Đứng trước mặt chúng tôi bây giờ là mười tên thây ma anh hùng. Tôi thật sự không ngờ mình đã có thể thu nạp tất cả dễ dàng đến thế.
Từng người lần lượt là: Xích Gươm Apollonias, Chu Diễm Vegales, Huyết Tử Violetta, Xích Vũ Zinga, Xích Nhãn Lukard, Hồng Kỳ Rob, Quân Vương Yvel, Ordona, Xích Gươm Aiwass và Xích Gươm Willef.
Chẳng hiểu sao bọn họ ai cũng tươi cười cả, chỉ có Rob và Yvel là ngoại lệ duy nhất tỏ vẻ chán nản. Dù sao đi nữa, bầu không khí nhìn chung là khá thoải mái.
Phải rồi, người pháp sư không thời gian kia hóa ra cũng là cựu đoàn trưởng tộc con người của Xích Gươm khoảng 200 năm trước, tên Aiwass. Anh ta là một trung niên có vẻ bề ngoài khá bình thường và chẳng có điểm nào đáng chú ý cả.
Mặt khác, người tinh linh thuật sư tên là Willef, cựu đoàn trưởng của Xích Gươm 250 năm trước. Dường như anh ta có chút máu elf trong người, nhưng có thật hay không thì chẳng rõ, bởi anh ta đã sống mà không có cha mẹ từ khi còn nhỏ rồi.
Giống như Avenger, tất cả bọn họ đều đã bị tôi kiểm soát, nhưng tôi không thể chứa bất cứ ai trong số họ vào người. Đó là vì giới hạn của tôi đã chạm trần rồi. Quỷ Thần Khiếm Phiến đến giờ vẫn giữ im lặng, không nói gì cả.
Tạm thời chúng tôi không còn cách nào khác ngoài cứ mang họ đi như vậy. Bởi tôi khó có thể tái tạo lại họ như Avenger nếu họ có gặp chuyện gì, tôi không thể coi họ giống quyến thuộc như anh ta được.
"Fran-chan? Bọn chúng tự nhiên giờ trở thành đồng minh của chúng ta và giờ phải tha cho chúng. Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Họ đã trở thành thuộc hạ của em. Nhờ vào sức mạnh của thanh kiếm siêu siêu đỉnh này."
"Thật tuyệt vời! Em thật là quá đỉnh, Fran-chan!"
Amanda lập tức hiểu ngay. Forrund và Klimt, đã uống potion hồi phục và được chữa trị phần nào, cũng nhận ra đó là nhờ tôi.
Sibyl và Mordred thì ngạc nhiên hơn. Nhưng thân là đoàn trưởng của Xích Hiệp Sĩ đã quá quen thuộc về những tồn tại như Bảo Khí, họ sớm chấp nhận rằng ngoài kia vẫn còn nhiều ma kiếm kì lạ và Fran tình cờ có được một thanh chẳng phải là điều gì bất khả thi.
Mặt khác, họ không giấu được cảm xúc phức tạp của họ khi biết rằng tiền bối của họ, cựu đoàn trưởng Xích Gươm và Thẫm Vũ, bây giờ là thuộc hạ của Fran.
Fran sớm bắt đầu tra hỏi nhóm thây ma anh hùng đang đứng thành hàng trước mặt chúng tôi. Chính xác là con bé truyền đạt câu hỏi của tôi thành lời.
"Anh là chiêu hồn sư đã tạo ra các người?"
"Một thành viên của Hắc Hài Cốt Binh Đoàn được gọi là Thánh Mẫu."
"Quả nhiên là đám Hắc Hài Cốt Binh Đoàn!"
"Khoan cái nào! Không phải thế! Bọn ta chỉ bị ả Thánh Mẫu này điều khiển thôi."
"Thế thì có khác gì đâu chứ?"
"Bọn ta được tạo ra và phải nghe lệnh Thánh Mẫu. Chứ tên Nameless thì bọn ta chưa gặp bao giờ."
Gặn hỏi thêm, chúng tôi sớm được biết chính Nameless là kẻ đã nghĩ ra kế hoạch sử dụng một đạo quân undead khổng lồ để làm suy kiệt Klimt rồi mới tấn công anh ta sử dụng nhóm thây ma anh hùng bọn họ.
Nhưng người nhận vai trò thực thi chính là Thánh Mẫu. Phải kể thêm rằng Thánh Mẫu khi giao họ nhiệm vụ đã bảo họ phải giữ sức với Fran. Fran nghiêng đầu khi nghe đến đó.
"Giữ sức với tôi?"
"Phải. Bọn ta phải nghiêm túc với Klimt và cướp cây trượng từ gã. Tuy nhiên, bọn ta không được phép sử dụng bài tẩy của mình với một đứa trẻ hắc miêu có biệt danh Hắc Lôi Công Chúa, trong trường hợp cô ta xuất hiện. Ngay cả khi chúng ta có gần bị quét sạch bởi cô ta đi nữa, chúng ta cũng không được phép rút lui."
Bấy giờ, danh tiếng của Fran chắc chắn đã khắc sâu vào tâm trí của Reidos rồi. Con bé đã ngáng chân bọn chúng và đám Hắc Hài Cốt Binh Đoàn đến mức đó mà.
Thế nhưng, tại sao khi chiến đấu với Fran, chúng không được trổ hết thực lực của mình và phải nhẹ tay với con bé? Thật khó hiểu.
Cứ như thể ả Thánh Mẫu muốn họ bị Fran tiêu diệt vậy.
"Tại sao?"
"Bọn ta không biết."
"Nn... Thế, kẻ đó còn có thể tạo được nhiều thây ma mạnh như mấy người không?"
Đây là câu hỏi bắt buộc. Ngay cả khi lớp thây ma tiếp theo đến không mạnh như nhóm Apollonias, nếu kẻ thù có thể tùy ý chiêu hồn tất cả cựu Xích Hiệp Sĩ hay những cá nhân mạnh mẽ của quá khứ một cách tùy ý, chúng gần như có một đạo quân vô tận mà chúng tôi không có cách nào chống lại được. Chiến thắng sẽ là không thể.
"Bọn ta không biết cụ thể sao, nhưng ả Thánh Nữ dường như không còn nhiều ma lực nữa. Nếu chắc ả cũng không thể tạo nhiều nữa đâu ha? Có lẽ đám thây ma tiếp theo sẽ phải yếu hơn khi chúng còn sống để đạt được yêu cầu về số lượng."
"Thật ư?"
"Phải. Thánh Mẫu bảo rằng ả đã tích lũy được một nguồn ma lực khổng lồ, nhưng ả cũng không thể phung phí hết ma lực của mình được. Dù sao đi nữa, ma lực của ả đâu phải vô hạn. Nếu phải đoán, chắc ả không thể tạo hơn hai mươi vạn tên nữa đâu."
Khoan đã, như thế vẫn là quá nhiều rồi!
Gương mặt của Fran liền trở nên u tối khi nghe đến đó. Apollonias nhận ra ngay, và ông ta bật cười khoái trá.
"Này, tiểu thư quên mất bây giờ cô đã có chúng ta rồi sao? Chỉ hai mươi vạn tên nhãi nhép, bọn ta chấp tuốt! Chưa kể bây giờ chúng ta còn có sức mạnh của tà khí nữa chứ!"
Dường như nhờ trở thành thuộc hạ của tôi, Apollonias và những người còn lại bằng cách nào đó đã lĩnh hội được khả năng điều khiển tà khí.
Quả thật, Apollonias đang bọc lấy tay mình bằng tà khí để cho chúng tôi thấy.
"Khi đã học cách để kiểm soát tà khí rồi, ta mới hiểu ra nó thật đáng kinh ngạc. Dù gọi là tà khí, với ta nó giống như phiên bản cao cấp hơn của ma lực vậy. Hơn nữa, bởi năng lực can thiệp vào ma lực thông thường của nó... Ta chắc chắn rằng bây giờ chúng ta còn mạnh hơn hồi hoàng kim của mình nữa. Chúng ta có thể giúp tiểu thư chiến đấu."
"......Phải làm gì để ngăn bọn undead được tạo ra thêm?"
"Có gì phức tạp đâu. Tiểu thư chỉ cần tiêu diệt pháp trận chiêu hồn, hoặc chính kẻ triệu hồi sư là được. Để bọn ta dẫn đường cho."
Nhờ Klimt, khu vực này coi như đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này là cơ hội để chúng tôi tấn công sâu vào lãnh thổ của vương quốc Reidos, đặc biệt là nếu được Apollonias và những người kia chỉ hướng.
Mặc dù họ đã thuộc về tôi, tôi lại sợ rằng kẻ thù sẽ làm gì đó và khiến họ biến mất. Đây chính là cơ hội chúng tôi không thể để vuột mất.
Cơ mà Klimt vẫn còn khiến chúng tôi lo lắng.
"Không cần phải lo cho tôi......"
Dù anh ta vẫn đang phải vật lộn với từng hơi thở một và vẫn chưa thể tự đi đứng được... Đúng là anh ta đã khá hơn nhiều rồi.
Thế là chúng tôi đành phải giao phó anh ta cho một người chúng tôi có thể tin cậy rồi dẫn tất cả những người còn lại đi lên phía bắc.
Bằng ma pháp dịch chuyển của Aiwass, chúng tôi gấp rút thẳng tiến vào vương quốc Reidos.
***
Mười phút sau.
Mục tiêu đầu tiên của chúng tôi đã ở ngay trước mắt. Hiện tại, chúng tôi quyết định chỉ có Fran, Amanda và Forrund là xuất hiện mà thôi.
"Donadrond! Mọi người!"
Ngay khi thấy Fran, tất cả bọn họ, mạo hiểm giả và binh sĩ, lập tức hò reo náo nhiệt.
"AAaa! Hắc Lôi Công Chúa-Neesan!"
"Chỉ huy! Cà ri!"
"C-Chúng ta được cứu rồi!"
Một tia hy vọng đã lóe sáng trên những gương mặt đầy tuyệt vọng và u tối của họ. Phải, trước mắt chúng tôi là tàn quân của vương quốc Kranzel đang gượng từng bước chân một, cố gắng hết sức để trở về phía nam.
Có lẽ việc Amanda và Forrund đột nhiên gấp rút rời đi mà không quay trở lại đã khiến họ rất bất an. Nhưng bây giờ đã khác. Nhiều người thậm chí còn vừa khóc vừa reo la chào đón chúng tôi.