Lục địa Goldishia thu hút vô vàn kiểu người khác nhau.
Binh sĩ được nhiều vương quốc cử đến và tội phạm trọng tội bị sử dụng như khiên thịt. Rồi lại tội phạm trốn chạy và mạo hiểm giả tìm kiếm tiền thưởng hậu hĩnh hoặc rèn luyện.
Bất cứ người nào cũng có thể được chào đón ở lục địa Goldishia, nơi luôn cần đến những ai có thể chiến đấu. Không, tất nhiên là không có tên tội phạm nào dám ngang nhiên đi lại tại bến cảng rồi. Mặc dù nếu hắn ta có sức mạnh như Asuras thì khác.
Ai cũng có thể thay đổi tên họ, để lại quá khứ của mình đằng sau và chăm chỉ làm việc ở lục địa này.
Vì thế mà Goldishia là đích đến cuối cùng của nhiều tội phạm. Thậm chí còn tồn tại cả nghề môi giới giúp vận chuyển tội phạm ra vào lục địa này nữa, và những tuyến đường chúng mở hoạt động sôi nổi cả ngày lẫn đêm.
Tuy nhiên, nếu ngay cả ở đây bọn chúng cũng lộng hành nữa, chúng vẫn rất dễ bị bắt giữ. Bởi đơn giản mà nói thì vùng đất này chỉ có binh sĩ và hiệp sĩ mà thôi.
Vì thế theo một khía cạnh thì các hải cảng của Goldishia là một trong những nơi có ít tỉ lệ tội phạm nhất thế giới.
“Nhưng đó chỉ là chuyện bên ngoài kết giới. Một khi đã vào bên trong kết giới, tức bên trong bụng con ma thú, không có luật lệ nào còn tồn tại nữa.”
“......Tội phạm có thể lộng hành tùy ý sao?”
“Ở một số khu vực. Sau khi bước vào bên trong kết giới, có một số người không bao giờ rời đi nữa và bắt đầu sinh sống bên trong đó.”
“Có thể sống bên trong kết giới ư?”
“Đó không phải là chuyện bất khả thi.”
Toàn bộ thể tích bên trong kết giới là cơ thể của Abyss Eater. Tuy nhiên, bởi vì cơ thể của nó là bán linh ma thú, nó vô hình trước mắt thường và cũng không tạo ra bất cứ tương tác vật lý gì.
Nhờ không khí thổi vào từ bên ngoài kết giới, nhân loại hoàn toàn có thể sinh hoạt như bình thường. Trái lại, bên trong còn có đất canh tác, động thực vật, sông ngòi và hồ nữa.
“Không phải Abyss Eater có thể ăn mọi thứ sao? Cả động vật và thực vật đều có thể sống được?”
“Phải, về cơ bản thì nó có thể hấp thụ mọi thứ.”
Nói là có thể ăn mọi thứ, nhưng cách thức ăn uống của nó cũng rất đặc biệt. Abyss Eater tạo ra một loại ma thú thường được gọi là Kouma, và nó hấp thụ năng lượng do bọn Kouma tích lũy được.
Kouma có thể ăn mọi thứ, dù là đất, động vật, ma lực hay tà lực. Tuy nhiên, thay vì nói rằng nó có sở thích ăn uống của riêng mình, thì đúng hơn là nó có thứ tự con mồi ưu tiên.
Mấu chốt của thứ tự ưu tiên ấy là lượng ma lực sở hữu. Càng có nhiều ma lực, thì thứ ấy càng trở thành một miếng mồi ngon trong mắt Kouma.
Vì thế mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau khi Abyss Eater ra đời, mọi ma thú trên lục địa này đều đã biến mất. Tất nhiên là lục địa này có cả những ma thú rất nguy hiểm như rồng, nhưng ngay cả chúng cũng không thể sống sót lâu trước những làn sóng Kouma kéo dài tưởng chừng vô tận.
Mục tiêu tiếp theo của Kouma sau khi tiêu diệt hết ma thú của lục địa là cây ma thuật và ma thảo chứa ma lực. Và sau khi cả bọn chúng cũng biến mất, nhân loại đã trở thành mục tiêu tiếp theo.
“Nếu cả con người cũng biến mất, có lẽ bọn chúng cũng sẽ bắt đầu ăn xuống đất đai và cây cỏ. Nhưng miễn là chúng ta tiếp tục kiên trì chiến đấu như hiện tại, bọn chúng sẽ không ngần ngại tràn đến mép kết giới để truy lùng đến người cuối cùng và chẳng màn đến thứ gì khác nữa.”
Miễn là nhân loại tiếp tục cử nhân lực đến để duy trì trận chiến này, mục tiêu của Kouma vẫn sẽ chỉ là con người mà thôi. Có thể nói nghĩa vụ Goldishia là trận chiến bảo vệ bản thân lục địa khỏi sự thèm ăn vô đáy của bọn Kouma.
“Và đây là câu chuyện của những ngôi làng bất hợp pháp. Abyss Eater không ngừng sản sinh ra Kouma. Tuy nhiên, bọn chúng không tuôn ra ở bất cứ đâu.”
“Tuôn ra......?”
Anh ta nói rằng bọn Kouma được tuôn ra sao? Ngẫm lại thì đến giờ, chúng tôi vẫn chưa được giải thích rõ cách mà bọn Kouma được tạo ra.
“Đúng vậy. Trong mắt chúng ta, Kouma cứ như tuôn ra từ hư không vậy. Tuy nhiên, bản thân sự xuất hiện của chúng cũng có quy luật nhất định.”
Càng đến gần trung tâm của lục địa thì càng dễ đụng độ Kouma mạnh mẽ hơn.
“Nhưng không chỉ có vậy. Sự phân bổ của căn nguyên Kouma còn bị phụ thuộc vào địa điểm nữa. Vì một lý do nào đó, một số vùng đất gần như không hề có Kouma. Tại những địa điểm như vậy, chúng tôi thường khai phá và lập thị trấn ở đó.”
Ra là thế. Nếu đất canh tác chưa biến mất và việc phát triển nông nghiệp là khả thi, người ta vẫn có thể sinh sống được. Miễn là lực lượng phòng chống Kouma của họ đủ sức đứng vững.
“Tuy nhiên, có một số thị trấn nằm ngoài sự kiểm soát của Quản Lý Ủy Viên Hội. Đó là những thị trấn do tội phạm hoặc những kẻ đào tẩu tự xây dựng nên tại những vùng đất vắng bóng Kouma.”
“Có một vài thị trấn như thế ư?”
“Đúng vậy. Họ vừa sinh sống, vừa tự mình đánh đuổi Kouma đôi khi xuất hiện bên ngoài tường thành của họ. Đôi khi lại xuất hiện một thị trấn mới, đôi khi một thị trấn cũ bị phá hủy. Dù chuyện gì đã và đang xảy ra với những thị trấn như vậy, chúng tôi đều không biết. Vì thế mà chúng tôi không có nhiều thông tin về những nơi đó.”
Và đó là những nơi mà người ta gọi là thị trấn bất hợp pháp hoặc ngôi làng bất hợp pháp, được gây dựng lên bởi những kẻ nằm ngoài vòng pháp luật.
“Có khả năng Castel là một nơi như thế.”
“Ra vậy...... Việc đến đó có trở thành tội không?”
“Không, không hề. Ngay từ ban đầu thì trên thực tế, những ngôi làng bất hợp pháp ấy được chấp nhận khá rộng rãi. Chúng đôi khi trở thành địa điểm trú chân an toàn cho các mạo hiểm giả hoạt động trên lục địa. Bên cạnh đó, nếu họ đã chọn vùng đất bên trong kết giới để sống, họ buộc phải chiến đấu với Kouma cùng với chúng tôi. Nhưng không phải nơi nào cũng tốt đẹp đâu, nên tiểu thư nên tránh xa những nơi như vậy nếu có thể.”
Với các mạo hiểm giả, những nơi đó thường được sử dụng như là cứ điểm tiếp tế. Nhưng quả nhiên những thị trấn và ngôi làng bất hợp pháp ấy có sự nguy hiểm của riêng chúng. Dù họ vẫn được dung túng vì để họ tiếp tục tồn tại mang đến nhiều lợi ích hơn.
“Mạo hiểm giả thường ghé qua những ngôi làng bất hợp pháp?”
“Với họ, những ngôi làng ấy là địa điểm thu thập thông tin và trao đổi hàng hóa quý giá. Đôi khi họ còn giúp khuất phục những kẻ gây ra trọng tội tại lục địa nữa. Một số ngôi làng còn có cả nhà trọ.”
Thay vì coi những nơi đó như hang ổ của tội phạm, thì một ngôi làng bất hợp pháp có nhiều điểm tương đồng với một nơi ẩn náu ẩn dật hơn.
Cuối cùng thì tại sao cha mẹ của Fran lại chọn một nơi như thế để định cư? Tôi đâu có nghe gì về chuyện hai người họ là tội phạm......
“Nè, người của lục địa này có thể bị bán sang lục địa khác như nô lệ đen không?”
“......Tại sao tiểu thư lại muốn biết?”
William quan sát Fran với một đôi mắt dò xét. Chúng tôi chỉ mới gặp nhau mà thôi, giữa đôi bên tất nhiên là vẫn còn giữ sự cẩn trọng của mình. Tuy nhiên, trước câu hỏi của anh ta, Fran đáp lại khá dễ dàng.
“Tôi từng sống tại một ngôi làng ở lục địa này, trước khi ba và mẹ của tôi bị giết hại, còn tôi thì bị bắt, bị biến thành nô lệ đen và bị bán sang vương quốc Kranzel.”
Đó không phải là chuyện mà tôi muốn mọi người đều biết đến, nhưng chắc chắn là Fran có lý do để không bao giờ liên can đến loại hình tội phạm này. Hơn nữa, tuy những ngày tháng em ấy bị ép thành nô lệ thật sự đáng ghê tởm, điều đó vẫn không làm giảm giá trị con người của Fran hiện tại.
Có lẽ bản thân Fran cũng nghĩ như vậy. Vì thế mà em ấy đã dễ dàng chia sẻ quá khứ nô lệ của mình ra cho người khác biết mà không cảm thấy bị hạ thấp hay gì cả.
“Ra vậy... tôi hiểu rồi, nhưng tại sao là Castel?”
“Thăm mộ.”
“Được, thế này đi, chúng ta hãy hợp tác với nhau hết mức có thể. Tôi sẽ giúp tiểu thư viết một lá thư giới thiệu cho Công Hội Mạo Hiểm Giả. Với bức thư ấy, tiểu thư sẽ có được tấm bản đồ được cập nhập gần đây nhất. Về phần thương nhân nô lệ......”
William khựng lại trong chốc lát để xác định với lòng mình trước khi tiếp tục.
“Gần đây chúng tôi đã phát hiện ra nhiều đường dây nô lệ quy mô lớn đang xâm lấn lục địa này. Có vẻ như bọn chúng đang phối hợp với nhiều vương quốc khác nhau nhằm vận chuyển nô lệ bất hợp pháp ra khỏi lục địa.”
“Tại sao không kiểm tra tàu thuyền?”
“Chúng tôi không có thẩm quyền để làm vậy. Ngay từ ban đầu thì chẳng có thứ gì đáng để mang lậu ra khỏi lục địa này cả.”
Ma quặng đã bị Kouma ăn hết, ma thú cũng không có, và toàn bộ ma dược đều đã bị tận diệt. Kouma thì không thể ra ngoài kết giới được.
Bởi không có thứ gì ở lục địa Goldishia đáng đồng tiền để xuất khẩu cả, các quy định về việc buôn lậu cũng hoàn toàn không tồn tại.
Bên cạnh đó, mặc dù những người sống bất hợp pháp bên trong kết giới được nhắm mắt làm ngơ, về bản chất họ vẫn là dân nhập cư bất hợp pháp. Không một vương quốc nào muốn tốn công sức bảo vệ nhân quyền của những người như thế cả, và Quản Lý Ủy Viên Hội cũng không có lý do để mạo hiểm cứu giúp họ.
Đó là cách mà loại hình nô lệ bất hợp pháp lách luật ở đây.
“Hãy cẩn thận với tộc lam miêu.”
“......Chúng là thương nhân nô lệ bất hợp pháp?”
“Tôi cũng không rõ nên tôi không dám khẳng định gì cả. Nhưng tôi tin là Công Hội Mạo Hiểm sẽ có nhiều thông tin hơn đấy.”
“Hiểu rồi.”
Và như vậy, một ngọn lửa mới đã được nhen nhóm trong tim Fran.
『Fran, dù thế nào đi nữa, em cũng phải ưu tiên sự an toàn của bản thân lên trên hết đấy?』
(Em biết rồi.)
Đây có còn là một chuyến thăm mộ đơn giản không vậy trời......