Thám Tử Bất Tử・Reido Momiji

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 56

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 149

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Tập 01: Nụ Hôn Dành Cho Chàng Trong Phòng Kín - Chương 1-1: Án Mạng Phòng Kín「Bình Thường」①

Thứ 5, ngày 7, tháng 7, 8 giờ 30 phút sáng...

"Tôi tên là Reido Momiji."

Hôm nay là Lễ Thất Tịch.

Thầy chủ nhiệm chẳng thèm báo trước mà đã tuyên bố ngay trong buổi sinh hoạt lớp sáng nay rằng lớp 2A chúng tôi có một học sinh chuyển trường. Đã nhập học được một năm tại trường cấp 3 tư thục Aosaki, thậm chí sắp chào đón cả mùa hè thứ hai rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên có học sinh chuyển trường.

Học sinh mới đến đột ngột khiến cả lớp xôn xao, nhưng thầy chủ nhiệm lại tiếp tục nói rằng học sinh chuyển trường là nữ, nên đa số các nam sinh nghe xong đều phấn khích reo hò cả lên.

Là kiểu con gái thế nào đây nhỉ? Có đáng yêu không ta? Là mỹ nhân ư? Có bạn trai chưa?

Tôi nhìn con ve sầu đậu trên cây ngoài cửa lớp, rồi cũng như các bạn nam khác, đoán xem học sinh chuyển trường có đáng yêu hay không.

Thầy chủ nhiệm vỗ tay cho cả lớp im lặng, sau đó giục cô ấy đang đứng đợi bên ngoài bước vào.

Kèm theo tiếng động chậm rãi, cánh cửa cạnh bục giảng mở ra.

Học sinh chuyển trường bước đến trước bục giảng, gần như không có tiếng bước chân. Cảnh tượng kỳ lạ đầy tao nhã này khiến cả lớp chìm vào im lặng.

Khí chất mộng mơ tỏa ra từ cô ấy khiến tôi cũng không thể rời mắt.

Mái tóc dài ngang lưng, mỗi sợi tóc đều lấp lánh vẻ đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm đầy mê hoặc đỏ tươi như viên hồng ngọc.

Nói cô ấy mộng mơ có lẽ hơi quá lời, nhưng ít nhất không giống một học sinh trung học. Thân hình thon thả với những đường cong quyến rũ dưới bộ đồng phục, ngay lập tức khiến các bạn nam trong lớp nuốt nước bọt.

Sau đó, cô ấy cẩn thận viết tên mình lên bảng đen, rồi tự giới thiệu.

Reido Momiji. Hóa ra là vậy, giọng nói của cô ấy cũng dễ nghe và êm ái như cái tên.

Lời tự giới thiệu chỉ gói gọn trong việc đọc tên rồi kết thúc, Reido lạnh nhạt nói: "Từ nay mong mọi người chỉ bảo thêm." Khuôn mặt ai cũng cho là mỹ nhân ấy không nở nụ cười, mà là vẻ kiêu ngạo như tảng băng.

Sau khi tự giới thiệu xong, Reido theo chỉ dẫn của thầy chủ nhiệm, ngồi vào chỗ bên phải tôi. Chiếc ghế này đã trống vài ngày trước đó không rõ vì sao, cuối cùng cũng đã có lời giải thích.

"À mà, Amanai này, phiền em lát tan học dẫn bạn ấy đi tham quan trường nhé? Hôm nay em là trực nhật mà, phải không?"

Amanai mà thầy chủ nhiệm gọi chính là tôi. Tôi đang dồn sự chú ý vào học sinh chuyển trường, đối mặt với chỉ thị bất ngờ, không khỏi lên tiếng trả lời: "Dạ, em biết rồi." Cứ nói thế đã.

Nhưng mà, dẫn người đi tham quan trường là việc của trực nhật ư?

"Rất mong được cậu chỉ bảo thêm."

Reido quay đầu lại, dùng giọng điệu bình thản y như lúc nãy trên bục giảng nói. Sau đó, cô ấy hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn vào mặt tôi.

"...Có chuyện gì sao?"

"Xin lỗi, tôi không giỏi ghi nhớ khuôn mặt người khác."

À, ra vậy... Mặc dù tôi dùng giọng điệu lạnh nhạt đáp lại cô ấy, nhưng bị một mỹ nhân nhìn chằm chằm như này, tôi có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Tôi đoán Reido hẳn là một người hơi kỳ lạ. Đột nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy, thật khó để phản ứng.

Tôi lại một lần nữa nhìn gần khuôn mặt của Reido. Dưới mái tóc mái bị kẹp tóc giữ lại trước mắt, đôi mắt đỏ sẫm đang nhìn thẳng vào tôi. Chiếc vòng cổ trên chiếc cổ trắng nõn và thanh mảnh tạo nên một cảm giác bí ẩn.

Mỗi món phụ kiện đều tôn lên vẻ đẹp của Reido, tôi nghĩ chúng rất hợp với cô ấy.

Reido đang nhìn chằm chằm vào tôi và tôi đang quan sát cô ấy chạm mắt nhau, tôi vội vàng quay đi chỗ khác.

Có lẽ Reido đã nhìn đủ, cô ấy vô cảm quay mặt về phía trước. Thật là một người khó hiểu...

Mặc dù vậy, sau cả ngày quan sát, ít nhất tôi cũng biết cô ấy là một học sinh ưu tú.

Ngay từ những tiết học đầu tiên, tôi đã nhận ra cô ấy rất thông minh.

Ngay cả khi bị giáo viên gọi lên trả lời, cô ấy cũng dễ dàng trả lời được, thái độ học tập lại rất nghiêm túc. Dù là ngày đầu chuyển trường nhưng không hề căng thẳng chút nào.

Chỉ là, chẳng hiểu sao mà Reido nói chuyện với các bạn cùng lớp đều rất khách sáo.

Học sinh chuyển trường theo thông lệ đều phải chịu "lễ rửa tội". Tuy nhiên, đối mặt với đủ loại câu hỏi của các bạn, Reido không hề nở một nụ cười nào, chỉ điềm nhiên trả lời. Mặc dù không khó để tưởng tượng bên trong cô ấy đã chán ngán, nhưng từ khuôn mặt poker ấy, không thể cảm thấy một chút thiếu kiên nhẫn nào.

Sau khi vượt qua những giờ giải lao như mấy buổi họp báo liên tiếp, đến tiết thể dục thứ tư.

Nhắc đến tiết thể dục mùa hè thì tự nhiên sẽ nghĩ đến tiết bơi lội. Sẽ thật thoải mái biết bao khi nhảy vào hồ bơi lạnh lẽo dưới ánh nắng chói chang, tiếc là hôm nay tiết thể dục của lớp A chúng tôi trùng với lớp B bên cạnh. Cuối cùng, lớp họ được học bơi, còn lớp chúng tôi lại phải đến nhà thể chất chơi bóng rổ.

Riêng tôi, chỉ cần khởi động xong và trụ được hết hiệp 1 của trận bóng là đã thấy thở hổn hển rồi. Mặc dù hồi cấp hai có tham gia câu lạc bộ thể thao nên còn chút thể lực, nhưng lên cấp ba tham gia câu lạc bộ văn hóa nghệ thuật, thể lực lại suy giảm đến mức không thể đánh hết hiệp đầu. Cứ thế này ngay cả việc dẫn bóng cũng sẽ gặp vấn đề, vì vậy tôi đến góc nhà thể chất dựa vào tường nghỉ ngơi trước.

Thử hít thở sâu, không khí được điều hòa làm mát trong nhà thi đấu khiến phổi tôi như sống lại.

"Amanai à, thể lực mày kém quá nhỉ... Mày không tập kiếm đạo sao?"

Một chàng trai đầu đinh với vẻ mặt ngớ ngẩn bước về phía tôi đang nghỉ ngơi. Cậu ta là Sasamura thuộc câu lạc bộ bóng chày, rõ ràng là một vận động viên thể thao.

"Kệ tao, tao là thành viên câu lạc bộ văn hóa nghệ thuật đấy."

"Mấy người bên câu lạc bộ kèn đồng còn dai sức hơn mày đấy."

"Thằng chó này, đừng có coi thường câu lạc bộ kèn đồng chứ. Họ phải dùng phổi và toàn thân để thể hiện âm nhạc trong thời gian dài đấy."

"Mày thì biết cái đếch gì..."

Người châm chọc tôi ra vẻ hiểu biết là Okuhara của câu lạc bộ quần vợt. Cậu ta dùng chiếc khăn trên cổ lau mồ hôi do chơi bóng rổ.

Cậu ta sở hữu dáng người cao ráo và tay chân thon dài, tóc vuốt vuốt keo, rõ ràng đường ngôi. Trang sức trên cổ rõ ràng vi phạm nội quy trường. Mặc dù toàn thân toát ra khí chất của một học sinh hư, nhưng những chàng trai như thế này thường rất được yêu thích, hay còn gọi là soái ca.

Ban đầu Sasamura và Okuhara nhiều lắm chỉ chào tôi một tiếng, bình thường không có gì để nói chuyện. Tuy nhiên, bây giờ giữa các nam sinh dường như đã có một chủ đề chung.

"Aiya, mà nói đi cũng phải nói lại... Cái đó to vl ấy nhỉ?"

Chàng trai bóng chày Sasamura nháy mắt dâm đãng, chuyển ánh mắt từ mặt tôi sang "cái đó" ấy.

Ánh mắt đang ra hiệu của cậu ta hướng về trận đấu nữ đang diễn ra, và học sinh chuyển trường nổi tiếng Reido vừa cầm được bóng.

Động tác dẫn bóng của cô ấy không hề có kẽ hở, thể hiện động tác người và bóng hòa làm một. Nếu không phải thành viên câu lạc bộ bóng rổ, e rằng không ai có thể ngăn cản cô ấy.

Và mỗi khi bóng chạm đất, ngực cô ấy cũng theo đó mà rung lên. Ừm... đầy đặn thật.

"...Hình như có ba quả bóng rổ nhỉ."

Vì cảnh tượng quá sốc, tôi không kìm được mà hùa theo lời lẽ tục tĩu của Sasamura, nói ra những lời vô nghĩa. Reido nhẹ nhàng nhảy lên, ném bóng vào rổ. Một cú ném đẹp mắt.

"Okuhara, Okuhara, theo mày thì cỡ cúp là gì?"

"Ừm?... Chắc phải tầm G đến H đấy."

"Uwaoo... Quả nhiên cũng cỡ Miyagawa, không, vượt qua cả cô ấy rồi!"

Sasamura phấn khích như một người nước ngoài đang xem trận đấu, nắm chặt hai nắm đấm. Vốn dĩ cậu ta luôn theo đuổi quả bóng cứng, vậy mà giờ đây lại dường như đang say mê một loại bóng khác.

Okuhara cũng vậy, rõ ràng là một người điển trai, nhưng lại chỉ dựa vào mắt thường để đoán cỡ cúp, vừa thô tục lại vừa đen tối.

"Cũng cỡ Miyagawa" mà Sasamura nói đến là một bạn nữ ở lớp bên cạnh. Cô ấy thuộc lớp B, lớp trùng giờ thể dục với bọn tôi, bây giờ chắc đang học bơi ở hồ bơi. Mặc dù cho đến nay vẫn được đánh giá là người có vòng một lớn nhất trường, nhưng hôm nay danh hiệu này chắc cũng phải nhường lại rồi.

Nhờ sự năng động của Reido, đội của cô ấy đã giành chiến thắng một cách suôn sẻ. Ngay cả dáng vẻ cô ấy lau mồ hôi bằng khăn cũng đẹp như một bức tranh, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Khi tôi nhìn Reido, tôi thấy trên cổ cô ấy đeo một sợi dây chuyền, chồng lên chiếc vòng cổ.

Có lẽ khi mặc đồng phục, mặt dây chuyền được giấu dưới áo, nên tôi đã không để ý.

Okuhara cũng làm như vậy, nhưng ít nhất khi vận động thì có thể tháo trang sức ra chứ. Có quý giá đến vậy sao?

Nhưng một mỹ nhân có thân hình nổi bật như cô ấy, không chỉ học giỏi mà còn giỏi thể thao, gian lận vừa phải thôi chứ. Thùy mị nết na, văn võ song toàn. Chẳng lẽ thành ngữ tài sắc vẹn toàn là các vị văn hào sáng tạo ra dành cho cô ấy sao?

Reido Momiji là một cô gái như thế nào, chỉ trong một buổi sáng tôi đã hiểu rõ hoàn toàn.

*