Fran nhìn chằm chằm Fult, bấy giờ đã rơi vào giấc ngủ như chết, nhưng em ấy chắc hẳn đã ngay lập tức chú ý đến sự việc xung quanh mình.
Khoảng 70% dân làng đã chạy thoát khỏi quảng trường, nhưng vẫn còn lại nhiều người lớn tuổi và bị thương không thể tự đi đứng được. Cả bọn họ nữa cũng không khỏi kinh ngạc trước chuỗi sự kiện không ai ngờ đến ấy. Để đề phòng, lần này tôi cẩn thận thẩm định từng người một, nhưng tất cả bọn họ đều là dân làng bình thường cả.
Với một gương mặt mệt mỏi, Fran đứng dậy.
『Fran. Em không sao chứ? Nếu mệt quá, em cứ ngồi xuống đi, được chứ? Phần còn lại anh có thể gọi phân thân của mình lên và sắp xếp mọi chuyện còn lại với dân làng.』
"......Không sao hết."
『......Thật chứ?』
"Nn."
Fran cắt đứt dây thừng đang trói dân làng lại và hồi phục cho họ bằng ma thuật. Bọn họ cảm ơn con bé, nhưng có vẻ như chưa ai có thể sẵn sàng thật lòng hạnh phúc nổi.
Đôi mắt mà dân làng đang chĩa về phía Fult đang say ngủ không hề bình tĩnh chút nào, một điều hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng không ai dám làm gì trong lúc Fran đang trông chừng họ như bây giờ cả.
Tất cả dân làng ai đã ở lại quảng trường này đều hiểu rằng Fran và Fult là người quen.
Thế nhưng, những người dân làng quay trở lại đây sau khi cảm thấy tình hình đã lắng xuống thì khác. Chưa hiểu mọi chuyện đầu đuôi thế nào, một số định xông đến Fult ngay khi thấy cậu bé. Tuy nhiên, Fran đứng ra cản đường họ lại.
"Cái gì vậy?"
"......Là tôi bắt được, con mồi của tôi. Đừng đụng vào."
"C-Chuyện như vậy――"
"Này! Dừng lại đi! Mấy người tính làm gì với ân nhân của chúng ta vậy hả!"
"Đúng thế! Những kẻ cầu xin tha mạng mình đầu tiên như mấy người đã đủ thảm hại rồi, bây giờ các người lại lo sợ một đứa trẻ không có khả năng tự vệ ư!"
Và cũng chính dân làng là những người đã cản chúng lại. Có người thật tình cảm thấy mắc nợ Fran, và cũng có một vài người khác lo sợ em ấy sau khi thấy con bé lúc chiến đấu như thế nào.
Rồi người trưởng làng đứng ra và tuyên bố "Bây giờ là lúc làng ta tập trung vào tương lai phía trước!", sự rối loạn đã được lắng xuống.
Bằng một cách thần kì nào đó, thật may là không ai trong làng phải thiệt mạng cả. Sau khi được Fran hồi phục cho, không còn ai có thể nghĩ rằng con bé là kẻ thù nữa.
Sau khi công tác cứu hộ được hoàn tất cũng là lúc dân làng trở nên bình tĩnh hơn. Xác nhận đầu đuôi xong, tôi hướng dẫn cho Fran phải nói với họ như thế nào, và Fran đề nghị với người trưởng làng, bảo họ cần khẩn trương di tản ngay.
Ngôi làng này, đang bị theo dõi sát sao bởi cả vương quốc Reidos lẫn Phillias, đang trong tình cảnh rất nguy hiểm. Một tin tức thật tồi tệ cho ngôi làng vừa mới được giải phóng như họ, nhưng họ thật sự cần rời đi càng sớm càng tốt.
Tất nhiên lần này cũng có người muốn ở lại, nhưng cuối cùng tất cả mọi người đều đồng ý di tản. Không như những ngôi làng chài chúng tôi ghé qua trên đường đến Dars từ Barbra, thấy nguy hiểm thật sự hiện ra trước mắt đã giúp những lời động viên lẫn nhau trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết.
Ngôi làng Metermam như vậy đã sẵn sàng khởi hành ngay ngày hôm đó, sau khi Fran đã dự trữ hết lương thực của làng vào rương đa chiều. Tốc độ di chuyển của họ rất chậm, nhưng có rất ít ma thú sống quanh đây, nên chúng tôi cũng không quá bận rộn.
Một vài tiếng đã trôi qua, trong lúc tôi đang tự hỏi liệu chúng tôi đã đi hết nửa quãng đường xuống núi hay chưa, chúng tôi đột nhiên nhận ra có ai đó đang quan sát từ đằng xa. Ban đầu chúng tôi tạm bỏ qua đôi mắt ấy, nhưng chúng cứ tiếp tục bám theo sát đằng sau.
『Có lẽ chúng ta nên giải quyết nó trước.』
"Nn."
Sau khi bảo họ tạm nghỉ tại một trảng rừng, chúng tôi tạo nên một bức tường đất vây quanh lấy họ, và Fran một mình rời đi. Không, vì Fran đang bế Fult theo như đang bế công chúa, phải nói là hai mình rời đi mới đúng.
Chúng tôi rời đi không xa lắm, nên dân làng có gặp chuyện gì thì chúng tôi cũng sẽ ngay lập tức biết được.
Chắc chắn có thể cảm nhận được Fran đang đến, nhưng kẻ đó không hề có ý định chạy trốn. Chẳng mấy chốc, Fran đã đến trước mặt người đó.
"Quả nhiên, Satya......"
"Fran-san......"
Người đã quan sát chúng tôi từ xa từ nãy đến giờ không ai khác chính là Satya.
Gương mặt của cô bé không mang chút thù địch, mà thay vào đó, là một gương mặt phức tạp như nửa khóc nửa cười. Đôi mắt của đứa trẻ trông buồn vô hạn.
"Vết thương, ổn chứ?"
"Vâng. Bằng cách nào đó."
Vết thương do chúng tôi gây ra cho Ronove vẫn còn hằn dấu trên cơ thể Satya, nhưng chúng đều đã đóng miệng. Fran và Satya lúng túng mỉm cười với nhau.
"Oni-sama......"
"......Fult, trả lại."
"......Được chứ?"
"Nn."
Fran trao Fult lại cho Satya. Cá nhân tôi nghĩ chúng tôi nên để Fult lại cho công hội, nhưng làm vậy sẽ khiến Fran phật lòng...... Bởi chúng tôi không thể ngăn tất cả dân làng giữ bí mật chuyện vừa qua, rất có khả năng vương quốc Kranzel sẽ sớm biết được thằng bé vừa định làm gì. Rồi họ sẽ làm gì với cậu ta?
Satya, sau khi nhận lấy Fult vẫn còn đang bất tỉnh, nghiêng đầu bối rối.
"Xuất hiện đi, Mệnh Ma."
"......Thần đây."
"Kiểm tra tình trạng hiện tại của Oni-sama."
"Vâng."
Xuất hiện từ trong bóng của Satya là một ác ma trông như tinh tinh với đôi cánh dơi. Trong thoáng chốc, tên ác ma nhìn sang tôi với đôi mắt kinh sợ. Lẽ nào hắn cảm nhận được kĩ năng Ác Ma Đồ Sát của tôi sao?
Thế nhưng, hắn chỉ nhìn sang tôi trong thoáng chốc mà thôi, và gã ngay lập tức đặt cả hai tay mình lên Fult rồi truyền ma lực sang cậu bé. Gã đang sử dụng ma thuật hồi phục và sinh mệnh cùng một lúc. Nhờ đó, tình trạng của Fult đã khá hơn chút đỉnh.
Cùng lúc ấy, có vẻ như công tác kiểm tra tổng quát Fult đã xong, gã ác ma báo cáo lại tình trạng của cậu bé cho Satya bằng chất giọng trầm thấp như một ông lão.
"Thần hầu như không cảm nhận được sức mạnh của Bune-sama."
"Ý của ông là sao......? Bune biến mất rồi ư?"
"Vẫn chưa, tuy chỉ còn thoi thóp. Nếu chúng ta không làm gì, Bune-sama chắc chắn sẽ biến mất trong khoảng thời gian tới."
Mặc dù ma thuật chữa trị của chúng tôi đã giúp Fult hồi phục lại, chúng tôi lại không giúp gì được Bune bên trong cậu bé.
"Xin lỗi...... Tớ đã không bảo vệ được Fult."
Fran giải thích cho Satya mọi chuyện. Chúng tôi đã hấp thụ con dao diệt ác ma như thế nào, và kẻ thù rất có thể là gián điệp của vương quốc Reidos, nhưng――
"......Tớ tin cậu. Bản thân tớ cũng đã thấy con dao như cậu nói cách đây không lâu."
Quả nhiên, nó là lá bài át chủ do Reidos chuẩn bị để đối phó với vương quốc Phillias. Có vẻ như trong vòng hai tháng, họ đã để mất hai ác ma hiệp sĩ dưới tay con dao ấy.
Thế nhưng, theo như lời của Satya, hai con dao đã dùng để hãm hại họ đã bị hoàng gia Phillias thu hồi. Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu thánh kiếm bị phế truất như thế......? Nếu không phải do tìm được, thì chẳng lẽ vương quốc Reidos đã tìm được cách thức chế tạo đại trà thánh kiếm bị phế truất rồi sao?
"Ban đầu, gia đình hoàng gia của bọn tớ có lưu truyền qua nhiều thế hệ một thanh ma kiếm diệt ác ma như thế."
"Phillias có ma kiếm diệt ác ma?"
"Vâng. Nó vốn được coi là lá bài tẩy sẽ giúp bọn tớ chế ngự Đại Ác Ma đang bị phong ấn bên trong thanh thánh kiếm của vương quốc trong trường hợp hắn nổi loạn. Thế nhưng, nó đã bị đánh cắp khỏi phòng báu vật của vương quốc nhiều năm trước......"
Nói cách khác, vương quốc Phillias từng có một thanh ma kiếm mang khả năng diệt ác ma có thể sánh ngang với Ma Vương Gươm Diabolos. Tuy nhiên, nó đã bị Reidos đánh cắp và nghiên cứu?
Tôi không biết cụ thể như thế nào, nhưng vương quốc Reidos chắc chắn đã nắm giữ được cách sao chép lại năng lực của thanh ma kiếm ấy. Là nhờ chúng kết hợp tri thức thu thập được từ phương thức tạo ra ngụy gươm Fanatic và ma kiếm diệt ác ma sao?
Satya ôm lấy Fult thật chặt, rồi nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô bé.
"Trong trạng thái Hiển Hiện, liên kết giữa người thuật sự và ác ma của kẻ đó sẽ trở nên mạnh nhất. Kẻ thù đã nhắm đến khoảnh khắc ấy......"
Nếu chỉ triệu hồi lên hay chiếm hữu, Ác Ma Đồ Sát sẽ không gây ra vết thương chí mạng. Ngay cả khi con ác ma của mình sẽ bị tiêu diệt đi nữa, người thuật sự vẫn sẽ chịu tổn thương khá ít.
Tuy nhiên, khi Hiển Hiện, cả hai sẽ trở thành một, và khi đó Ác Ma Đồ Sát sẽ có thể triệt tiêu cả hai cùng một lúc.
"Lần này, việc oni-sama của tớ vẫn còn sống không gì hơn ngoài phép màu. Cảm ơn cậu, Fran-san."
Satya cảm tạ Fran, nhưng riêng em ấy vẫn cảm thấy phức tạp. Có lẽ, Fran nghĩ rằng mình đáng lẽ ra đã có thể làm tốt hơn thế. Để tạm lảng tránh chủ đề ấy, tôi bảo Fran nói cho cô bé nghe về viên ma thạch.
"......Viên ma thạch ở làng, đã bị phá hủy."
"Quả nhiên là nhờ cậu, Fran-san. Tớ cũng đã phần nào đoán được chuyện đó, bởi dòng chảy của lời nguyền đã chấm dứt."
"Nn."
Fran gật đầu, còn Satya thì cúi đầu với em ấy một lần nữa.
"Cảm ơn cậu."
"......Tại sao?"
"Cậu đã cứu vương quốc của tớ."
"Nhưng......! Tớ......! Tớ đã định hại Fult và Satya!"
"Chỉ có bọn tớ và vương quốc Reidos là kẻ xấu mà thôi. Cậu không làm gì sai cả. Cậu không có gì phải trách bản thân mình hết."
"......"
Không chút lừa gạc, Satya thật lòng nói như vậy với Fran. Cô bé quan tâm tới Fran, dẫu anh trai của mình bị thương nặng và mình cũng bị chém. Thấy vậy, Fran chỉ cảm thấy đau đớn hơn mà thôi.
"Ngay cả Oni-sama chắc chắn cũng sẽ rất buồn nếu anh ấy biết cậu đang dằn vặt bản thân mình."
"......Xin lỗi."
"......Oni-sama và tớ biết ơn cậu rất nhiều. Bọn tớ đã định giết hại nhiều người vô tội, dẫu đó có là vì sự tồn vong của vương quốc bọn tớ đi nữa. Cậu đã ngăn bọn tớ lại."
Tôi tin rằng Fult và Satya đã vô thức giữ sức mình lại. Nếu cả hai đứa trẻ đều máu lạnh và thật sự nghiêm túc muốn giết hại dân làng, chắc chúng tôi có cố gắng bảo vệ dân làng thế nào đi nữa cũng sẽ vô nghĩa.
"Cậu đã cứu mọi người ở làng, người dân vương quốc tớ, và anh trai của tớ. Tớ chắc chắn như thế. Vì vậy, xin đừng khóc nữa."
"......Nn."
Hai cô bé, dằn vặt về quá khứ đáng lẽ ra có thể đã khác, ôm chầm lấy nhau rồi cùng bật khóc. Trong khi đó, tôi và gã Mệnh Ma chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage