Sau khi quang cảnh của căn phòng bị mờ đi, tầm nhìn của tôi đã thay đổi.
"Yôishôh ...... ôttô, không được rồi. Rớt một cây bắp cải mất rồi"
Người ở mắt tôi đang hạ hông xuống và đặt cái hộp xuống mặt đất.
"Đây. Cây bắp cải"
"Ôô, phiền nhóc quá ―― mà, nhóc ở đây từ lúc nào thế!"
Baltro ôm lấy cây bắp cải trong khi lùi mình lại. Dẫu có bất ngờ, bác ấy vẫn không rời tay khỏi nó. Quả là đầu bếp chuyên nghiệp.
"...... ngay từ đầu"
"Gì vậy chứ. Nhóc lúc ở gần, lúc lại biến mất ấy nhỉ"
Ghê, Baltro có lẽ sắc sảo hơn vẻ bề ngoài cũng nên.
"Bác tưởng tượng thôi. Xem nào, Baltro có thân hình to lớn nên thân hình bé nhỏ như tôi khó lọt vào tầm nhìn của bác đó"
"Không, rõ ràng là như vậy, nhưng lần nào ta cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nhóc ấy"
"...... Muốn chạy trốn khỏi chị Elinora, nếu không xóa đi sự hiện diện và ki năng di chuyện thì vô vọng thôi"
"...... Nhóc là kẻ ám sát chắc"
Baltro thì thào như thể đang rên rỉ. Hiển nhiên nếu dùng chúng làm kẻ ám sát thì hẳn là vô địch cũng nên.
Mình có thể xóa xổ đối tượng mà chẳng bị ai nhận ra cả.
"Baltro! Có thấy Alfried không?"
Người chui vào kho thực phẩm là chị Elinora. Tôi liền ẩn mình vào giữa bức tường và cái kệ đặt ở góc kho trong khoảnh khắc.
Chả, chẳ hiểu nổi nữa. Cớ sao, chị ấy lại đến thẳng nhà kho chứ, mình hoàn toàn không sao lí giải nổi mạch suy nghĩ của chị Elinora.
"Khô, không, ta có thấy đâu"
Tuyệt (Nice)! Baltro!
"Vậy à? Vậy mà tôi đã nghĩ: nếu là Al thì sẽ ở đây chứ ...... Kì lạ hen. Trực giác của tôi lại trượt sao"
Cái năng lực cảm nhận Alfried của chị Elinora thật là kì quái. Chắc hẳn nó đã vượt tầm lên khỏi con người rồi. Dẫu tôi có là kẻ ám sát, thì cung chẳng thoát nổi chị ấy đâu.
"Quả nhiên là trượt rồi sao. Cám ơn hen Baltro"
Chị Elinora cúi đầu, rồi hất mái tóc óng mượt và rời đi.
"...... Ổn rồi phải không?"
"Cám ơn Baltro. Tôi được cứu rồi"
"Hôm nay ta cả thấy ồn ào một cách khủng khiếp, ra nhóc bị chị gái đuổi bắt quanh nhà à"
"Đúng là vậy đó. Thành ra tôi phải ẩn mình trong những chỗ ngẫu nhiên đấy"
"Ô, ôu. Cố lên nha"
Quả thật không thể làm ồn ở gần nhà bếp, nên đã chọn bừa và quyết định giấu mình trong phòng nghỉ của các cô hầu gái.
Khi ấy, tôi nghe thấy tiếng của đám Mina, Mel hay Sara từ hành lang, chắc đã đến giờ nghỉ của mấy cô hầu.
『Mồ~, Mina thật là, cứ nhìn chân người khác rồi cười suốt thế, thật là khó chịu đó?』
『Hết cách rồi. Tôi chẳng có lỗi gì cả. Lỗi là do cái lỗ trống trông ngon lành này!』
『Đây là thứ tôi chưa từng thấy hen. Đây cũng là bánh kẹo sao?』
『Chị Sara! Đây là bánh đó! Trực giác của tôi đang nói như vậy!』
『Lộ hết ra rồi, nên cô không cần tiến lại gần vậy đâu. Sara đang cảm thấy không thích kìa』
『A, trông dễ lột nên tôi lỡ tay』
『Không, dẫu sao thì đôi dép đi trong nhà thật sự dễ cởi hen』
『Chuẩn xác, quả rất giống thứ mà ngài Alfried tạo ra hen』
『Món đồ ăn này. Kiểu gì cũng lại là một món bánh kẹo mà ngài Alfried không công khai, không sai vào đâu』
Ghê, Mina thật là sắc sảo. Thật là sai lầm khi nghĩ rằng họ sẽ vui mừng nếu mình biến mấy đôi dép đi trong nhà của họ thành những chiếc bánh ngọt đáng yêu. Mình đã vô tình cung cấp thông tin thừa thãi cho đám con gái rồi.
『Rồi rồi. Nhanh vào phòng thôi』
Mel liền đẩy Mina, người đang dừng chân lại và rên rỉ, vào trong phòng nghỉ.
Không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi khi nghe lén họ, nhưng bởi có thể đọc được hành động của chị Elinora nên tôi nghĩ mình sẽ cứ tiếp tục ở chỗ này.
So với cái cảm giác tội lỗi, thì mạng sống của bản thân còn quan trọng hơn. Quả là thế giới khác. Quả là một nơi khắc nghiệt.
『Tuy nhiên, ngài Alfried thật là kinh khủng hen. Ngài ấy lại nghĩ ra một thứ tiện lợi như thế này, rồi tự mình làm ra nó ......』
『Ngài cũng nấu ăn được, hình như còn dùng được cả ma pháp nữa. Chưa kể một chút kiếm thuật』
『Đặc biệt là tài năng tuyệt vời trong việc sáng tạo ra bánh kẹo. Tôi muốn ở lại dinh cơ cả cuộc đời mình!』
『Rồi rồi, Mina gần quá. Tôi đã bảo gần quá mà, hãy bình tĩnh coi』
『Mà ban nẫy tôi đã nhìn thấy ngài Alfried bị ngài Elinora truy đuổi hen』
Đến rồi! Câu chuyện của chị Elinora.
『Aa, đây là chuyện hằng ngày ở nơi này mà』
『Hai ngài ấy có thần kinh vận động ghê gớm hen~. Giờ đã yên tĩnh rồi, chắc chuyện đó kết thúc rồi ha?』
『Không, tôi cho rằng bởi ngài Elinora đã đi ra ngoài nên mới yên tĩnh lại thôi. Với cả, chưa nghe thấy tiếng thét của ngài Alfried nên tôi nghĩ hẳn chuyện này chưa kết thúc đâu』
...... Cái gì cơ. Tôi cảm thấy vui mừng khi nghe thấy thông tin chị Elinora đã đi ra ngoài, nhưng lại cảm thấy không thích thú lúc nghe được phỏng đoán của Sara.
Sau khi lắng nghe được thông tin cần thiết, nên tôi rón rén rời bước khỏi phòng nghỉ.
Kẻ ám sát có thể làm công việc thu thập thông tin cũng nên, dù chuyện đó là vô vọng bởi nhiều nguyên nhân khác nhau.
×××
Vào lúc tôi hướng lên tầng hai thì chị Elinora trở về và đang tính bước lên cầu thang từ tầng một.
"A, mừng chị Elinora về nhà"
"Ừ~, chị về rồi đây Al"
"...... Chị Elinora!?"
"...... Al!?"
Thôi chết rồi! Tự dưng lại cất tiếng nói chuyện như mọi khi. Thói quen hằng ngày mới đáng sợ làm sao chứ.
Chị Elinora đã hành động trước, trong lúc tôi đang luống cuống, .
Chị ấy nhanh chóng cởi đôi giầy đi bên ngoài, thay sang đôi dép đi trong nhà, rồi leo lên cầu thang.
Chết tiệt, sự thoải mái đến từ đôi dép dễ đi mà tôi tặng cho chị ấy đã được chứng minh.
Đôi dép đi trong nhà khốn khiếp. Quả là vấn đề lớn khi nó lại là một thứ tốt quá đến như vậy.
"Hãy đợi đã!"
Không rõ đã nghe biết bao nhiêu lần, những đó vẫn là một lời nói yên tĩnh đầy sắc sảo.
Làm quái có chuyện tôi sẽ đợi cơ chứ.
Tôi cũng cử động cái cơ thể đã trở nên cứng nhắc của bản thân lên tầng hai.
Lúc đó, tôi bắt gặp anh Silvio đang đi trên hành lang.
"Ah, Al, thật đúng lúc ――"
"Hãy, đợi, đãh!"
"Nguy hiểm quáh!?"
"Fưgôôh!?"
"Silviooo~! Anh Silvio đã bị xử rồi"
Lúc nhìn anh Silvio, ảnh đã bị Gekota bay vô mặt và ngay lập tức bất tỉnh. Thật là một cậu anh trai xui xẻo dùm ảnh chỉ đang đi bộ trên hành lang mà thôi.
"Chih! Tại lỗi của Al khi né tránh đấy"
"Chị có thể thôi việc nói chih như thể đó là biệt danh của Al không!?"
Cái khiên duy nhất của tôi, anh Silvio, lại trở nên không thể phục hồi. Giờ chỉ còn cách hạ giáo xuống thôi.
Làm thế nào đây Alfried. Chuyện đã thành thế này thì hay giờ mình chạy trốn đến kí túc của người hầu à?
Trước hết mình không thể dừng chân được. Nếu giờ mà bị chị Elinora tóm được, thì sẽ không thoát khỏi một buổi tập huấn đầy yêu thương đâu.
Trong lúc đang dốc hết sức mình vào việc chạy trốn, tôi bỗng va trúng phải thứ gì đó và bị chấn động mạnh.
"Bưfưh!?"
Kì quái nha. Dù trên hành lang làm gì có chướng ngại vật nào chứ. Chưa kể nó còn mềm mại một cách kì quái. Khi tôi ngẩng đầu lên. Đó là đôi dép đi trong nhà đầy quyến rũ, bạn Ryuuta.
"............ Ban nẫy bố đã bảo là đừng có chạy quanh dinh cơ bởi nguy hiểm rồi hen?"
Khi đưa mắt nhìn lên cao hơn, tôi nhìn thấy bộ dạng của bố Nord, một vị hoàng tử đang mang bầu không khí nóng giận.
Cớ sao trong nhà tôi, mọi người đều mang khuôn mặt cười lúc nổi giận cơ chứ.
Hơi đáng sợ đấy.
"............"
"Elinora, hãy đợi đã"
Bẩn thỉu quá nha~. Chị tính bỏ mặc lại người em trai, mà mình truy đuổi một cách dã man, và định chạy trốn đấy.
Nhưng không hiểu sao chuyện đó có gì đó tốt hen.
"Al, tuy đang cười, nhưng bố đang khá nóng giận đấy?"
Bố Nord đang tạo ra sự ép kiểu như: con có hiểu không đó?.
Dẫu thế, ánh nhìn của tôi lại đang dính chặt vào một chỗ.
"Al, có chuyện gì vậy? Con có gì muốn nói sao?"
"...... Sự thoải mái khi bố dùng bạn Ryuuta là thế nào ạ?"
"...... pưfưh! ...... không, không có gì cả ......"
Ah, chị Elinora cười rồi.
".................. cực tuyệt vời đó?"
Chính tôi cũng không rõ tại sao mình lại hỏi chuyện như vậy vào thời điểm này nữa.
Chỉ là cảm thấy tò mò thôi. Chắc do đó là tính tò mò của người chế tạo ra nó cũng nên chăng.
Kết cục, bọn tôi đã bị trách mắng và phải tập huấn từ trưa.
Cái cảm giác menu huấn luyện của chị Elinora ngày hôm đó là thứ khắc nghiệt nhất chắc chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
---
Chú thích dịch giả:
[1] cái bánh mấy cô hầu gái nhắc đến hẳn là bánh doughnut