Chúng tôi bảo Urushi giữ khoảng cách với Đại Ma Thú. Và ngay sau đó, một nguồn ma lực khổng lồ bùng phát từ bên trong cơ thể của nó ra ngoài.
“GRuAAAAAAAAA!”
Tất cả cái miệng của nó đều đang đồng thời la hét, còn cơ thể của nó thì vặn vẹo như đang phải chịu đau đớn vậy.
“*Ẳng*!”
『Gư!』
Phải trực diện đương đầu với cơn sóng năng lượng Đại Ma Thú vừa giải phóng, Urushi la lên một tiếng trước khi dựng kết giới bằng toàn bộ sức mạnh của mình.
Fran và tôi, trong tình trạng cạn kiệt sức mạnh, không thể làm được gì cả ngoài trông cậy vào Urushi.
“Urushi cố lên......”
『Cố lên nhé, Urushi!』
“Grrr!”
Urushi quyết không lùi bước và gia cố kết giới thậm chí còn vững chắc hơn trước.
“Grrrr......”
Cùng lúc ấy, Đại Ma Thú mọc thêm hàng vạn chiếc xúc tu nữa, và chúng đồng thời uốn éo dữ dội và giằng xé xung quanh.
Đôi khi kết giới của chúng tôi bị những chiếc xúc tu ấy đánh trúng, nhưng Urushi vẫn nghiến răng chịu đựng mà kiên định đứng vững.
Thay vì nói là nó đang mất kiểm soát, Đại Ma Thú trông như đang gặp đau đớn và đang cố gắng chịu đựng hơn.
“ “ “AAAAAAAAAAAAA” ” ”
“Nó đang lớn hơn.”
『......Có phải là vì Rhyn đã được tách ra khỏi nó rồi không?』
Chẳng mấy chốc, Đại Ma Thú còn trở nên hung dữ hơn trước rất nhiều. Vết thương mà chúng tôi gây ra vẫn còn đó, nhưng so với kích thước hiện tại của nó, vết thương ấy chẳng là gì hết.
Chúng tôi không thấy Rhyn đâu cả, nhưng nếu cô ấy thực sự đã được tách ra khỏi Đại Ma Thú, chẳng có gì lạ mà nó đang quay về kích thước thật của mình.
Vốn dĩ cô ấy nhốt bản thân mình vào Đại Ma Thú cũng là để làm suy yếu sức mạnh của nó mà.
“ “ “GOROGROOOOOOOO!” ” ”
『H-Hả!?』
Những cơn sóng năng lượng cuối cùng cũng hạ nhiệt, tuy nhiên, tốc độ phát triển của Đại Ma Thú đang trở nên nhanh hơn bao giờ hết. Không chỉ vậy, có gì đó rất lạ.
Tôi có thể thấy tiếng thịt bị xé rách, và quả thật, khắp cơ thể của Đại Ma Thú là những vết da thịt bị xé. Một khối lượng lớn chất lỏng màu đen đỏ ứa ra từ những vết xé ấy và chảy khắp người đó như suối. Đó là máu của nó ư?
Rõ ràng là nó đang phải chịu đau đớn khủng khiếp. Những vết xé ấy nhanh chóng được khả năng hồi phục của nó làm đóng miệng, và trong lúc những vết xé mới xuất hiện trở lại, Đại Ma Thú đang to ra ở một tốc độ khó tin.
Có khi nào nó đang ép bản thân thoát ra khỏi phong ấn không? Vậy tức là nó đang ưu tiên phá vỡ phong ấn đang dần suy yếu hơn là tái sinh hoàn chỉnh?
Tuy nhiên, kế hoạch của nó đã có thay đổi. Bị đe dọa bởi kẻ thù có thể gây ra thương tổn cho bản thân cùng với sự biến mất của Rhyn, Đại Ma Thú đã quyết tâm thoát khỏi phong ấn càng sớm càng tốt bất chấp cơ thể của nó sẽ chịu tổn thương. Cho đến tận bây giờ, nếu nó đã chú trọng việc từ từ hồi sinh để có thể bảo toàn sức mạnh của mình hơn thì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt chúng tôi hoàn toàn hợp lý.
『Cô nghĩ sao?』
《Vâng. Đúng là vậy.》
『Vậy thì có hơi tệ không?』
Phần cơ thể này như chỉ một cánh tay của nó thôi đấy. Ngay cả khi chúng tôi và Sierra đặt cược tính mạng của mình để tấn công nó bằng một đòn như khi nãy, chúng tôi chắc chắn vẫn sẽ không hạ được nó.
Ngay cả khi nó đã trở nên yếu hơn đi nữa, tái sinh hoàn toàn vẫn là tái sinh.
Chúng tôi cần chiêu cuối của Weenarhyn càng sớm càng tốt. Chắc hẳn cô ta đã bắt đầu chuẩn bị nó rồi.
『Nếu là Weenarhyn, cô ta có thể sẽ tấn công nó bất chấp chúng ta có bị liên lụy hay không!』
“Gâu!”
Tôi không biết Fran nghĩ gì về Weenarhyn, nhưng tín nhiệm mà tôi dành cho người phụ nữ đó đang trên đà lao dốc rồi.
Trái lại, tin tưởng của tôi dành cho Rhyn người mà ban đầu tôi nghi ngờ thì đã nhảy vút lên trời.
Tôi là một người đơn giản như thế đấy.
Tuy nhiên, bỗng có một bóng người nhảy ra cản đường Urushi đang rút lui. Và tôi hoàn toàn có thể đoán được ý đồ của hắn.
Bóng người đó có một gương mặt thoải mái không phù hợp với tình hình hiện tại một chút nào.
“Chào Fran, có thể cho ta mượn thanh kiếm đó một chút không?”
“!”
『Quả nhiên tên khốn đó chưa chết!』
“......Zerais.”
Hắn ta là một gã trẻ trung, điển trai và đẹp mã. Gương mặt của hắn toát lên một nụ cười toe toét. Không ai khác, hắn ta chính là Zerais. Trên tay của hắn là Ma Kiếm Zerais. Ánh mắt của hắn đổ dồn lên tôi.
“Cái gã đã xuất hiện để nói chuyện với ta lần trước là hiện thân của thanh kiếm đó, đúng không?”
“Ý của ngươi là gì?”
“Fufu. Cô nương không nói cho ta cũng chẳng sao. Ta có thể tự tháo rời nó ra để tìm hiểu.”
Fran đang nhìn hắn bằng một luồng sát ý lạnh như băng, nhưng con bé không động thủ. Dù chúng tôi có muốn băm vụn hắn ra tới mức nào đi nữa, cơ thể chúng tôi đơn giản là quá mệt mỏi cho một trận chiến nào nữa.
Không chỉ thế, lần này Zerais không đến một mình.
Đang im lặng trôi nổi bên cạnh hắn là một pháp sư trong chiếc áo chùng đen.
Hắn tỏa ra rất ít ma lực, nhưng chính điều đó lại đang làm hắn trở nên ghê rợn hơn.
Bên dưới lớp áo chùng đen là cặp hốc mắt đầu lâu, và nó đang quan sát chúng tôi.
Cặp hốc mắt ấy không phải là mặt nạ. Hắn là một undead thực sự. Ma lực của hắn hoàn toàn khác với ma lực của con người.
Và hắn càng không phải là một undead tầm thường.
Cặp hốc mắt của hắn cứ như chứa đựng bóng đen không đáy vậy. Nhìn vào chúng, tôi không khỏi cảm thấy rợn gáy, cứ như thể sẽ có một thứ gì đó bất chợt nhảy ra và vồ lấy chúng tôi vậy.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống của Fran. Giống như tôi, em ấy đã nhận ra được gì đó rất kì quái từ hắn.
Bí ẩn và hung bạo. Chỉ nhìn hắn, tôi đã biết ngay là hắn là một địch thủ cực kì mạnh mẽ.
Không biết là hắn muốn che dấu danh tính undead của mình hay sao, nhưng có lẽ hắn có lý do để dấu nhẹm sức mạnh thực sự của mình.
“Kukaka——”
Và rồi, tên undead bật lên một nụ cười rùng rợn.
“Kukakakaka——! Ai ngờ ta là có thể gặp được ngươi ở đây cơ chứ!”