Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 538 Công hội giản dị

Sau khi hoàn thành thủ tục cơ bản ở Học Viện Ma Thuật, hiện tại chúng tôi đang đứng trước ngưỡng cửa của Công Hội Mạo Hiểm.

“Bình thường?”

“Gâu.”

Fran và Urushi cùng nghiêng đầu trước tòa nhà là Công Hội Mạo Hiểm. Thị trấn này đã cho cả hai chiêm ngưỡng rất nhiều kiến trúc độc đáo, thế nên cả hai vì thế đã đặt kì vọng khá nhiều vào công hội ở đây.

Tuy nhiên, tòa nhà trước mắt chúng tôi được xây từ gạch với thiết kế giản dị có thể thấy ở bất cứ ngôi nhà ngẫu nhiên nào. Tất nhiên nó rộng gấp đôi so với nhà ở bình thường, nhưng cũng chẳng lớn lắm.

『Hiện tại cứ vào bên trong coi cái đã nhỉ?』

“Nn.”

“Gâu!”

Nhưng nội thất bên trong cũng chẳng có điểm gì đáng chú ý hết. Trần nhà, sàn nhà, tường, quầy lễ tân, tất cả đều đơn giản, bình thường.

Bầu không khí ở đây cũng chỉ như bất cứ công hội nào khác, nào là các mạo hiểm giả vắt óc đắn đo không biết lựa nhiệm vụ nào sao cho phù hợp, hay cố gắng đàm phán nâng giá bán nguyên liệu trong vô vọng với tiếp tân.

Có điều trong số các mạo hiểm giả, có một nhóm người thu hút sự chú ý của Fran.

“Trẻ con?”

『Mấy đứa trẻ đó có vẻ lớn hơn em đấy... Nhưng quả thật, anh đoán là chúng đến từ Học Viện Ma Thuật.』

Trước mắt chúng tôi là một nhóm những cậu bé, cô bé trong cùng một kiểu áo choàng da được chế tác tương đối công phu. Trên vai của bọn họ là cấp hiệu mang biểu tượng của sóng biển dâng trào. Tôi nhớ biểu tượng ấy. Nó có thiết kế tương đồng với lá cờ của Học Viện Ma Thuật treo trước cổng sau.

Một số đứng trước quầy lễ tân, số khác thì nghiên cứu bảng nhiệm vụ. Nếu không vì chiếc áo choàng, tôi đã tưởng bọn trẻ là đám mạo hiểm giả non nớt bình thường rồi.

Học sinh của học viện ma thuật có thể hành nghề mạo hiểm giả trong lúc việc học vẫn còn dang dở sao? Không, nếu bọn trẻ có thể đến công hội trong chiếc áo choàng đồng phục của mình, điều đó chứng tỏ họ được học viện cho phép.

『Không biết có lý do cho việc để học sinh ra ngoài thám hiểm không ta.』

Mà Fran sẽ sớm trở thành giảng viên của bọn trẻ, nên sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ biết thôi.

『Giờ thì ta cứ chào công hội ở đây một tiếng đã nhé.』

Chúng tôi cũng sẽ nán lại thị trấn này trong một khoảng thời gian mà, nếu Fran vượt qua vòng phỏng vấn. Là một mạo hiểm giả cao cấp, việc báo cáo tung tích của mình cho công hội địa phương là cần thiết. Chuyện đó chẳng ai ép được chúng tôi cả, nhưng chúng tôi được khuyến khích không bỏ qua hình thức ấy.

Đằng nào thì trong trường hợp khẩn cấp, việc công hội có thể kịp thời huy động mạo hiểm giả cao cấp là tối quan trọng.

“Xin chào.”

“Vâng, chào mừng đến với Công Hội Mạo Hiểm giả. Em có công việc gì không?”

“Nn, em sẽ ở thị trấn này một khoảng thời gian. Đến để xin chào. Đây là thẻ hội.”

Sau khi cầm lấy tấm thẻ hội của Fran, cô gái tiếp tân thoáng biểu lộ ra vẻ kinh ngạc của mình. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc cô đã lấy lại được nụ cười chuyên nghiệp của mình.

“Vâng, tôi sẽ báo cáo cho cấp trên của mình ngay. Xin hãy chờ một lát.”

“Đã rõ.”

Nữ tiếp tân này vẫn chưa tin Fran là mạo hiểm giả cao cấp nhỉ? Ngay cả thế, chuyện cô ấy vẫn giữ tác phong đúng mực bất chấp suy nghĩ nội tâm của mình vẫn rất đáng khen ngợi.

Chỉ trao đổi nhiêu đó là đủ để thấy người nữ tiếp tân này là một nhân viên lành nghề hẳn hoi.

Trong lúc đang đứng chờ trước quầy lễ tân như vậy, chúng tôi chợt nhận ra có người đang tiếp cận từ đằng sau. Khi mà tôi tưởng rằng người đó đang có công việc với bàn tiếp tân thì người nọ lại dừng ngay đằng sau Fran.

“Này, cậu kia?”

“Nn?”

Người vừa bắt chuyện với Fran là một cô bé xinh đẹp với mái tóc màu vàng. Cô bé có vẻ lớn hơn Fran một chút. Trên người cô bé là chiếc áo choàng đến từ Học Viện Ma Thuật, còn bên eo là thanh gươm có hiện diện ma lực đáng gờm. Tuy nhiên, có một điểm khác lại đang thu hút sự chú ý của tôi hơn thảy.

『Ú ôiiiii!! Là tóc vàng uốn lọn mũi khoan đó! Và còn là kiểu trán cao nữa chứ! Là thật kìa! Không biết cô bé có cười kiểu “Ô hô hô” không ta.』

Phải, kiểu tóc của cô bé là kiểu uốn lọn mũi khoan trong truyền thuyết. Đây là lần đầu tiên tôi bắt gặp ai đó với kiểu tóc như vậy ở gần như thế này đấy. Không những thế, cô bé còn toát ra một bầu không khí quyền quý khác thường nữa chứ.

Trước sự trùng hợp hoàn hảo với mô típ truyện tranh đó, tôi vô thức thốt lên hào hứng.

(Master? Sao vậy ạ?)

『À, không có gì cả. Chỉ là kiểu tóc của cô bé...』

(Tóc? Vàng?)

『Phong cách của cô bé khá thú vị nên anh có chút kinh ngạc thôi.』

(Nn.)

Mặt khác, Fran hoàn toàn không quan tâm tới kiểu tóc của đối phương. Cũng phải thôi, như chuyện người hầu và quản gia vậy, người tới từ thế giới khác như tôi mới bất ngờ với mấy thứ đó.

Từ thẩm định, tôi được biết cô bé năm nay 16 tuổi, tên là Carouna Rivar. Cô bé chắc chắn là quý tộc. Bản thân sở hữu kiểu tóc như thế mà là thường dân, chắc cô bé sẽ biến tôi thành kẻ thù mất.

Về phần năng lực, cô bé tầm cỡ mạo hiểm giả hạng E. Cô bé có thể sử dụng được hỏa thuật và thủy thuật, cả hai đều ở cấp 3. Khả năng cận chiến của cô bé khá yếu.

Mặt khác, với những kĩ năng như ma thuật sinh mệnh, trinh thám và sinh tồn, miễn cưỡng cô bé vẫn có thể hoạt động bên ngoài. Những học sinh khác cũng vậy, bọn trẻ đều có những kĩ năng sinh tồn thích hợp. Học viện có dạy bọn trẻ những kĩ năng đó sao?

“Cái gì?”

Fran quay lại nhìn cô gái tóc mũi khoan, có phần đề phòng một chút. Mặc dù không có sát khí, nhưng giọng nói của cô bé lại có phần gai góc và khó chịu.

“‘Cái gì’ là sao?”

Cô bé tóc mũi khoan thở dài trước câu hỏi của Fran.

“Theo quy định, học sinh khi nhận yêu cầu từ công hội mạo hiểm phải mặc áo choàng của học viện. Cậu đang làm trái quy định đấy.”

Có vẻ như cô bé hiểu lầm Fran cũng là học sinh của học viện.

“Áo choàng của cậu đâu rồi?”

“Không có.”

Fran không phải là học sinh của học viện, nên em ấy đáp lại như thế cũng không sai. Nhưng con bé có lẽ nên giải thích kĩ càng thêm thì sẽ hay hơn chăng? Em ấy giống như là đang nói mình bỏ quên ở nhà vậy.

“Vậy thì cậu không thể nhận nhiệm vụ được. Làm ơn hãy trở về học viện ngay lập tức.”

Quả nhiên chuyện hiểu lầm vẫn chưa được giải quyết. Cô gái tóc mũi khoan chộp lấy tay của Fran, có vẻ như định kéo em ấy ra ngoài công hội. Vì đối phương không có ác ý gì cả, nên Fran cũng thấy bối rối không biết phải rũ bỏ cô bé như thế nào.

Hiện tại, Fran chọn cách đứng yên một chỗ mà chống cự. Thấy thế, cô bé nhìn Fran như một đứa trẻ ương ngạnh. Ngay cả vậy, cô bé cũng không lớn tiếng với Fran ở đây. Cô bé có vẻ là một đứa trẻ dịu dàng hơn tôi tưởng.

Trong lúc Fran và Tóc Mũi Khoan vẫn còn thử sức nhau, một người đàn ông từ gian sau của công hội đứng ra. Anh ta là một anh chàng bảnh trai trông có vẻ quá nửa tuổi hai mươi. Do tộc của anh ta là elf, nên tuổi thật là bao nhiêu thì tôi chịu. Ít nhất thì anh ta có thần thái của một người nhiều năm kinh nghiệm.

Anh ta không chỉ là một chiến binh đáng nể, mà ngay cả khả năng ma thuật cũng trên mức trung bình rất nhiều. Đã vậy, kĩ năng ẩn thân của anh ta cũng rất cao nữa. Một chiến binh vạn năng, có thể nói vậy.

Anh ta nhanh chóng đi đến quầy lễ tân và nhỏ giọng hỏi chuyện với cô gái tiếp tân. Mà tôi vẫn nghe được họ nói gì ở đây.

“Chuông khẩn cấp vừa kêu lên. Chuyện gì vậy?”

Hóa ra quầy tiếp tân có cài một hệ thống truyền tín hiệu trực tiếp đến văn phòng của chủ hội. Quả là một cơ chế tiện lợi để đối phó với trộm cướp. Cơ mà tên cướp nào ngu ngốc tới nỗi chọn công hội mạo hiểm giả để giở trò tày trời chứ?

“Thật ra có một mạo hiểm giả cao cấp đến để thông báo sẽ hoạt động ở địa phương.”

“Ồ? Hạng là gì?”

“Là B ạ.”

“Người đó đâu rồi?”

“Là đứa trẻ đằng kia.”

Cô gái tiếp tân chĩa tay về phía Fran. Bấy giờ, Tóc Mũi Khoan đã bỏ tay Fran ra và bảo em ấy “về nhà đi”, còn Fran thì đáp lại “không về nhà”. Chủ hội thấy vậy liền hiểu ra tình hình hiện tại lập tức.

“Cho phép tôi có đôi lời, được không?”

“Hể? Anh là ai? Chúng tôi vẫn chưa nói chuyện xong.”

“Tôi có chút việc với cô bé đằng kia.”

“...Việc gì? Tôi là giám hộ của cậu ấy.”

Tóc Mũi Khoan đứng ra che chắn cho Fran, giống như đàn chị đang bảo vệ cho đàn em của mình vậy.

Anh ta trông như một chàng trai trẻ, vì thế cũng dễ làm người ta cảm thấy khả nghi hơn người có tuổi. Chuyện mạo hiểm giả mới vào nghề chưa từng gặp chủ hội địa phương của mình không hề hiếm thấy.

“Giám hộ sao? Có đúng vậy không?”

“......Không.”

“Hể?”

Giờ đây, Fran đang tỏ ra lo lắng vì em ấy cảm thấy có lỗi với Tóc Mũi Khoan. Tại khả năng nói chuyện hạn chế của mình mà em ấy có thể đã khiến Mũi Khoan gặp rắc rối với chủ hội.

“À phải, tôi là Kinabaro, chủ hội của công hội này.”

“Hể?”

“Nn. Mạo hiểm giả, Fran.”

“Hể hể?”

“Không ngờ là một người có danh xưng sẽ đến đây đấy. Xin chào mừng.”

“Hhhể!?”

Rồi Fran quay sang Tóc Mũi Khoan và cúi đầu, cô bé hiện tại vì quá hoang mang mà cả người cứng đờ lại.

“Xin lỗi.”

Đây cũng xin lỗi nhé, Tóc Mũi Khoan.