Vượt qua mùa hè nóng bức và mùa đông lạnh lẽo, trời đã sang xuân.
Nhân tiện, sinh nhật tôi là mùng bảy tháng tư.
Phải, tức là tôi lên bốn tuổi! Tương đương với độ tuổi, độ tự do của tôi cũng đã tăng lên theo. Mà càng trưởng thành, có khi lại càng hiểu ra được cảm giác u sầu cũng nên.
Cũng tiện thể, mẹ Elna cũng đã ba mươi tuổi. Mẹ vẫn xinh đẹp, đến mức nếu có ai bảo vẫn mười tám tuổi thì cũng tin được.
Bố đã ba mươi hai tuổi. Hoàn toàn chẳng thay đổi gì. Vẫn như mọi khi. Nói ngắn gọn như vậy, nhưng nó thật sự là vậy. Gần đây tôi bị bố hỏi: "Con có muốn đi học trường ma pháp không?" Tất nhiên là tôi từ chối rồi. Tại sao phải đến một nơi như vậy chứ? Thứ như vậy đem cho ngựa ăn đi! Tôi hãy còn muốn thỏa mãn với cuộc sống của đứa trẻ cơ.
Chị Elinora đã mười tuổi. Tôi cảm thấy hình như gần đây chiều cao của chị cũng tăng lên theo. Ngoài ra, do việc quá tập trung vào kiếm nên đầu chị đã cứng lên, và trở nên ngoan cố hơn thì phải. Chị cũng nên học tập đi chứ?
Anh Silvio đã bảy tuổi. Vẫn như mọi khi, anh vẫn tiếp tục đọc sách và luyện tập kiếm thuật. Hình như tương lai, anh Silvio tính làm loại công việc sử dụng đầu óc. Làm cán bộ nhà nước hay tham mưu chăng?
Dạo gần đây, rau dại trên núi đang bùng nổ, nên bữa tối thường hay có nhiều rau hơn. Việc không mang lên những thứ tôi chưa từng ăn cũng hay thật.
Thay đổi của tôi về mặt hình dáng thì chắc là tôi đã cao lên và dễ chạy hơn nhỉ. Kế tiếp là ma lực vẫn tiếp tục tăng ầm ầm, khá là hạnh phúc. Có lẽ chắc giờ tôi có thể dịch chuyển được cỡ km rồi. Dù tôi cũng chưa từng dịch chuyển xa đến mức như vậy. Do chưa tưởng tượng nổi nơi xa như vậy, nên không dịch chuyện được mà. Thế nên tại sao lại phải đến xa xôi phiền phức như vương đô chứ. Chưa kể cá cũng phải vận chuyển từ biển nữa chứ.
Trước hết, để thay đổi câu chuyện, hôm nay tôi được bố Nord dẫn đi đâu đó trong làng.
Đúng rồi. Tuy tôi thường vui chơi ở sông hay bình nguyên, nhưng tôi chưa từng đến làng. Tôi cũng để ý rồi, nhưng khi trở thành đứa trẻ bốn tuổi ở nhà quý tộc, thì chúng cũng cần theo người bố lãnh chúa đi quan sát làng nhỉ. Thế nên tôi mới chưa đi đến đó.
Chắc đó là quy luật nhẹ nhàng, khi mà nơi này chỉ có mỗi lãnh chúa sống.
Do đó, hôm nay tôi đi thăm làng với bố Nord.
"Hai bố con đi vui vẻ nhé~"
"Vậy ta đi thôi nhỉ?"
Chúng tôi được mẹ Elna tiễn ra cửa, đi trên con đường duy nhất hướng tới làng. Do con đường được tu sửa nên vừa dễ đi, vừa rộng. Tôi xác nhận được lòng đường đủ rộng cho một chiếc xe ngựa đi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài riêng với bố Nord.
Giờ đang đi trên con đường đó, nhưng xung quanh là núi, núi, rừng, rừng. Đây là một con đường thôn quê tuyệt đẹp. Tràn ngập màu xanh như một tấm thảm lớn vậy.
Tôi vừa đi, vừa cảm nhận mùi cây cỏ mờ nhạt và mùi đất thoáng qua. Hơn thế, mỗi lần hít thở là những làn không khí tuyệt vời lại được đưa vào mũi tôi.
Không khí ngon tuyệt. Chỉ với thế là đủ ăn ba bát cơm rồi. Dù ở đây chẳng có gạo.
Nhắc đến gạo, có khi ở đại lục phía đông có cũng nên. Trong cuốn "Ghi chép mạo hiểm của Danfree" có viết về một thứ giống như gạo. Bởi Danfree cũng không hiểu về thứ đó. Danfree, ngài là kẻ ngốc đó. Siêu ngốc đó. Tại sao thì bởi ngài đã vứt bỏ cuộc mao hiểm lớn rồi. Khám phá cuộc mạo hiểm về "gạo"!
"Al, thêm chút nữa là thấy làng đó."
Chết thật, nguy hiểm quá, lại hơi mơ mộng rồi.
Thứ đập vào mắt tôi nhiều nhất là những ruộng lúa mạch.
Và khi nhìn về phía xa hơn, thỉnh thoảng có những ngôi nhà của nhà dân từ xưa xếp thành hàng. Không chỉ ở đây mà đằng kia cũng có những căn nhà dân.
Rốt cuộc đây là kiểu xây nhà như thế nào nhỉ?
Do không dân số không đông đến vậy, các ngôi nhà xây dựng rất lung tung chăng?
"Bố ơi, ở đây trồng gì vậy?"
"Họ trồng những thứ như: lúa mạch, đại mạch, lúa mạch đen, đậu và rau đó. Ngoài ra, họ cũng có nuôi gà, cừu và ít bò đó.
"Hế~"
"A! Ngài lãnh chúa!"
"Ô~, đúng thế."
Khi đang nghe bố Nord kể chuyện vậy lúc đến làng. thì những người dân làm nông nghiệp lần lượt lên tiếng.
"Nhờ món spaghetti mà ngài lãnh chúa dạy cho, mà mọi người đều hoạt bát lên đó."
"Quả thật, vợ tôi cũng ăn nhiều và bảo ngon quá, ngon quá đó."
Thế là hai người đàn ông cười gahaha. Một biểu cảm tươi sáng làm sao, việc không có người nào đói rách ở làng này thật là an tâm.
"Vậy thì tốt. Thực ra, người nghĩ ra nó là con trai ta, Alfried đó."
Bố Nord nhấc tôi lên trước hai người đàn ông.
"Đứa trẻ này ư?"
"Phải đó"
Vừa nói vậy, Nord vừa tỏ vẻ tự hào.
"Alfried-sama nhỉ? Mấy tuổi rồi?"
"Bốn tuổi rồi"
"Thật là siêu bình tĩnh nhỉ."
"Khác xa với thằng nhóc nhà tôi. Thật là đáng tin cậy."
Ông chú xấu giọng đang chọc vào má tôi.
Ô này , dù sao tôi cũng là con trai lãnh chúa đó. Thất lễ quá.
"Ahaha, ta cũng nghĩ vậy. Có lẽ là đứa trẻ cực kỳ quái đó."
Bố Nord. Trước giờ ông toàn nhìn con theo cách đó à. Con là đứa trẻ hoàn toàn bình thường đó?
"Vậy, cũng sắp đến lúc ta phải đi rồi."
"Vâng, ngài lại đến nhé"
"Alfried-sama, cũng là đàn ông, nên hãy mạnh mẽ như ngài lãnh chúa nhé?"
Cuối cùng ông chú đặt tay lên đầu tôi. Gì vậy, ông chú đầy suồng sã này. Đây là kiểu của làng quê à. Nếu vậy, tôi cũng phải đáp trả lại mới được.
"Ông chú cũng cố gắng nghe lời vợ nha."
Khi tôi đáp trả lại thì ông chú mở to mắt và há miệng ra như cá đớp mồi vậy.
"Ưư, cậu nhóc đó cớ sao biết ta nghe lời vợ nhỉ. Dù sao thì ta cũng đâu thắng được Natalie mà."
"Ôi ôi, đừng buồn vậy mà."
"Ồn ào quá đi! Người mới cưới như cậu làm sao hiểu được tâm trạng của ta chứ."
"Ahaha, Alfried-sama có thật là bốn tuổi không vậy?"
Đằng sau chúng tôi, vang lên giọng nói buồn sầu của ông chú và tiếng an ủi của người trẻ hơn.
Quả nhiên, mấy ông chú kiểu đó là dạng sợ vợ mà nhỉ.
ーーーーー
Tôi tiếp tục theo chân bố Nord vào trung tâm làng.
Giờ đã là trước buổi trưa. Ở quảng trường, những người dân đang bày ra những loại rau quả và lúa mạch, mà nhà họ thu hoạch được. Cũng có người đang trao đổi với những cây nấm hay hạt cây thu hoạch được trong rừng.
Hừm hừm. Quả lê, hạt dẻ, nấm, ế? Hạt gì vậy? Ăn được không? Cây nấm đó không hiểu sao siêu rực rỡ màu sắc. Ổn không vậy?
Những người cầm cung, như thợ săn, đang đi lại với con thỏ hay hươu xách trên lưng. Ra vậy. Họ trao đổi thịt như vậy sao.
"Hế~, việc trao đổi hàng hóa ở quảng trường, tức là hàng hóa có dư thừa ạ."
"Đúng thế. Kể cả không có đồ dư thừa, họ cũng sống theo cách vậy, nhờ vậy cuộc sống của những người dân mới thêm phong phú đó."
"Hế. Vậy chẳng phải bố rất siêu sao."
"Không có chuyện đó đâu. Từ trước làng Coliat đã có thiên nhiên phong phú rồi. Thêm nữa, đây chỉ là một ngôi làng nhỏ bé ở rìa của làng quê nên hàng hóa cống nộp cũng ít.
"Ra vậy~"
"Xem ai đây, xem ai đây, Nord-sama. Đây là Alfried-sama ạ?"
Khi đang đi ở quảng trường, một ông chú tầm tuổi trung niên đi đến. Quần áo có chút cao cấp, phải chăng đây là trưởng làng chăng?
"Vâng"
"Thật tuyệt khi có thể nuôi lớn được thế này. Alfried-sama thấy sao, trạng thái của ngôi làng?"
"Mọi người trông có vẻ khỏe mạnh nhỉ."
Nghe tôi nói vậy, vị trưởng làng cười có vẻ hạnh phúc.
"Đúng vậy. Nord-sama thì sao?"
"Năm nay phong phú hơn năm ngoái nhỉ. Ta nhìn vẻ mặt dân làng là hiểu được rồi."
"Đúng vậy đó. Năm ngoái bội thu nên không có ai chết đói. Phần dư thừa cũng đủ để vượt qua mùa đông. Tôi có nhiều chuyện để bàn. Nếu được, xin ngài hãy đến nhà của tôi được không"
"Đúng vậy nhỉ. Ta cũng muốn hỏi về tình hình gần đây"
"Bố ơi, con đi loanh quanh chỗ này được không?"
"Cũng được, nhưng không được đi đâu xa quá nhé?"
"Vâ~ng"
(kora) như mọi khi, gạo luôn đến từ phía Đông.