Hôm đấy, Milim đã bắt đầu náo động từ sáng sớm. Hoặc đúng hơn, cô ấy tới phòng tôi ngay từ lúc bình minh chưa ló rạng để giục tôi dậy.
“Nghe này, dù tôi sẽ không nổi giận vì vốn chẳng cần ngủ, nhưng lần này thì cậu thực sự đang hối quá đấy.”
“Cậu nói gì vậy hả! Tớ cũng đâu cần ngủ nhiều đâu. Không sao hết, nên chúng ta đi được chưa?”
“Bình tĩnh nào, chưa tới lúc đâu! Chúng ta có thể đi đấy, nhưng giờ vẫn đang giữa đêm mà. Dù chúng ta có đi sớm như vậy, ngài Cá lúc này có lẽ vẫn đang ngủ.” Tôi đang cố thuyết phục Milim, vì ngày mai, hoặc đúng hơn là hôm nay, chúng tôi đã lên kế hoạch lẻn ra ngoài thị trấn và đi câu cá. Milim rất mong đợi chuyến đi đó, và thế là cô ấy mò tới tìm tôi, để chuẩn bị khởi hành.
Cách ứng xử của cô ấy chẳng có gì là nghiêm túc cả, điều mà ai cũng nghĩ tới khi nhắc tới Chúa quỷ; thay vào đó, cô ấy giống một đứa trẻ cứng đầu hơn. Thành thực mà nói, tôi chẳng biết rằng ngài Cá có còn đang ngủ hay không, nhưng ít nhất thì tôi cũng đã có thể bắt Milim ngồi đợi.
Hai tiếng sau, cuối cùng cũng tới thời gian khởi hành theo dự định, cùng với một Milim vui vẻ. Việc sở hữu một cơ thể không cần phải ngủ thực sự giúp tôi có thể dễ ở hơn với một Milim luôn quá năng động. Bọn tôi lẻn ra khỏi phòng và rời tòa nhà. Ngoài thị trấn, Gobuta đã đứng chờ sẵn như đã hứa.
“Ngài đến sớm thật đấy, tôi chỉ vừa mới tới thôi.”
“Ừ, chắc vậy, dù Milim đã giục ta rất, rất, rất nhiều lần…”
“Tôi… hiểu rồi…”
Gobuta gật đầu và dường như cũng đồng cảm với tôi.
“WHAAAA! Nhanh nào, mau đi thôi. Tớ sẽ cho các cậu thấy sức mạnh thực sự của mình trong trò chơi mang tên câu cá này.” Nghe những gì Milim vừa nói, tôi bắt đầu cảm thấy hình như cô ấy đang hiểu sai gì đó thì phải? Tôi hơi lo lắng về những gì sẽ xảy ra khi cô ấy bắt đầu khó chịu và gây náo động xung quanh.
Milim – có lẽ nếu cô ấy câu được gì đó thì sẽ ổn thôi, còn nếu không, cô ấy chắc sẽ sớm chán nản.
“Thực sự không vấn đề gì chứ?” Gobuta dường như cũng cảm thấy như vậy.
“Chắc…vậy. Nghĩ nhiểu thì cũng vô ích thôi, nếu không được thì chúng ta phải nghỉ sớm vậy.”
“Ngài nói phải. Vậy thì chúng ta nên đi thôi.”
Và như thế, chúng tôi khởi hành tới biển vì một mục đích chính – Câu cá.
***
Khi tới nơi thì mặt trời đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ. Chúng tôi đã tới biển. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy biển ở thế giới này, và dường như nó cũng không khác mấy so với biển ở Trái Đất. Không tính mấy con sinh vật biển kì lạ, có vẻ như hệ sinh thái ở đây cũng hơi khác một chút. Nhưng cơ bản vẫn là giống. Chúng tôi tìm được một phiến đá lớn và lựa chỗ đó để câu.
“Chúng ta cần phải làm gì với thứ này?”
“Ah, đầu tiên cậu phải làm như thế này, rồi sau đó thì móc mồi câu vào.”
Tôi quyết định dạy một Milim chưa bao giờ câu cá, người đang rất háo hức chờ đợi, những điều căn bản của–từ cấu tạo cần câu tới việc móc mồi. Gobuta lấy cái cần câu của mình ra nhưng bị tôi ngăn lại ngay lập tức. Cái cậu ta lấy ra là một cái cần câu tự chế, một que củi ngắn được buộc sợi dây câu vào đầu. Cái thứ thô sơ như vậy thì khó mà dùng được khi đang ngoài biển.
“Đợi đã nào, thứ đó dùng để câu cá ở sông phải không? Nó sẽ chẳng hữu ích khi câu cá ở đây đâu. Thử cái này đi.” Tôi vừa nói vừa đưa cho cậu ta cái cần câu bị Milim làm hỏng trong giai đoạn chuẩn bị.
“Tuyệt vời~! Thứ này mới là hàng thật này!” Gobuta nói lớn, phấn khích nhận lấy cái cần.
“Nếu cậu thích thì cứ lấy. Ta vẫn còn một cái nữa.”
“Thật không! Tuyệt!”
Gobuta bắt đầu vui vẻ câu cá. Milim cũng thả mồi, không muốn bị đánh bại. Việc này chắc hẳn đã khiến tinh thần cạnh tranh của cô ấy với Gobuta lên cao.
— Để xem mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào…
Vài tiếng sau,
Milim, bất ngờ thay, lại kiên nhẫn hơn những gì tôi nghĩ. Có lẽ việc câu được hai con cá nhỏ đã kích thích sự hưng phấn của cô ấy.
“Cả hai đều đói rồi nhỉ? Tới giờ ăn rồi.” Thế nên tôi nói rằng cả ba nên nghỉ ngơi một chút. Ngay khi tôi vừa nói xong, hình ảnh Milim (không chút mĩ miều) vón mồi câu thành cục rồi bỏ vào miệng, hằn thẳng vào đầu tôi.
“Ugh, kinh quá.”
“Trời ạ!”
“Tớ cứ nghĩ rằng đồ Rimuru làm thì sẽ ngon, nhưng…” Milim nói vậy và lườm tôi trong bực bội.
Gì mà vô lý vậy! Tại sao tôi lại phải thêm mắm dặm muối vào việc chuẩn bị mồi chứ?! Tôi nhanh chóng soạn sandwich trước khi Milim nổi giận và chia cho mọi người. Sau đó, chúng tôi câu cá tới tận ba giờ chiều và chơi thêm một lúc nữa.
Nhân tiện, tôi câu được nhiều cá nhất. Đúng ra Gobuta câu nhiều thứ nhì, nhưng vì tôi nhường lại cho Milim 10 con cá, thành ra thứ hạng giữa hai người họ bị đảo lại.
“Đây là lần đầu tôi tới biển câu cá mà…” Vân vân, mây mây, Gobuta than vãn. Ít nhất thì kết quả này vẫn tốt hơn việc để Milim giận cá chém thớt. Chà, ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ—
“WHAAAA! Chà, hãy cố gắng hơn vào lần sau nào!”
“Tôi cũng đang nghĩ vậy đấy!”
Milim và Gobuta hẹn sẽ tái đấu vài một lần khác.
***
Và như vậy, chúng tôi quay về thị trấn sau một ngày vui vẻ. Nhưng tình hình trong thị trấn có hơi kì lạ một chút, dường như mọi người đang đi tìm kiếm ai đó thì phải.
“Hình như họ đang tìm kiếm ai đó thì phải, có lẽ nào… là chúng ta??”
“Hmm, lạ thật đấy. Ta nhớ là đã để lại tờ ghi chú cho họ khỏi lo rồi mà…”
“—Ghi chú? Đồ để quên à. Coi nè, cậu để quên thứ này nè, Rimuru thực vội vã quá đi!” Milim trả lời đầy tự hào trong khi giơ ra một thứ chắc chắn là tờ ghi chú của tôi. Milim, trờ ạ, cậu đã làm gì thế này!? Chúng ta chỉ cần lẻn ra ngoài là được rồi…
“Này!? Nó đây chứ đâu!!”
“Gượm đã, tệ rồi đây! Thảo nào mọi người hoảng loạn tới vậy!”
Tôi liếc nhìn Gobuta, khuôn mặt cả hai chúng tôi đều trắng bệch. Không chỉ lén lút rời đi, chúng tôi còn không để lại lời nhắn gì hết… Kiểu gì cũng bị ăn mắng…
Và sau đó—
Shion và Shuna gay gắt thuyết giáo cả bọn với khuôn mặt đáng sợ ngay khi thấy chúng tôi.
Và sau đó, suốt một khoảng thời gian, việc đi ra ngoài mà không nói cho ai khác biết đều bị cấm. Nhưng câu chuyện đó sẽ được kể vào một ngày khác.