Tôi dùng thần giao cách cảm để vung cây búa nhiều lần suốt đêm tới mức những tiếng keng keng đều đặn, nhịp nhàng đã trở nên quá quen thuộc với tôi. Tôi đắm chìm vào nhịp điệu đó tới mức tôi có thể nhận ra bất cứ âm thanh nào, dù có do cây búa hay không, chệch khỏi nhịp đó. Và cũng chính vì lí do đó tôi có thể nhận ra việc có một tiếng gõ cửa kì lạ chen ngang nhịp gõ của tôi.
『Fran, em có thể ra mở cửa được không? Có vẻ là chúng ta có khách tới thăm.』
(Nn.)
May mắn là, Fran đã rời khỏi giường. Cô bé không phải là người thích dậy sớm, nên em ấy vẫn còn ngái ngủ khi tôi đánh thức ẻm để mở cửa. Nếu để họ thấy Fran ngái ngủ, họ sẽ gặng ép giải thích tại sao lò rèn vẫn hoạt động nhịp nhàng ngay cả khi em ấy lim dim ngủ. Khi đó, chúng tôi không còn cách nào khác là giả bộ rằng em ấy đang ‘’mộng rèn’’, giống như mộng du ấy, nhưng là với cái lò rèn.
「Ai?」
「Chào buổi sáng, Công chúa! Là tôi, trưởng làng!」
Fran mở cánh cửa và thấy ông lão quản lý ngôi làng đang cúi sâu người để chào. Ông ta mang theo một cái giỏ với vài miếng bánh mỳ ló ra ngoài; ông ta mang bữa ăn tới cho Fran.
「Tôi mang bữa sáng tới cho cô. Hy vọng nó vừa miệng.」
「Cảm ơn.」
「Tôi mới cần nói vậy. Ồ và cô vẫn ổn chứ? Dường như cô đã rèn cả đêm rồi.」
Ôi, chết cha. Mong rằng xưởng rèn không khiến ai đó mất ngủ.
「Quá ồn sao? Xin lỗi.」
「Đừng bận tâm về điều đó, thưa cô! Nếu có điều gì, thì là chúng tôi rất biết ơn cô đã thức cả đêm vì chúng tôi! Chúng tôi thấy như được cô ban phát phước lành đến mức chúng tôi không biết cảm ơn sao cho xuể!」
Chúng tôi nói chuyện với trưởng làng một chút và trao đổi về lịch trình của mình. Chúng tôi nói với ông ta rằng mình sẽ rèn nốt ngày hôm nay, và ông ta thông báo rằng phần đa dân làng đang hoặc luyện kiếm, hoặc luyện ma thuật. Người Hắc Miêu già bắt đầu dọn dẹp trang bị trong thời gian đó.
「Không cần ép buộc luyện kiếm và ma thuật.」
「Ồ không không không, chúng tôi không ép buộc ai cả, thưa Công chúa. Mọi người đều nhất quyết tham gia!」
Dường như toàn bộ làng đều muốn có thể thi triển ma thuật. Mọi người đều muốn có được thứ sức mạnh kì bí đó cho bản thân mình; việc họ đã học được cách thức để có được nó khiến cho ai ai cũng vô cùng háo hức.
Cứ đà này, các Mage Hắc Miêu sẽ sớm xuất hiện thôi.
「Tôi đi đây, nhưng hãy cứ nói cho tôi biết nếu cô cần điều gì.」
「Nn.」
Chúng quay trở lại công việc của mình ngay khi trưởng làng rời đi. Chính xác hơn, tôi bắt đầu chế tạo những lưỡi gươm từ những thỏi kim loại mà tôi dành cả tối để tạo ra, trong khi Fran tập trung việc sửa chữa khiên và áo giáp.
Phần hay nhất của thế giới này là hệ thống kĩ năng của nó cho phép tôi có được kiến thức tưởng như từ không đâu hiện ra.
Dẫu cho tôi chưa từng làm việc liên quan đến nghề rèn trước đây, việc nâng tối đa kĩ năng Blacksmith đã dạy cho tôi mọi thứ tôi cần phải biết để rèn ra một lưỡi gươm. Cách thông dụng nhất mà chúng được tạo ra lúc này là qua việc đúc. Kim loại nóng chảy sẽ được rót vào khuôn và đập thành hình dáng dự định sau này nếu cần thiết.
Tôi nhớ lại rằng phần đa các thanh kiếm của phương tây được đúc, trong khi các thanh kiếm của Nhật được rèn. Nếu như tôi nắm rõ tường tận các phương pháp này, tôi cho rằng sự khác biệt về phương pháp này là do sự khác biệt về nguyên liệu và kiến thức về cách thực hiện chúng. Tất nhiên, đây chỉ là một sự suy đoán, khi mà tôi không có kiến thức rõ ràng về nghề rèn tại thế giới cũ của mình.
Thế giới này không yêu cầu những người muốn sử dụng một thanh kiếm Nhật phải thực hiện một chuỗi quy trình gấp và đập dẹt. Thợ rèn có thể dễ dàng sử dụng kim loại yểm ma thuật và dùng các dụng cụ mang ma thuật để chễ tạo một lưỡi kiếm bền chắc theo kiểu Nhật qua quy trình đúc thông thường.
Kim loại được yểm ma thuật vốn đã rất chắc chắn. Đập chúng bằng búa trong khi nung chúng trong ngọn lửa ma thuật chỉ càng gia cường thêm cho nó. Thành ra, người làm không cần phải gập và đập dẹt lưỡi kiếm cả nghìn lần. Tất nhiên, người làm có thể thực hiện quy trình rèn thông thường nếu muốn, nhưng cách làm đó sẽ chỉ dành cho những món đồ giá trị cao. Vũ khi thông dụng không cần phải làm kĩ lưỡng đến vậy.
Thành ra, tôi bắt đầu bằng việc đúc tất cả những thanh kiếm mà tôi muốn làm.
Tôi kết hợp Parallel Processing và Telekinesis để đúc, đập và đánh bóng các lưỡi gươm khác nhau cùng một lúc. Tôi giống như thể một người điều khiển cả một nhà máy và bằng cách nào đó sản xuất số lượng lớn một mớ kiếm thông dụng. Dẫu cho tôi dành rất ít sự quan tâm cho mỗi thanh, kĩ năng Blacksmith cấp tối đa của tôi đảm bảo rằng chúng đều có chất lượng khá.
Nhưng không cần phải nói, không có cái nào đủ tốt để vượt qua người làm nó. So với tất cả những thanh kiếm ở đây, tôi vẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
『Ổn rồi, có khoảng 50 thanh. Anh nghĩ vậy là đủ rồi.』
Nếu như có ai đếm số lượng vũ khí hư hỏng mà chúng tôi thu được, có tất cả khoảng 80 thanh. Tất cả số kiếm đó đều là những thanh kiếm thông dụng, nên chúng không quá khó để cho các Hắc Miêu sử dụng dẫu cho họ vẫn chỉ là tay mơ.
Tôi giữ lại vài thỏi kim loại để có thể thí nghiệm và thử tạo ra vài loại vũ khí mạnh mẽ hơn một chút. Thứ đầu tiên là tôi muốn tạo ra một thanh kiếm được gập nhiều lần và được rèn từ đầu tới cuối.
Tôi đi theo bản năng của kĩ năng Blacksmith hiện ra trong đầu mình, làm nóng thỏi kim loại, và bắt đầu đập nó ngay khi nó bắt đầu nóng đỏ lên. Mất khoảng một lúc, nhưng cuối cùng tôi cũng tạo ra được món vũ khí với hình dáng mình mong muốn.
Kĩ năng nói cho tôi rằng sản phẩm đã hoàn thiện, nên tôi kiểm tra nó. Xét tổng thể, nó ổn đến đáng ngạc nhiên. Nó không hề tệ, nhưng cũng không đến mức tuyệt. Nó chỉ rất thô sơ, thứ cũng không tránh được khi vốn nguyên liệu làm ra nó cũng không tốt. Sự khác biệt lớn nhất là, khác với những thanh kiếm mà tôi đúc, nó không phải là một thanh Iron Sword, mà là một thanh Low Grade Steel Sword.
Đó là thứ tôi nhất tôi có thể làm dựa trên nguyên liệu và kĩ năng của mình. Hoặc ít nhất là vậy nếu như tôi tiếp tục với cách thức làm như hiện giờ.
Tôi quyết định thay đổi một chút khi tôi rèn thanh kiếm tiếp theo. Bản thân nguyên liệu khá là tệ và không thể trữ quá nhiều năng lượng ma thuật, nhưng chất lượng của thanh kiếm vẫn được cải thiện khi tôi nhồi tối đa lượng ma lực mà nó có thể chứa. Tôi đã sử dụng xương của một số quái vật mà tôi định dùng làm nước dùng và thiêu chúng thành tro trước khi trộn chúng với kim loại. Dẫu cho những con quái vật này khá yếu, chúng vẫn là ma thú. Khi mà xương có chứa một ít mana, tôi giả thuyết rằng thêm nó vào sẽ làm tăng lượng mana mà món vũ khí có thể chứa được.
Lưu ý là: tôi chỉ giả thuyết là vậy. Tôi không biết được liệu nó có thực sự diễn ra như những gì tôi mong đợi hay không.
『Hở, hóa ra nó còn tốt hơn mình nghĩ.』
Mất nhiều thời gian để rèn hơn những thanh kiếm trước, nhưng kết quả lại rõ ràng tốt hơn thanh trước. Sự thay đổi về nguyên liệu thực sự đã khiến cho cái búa của tôi gãy vụn, một điều tôi không ngờ được.
Loại kiếm thứ ba là một thanh Low Grade Magic Steel Sword. Dẫu cho tôi không thể bỏ được cái mác “Low Grade”. Tôi ít ra có thể tạo ra được thép yểm ma thuật. Dẫu cho nó không nhiều nhặn gì, tôi vẫn có thể cảm nhận được một chút ma lực tỏa ra từ thanh kiếm. Khả năng dẫn truyền ma pháp của nó có chút cao hơn các thanh khác, khi mà nó đạt được F+ thay vì F hay F-. Nói cách khác, loại kiếm thứ ba này có khả năng đánh trúng được những ma thú có cơ thể nhẹ, bồng bềnh. Dẫu cho phải mất hàng trăm cú vung để giết được một con khi mà vũ khí này chỉ có một chút năng lương ma thuật.
Chỉ số của mỗi loại vũ khí như sau.
***
Tên: Iron Sword
ATK: 88
MP: 0
Độ bền: 300
Dẫn truyền ma pháp: F-
Kĩ năng: Không
***
Tên: Low Grade Steel Sword
ATK: 114
MP: 1
Độ bền: 380
Dẫn truyền ma pháp: F
Kĩ năng: Không
***
Tên: Low Grade Magic Steel Sword
ATK: 124
MP: 10
Độ bền: 390
Dẫn truyền ma pháp: F+
Kĩ năng: Không
***
Dựa trên điều đó, tôi quyết định làm tất cả những thanh kiếm còn lại thành Low Grade Magic Steel Sword.
Và để so sánh, những thanh kiếm của ông già Gallus thường trông rất mạnh mẽ. Tôi nhớ được trang chỉ số của một trong số đó như sau.
***
Tên: High Grade Steel Longsword
ATK: 398
MP: 5
Độ bền: 600
Dẫn truyền ma pháp: F
Kĩ năng: Không
***
Nghĩ về điều này càng khẳng định rằng Gallus thực sự là một thợ rèn có tay nghề.
Fran tới gần tôi khi tôi đắm chìm vào suy nghĩ. Biểu cảm của em ấy rõ ràng là khó chịu, và một tay của ẻm đang đặt ở ngang dạ dày.
(Master.)
『Gì vậy?』
(Đói.)
(Gấu…)
『Chết thật, đã tới giờ ăn trưa rồi sao?』
Tôi quá đắm chìm vào suy nghĩ tới mức tôi hoàn toàn quên đến việc ăn uống; giờ đã quá trưa rồi.
『Anh xin lỗi. Anh sẽ làm thật nhanh món gì đó.』
(Cám ơn.)
Lí do mà trưởng làng không mang đồ ăn trưa tới là bởi vì dân làng Schwartzekatze không ăn bữa trưa. Với họ, việc chỉ ăn hai bữa một ngày là chuyện quá bình thường, dẫu cho phần đa người thú khác thường ăn ba bữa. Có thể nói rằng điều này là do dân làng đang sống trong cảnh nghèo đói.
Chúng tôi chắc hẳn phải quay lại đây sau khi gặp Gallus. Tốt nhất là nên mang theo nhiều hạt giống và các cây giống nữa.
『thực ra, anh thậm chí sẽ cho hai đứa ăn cà ry để bù lại nhé.』
(Thật sao?)
(Gấu?)
『Phải, và hai đứa muốn ăn bao nhiêu cũng được.』
(Thiên đường.)
『Đừng nói quá như vậy khi em còn chưa thấy nó ra sao chứ.』
(Thiên đường cà ry, em sẽ tới đó. Và giờ em sẽ rời đi tới miền đất hứa.)
Fran nói, em ấy vui tới nỗi nói ra một lời như thể được lấy ra từ một bài thơ vậy.
Thôi thì, tôi mừng là em ấy có tâm trạng tốt, ít nhất là vậy.
Vấn đề duy nhất là dự trữ cà ry của chúng tôi đang còn khá là ít khi mà chúng tôi ít nhiều đã mời người khác khá là nhiều mỗi khi có chuyện gì xảy ra. Tôi khá là lo rằng tâm trạng cảu Fran sẽ tồi tệ đi khi chúng tôi hết cà ry.
「Ngon.」
「Gấu!」
Và không cần phải nói rằng tôi sẽ cảm thấy tệ cho Fran nếu như em ấy không được phép ăn món ăn yêu thích của mình. May thay, nơi chúng tôi đang ở có một căn bếp riêng mà tôi có thể nấu nướng. Thành ra, tôi quyết định dành phần thời gian rảnh còn lại nấu nhiều nhất có thể.