tránh gặp rắc rối, vì vậy tôi nhẹ nhàng nhắc nhở cô ấy.

“Nene, có lẽ cậu nên về nhà sớm đi.”

Cô ấy không trả lời, đắm chìm vào công việc. Khi tôi chạm vào vai cô ấy, cô ấy giật mình và nhìn tôi.

“Takuya-kun, tớ không muốn về nhà.”

Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì. Cô ấy muốn ở lại đây lâu hơn, có lẽ là để học thêm? Cô ấy chưa bao giờ nói điều gì như thế này trước đây. Nhưng nếu cô ấy ở lại quá giờ giới nghiêm, cô ấy sẽ gặp rắc rối, và tôi không muốn điều đó xảy ra với cô ấy như một người bạn thời thơ ấu.

“Bố của cậu sẽ lo lắng đó.”

“Dù vậy, tớ cũng không muốn về nhà. Như vậy có tệ lắm không?”

Cô ấy nói, cởi áo ra. Tôi sửng sốt khi thấy cô ấy mặc đồ lót và vội vàng tránh mắt. Tại sao cô ấy lại làm thế trước mặt tôi?

“Nene, cậu đang làm gì thế? Mặc quần áo vào đi.”

“Anh ghét em sao? Anh lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ thế.”

Tôi không nhận ra mình lạnh lùng đến thế. Nhìn khuôn mặt buồn của cô ấy khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

“Tớ không ghét cậu, chỉ là bản tính tớ như vậy thôi.”

“Nhìn tớ này, Takuya-kun.”

Tôi quay lại và thấy cô ấy đang đứng đó trong bộ đồ lót và nhận thấy những vết bầm tím trên cơ thể cô ấy. Tôi không hỏi cô ấy trực tiếp về chúng, cho rằng cô ấy đã bị thương bằng cách nào đó.

“Làm ơn, hãy mặc lại quần áo đi.”

“Ồ, xin lỗi.”

Cô ấy nói rồi mặc quần áo vào. Nhưng cô ấy không có dấu hiệu nào cho thấy muốn về nhà.

“Đã đến lúc mình phải về nhà rồi. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Và rồi cô ấy bỏ đi. Vẻ mặt cô ấy u ám và buồn bã, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi cô ấy rời đi, tôi thấy một thứ gì đó được viết trên bàn trong phòng tôi. Nó trông giống như ba bức vẽ tay: một bàn tay mở, một ngón tay cái gập lại và một hình giống như nắm đấm. Có vẻ như đó là một cử chỉ vui tươi của cô ấy, và tôi mỉm cười một chút.

Tuy nhiên, vẻ mặt buồn bã của cô ấy vẫn còn trong tâm trí tôi. Dù tôi có muốn tránh làm Nene lo lắng đến mức nào, thì việc để mọi chuyện đi quá xa như vậy có lẽ là điều tồi tệ nhất mà tôi có thể làm. Tôi quyết định sẽ xin lỗi cô ấy vào ngày mai.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy và rời khỏi nhà để đến trường, nhưng Nene vẫn chưa đến. Hiếm khi cô ấy đến muộn vì cô ấy thường đợi trước nhà tôi. Tuy nhiên, tôi biết mình không thể đến nhà cô ấy, vì vậy tôi miễn cưỡng đi đến trường một mình. Đi bộ đến trường một mình thật nhàm chán và cảm thấy như thiếu một điều gì đó. Tôi nhận ra rằng đi bộ cùng cô ấy là một khoảng thời gian vui vẻ.

Khi tôi đến trường, các bạn cùng lớp đang bàn tán về tôi.

“Nhìn kìa, Người Băng hôm nay đi một mình.”

“Có lẽ Nene ghét hắn ta rồi.”

“Tuyệt, giờ chúng ta có thể hành động với Nene-chan rồi.”

Một số học sinh đã đưa ra những bình luận hoàn toàn sai lệch, nhưng tôi không có ý định tham gia với họ. Tôi đã quen với việc trở thành chủ đề của những tin đồn.

Tuy nhiên, khi ngày khai giảng đến gần, Nene vẫn chưa xuất hiện, và tôi bắt đầu lo lắng. Tôi đã thử gọi điện và gửi email cho cô ấy, nhưng không có phản hồi. Có thể là…? Một cảm giác tồi tệ thoáng qua trong đầu tôi. Thực tế có thể vô cùng tàn khốc. Cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi bước vào và đưa ra một thông báo gây sốc.

“Nene Okazaki đã được đưa đến bệnh viện tối qua.”

Tôi không thể hiểu được điều này. Người bạn thời thơ ấu của tôi, người mà tôi vẫn thân thiết chỉ ngày hôm qua, đã phải nhập viện. Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã yêu cầu câu trả lời từ giáo viên.

“Nene có ổn không?”

Theo cô giáo, cô ấy đã ngã quỵ và bất tỉnh vào đêm qua, và đã được đưa đến bệnh viện. Tôi hỏi cô ấy đã được đưa đến bệnh viện nào. Cô giáo, thấy tôi đau khổ, đã do dự nhưng cuối cùng đã nói với tôi. Không suy nghĩ thêm, tôi lao ra khỏi lớp học. Tôi có thể nghe thấy tiếng của cô giáo và các bạn cùng lớp gọi tôi, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi chạy hết tốc lực, và khoảng mười phút sau khi rời khỏi trường, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ, giải thích nguyên nhân khiến Nene ngã quỵ.

“Cái gì? Lạm dụng?”

Có vẻ như cô ấy đã bị cha mình ngược đãi, và sự ngược đãi đã leo thang vào đêm qua, dẫn đến việc cô ấy suy sụp. Tôi biết mọi thứ đã trở nên nghiêm ngặt kể từ khi ly hôn, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng nó lại đến mức này.

Tôi nghĩ lại về hành vi của Nene ngày hôm qua. Cô ấy đã gửi cho tôi những tín hiệu suốt thời gian qua.

Đầu tiên, tuyên bố của cô ấy về việc không muốn về nhà. Có lẽ đó là lời cầu xin tôi cho cô ấy ở nhờ nhà tôi. Không chỉ một lần, mà là nhiều lần. Và tôi đã gửi cô ấy trở về nhà, điều này cuối cùng dẫn đến việc cô ấy bị tổn thương. Đó là lỗi của tôi. Cho dù tôi có hối hận đến đâu thì cũng không đủ.

Tiếp theo là cảnh cô ấy cởi đồ. Có lẽ cô ấy muốn tôi chú ý đến những vết bầm tím trên cơ thể cô ấy. Mặc dù tôi không thể nhìn cô ấy một cách đàng hoàng.

Cuối cùng, những bức vẽ trên bàn. Chúng là tiếng kêu cứu. Tôi đã nghiên cứu và phát hiện ra chúng thực sự là tín hiệu cấp cứu. Cô ấy đã cho tôi rất nhiều dấu hiệu, nhưng tôi đã không nhận ra bất kỳ dấu hiệu nào. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm tôi.

Khi đến bệnh viện, tôi đã kiểm tra phòng của Nene với lễ tân và vội vã đến đó. Bên trong, tôi thấy mẹ của Nene. Lần cuối tôi nhìn thấy bà là khoảng hai năm trước, và khuôn mặt bà đã thay đổi đáng kể.

“À, Takuya-kun.”

“Lâu rồi không gặp, thưa cô. Cô có biết thêm về tình hình của Nene không?”

“Tôi chỉ biết những gì người ta đã nói với tôi….”

Đầu tiên, người ta xác nhận rằng Nene đã bất tỉnh sau khi bị cha mình đánh. Cha cô hiện đang bị thẩm vấn.

“Xin hãy ở lại với Nene.”

“Đã hiểu.”

Nene trông thật bình yên, như thể cô ấy đang ngủ. Tôi nắm tay cô ấy, hy vọng cô ấy sẽ sớm tỉnh lại. Bàn tay cô ấy vẫn còn ấm, điều đó khiến tôi an tâm hơn.

Một lúc sau, mẹ cô ấy nói rằng bà sẽ đi gặp chồng cũ và rời khỏi phòng bệnh. Tôi vẫn nắm tay Nene.

Vài giờ sau, một số bạn cùng lớp của chúng tôi đã đến phòng bệnh. Họ dường như để ý đến tôi và tôi nghe thấy họ thì thầm. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những bình luận thường lệ của họ, nhưng rồi họ nói điều gì đó bất ngờ.

“Ồ, Yoshimura, tớ xin lỗi.”

“Hửm? Sao lại đột nhiên xin lỗi thế?”

“Tôi nhận ra mình đã hiểu lầm cậu. Chúng mình gọi cậu là 'Ice Man' và những thứ tương tự, nhưng khi thấy cậu tuyệt vọng như thế nào khi nghe về tình trạng của Nene-chan, tôi nhận ra điều đó hoàn toàn không đúng.”

“Tôi không quá bận tâm về chuyện đó. Làm ơn hãy xin lỗi Nene luôn đi.”

Họ đã xin lỗi Nene, mặc dù tôi không chắc cô ấy có nghe thấy họ không. Thật tốt khi sự hiểu lầm đã được giải tỏa.

Tôi ở lại phòng bệnh cho đến tối. Theo bác sĩ, không chắc cô ấy có tỉnh lại không. Cô ấy có thể tỉnh lại vào ngày mai hoặc có thể không bao giờ tỉnh lại. Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm phải ở đó cho đến khi cô ấy tỉnh lại vì tôi đã gián tiếp gây ra tình trạng hiện tại của cô ấy.

Khi đêm xuống và bệnh viện sắp đóng cửa, tôi cảm thấy có chuyển động nhẹ ở bàn tay tôi đang nắm. Tôi nhận thấy điều đó và liên tục gọi tên cô ấy.

“Nene, làm ơn tỉnh dậy đi.”

Một lúc sau, mắt cô ấy từ từ mở ra. Tuy nhiên, cô ấy không thể ngồi dậy. Nhưng cô ấy dường như vẫn còn tỉnh táo và nắm chặt tay tôi để đáp lại.

“Nene. Tớ mừng quá.”

“Takuya… kun.”

Cô ấy trả lời bằng giọng yếu ớt.

“Tớ xin lỗi. Tớ không để ý đến gợi ý của cậu. Tớ… gián tiếp khiến cậu…”

“Không… là lỗi của mình… Mình xin lỗi.”

Cô ấy đang nói gì vậy? Không phải lỗi của cô ấy. Khi tôi nghĩ vậy, tôi cảm thấy mắt mình nóng lên vì nước mắt.

“Đừng khóc… Tớ cũng sắp khóc rồi.”

Mặc dù cô ấy đang đau đớn, cô ấy vẫn nói chuyện với tôi rất tử tế. Tại sao cô ấy lại tử tế như vậy?

“Nhưng… Takuya-kun. Cậu đã khóc rồi. Tốt lắm.”

Bây giờ cô ấy nhắc đến điều đó, những giọt nước mắt này giống như lần đầu tiên tôi rơi. Tôi không nhớ mình đã từng khóc trước đây. Nene là một người rất quan trọng với tôi. Nhìn cô ấy trong tình trạng nguy kịch như vậy… có lẽ chỉ đến bây giờ, trong hoàn cảnh này, tôi mới thực sự hiểu được nỗi buồn. Thành thật mà nói, cảm giác hối tiếc mạnh hơn nỗi buồn.

“Điều đó không quan trọng. Chỉ cần cậu khỏe mạnh, đó là tất cả những gì quan trọng. Vì vậy, hãy khỏe mạnh hơn nhé.”

Ngay cả khi tôi nói điều này, cô ấy vẫn lắc đầu. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đang dần chìm vào bóng tối.

“Cậu… đã tìm thấy cảm xúc của mình. Với tớ thế là đủ rồi.”

“Nhưng tôi vẫn chưa thể đáp lại cậu được điều gì cả.”

“Tớ rất thích được dành thời gian bên cậu… Thật vui.”

Giọng nói của cô ấy yếu dần và tôi có thể cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy vì nước mắt.

“Anh muốn tiếp tục dành thời gian cho em.”

“Tôi cũng muốn thế… nhưng tớ xin lỗi. Có vẻ như không thể. Takuya-kun, không cần phải khóc vì chuyện đã qua rồi đâu.. Vậy nên… hãy quên tớ đi và tìm niềm hạnh phúc.”

"Giọt nước tràn ly rồi thì không thể đổ lại vào" họ nói thế. Và bảo tôi quên đi và vui vẻ là điều không thể. Tôi không thể chịu đựng được cuộc sống thiếu Nene. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nuối tiếc như thế này, nhưng tôi không muốn cảm thấy hối tiếc thêm nữa.

“Nene… Anh yêu em.”

Khi tôi nói điều này một lần cuối, cô ấy mỉm cười và nắm lấy tay tôi.

“Takuya-kun… Em cũng yêu anh.”

Sự ấm áp của căn phòng ôm lấy chúng tôi.

The Ice Man ý nói MC lạnh lùng, vô cảm