“Cả nguyên tố thiên cũng...... Thật không......công bằng......”
Với tư thế như một vị thánh trên thánh giá, Zerais mở rộng hai tay của mình sang hai hai bên trong lúc máu xối xả tràn ra ngoài. Giữa lúc ấy, cơ thể hắn rơi xuống mặt hồ.
Tuy nhiên, tôi lại thấy gì đó khó chịu. Trong lúc chém từ vai trái hắn xuống dưới phải, một đường chém ngang qua tim, tôi có thể cảm nhận được là mình vừa đụng phải một vật cứng.
Nếu tôi là một thanh kiếm bình thường, chuyện tôi bị mắc kẹt trong xương sống hay xương sườn là hoàn toàn dễ hiểu. Tuy nhiên, đây là đòn tất sát của Fran đấy?
Chưa nói đến xương, kim loại chúng tôi cũng có thể chém như cắt đậu hũ. Bên trong Zerais có thứ gì đó đã khiến tôi cảm thấy bị cản lại.
Thật ra, cảm giác này có phần quen thuộc. Nó làm tôi nhớ đến cái hồi chúng tôi còn ở vương đô vương quốc Kranzel.
Giống hệt như tôi vừa chém qua ngụy gươm Fanatic kí sinh trên người của nạn nhân chúng vậy. Tuy nhiên, làm sao có thể có chuyện trong người Zerais là Ngụy Gươm Fanatic được?
“......Vậy đây là kết thúc rồi......”
Cơ thể của Zerais rơi xuống mặt hồ như một con rối, nước bắn lên tung tóe. Máu của hắn nhuộm đỏ thẫm nước hồ xung quanh.
Không chỉ máu, sinh lực của hắn đang cạn kiệt với tốc độ chóng mặt.
Đôi mắt của hắn dần mất đi ánh sáng, còn cơ thể thì lạnh đi. Khí tức của hắn bấy giờ rung rinh như ngọn đèn trước gió vậy.
“A......Tạm biệt——”
Rồi cuối cùng, chút sinh khí còn sót lại của hắn vụt tắt. Khóe môi của Zerais cong lên thành một nụ cười. Và rồi, xác của hắn bất ngờ sưng phồng lên từ trong ra ngoài. Thoáng sau đã to gấp vài lần bình thường.
Liền sau đó, từ xác thịt của hắn một làn khói màu tím bất ngờ phun ra ngùn ngụt. Không, cả cơ thể của hắn đang biến thành làn khói tím ấy.
*Xèoooooo*
『Tệ quá!』
Cảnh Giác Nguy Hiểm của tôi đang rung lên như điên. Cơ mà chẳng cần đến kĩ năng đó, có mù mới dám lại gần làn sương ấy.
『Đến chết hắn cũng chẳng yên lặng mà chết cho tử tế!』
Urushi và tôi liền sử dụng dịch chuyển để thoát thân. Chúng tôi đã chạy cả trăm mét rồi, thế mà cảnh báo nguy hiểm vẫn còn phản ứng. Nhìn lại, chúng tôi chợt nhận ra vòng nước dao động xuất phát từ địa điểm nơi Zerais ngã xuống đã đi được nửa đoạn đường đến chúng tôi rồi.
『Bây giờ, chúng ta phải giữ đám khói lại với phong thuật thôi!』
Bằng một cách nào đó, hắn đã sử dụng phong thuật để mở rộng phạm vi phát tán của đám khói độc. Hơn nữa, đám khói thậm chí đã trở nên vô hình. Tôi quyết định sử dụng phong thuật diện rộng để nén phạm vi của nó lại.
Nếu lỡ đâu khói độc tan vào nước hay không khí thì tôi cũng đành phải bó tay. Nhưng cảnh báo nguy hiểm đã không còn phản ứng nữa, nên tôi cũng phần nào an tâm rồi.
Cuối cùng thì tôi nuốt chửng toàn bộ đám khói với kĩ năng Hấp Thụ Độc Dược. Ngay cả khi kĩ năng của hắn tương tự như Vampire biến cơ thể của mình thành khói độc, hắn chắc chắn chẳng thể nào tái sinh được nếu tôi hoàn toàn triệt tiêu chúng.
『Chờ đã, Sierra có sao không?』
“Ở đằng kia.”
『À, thằng bé vẫn ổn......』
Trước khi chúng tôi để ý đến, Sierra đã lùi lại rồi. Trông thằng bé cũng chẳng có dấu hiệu bị nhiễm độc. Chiêu trò cuối cùng của đời hắn đã thất bại.
“......thắng rồi ư?”
“Gâu?”
Cả Fran và Urushi đều không tin vào mắt mình. Cả tôi cũng cảm thấy như thế.
『Thật sự là kết thúc rồi sao?』
Nhát chém đã đoạt mạng hắn vẫn còn lưu lại như in trên lưỡi kiếm của tôi. Nó là đòn tấn công chứa đựng toàn bộ sự tự tin của chúng tôi, con bài tẩy có thể giúp chúng tôi lật ngược mọi thế trận.
Nhưng hắn có thật sự có thể bị đánh bại dễ dàng như thế không?
Đối phương là Zerais đấy? Hắn là một kẻ địch hùng mạnh theo một cách rất khác với tên Lich chúng tôi từng chiến đấu.
Nói thật là sâu bên trong tôi, tôi vẫn có thể tưởng tượng đến cảnh hắn ta sẽ trồi lên bất cứ lúc nào.
Dù vậy——
Chính hai mắt của chúng tôi đã thấy rõ, khoảnh khắc mà Zerais đã trút hơi thở cuối cùng. Và rồi lại cảnh tượng cơ thể của hắn biến thành một làn sương độc nữa chứ. Cũng chính tôi đã nuốt chửng làn sương ấy.
Chắc chắn Zerais đã chết không lưu lại xác.
Thay vì vui mừng, nói rằng bên trong Fran và Urushi đang có nhiều cảm xúc lẫn lộn phức tạp thì đúng hơn. Dù thế, không có cách nào mà hắn ta có thể sống được.
Zerais đã chết. Chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận điều đó.
“......Cô đã giết Zerais rồi ư...?”
“Nn.”
“Ra vậy...... Tôi đã được cứu rồi.”
Tôi không khỏi bất ngờ một chút khi Sierra cúi đầu trước chúng tôi. Thật tình tôi đã tin rằng thằng bé sẽ chẳng chịu thật lòng cảm ơn chúng tôi đâu. Thay vào đó, nó sẽ nói gì đó như là “đừng có bắt chước tôi” hay “hắn là con mồi của tôi” hoặc tương tự thế.
Có thể là vì Sierra muốn Zerais chết đến mức đó.
Sierra tra thanh kiếm đen tuyền của mình vào lại chiếc vỏ kiếm treo bên hông. Ánh mắt của Fran khẽ liếc sang thanh kiếm ấy.
“Nè, thanh kiếm đó......ổn chứ?”
Lượng tà khí khổng lồ rồi lại khả năng triệt tiêu ma thuật. Không chỉ Fran, bất cứ ai thấy vậy cũng phải tò mò.
Trước câu hỏi có thể nói là mơ hồ của Fran, Sierra gật đầu.
“Không sao. Miễn là thanh kiếm còn ở trên tay tôi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Ra vậy.”
“Ư-Ừm.”
Sierra trông có vẻ bất ngờ khi Fran chỉ nghe đến vậy đã gật đầu rồi. Có lẽ thằng bé cho rằng em ấy sẽ gặng hỏi nhiều hơn thế nữa.
Trong giới mạo hiểm giả, phép tắc chung cấm người ta đào quá sâu vào đời tư của nhau.
Tuy nhiên, chuyện Sierra có thể kiểm soát được thanh quỷ kiếm trên tay của mình hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Dù thế nào đi nữa, nó vẫn là một thanh quỷ kiếm có thể tỏa ra một lượng tà khí khổng lồ mà. Nếu thiếu thẩn trọng với nó, thằng bé có thể vô tình gây ra thiệt hại lớn cho mọi người xung quanh.
Nhưng Fran chẳng hề hỏi gì thêm nữa. Có lẽ em ấy hết hứng thú với nó rồi.
Mà Fran đã có tôi rồi mà. Tôi còn đáng ngạc nhiên hơn thế nữa. Nào là có ý chí riêng, rồi lại đang phong ấn Quỷ Thần trong người nữa chứ. Chúng tôi có nhiều bí mật hơn hẳn.
So với những điều kể trên, chỉ sở hữu tà khí thôi thì không còn gì đáng nói nữa.
Rồi Fran hỏi Sierra người đang có một gương mặt phức tạp.
“Cậu biết Zerais sao?”
“P-Phải...... Chúng tôi có chút lịch sử với nhau......”
Có vẻ thằng bé không còn định cộc lốc đáp lại con bé “chẳng phải chuyện của cô” như trước nữa.