Chúng tôi đã quay trở lại thị trấn Kiarazen.
Nghe đâu Lovren đang ở đây.
Thị trấn này rất gần với các vương quốc khác, và đây cũng là nơi xuất thân của truyền thuyết Trinh Nữ Bên Hồ Nước Ngọt. Có thể nói nếu muốn điều tra bí ẩn ở hồ nước ngọt, đây là nơi để bắt đầu.
Bên cạnh đó, chúng tôi cũng muốn ghé thăm quầy hàng rong của Rhyn lần nữa.
Tuy nhiên, quầy của cô ấy đã không còn ở đó. Là chuyển chỗ bán chăng, tôi đã nghĩ vậy. Nhưng ngay cả khi đã đi tìm khắp thị trấn rồi, chúng tôi vẫn chẳng thấy cô ấy đâu hết.
Cuối cùng thì chúng tôi đến thương hội quản lý các gánh hàng rong của thị trấn này để điều tra. Nhưng bọn họ chỉ nói rằng không có ai họ biết có cái tên ấy cả.
Họ không nói dối cũng chẳng đưa cho chúng tôi một câu trả lời hời hợt. Dù gì chúng tôi dùng cả tên của Weenarhyn lẫn thẻ hội mà. Bên cạnh đó, tôi cũng sử dụng phân thân của mình để đồng hành cùng Fran như là giám hộ của em ấy luôn.
Đây cũng là thử nghiệm nhằm xem thử kĩ năng này có thể giúp tôi giữ lại được nhân tính của mình hay không. Tôi muốn xem thử tôi có thể nói chuyện với người khác tới đâu trong trạng thái này.
Vừa dùng tên tai to mặt lớn, vừa sử dụng thẻ mạo hiểm giả cao cấp để thị uy, chẳng trách nhân viên phụ trách phân phối các gánh hàng rong mặt mày xanh lét và run như cầy sấy. Thấy cậu ta cứ coi danh sách mấy cái tên hết lượt này đến lượt khác cũng không khỏi làm tôi thấy tội nghiệp.
Chủ tịch của thương hội thấy thế cũng không đành nhắm mắt làm ngơ, và hứa với chúng tôi rằng sẽ đích thân vào cuộc. Nhưng kết quả vẫn chưa khả quan lắm.
Tuy nhiên, ông ta bất ngờ sực nhớ đến một điều.
“Ở thị trấn này có một truyền thuyết đô thị.”
“Truyền thuyết đô thị?”
“Câu chuyện này rất khó biết thực hư thế nào......”
Bản thân ông ta cũng không biết rõ, nhưng các thương nhân đôi khi vẫn truyền miệng nhau rằng có một quầy hàng ma mà bình thường rất khó bắt gặp theo cách thông thường.
Không ai biết ở đâu và vào thời điểm nào nó sẽ xuất hiện, tuy nhiên theo như câu chuyện kể lại, có vài người từng tình cờ bắt gặp một quầy hàng bí ẩn bán đồ ăn ngon đến đáng kinh ngạc.
“Người bán hàng là một người phụ nữ bí ẩn với hai mắt được che đi bởi một tấm vải đen.”
“Nn. Không nghi ngờ gì, chính là người đó.”
“Chẳng lẽ lời đồn là thực sao...? Ngay cả thế, chúng tôi cũng không có nhiều thông tin. Đã có nhiều người thử tìm kiếm quầy hàng như vậy rồi, nhưng cuối cùng chẳng có gì cả.”
“Ra vậy......”
“Ngay cả khi quầy hàng ấy có thực đi nữa, với chúng tôi nó cũng giống như những truyền thuyết khác mà thôi, như Trinh Nữ Hồ Nước đôi khi hóa thân thành con người để ngắm nhìn phố xá, hoặc ác quỷ mượn da người.”
Vậy là hoàn toàn chẳng có manh mối nào sao? Hóa ra đã có nhiều người cố gắng tìm quầy hàng của cô ấy, nhưng chẳng một ai gặp may cả. Dù chỉ một chút manh mối cũng không.
Rhyn chắc hẳn sở hữu kĩ năng Ngụy Trang Thẩm Định ở cấp độ cao tới nỗi hoàn toàn đánh lừa Thẩm Định của tôi luôn mà.
Theo như Weenarhyn kể, cô ấy là một đại tinh linh thượng cấp nhập làm một với Đại Ma Thú. Thêm vào đó, cô ấy còn có khế ước với Weenarhyn nữa chứ. Cô ấy chắc hẳn phải cực kì mạnh mẽ. Nếu không có phương pháp thích hợp, chỉ Thẩm Định thôi thì không đời nào có thể nhìn thấu cô ấy. Nếu Rhyn mà còn sở hữu Ngụy Trang Thẩm Định nữa thì đúng là tôi coi như hoàn toàn bó tay.
Có lẽ cô ấy còn sở hữu kĩ năng làm trở ngại nhận thức của người khác nữa ấy chứ? Thân là tinh linh, chắc chắn cô ấy trong mắt của người khác rất kì bí và xa lạ. Nhưng chỉ trông kì bí thôi thì không thể ngăn người khác tìm được quầy hàng của mình. Khả năng cao là cô ấy có thể ức chế nhận thức của người khác về tồn tại của bản thân.
『Thôi cũng đành phải chịu vậy. Chúng ta đi tìm Lovren nào.』
“Sao rồi ạ? Có gì thay đổi không?”
『Hm? À, ý của em là cơ thể này sao?』
“Nn.”
Fran nghiên đầu nhìn phân thân của tôi. Nói thật, cả tôi cũng không biết nữa.
『Ừmm, anh cũng chẳng rõ......』
“Không được sao?”
Ngay từ ban đầu, phân thân này không thể thay đổi được thực tế rằng thân xác chính của tôi vẫn là một thanh kiếm. Và tôi có thể tự do di chuyển cả thân kiếm và thân thể này cùng một lúc, nên nói tôi đã hoàn toàn quay lại thành người là không đúng. Bên cạnh đó, phân thân của tôi khá yếu nên cảm giác chẳng tự nhiên lắm.
Có lẽ cảm giác này giống như cử động nhân vật đại diện của mình trong công nghệ VR toàn giác chăng? Thâm tâm của tôi có cảm giác cự tuyệt cơ thể này khá mạnh mẽ. Mặt khác, giả vờ mình là con người theo cách này càng làm tôi tự nhận thức rằng mình là một thanh kiếm hơn.
Và Fran cũng có chút không thoải mái với phân thân của tôi. Cũng phải thôi, vì với Fran tôi là một thanh kiếm. Bên cạnh đó, đã rất lâu rồi tôi mới lại ở trong dạng này, nên em ấy đương nhiên là sẽ cảm thấy chút khó xử.
『Chà, dù gì đây cũng không hẳn là hướng mà anh muốn nhắm đến, và anh cũng không thể sử dụng kĩ năng này thường xuyên được.』
“Hmm.”
Nghe thấy tôi nói vậy, em ấy trông có chút mừng. Coi bộ em ấy không thích tôi xuất hiện sử dụng phân thân của mình lắm.
Từ giờ trở đi, đôi khi tôi vẫn sẽ sử dụng nó. Nhưng không thể thường xuyên được.
Tôi xóa phân thân của mình đi rồi giục Fran.
『Hai ta giờ đến hải cảng nào~』
“Oo~”
Theo như chúng tôi được biết, Lovren vừa đến hải cảng tầm một tiếng trước.
Ở đây, anh ta là một siêu sao nổi tiếng hẳn hoi. Chúng tôi chỉ cần hỏi thương nhân ven đường thôi là biết ngay cần đến đâu để tìm rồi.
Khi đến nơi, chúng tôi tình cờ bắt gặp một người nằm ngoài kế hoạch.
“Đó là...Err...”
『Là Sierra.』
Đó là Sierre, thằng bé với sát khí.
Vì một lý do nào đó, đứa trẻ ấy đang nhúng đầu lưỡi kiếm của mình xuống hồ. Thanh kiếm mà thằng bé đang cầm trên tay có màu đen tuyền và có thiết kế rùng rợn. Nó đang làm gì vậy?
“——Chắc vậy.”
“——Có lẽ.”
Nó đang nói nhỏ gì đó, nhưng chúng tôi chẳng nghe rõ. Như thể nó đang nói chuyện với ai đó vậy, nhưng quanh đây làm gì có người nào. Thằng bé tự nói chuyện với bản thân mình sao?
Khi chúng tôi đến gần hơn, thằng bé giật mình quay mặt lại.
“......!”
“......”
Trong một lúc, Sierra và Fran nhìn chằm chằm nhau.
Trái ngược với ánh mắt tò mò của Fran, thì ánh mắt của Sierra lại tràn đầy sát khí.