Trans & Edit: Royal Hà
☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽
Tiếp sau đoàn tiếp kiến là quái thú đến từ rừng đại ngàn Jura, màn chào hỏi với các vị đại sứ từ các quốc gia láng giềng được diễn ra êm thấm. Dù cho các vị sứ giả được tụ hội về đây với bộ trang phục lạ kỳ, bữa tiệc được diễn ra mà không gặp trắc trở nào. Như thế cũng tốt. Vấn đề thực sự là, tôi không được bất kỳ vị sứ giả nào tới chào hỏi cả. Những vấn đề về thương lượng và quyền lợi được thực hiện bởi Myormiles và Rigurdo, những người chốc nữa dìm tui dưới đống yêu cầu chi tiết đấy. Có vẻ bọn họ đã có thỏa thuận ngầm rằng không để bất cứ ai làm phiền tôi về vấn đề này một cách trực diện. Họ sống đúng theo nguyện vọng của tôi. Lạ thay, nếu có ai đến vỗ vai tôi hỏi từ đằng sau, tôi chỉ có thể đáp lại rằng “À… Ra là vậy hả?” kiểu câu đáp tựa vậy. Về cá nhân tôi, tôi nghĩ rằng vì mối quan hệ tương lai tốt đẹp sau này chúng tôi nên hỗ trợ những ai dám hỏi, nhưng mấy ông đó đã hình dung ra được vị thế của tôi và tránh biến chúng thành vấn đề phổ biến. “Đừng có đi lung tung để hứa mấy điều thiếu não!” Hoặc mấy hiểu tựa tựa thế. Thực ra, cho dù đó là vấn đề để chúng tôi có thể hoặc chẳng thể ném sang một bên, đơn giản là chúng tôi chẳng có đủ nhân lực để thực hiện kiểu quy định chính sách ấy. Thiếu suy nghĩ dẫn đến việc cộng dồn khối lượng công việc có lẽ còn khiến chúng mất kiểm soát ngay cả tôi cũng sẽ bó tay. Ý tôi là, với tôi thì mọi chuyện lúc nào cũng diễn biến tốt đẹp, điều đó khiến tôi sau đó quá ngây ngô. Từ khi nói chuyện phiếm với tôi thành điều phải tránh với đại đa số các sứ giả, thì chỉ có hai người là tôi thực sự buôn chuyện được. Đó là vị Vua Anh Dũng của tộc người Dwarf và Vua xứ Burmund. Ngày hôm qua, khi vị Vua xứ Burmund đến để đề nghị được gặp mặt, ông ấy cũng xin lỗi vì chuyện lùm xùm với người Elven. Chẳng có gì phải nghi thức gì – chỉ đơn giản tới xin lỗi thôi à. Lời hứa hẹn về tăng cường mối quan hệ hợp tác về quản lý trong tương lai, đảm bảo rằng sự đồng thuận của chúng tôi được giữ vững là kiểu mà ông ấy ám chỉ trong lời xin lỗi đó. Mặc cho vương quốc khá nhỏ, quốc vương đích thân tới đây theo lời mời. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ cho lời xin lỗi rồi.
Vua người Dwarf đã tới đây vào khoảng trưa ngày hôm qua. Có vẻ như ông ấy với vào lúc trời còn sáng để có thể thăm thú sự phát triển nơi thành phố này. Ông ấy còn nhiệt tình tới thăm hệ thống tiêu thoát nước và chất thải ở đây. Thêm vào đó, khi nghe tôi nhắc là thành phố còn đang được xây dựng, ông ấy hồ hởi về viễn cảnh đầy hứa hẹn của hệ thống đường sắt. Bởi ông ấy liên tục chỉ huy về việc giám sát vô số các tiến bộ kỹ thuật của chúng tôi, nên chúng tôi ngốn nhiều thời gian đến nỗi không có thể ngồi nói chuyện được. Tuy nhiên, vào cái đêm tôi đóng giả làm đồ trang trí lộng lẫy, ông ấy quyết định tới trò chuyện với tôi.
「Đã lâu không gặp Slime Rimuru… à không, Rimuru-dono. Bia này ngon quá chừng hà. Bằng mọi cách tôi phải moi được công thức pha chế từ ngài mới được, ha ha ha!」
Tôi ít nhiều gì cũng muốn ông ấy lôi chủ đề gì đó ra để bắt chuyện, nhưng với rượu bia thì là cách tốt nhất để ông ấy phá tan sự băng giá… Tôi coi như cách đó hợp với người Dwarf, tuy nhiên, rượu bia không phải là ý định của ông ấy. Ông ấy uống nhiều, nhưng đôi mắt không phải của một gã sâu rượu. Bởi ở đây còn có những người đến từ những quốc gia khác, ông ấy không thể nói ra điều đó ở nơi đông người được. Ông ấy chắc sẽ mang nó tới sau cho nên tôi không thúc ép hay làm gì cả. Chẳng biết những vị đại sứ đó đang cố tránh mặt tôi hay chăng, chẳng ai dám lại gần, nên tôi thong thả trò chuyện cùng với Quốc Vương người Dwarf.
Hầu hết các vị đại sứ đều đạt giai cấp Bộ Trưởng. Để ngắt lời một vị Vua có quyền lực trọng yếu, là điều họ muốn tránh nhất. Hơn thế nữa, có vài người thì việc nói chuyện với tôi là một điều đáng sợ. Sự kiện hủy diệt toàn bộ quân đoàn Vương Quốc Farmas từ lâu đã được biết đến như là một sự kiện mang tầm cỡ quốc tế. Quyền năng của tôi không còn là điều nghi hoặc và được xác định là điều mà các quốc gia khác không muốn phải dây dưa tới. Bởi vì đây là nguyên nhân, tôi cho rằng phải gom góp can đảm nhiều lắm mới dám đứng ra nói chuyện. Với các thương nhân thì họ chỉ là thường dân. Thậm chí nếu có vài người là quý tộc, họ cũng thiếu kỹ năng nói trước đám đông. Chắc chắn là không với trước toàn bộ phái đoàn. Đến tận cuối buổi, chỉ có mỗi một người là chủ động bắt chuyện với tôi. Đó là Vua người Dwarf. Cứ thế, chúng tán dóc toàn chuyện tào lao cho đến khi hết chuyện để nói. Vua người Dwarf muốn cho các đại sứ khác biết về tình hữu nghị hai quốc gia là vô cùng bền chặt và không hề có sự nghi hoặc nào. Và kết quả, những tay thương gia sành sõi sẽ tìm thấy được giá trị khi làm ăn với tôi trên phương diện là đối tác hơn là một chúa tể quỷ. Đây là nhờ sự hỗ trợ đến từ vị vua người dwarf. Mà, ông ấy có lẽ cũng đã nhẩm tính được lượng của cải sẽ chảy về Vương quốc Dwarf một khi Tempest đã phát triển, nhưng dù gì đi nữa tôi vẫn phải cám ơn ông ấy. Cứ thế, chúng tôi chẳng thể bàn được cái chủ đề quan trọng nào được hết, nhưng tôi đã có được khoảng thời gian vui vẻ.
***
Giờ đây, đêm tối đã qua và buổi sáng hôm nay trời quang mây tạnh xanh ngắt một màu. Đám mây dông lởm vởm ngày hôm qua đã bị thổi bay đi mất nên thời tiết của ngày được đánh giá là một ngày đẹp trời.
Sàn đấu dành cho giải đấu đã hoàn tất. Mười ngàn khán giả từ khắp lục địa này đã tề tựu về đây thưởng lãm những trận đấu.
Mái vòm cơ học được đã được gắn lên trên nhằm mục đích ngăn ánh nắng chiếu vào hàng ghế khán giả. Mái vòm nơi hàng ghế khán giả mang hình bán nguyệt với dạng khung xương được phủ bởi một lớp màng chắn sáng mỏng.
Cái ý tưởng xây dựng đầy táo bạo được dùng để tạo nên một bầu không khí đầy phi thường nếu như tôi buột phải tự nói ra. Không một ai có thể nghĩ ra được rằng mục đích thực sự của nó cũng chỉ để che nắng. Tiếng trầm trồ nhất trí vang lên, có lẽ là bởi cái cảnh tượng đầy phi thường đó.
Có vẻ trong số đó có những kẻ kỳ quặc đang bị kích động.
Các chỗ ngồi cho khán giả đã được lấp đầy, chật như nêm. Myormiles đã tự tay sắp xếp, tôi mời chào các vị khán giả, không có bất kỳ sơ suất hay lỗi lầm nào.
Nếu như trận chiến kết thúc quá nhanh, thì một chuyến tham quan mê cung đã được lên kế hoạch làm một điểm nhấn ở bên lề. Điều hướng cho mười ngàn con người là một công việc đầy âu lo, nhưng điều đó có thể được phân chia xuống các cư dân của Tempest.
Cứ để đó cho tôi.
Đằng sau hậu cảnh, tôi đang nghiêm túc làm việc theo nhiều hướng khác biệt.
Các cửa hàng dựng nên xung quanh đấu trường, những thực đơn chủ đạo như thịt xiên và mực viên được chào bán. Những những của hàng khác cũng có bán đá bào phục vụ thực khách. Tôi đã rất ngạc nhiên và ấn tượng trước sự chuẩn bị chu đáo đó.
Aaaa, tui muốn ăn mực viên. Tôi bắt đầu hoài niệm, nhưng tôi tự hỏi đó là gì nhỉ.
Mà, chuyện là như vầy, chắc vậy. Trong vô số lần đối thoại của tôi với vô số đầu bếp và người dân, tôi đã có thể truyền tải những ký ức của tôi với vô vàn kiểu ẩm thực nhờ vào truyền đạt ý nghĩ, nhưng việc truy hồi hương vị rất khó nhằn. Không, nếu như tôi dùng toàn lực cái kỹ năng phân tích, tôi có thể tái tạo lại được phần hồn của món ăn. Bởi lúa mì có thể được nghiền thành bột, nên việc tái sản xuất dễ đến không ngờ.
Thậm chí ngay cả Sushi cũng được tái tạo thành công, không có gì phải sợ.
Được bao quanh bởi các dãy ghế khán giả là khu vực bằng phẳng được dùng làm sân đấu. Tại lối vào có đặt một chồng ngói đá cỡ lớn được dùng để lót nền. Xử lý ra những ô vuông cạnh dài 2 m là một công đoạn khó nhằn, nhưng cũng chẳng sao. Giờ thì chúng đã được lát một cách tỉ mẩn theo hình caro. Những khe hở được trét một lớp vật liệu chống va đập với đặc tính kết dính được thêm vào, tạo thành một phiến đá phẳng cỡ đại.
Tôi cũng đã phủ lên một lớp màng phép thuật nên độ bền của nó chắc chắn đã tăng cao. Thậm chí nếu chúng chỉ là loại đá rắn thông thường thì chúng chắc chắn hơn 300 lần so với bê tông. Vật liệu đó được phủ lên một lớp này nữa thì độ bền tăng lên gấp 10,000 lần so với bê tông. Nó dày 2m đúng. Tôi khá kinh ngạc trước độ vững chãi của nó khi có thể so sánh được với lô cốt chống bom hạt nhân.
Chẳng cần phải kiểm tra thử làm gì, tôi tự tin rằng nó có thể chịu được một sức công phá trực diện của một quả bom hạt nhân, đặc biệt là sau khi mấy tên đứng bếp tệ hại đã cố làm vỡ nó. Chẳng có gì khác biệt giữa hai thứ đó trong tâm trí tôi nữa rồi… Bởi nó có tính vững chãi về mặt vật lý, với việc trám thêm phép thuật vào, chúng tôi có thể tạo nên những công trình vững chãi và khó bị phá hủy.
Hình thái phép thuật đã được ghi lên mặt sàn, và sàn đấu đã thành hình. Bởi sau này nó sẽ được dùng làm sân đấu tập nên nó được thiết kế với khoảng không lớn.
Hình thái phép thuật cứ thế mở rộng đến chỗ khán đài, đó là một phép thuật diện rộng. Bên trong cái vòng này, một vòng tròn nhỏ hơn với đường kính lên đến 500m được vẽ nên. Nơi đó là sân đấu của sự kiện giải đấu lần này.
Sau hai lớp lá chắn dễ nhận ra này, mặc dù có hơi quá tay, là nơi các chiến sĩ sẽ chiến đấu với nhau. Lần này, tụi tôi phải nhờ đến sự hợp tác của các thánh hiệp sĩ, và lá chắn thánh cũng đã được thêm vào.
Đảm bảo cho các khán giả không dính phải đạn lạc từ các thí sinh đang tranh tài là điều mà tôi phải dè chừng ngay từ đầu.
Thông qua lá chắn phòng hộ, bộ giới hạn sức mạnh vẫn chưa hoàn toàn được kích hoạt. Khi mà pháp lượng vẫn chưa bị hạn chế, thì sẽ có nguy cơ rối loạn do việc xuất kích phép thuật cường độ cao, nhưng điều đó đã được hủy bỏ bởi một trong những lá chắn cá nhân của tôi.
Tối Thượng Năng của tôi, Hiệp Ước Vương Uriel, lá chắn tuyệt đối.
Trên thực tế một mình nó thôi cũng đủ, nhưng tại tôi không muốn phải khoe chúng ra nên tôi quyết định cải trang chúng dưới dạng của lá chắn thánh.
Tôi nghĩ với những người hiện tại ở đây sẽ không nhận ra chúng.
Bởi giao thức khởi động là ngay lập tức, nó sẽ được thiết lập khởi động ngay khi có đòn tấn công có thể phá vỡ lá chắn thánh được xuất ra. Đây chỉ là phương án dự trù để không xảy ra bất trắc gì.
Toàn bộ đấu trường vỡ òa trong phấn khích.
Phải vậy chứ, dù gì đó cũng là một trong những kế hoạch tài tình của tôi mà lị.
Có vẻ như các giải đấu chiến có tồn tại ở thế giới này, nhưng nó không có được như ở đây. Hình như ở Vương Quốc Ingracia có tổ chức mỗi năm một lần, nhà vô địch sẽ được nhận vô số giải thưởng tùy theo cấp bậc. Thí sinh được phân chia theo thứ hạng mạo hiểm giả của riêng họ.
Tôi đã lỡ mất việc này trong chuyến đi trước bởi vì đến sai thời điểm, tuy nhiên, nó có tiện ích khác là làm khu luyện tập cho lính hoàng gia, một kiểu tăng nhuệ khí.
Mà, toàn bộ ghế trên khán đài đều được giới hạn cả. Bởi tôi không có bất kỳ phương thức dồn chỗ ngồi hay giám sát nào, những vị khách đại chúng có thể nhìn thấy được chỉ bằng một cái lướt nhìn từ trên nóc, nhiều điểm lợi thế khác, hoặc có thể trèo lên các đỉnh cột trụ của đấu trường chẳng hạn.
Màn hình được gắn cố định vào bốn phía giúp cho mọi người có tầm nhìn cận cảnh về trận đấu. Nhờ vào việc sử dụng pháp thuật quang, mở rộng hình chiếu chỉ là chuyện nhỏ.
Bởi tôi đang dùng pháp cụ, nên nó không gây rắc rối. Cũng tiện khi xài ở nơi công cộng. Tôi không phải là một đứa ngu ngơ bỏ qua một cơ hội ở một nơi như thế này được. Tôi đã quyết định thế bởi bản tính doanh nhân ở trong tim mình.
Thôi, đã đến lúc rồi.
Tôi đứng dậy, và nói vào chiếc micro ở trên tay.
「Rất hân hạnh được gặp mọi người, TÔI, là thực thể được biết đến như là Chúa tể Quỷ Slime Quỷ quyệt, Rimuru Tempest.
…
À mà thôi, quên cái vừa nãy đi, lên phát biểu thế này thật rắc rối quá. Chào, tôi là thành viên thuộc Bát Tinh Chúa tể Quỷ, thật vui khi được làm quen với quý vị.
Hôm nay, tôi rất hân hoan khi mọi người đã dành thời gian để đáp lại lời mời tới quốc gia của chúng tôi. Trong tương lai, chúng tôi sẽ tổ chức nhiều sự kiện giống như vầy, kính mong mọi người vui vẻ với lần đầu đến nơi đây.
Tôi mong muốn được sống trong hòa bình và hòa thuận với mọi người, nên xin hãy tránh gây gổ vởi chúng tôi sau này. Dẫu cho nhân loại và quái vật vẫn còn gây hấn nhau liên tục, tôi thiết nghĩ rằng sự hợp tác với nhiều lợi ích đáng giá hơn cho tương lai thay vì phải hủy diệt lẫn nhau.
Trong khi tôi nhận thức được rằng nhiều người trong số đây vẫn còn chưa cảnh giác với nhân dạng là một trong Bát Tinh Chúa tể Quỷ, tôi đã cố gắng rất nhiều để tạo ấn tượng ban đầu thật tốt. Tôi không có ước mong phải áp đặt những tham vọng của bản thân đến tất cả mọi người. Nếu muốn thì mọi người hãy làm thật tốt để vượt qua sự mâu thuẫn với những loài quái vật, được thế thì tốt quá.
Nếu mọi người không muốn vậy, tôi chẳng thể làm gì hơn. Đó sẽ là công việc của mỗi quốc gia để xử lý trách nhiệm với những vấn đề này.
Tôi không có lý do nào để gây chiến với những quốc gia không chịu hợp tác, dù rằng những người chịu hợp tác sẽ tìm thấy được lợi ích một cách rõ ràng hơn. Không chỉ vì chúng tôi là quái vật có nghĩa là chúng tôi vô tư phá vỡ những điều trong quá khứ. Không có sự khác biệt nào vô căn cứ nào trong chúng tôi. Nếu như một cuộc chiến nổ ra trên danh nghĩa thảo phạt quái vật, thì hãy nhớ rằng sẽ không có một ai được tha mạng. Mặt đất sẽ biến thành thủy tinh và quyền cai trị của quốc gia đó sẽ bỏ rơi khi sự tàn phá khủng khiếp nhất trong năm diễn ra cho đến khi tâm hồn của họ bị tan vỡ bởi sự nhận thức về mức độ tội lỗi của chính họ.
Làm ơn hãy lưu ý rằng tôi là người ưa chuộng hòa bình. Những lời này được nói ra tuy có vẻ như đang đe dọa, nhưng chúng chỉ là những lời nói đanh thép để biểu lộ một lòng chân thành vì hòa bình đến những giây phút cuối. Tôi thực sự rất căm ghét chiến tranh, nó diễn ra chớp nhoáng và bạo lực, nhưng tôi sẽ không bao giờ chùng tay khi thời điểm bắt buột đã tới. Tôi ước mong được hòa bình đến muôn đời.
Những lời này đến từ tận đáy lòng.
Từ giải đấu diễn ra vào lúc này đây, tôi hy vọng rằng mọi người đến từ nhiều quốc gia khác nhau cũng sẽ tận mục sở thị được cấp độ chiến lực của đất nước chúng tôi. Tôi đã yêu cầu các trưởng ban và thủ lĩnh các bộ phận đến để tham dự vào giải đấu này.
Mục đích chủ yếu của tôi là đứng đây truyền đạt những lời này tới quý vị.
Tôi cầu chúc quý vị có một quyết định đúng đắn, đón nhận và suy sét chúng như là dấu ấn cho mai sau.」
Có thẳng thắn quá không nhỉ?
Mà sao cũng được…
Suy cho cùng, sau khi bài phát biểu này, tôi nên tới gửi lời chào với những quý tộc và thành viên hoàng gia.
Tuy nhiên, dẫu vậy… đây, kia và khắp đấu trường, những tiếng vỗ tay tán thưởng ngập tràn. Không chỉ có các đồng sự của tôi, những người có thế lực, thương gia, và những người mà tôi không quen biết giữa đám đông.
Giờ tôi rất hài lòng, dù rằng trước đó tôi tin rằng sẽ có chút gì đó bất trắc.
Ý định của tôi đã được truyền tải. Mọi người sẽ phản ứng thế nào, nhiêu đây cũng đủ hiểu.
Vì thế, dù rằng không thực sự lớn lắm, giải đấu đã được phát động bằng một tràn pháo tay rền vang khắp đấu trường.
***
Giờ thì, kiểu đấu của giải đấu này giống như trận tử chiến.
Có rất nhiều thí sinh rút rui trước giờ lập danh sách, nhưng vẫn còn đấy hơn một trăm năm mươi thí sinh còn trụ lại.
Bởi vì trận đấu chính thức cần có thêm ba thí sinh nữa, những người sẽ xuất hiện trong số 150 người này. Chính vì lẽ đó chúng tôi sẽ phải chia ra làm 3 lượt với mỗi lượt gồm năm mươi thí sinh. Từ đó ba người chiến thắng từ ba lượt đó sẽ ghi tên mình vào trận chung kết.
Cuộc tỉ thí đầu tiên vào buổi sáng và trận thứ hai vào buổi trưa.
Mà, dù có gọi là cuộc tỉ thí, nhưng nó vẫn là trận tử chiến. May mắn là thành tố quan trọng. Tôi chia nhóm theo khoảng thời gian họ đăng ký, hợp tác với nhau là được phép, tuy nhiên chỉ có một người duy nhất có quyền đi tiếp.
Giờ thì, chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Ghi lấy sự hào hứng này, trận đấu đầu tiên đã bắt đầu.
Các thí sinh bắt đầu tiến vào bên trong trung tâm.
Mọi người đều mang đậm khí chất của kẻ mạnh.
Có hai gương mặt thân quen trong đám đông đó. Là Guzu và Mezu.
Bằng cách nào đấy, thậm chí khi họ đứng về hai phía đối cực của đấu trường, họ vẫn bị cho vô chung một nhóm. Mà, cả hai tên này sẽ không vươn tới vinh quang sớm được đâu, nhưng chúng khá mạnh, hãy dùng tên nào chiến thắng được làm trùm của tầng thứ ba mươi nào. Nếu chúng muốn tôi sẽ cho phép làm một hệ thống chuyển đổi.
Mà, điều này còn phụ thuộc vào sức mạnh của mấy tên cục súc này có.
Cả hai đã đánh bại những quái vật ở xung quanh chúng bằng thứ sức mạnh vô song. Trong số đó có thể có những con quái vật hạng A-, nhưng chúng cũng là những chủng tộc cao cấp. Bản mặt của chúng đã được lên sóng.
Kế đó, sau khi quét sạch tất cả quái vật xung quanh chúng, chỉ còn hai tên này là còn sót lại.
Chưa mất đến 10 phút kể từ lúc bắt đầu.
Khán giả vô cùng phấn khích trước cuộc tỉ thí đầy khốc liệt giữa các quái vật với nhau. Bởi suy cho cùng thì rất hiếm khi có dịp được xem những con quái vật ở đẳng cấp này đánh nhau một cách trực tiếp đến thế.
Mezu và Gozu hằm hè lẫn nhau và bắt đầu lăn mạ nhau.
「Mezu yếu đuối kia, ngay từ đầu chúng ta định đoạt mọi thứ như thế này mới phải. Cuối cùng thì, cuộc chiến dai dẳng giữa mày và tao sẽ kết thúc ngay tại đây. Hãy chuẩn bị đê!」(Gozu)
「Mấy lời ba hoa khoác lác chỉ hợp với tụi Gozu, người sẽ phụng sự cho Rimuru-sama sẽ là chúng ta, tộc Mezu!
Mày có thể lui xuống cái xó xỉn nào đó mà tự kỷ về những gì mày đã làm đi!」(Mezu)
Và, cả hai lao vào tẩn nhau.
Chỉ như thế, phần mở đầu đã hạ màn, phần tiêu điểm chính là hai tên này.
Cả hai có cùng một dạng sức mạnh, trận chiến đầy khốc liệt giữa rìu chiến và thương nhọn, cả hai đều mang khiên. Thay vì dùng tiểu xảo, trận chiến diễn ra theo kiểu sát thương thuần túy hơn.
Cây rìu chiến vung hết sức và rồi bị chặn bởi khiên. Khi thế đứng bị phá vỡ, mũi thương nhọn hoắc được đâm tới ngay trong tích tắc, và rồi bị chặn nữa. Mất mười phút để dọn sạch tất cả để còn hai tên này, ấy vậy mà những cú đánh và chặn cứ thế giao nhau hơn 20 phút ròng rã.
Cuộc chiến suốt một thế kỷ của chúng không thể kết thúc một sớm một chiều được.
Khán giả thực sự đắm đuối với cuộc chiến khốc liệt giữa hai tên này. Biết sao được, một trận chiến giữa các quái vật hạng A bình thường đâu có dễ gì xem được.
Một cuộc chiến đầy tráng lệ, một trận chiến diễn ra dai dẳng bởi năng lực xêm xêm nhau.
Một trận đấu đầy thú vị, nhưng rồi nhanh chóng kết thúc với một pha xoay chuyển.
「Chết mày nè!」
Kết quả đã rõ.
Gozu quăng cây chiến rìu với tất cả sức lực. Cú đánh có thể làm vỡ đá này được dùng để kết liễu đối phương.
Tuy nhiên, Mezu cười ngạo nghễ.
Ngay trước khi cú vung được tung ra, anh ta ngưng trong một khoảng khắc. Cây chiến rìu vút bay giữa không trung cùng với cánh tay của anh.
Tuy vậy, Mezu áp sát ngay tới trước ngực của Gozu, và chuẩn bị một cú đâm không thể tránh được.
Hy sinh cánh tay trái để đổi lấy chiến thắng. Khi Mezu chắc mẩn về chiến thắng của bản thân thì,
「Thật ngây thơ! Chớp Sừng!!!」
Sau tiếng thét ấy, cặp sừng trên đầu Gozu đột nhiên cụng vào đầu phía bên phải của Mezu.
Cặp sùng của Gozu đã tăng gấp hai lần chiều dài, đâm thẳng vào mắt và tay.
Đây là yếu tố quyết đinh của một trận tỉ thí. Bởi cú húc từ phía bên phải, quỹ đạo của cú lao bị chệch đi.
Hơn thế nữa, khi Mezu bị tấn công bởi cặp sừng, anh ta còn phải chịu thêm sát thương dạng sét, nung sôi toàn bộ máu của anh.
Gozu là kẻ thắng cuộc.
Mà, ý tôi là, sau cuộc tấn công đó Mezu liệu còn sống không? Tôi cho rằng vì không thận trọng với cặp sừng to bự kia nên Mezu phải trả giá đắt, anh ta chỉ có thể tự trách bản thân được thôi.
Và dĩ nhiên, Mezu vẫn còn sống nhăn răng.
「Hãy đợi đấy, lần sau tao sẽ thắng mày!」
Anh ta thét lên đầy phẫn uất. Anh ta trông có vẻ ổn, tuy nhiên, trận đấu đã được định đoạt.
Kẻ nhận được vinh quang trong trận đấu đầu tiên là Gozu.
Anh ấy xứng đáng làm kẻ thắng trận đầu này, một trận đấu hay.
Sau buổi nghỉ trưa, trận tỉ thí thứ hai bắt đầu.
Hơi ngoài lề tí, nhưng có vẻ rằng các quán ăn đã được đón nhận rất nhiệt tình.
Có những người ở trong phố đã ngồi ăn uống trong cỗ xe ngựa kéo, mỗi người một vẻ.
Giờ thì, các thí sinh của trận tỉ thí thứ hai này đã tiến vào.
…?
Hả!?
Tôi mém tí la toáng lên. Khi tôi kịp định thần lại thì trận đấu đã kết thúc đầy chóng vánh.
Chỉ còn lại một nhóm ba thằng.
Một thằng thì cao lêu nghêu, cơ bắp săn chắc.
Một thằng thì bự con, kềnh càng, cơ bắp như bộ giáp.
Một thằng thì bự, à không, mập như cái thùng mới đúng.
Mấy thằng này là con của Dagruel mà tôi đã gặp một lần trong Buổi tiệc Walpurgis.
Chúng có lượng pháp lực dồi dào có thể sánh vai với các chúa tể quỷ xa xưa. Dù rằng kỹ năng của chúng chỉ ở mức dưới trung bình, chúng dễ dàng bị Shion cho xoay như dế, tuy thế ở vòng dự bị này chúng đã thể hiện được sự áp đảo vốn có.
Chúng còn có thể sánh ngang được với Gozu và Mezu với tư cách là thực thể áp đảo.
Hơn thế nữa, cả ba còn ở mức độ hạt giống cho trận đấu chính.
Dù rằng trước đó chúng chẳng có tập tành gì cả, tôi nghĩ rằng tôi không nên quá vô tư với chúng nữa một khi chúng đã chịu tập tành nghiêm túc. Nghĩ đến đó thôi cũng quá đáng sợ.
Chúng đã tăng tiến sức mạnh đến một mức độ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế. Tôi phải làm gì đó với bộ đồ mà chúng đang mặc, nhưng
「Bọn ta là vệ sĩ của Shion!」(Bộ Ba Quỷ)
Chúng nói cái khỉ gì vậy? Bởi đó chính xác là những từ tôi nghe được.
Mấy thằng này có vấn đề gì sao? Tôi muốn tra vấn chúng một cách triệt để, tuy thế, cô thư ký thông minh có bộ mặt sắc sảo, Shion đây, chẳng biết tí gì cả. Có vẻ chúng đã bị lừa dối bởi vẻ đẹp của cô ấy rồi.
Hoặc, có lẽ chúng đã thức tỉnh bản chất khổ dâm sau khi bị cho ăn hành.
Nếu vậy thì tôi chẳng muốn biết thêm đâu.
Kết quả đúng như tôi dự liệu.
Năm phút trôi qua, chúng đã quét sạch tất cả trong một phút trước đó. Tên sành sỏi nhất đám là kẻ thắng cuộc. Hắn có vẻ là tên mạnh nhất đám.
Như thế, trận đấu thứ hai đã kết thúc mà chẳng có tiêu điểm nổi bật nào nhưng…
Điều đó không đúng với phần đông khán giả. Bầu không sôi sục và nhiệt tình lan khắp đấu trường. Bỏ qua hạng A đi, đây là lực lượng chiến đấu cấp chúa tể quỷ.
Các vị thương gia và sứ giả từ nhiều quốc gia khác nhau có thể đánh giá được sự chênh lệch ở cả hai phương diện phép thuật và sức mạnh vật lý của các thí sinh. Đó là bản chất phải đi đôi với nghề nghiệp của họ. Con mắt nhìn nhận tài năng. Đa số cũng chẳng cần phải dùng bất cứ kỹ năng đặc thù nào nữa.
Tôi gào thét này nọ với sự hào hứng nhất định. Sau khi gào thét khản cổ thì một chút bia giải khát sẽ đã lắm.
Sau đợt hào hứng vì giải đấu bắt đầu thành công tốt đẹp, đã tới lúc cho trận đấu cuối cùng.
Tôi nhìn xuống đám thí sinh.
Kỳ diệu thay, có nhân loại ở đó, nhưng… họ không phải là thành hiệp sĩ, họ sẽ ổn cả chứ?
「Ê, Ta trông thấy có người ở dưới kia kìa, như vậy có ổn không?」 (Rimuru)
Tôi nghe lời giải thích của Myormiles ở bên cạnh,
「À, thì, tôi tin rằng họ là những nhà mạo hiểm nổi tiếng. Dường như là những nhà mạo hiểm hạng A đến từ lực lượng đấu giải ở Vương Quốc Ingracia. Có vài chiến binh đến từ phương tây cùng với tổ đội của anh ta nói gì đó về việc làm mọi thứ có thể để diệt trừ Chúa tể Quỷ…」(Myormiles)
「Ô hổ, ta đoán Chúa tể Quỷ ở đây chắc là ta nhỉ?」
「Hể? Có chuyện đó cơ à?
Bằng mọi giá, họ không hề nói ra lý do tại sao họ lại phải thắng giải đấu này, nhưng đơn giản mà nói thì họ cần phải tham gia…
Tôi đồng ý cho họ tham gia bởi chẳng có luật nào ngăn con người tham dự cả. Mỗi người phải trả phí tham dự là hai mươi đồng bạc…
Tôi không biết là anh ta có thỏa thuận ngầm nào không. Nhưng anh ta được nhìn nhận là một vị anh hùng và là một người rất mạnh. Có lẽ tôi nên nói anh ta sánh ngang với trưởng đoàn Thánh Hiệp Sĩ?」(Myormiles)
Trưởng đoàn, sánh ngang với Hinata ư?
Tên trẻ măng ấy ư? Không thể nào.
Diện bộ giáp vàng lấp lánh, toàn bộ cơ thể mang một màu trắng toát.
Với mái tóc vàng kim được bện sau đầu, anh ta dường như là một tên nổi tiếng. Năm người bao quanh anh ta để bảo kê cho anh. Có vẻ như đó là tổ đội của anh hùng. Thật thú vị nếu đó là sự thực.
Trận đấu bắt đầu.
Vị anh hùng này cực may mắn khi ở tổ đội này, mang lại cho anh ta một lợi thế đầy áp đảo khi họ tung các đòn đánh đầy hoàn hảo.
Tôi nhìn vào phía đám đông khán giả,
「Ê này, đó có phải là vị anh hùng đến từ phương tây?」(Đám đông thứ nhất)
「Ôi! Masayuki-sama! Đó là vị anh hùng đến từ phương tây, Masayuki-sama!」(Đám đông thứ hai)
「Đúng thật, với kiếm kỹ đầy thanh tao, và phong cách chiến đấu đầy lịch lãm…」(Đám đông thứ ba)
Tôi nghe kiểu đại loại vậy.
Hể?
Masayuki?
Cái tên nghe giống người Nhật sao sao ấy…
Tôi soi anh ta thật kỹ lưỡng và nhận thấy một điều. Tóc giả… Mái tóc vàng kia là tóc giả!
Đây không phải là lúc để làm chuyện này…
Kiếm kỹ đầy thanh tao á, anh ta còn chẳng động kiếm một chút nào nữa kìa. Những người xung quanh anh ta thì đánh bán sống bán chết, nhưng anh ta chẳng đả động một chút nào.
Được một lúc, trận đấu đã được định đoạt.
Người chiến thắng, là vị anh hùng người chẳng làm tí gì cả…
Bạn bè của anh ta quỳ rạp xuống trước anh, và vị anh hùng bước vào trận chung kết.
Anh ta ổn không vậy? Ngươi không phải là một tên nhãi làm bộ làm tịch đúng không… Tôi sẽ không hài lòng nếu như có tên nhãi quý tộc nào đó làm vấy bẩn bước đường của anh ta tới Chung kết đâu…
Những lời tán dương được phát ra từ đám đông cuồng nhiệt.
Sự nổi tiếng này thật đáng lo…
Nếu như tôi không làm gì mà chỉ đánh giá anh ta thì trận đấu sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Anh ta sẽ ổn không? Tôi có chút lo lắng cho vị anh hùng Masayuki này.
Cuối cùng thì đây là cách mà Trận đấu Vòng loại kết thúc và cách mà ba ứng viên cho vòng chung kết xuất hiện.
☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽
Chương này bao dài luôn á!
Chúc các bạn vui vẻ!
Enjoy!!!